Chương 4: Đại thọ
Không khí náo nhiệt ngày đại thọ của Mộ Dung phủ dường như không mảy may khuấy động đến không gian yên tĩnh của Mộ Dung Lưu Nguyệt.
Dù sao Mộ Dung Lưu Nguyệt là kẻ bị Mộ Dung gia vứt bỏ, việc của nhà Mộ Dung dĩ nhiên một chút cũng không liên quan đến nàng.
Ngồi ở ngoài phòng, Lưu Nguyệt khẽ nhéo cánh tay. Thân thể này tố chất tốt, qua một tháng được nàng khắc khổ huấn luyện thì đã tốt lên nhiều, không đến mức bị gió thổi bay. Tuy rằng về cả tốc độ lẫn sức lực không bằng một phần mười so với thân thể trước kia của nàng, nhưng không quá bất mãn.
Đứng lên hoạt động một chút xương vai, Lưu Nguyệt chuẩn bị bắt đầu bài luyện chạy bộ mười vòng nhằm gia tăng thể lực và tốc độ.
"Ha ha, kẻ kì dị như ngươi mà cũng dám chạy ra đây phơi nắng, không sợ mặt trời bị ngươi dọa chạy mất sao?" Tiếng nói chanh chua chói tai vang lên, cùng với đó là một đám cả nam lẫn nữ ăn mặc sặc sỡ như khổng tước kéo tới.
Khẽ nhíu mày, Lưu Nguyệt xoay người đi về phía lũ người đó.
Cầm đầu là một nữ nhân cả người như con khổng tước màu xanh, trên đầu cắm đầy trang sức, trang điểm rực rỡ thêm phần xinh đẹp, nhìn qua cũng có chút tư sắc. Nhưng gà rừng vẫn là gà rừng, dù có trang điểm ăn mặc thế nào cũng không thể hóa thành phượng hoàng .
Lưu Nguyệt lạnh lùng, Mộ Dung Thu kia chính là kẻ hại chết Mộ Dung Lưu Nguyệt.
"Phải chăng không tự nhìn lại đức hạnh bản thân mà còn dám ra đây dọa người? Ta cũng bị ngươi dọa cho giật mình nha, không biết ngươi định chịu trách nhiệm thế nào đây?!" Người có khuôn mặt trái xoan phía sau Mộ Dung Thu lên tiếng, vẻ mặt không một chút thiện cảm.
Lời vừa nói ra, xung quanh lập tức ồ lên một trận cười vang, hàng loạt ánh mắt hèn mọn nhìn về phía Lưu Nguyệt.
Người vừa nói là nữ nhi của Ngô quản gia, kẻ suốt ngày theo đuôi Mộ Dung Thu, luôn ôm vọng tưởng một ngày có thể biến thành phượng hoàng. Nàng ta thường xuyên ức hiếp nàng, và là kẻ đồng lõa đẩy nàng xuống nước.
Ánh mắt lóe lên sát ý, Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn về phía đám người vừa tới, mắt đen giống như hồ sâu không đáy, dường như có thể nhấn chìm hết thảy.
Vẻ bề ngoài bình tĩnh như đang che dấu một sự tức giận, một loại tức giận làm cho không khí xung quanh như lắng đọng rồi trầm xuống.
Roi dài trong tay bắt đầu chuyển động, Mộ Dung Thu nhìn vào mắt Lưu Nguyệt bất chợt run rẩy, cảm giác đó, ánh mắt đó làm cho nàng cảm thấy nguy hiểm và ớn lạnh.
Sau khi bình tĩnh, Mộ Dung Thu nhận ra không khí đó dường như không còn, Lưu Nguyệt vẫn là dáng vẻ yếu đuối trước kia.
Lửa giận bỗng chốc bùng lên, nàng là viên minh châu trên tay đại bá, trong nhà được xem như bảo bối, đệ nhất mĩ nhân của Thiên Thần quốc, sao phải run rẩy trước một tiểu nha đầu. Cảm xúc phẫn nộ trong người trào ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro