Chương 96: Hồ bằng cẩu hữu
Chương 96: Hồ bằng cẩu hữu
Sóng mắt Tô Tĩnh lấp lánh, ý cười bên khóe miệng giảo hoạt như hồ ly, nói: "Kế sách hiện thời cũng chỉ đành cố gắng từng bước thôi."
"Được, sau này cứ thường đến đây đi."
Tô Tĩnh hỏi: "Ngươi đi cùng ta sao?"
Diệp Tống nghiêm túc nói: "Khi nào rảnh rỗi sẽ đi cùng ngươi."
Vì vậy đêm nay Tô Tĩnh và Diệp Tống đều uống rất thoải mái, ngắm mỹ nữ cũng rất thoải mái, Diệp Tống hào phóng nói với Tô Tĩnh, một khi có 'cảm giác' rồi, thì tuyệt đối đừng kìm nén, cứ thoải mái phát tiết ra, nói không chừng mọi thứ sẽ ổn thôi.
Lúc đó Tô Tĩnh thấy trong mắt nàng có vẻ say rượu mông lung, cả khuôn mặt đều trở nên ửng hồng, bờ môi đỏ tươi ướt át, đôi mắt đào hoa của hắn cũng trở nên yên lặng. Có một khoảnh khắc, hắn thế nhưng lại cảm giác được rõ ràng bản thân đã 'rục rịch', lập tức dời mắt đi, phong lưu cười nói: "Lời ngươi nói không sai, thế nhưng còn phải xem là ai nữa."
Diệp Tống chống cằm, không nghe rõ lắm.
Đêm dần dần sâu hơn, Diệp Tống hoàn toàn quên mất tiếp theo mình nên về đâu. Hôm nay có rượu hôm nay say, nếu đã say thì chẳng qua chỉ cần ngủ ở đây một đêm rồi về. Tô Tĩnh cũng cảm thấy mình hơi không tỉnh táo, đột nhiên trong tiếng ca múa bên ngoài bỗng truyền tới giọng nói hơi nôn nóng của ma ma: "Ôi ôi công tử, trong phòng này đã có khách rồi, không bằng ta dẫn công tử đến một phòng khác được không?"
Tô Tĩnh vừa nghe liền lập tức giật mình, rượu cũng đã tỉnh hơn phân nửa. Hắn buông mắt nhìn Diệp Tống đang nằm nhoài trên bàn, chén rượu cầm trong tay hơi nghiêng đi, liên tục lẩm bẩm "Uống tiếp", nhưng có vỗ vào mặt nàng thế nào cũng không thể làm nàng tỉnh táo lại, bèn nói: "Tẩu tử tốt, có người tới đón tẩu về nhà, ta đi trước đây." Hắn đi tới cửa sổ, bỗng lại vòng trở về, nhanh chóng nói nhỏ bên tai nàng một câu, "Tô Thần tới đón ngươi, là Tô Thần."
Diệp Tống nghe thấy cái tên này, bèn theo bản năng nhíu mày lại.
Đến khi Tô Thần đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Diệp Tống đang nằm nhoài trên bàn, khuôn mặt lập tức tối sầm lại. Cửa sổ bị mở toang, gió lạnh không ngừng thổi vào người nàng. Tô Thần nhíu mày hỏi ma ma: "Nàng đi cùng ai đến?"
Ma ma là một người khéo đưa đẩy, nghe vậy liền hơi run lên, sau đó lập tức vô tội lắc đầu: "Công tử, vị công tử này đến một mình, ngoài ra không còn ai khác." Mấy mỹ nữ trong phòng cũng phụ họa theo.
Cuối cùng sắc mặt Tô Thần rất xấu, cởi áo bào trên người xuống bao Diệp Tống lại, sau đó ôm nàng ra ngoài.
Sau khi quản gia hồi phủ, hắn nghe ông ta nói Diệp Tống nửa đường xuống xe dạo Tố Hương lâu, trong lòng bỗng vọt lên một ngọn lửa vô danh. Đợi đến nửa đêm vẫn không thấy Diệp Tống chủ động trở về, hắn cũng không thể ngồi yên được nữa mà ra ngoài tìm nàng.
Ngay cả chính hắn cũng không biết, tâm trạng của mình là thế nào.
Diệp Tống sợ lạnh, cuộn mình trong lòng Tô Thần, lại sợ rằng cái ôm này sẽ lập tức biến mất, vì vậy duỗi hai tay ra ôm lấy cổ hắn, để mặc cho Tô Thần ôm nàng đi từng bước trên con đường vắng vẻ.
Vào giờ phút này, Diệp Tống mới chậm chạp đáp lại câu nói kia của Tô Tĩnh: "Quên Tô Thần đi, xưa nay chưa từng có ai làm ta thấy buồn nôn như hắn."
Tô Thần hơi dừng chân, cánh tay siết lại thật chặt, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Vì sao lại cảm thấy buồn nôn?"
Một lúc lâu sau Diệp Tống mới mơ màng trả lời: "Chỉ bằng việc hắn yêu một tiện nhân."
Lời vừa dứt, Tô Thần không thể nhịn được nữa, nhấc tay ném Diệp Tống vào tường, làm nàng choáng váng mắt nổ đom đóm. Phàm là động đến Nam Xu dù chỉ một chút, hắn liền không thể kiềm chế được nóng nảy.
Diệp Tống ôm đầu ngồi dậy, cười ha ha với bóng lưng Tô Thần: "Đi đâu vậy, quay lại uống tiếp đi chứ."
Liên tục khoảng mấy ngày, sau khi Diệp Tống trở về vương phủ đều trải qua tháng ngày sống trong rượu chè.
Tô Tĩnh trở thành người cộng tác tốt nhất của nàng. Hai người cùng dạo kỹ viện uống rượu ngon, cùng ngồi xổm trong gió rét nhìn trộm đông cung sống trên giường người khác, cùng nhau ăn bữa nướng khuya, cùng nhau trải qua cuộc sống phong lưu của một công tử đào hoa.
Diệp Tống cười rất sảng khoái, thế nhưng không ai có thể thấy rõ rằng nội tâm nàng rốt cuộc có đang cười hay không.
Thường xuyên đến hừng đông mới trở về, một thân đầy mùi rượu.
Bụng Nam Xu ngày càng lớn hơn, trong một khoảng thời gian dài, Tô Thần cũng chẳng rảnh rỗi quan tâm đến Diệp Tống.
Hôm nay Diệp Tống hẹn Tô Tĩnh lúc chạng vạng sẽ đi ăn dê nướng. Khi đi ngang qua quán rượu nàng bèn mua một vò rượu ấm, vừa cất bước trên đường vừa uống để sưởi ấm. Đến quán thịt dê, ông chủ đã rất thân quen với nàng, liền mang rượu ngon thịt ngon ra chiêu đãi.
Thế nhưng, Diệp Tống ăn nhiều uống nhiều một lúc lâu, mãi đến tận khi bụng có hơi trướng đầy, cũng không thấy Tô Tĩnh đúng hẹn tới đây.
Ông chủ nhìn sắc trời, nói: "Đã canh giờ này, e rằng Tô công tử sẽ không tới rồi, có lẽ hắn có việc bận, Tống công tử vẫn muốn chờ hắn sao?"
Diệp Tống bĩu môi ngậm lấy que tăm bằng trúc, hỏi: "Ông cảm thấy hắn có thể bận chuyện gì?"
Ông chủ sâu xa nở nụ cười: "Tô công tử rất phong lưu, hẳn đã làm bạn với mỹ nhân nên không thể tới được."
Lúc quán đóng cửa, nàng mới chậm rãi bước ra, sau khi tính tiền lại bảo ông chủ bán thêm một vò rượu nóng, vừa uống vừa đi trên đường. Nàng lảo đảo vừa đi vừa nghỉ chân, cuối cùng rẽ vào một con hẻm mà bản thân cũng không biết là đâu, bỗng nhiên cổ họng nóng lên, lập tức đỡ tường nôn ra.
Uống hơi nhiều, nôn ra có chút khó chịu.
Nôn xong, nàng còn chưa kịp thở một hơi thoải mái, bỗng một cơn gió lạnh lướt nhẹ qua, xung quanh vang lên tiếng bước chân đạp lên mái ngói, âm thanh rất nhỏ vụn, nhưng trong đêm tối yên tĩnh lại vang lên rất rõ ràng. Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn quanh, thấy trong đêm tuyết trắng xóa lóe lên bóng người chạy vụt tới.
Đến khi lớp bụi lắng xuống, đầu hẻm bên này là dáng người đứng xiêu vẹo của Diệp Tống, mà bên kia lại là một hắc y nhân trong tay cầm kiếm. Diệp Tống ném vò rượu đi, dựa vào tường, sau đó lười biếng cười nói: "Ai phái ngươi đến, muốn tiên hạ thủ vi cường sao?"
Đối phương không hề bị lay động. Một khắc sau, ánh mắt Diệp Tống bỗng trở nên vô cùng thanh tỉnh, nàng lập tức xoay người chạy đi.
Diệp Tống vừa chạy, hắc y nhân liền phản ứng lại, lập tức đuổi theo. Sâu bên trong ngõ nhỏ có rất nhiều chỗ rẽ quanh co, nàng chỉ chạy vào những đoạn đường chật hẹp cũ kỹ, cho dù hắc y nhân có khinh công cũng không thể sử dụng được, mái ngói bị đạp lên 'lách cách' vang vọng, sau đó tiếng gạch ngói rơi xuống đất cũng vang lên lanh lảnh, làm tiếng chó sủa và tiếng khóc 'oa oa' của trẻ con liên tục vang lên, cả con hẻm không được yên bình.
Nhưng mặc dù vậy, Diệp Tống cũng đã sắp bị hắc y nhân đuổi kịp. Nàng nhanh trí, không để ý đến những việc khác, lúc này bèn chọn một căn nhà có cánh cổng khá lớn chạy vọt vào, tiếng động phát ra lập tức đánh thức chủ nhà bên trong. Đèn lập tức sáng lên, một hán tử mặc áo ngủ cầm theo gậy hùng hổ bước ra, cho rằng trong nhà có cướp, nào ngờ vừa đạp cửa ra liền sửng sốt.
Trong sân có một vị công tử trẻ tuổi anh khí đang đứng, xiêm y hơi hỗn độn, đang thở gấp từng đợt khí, mà bên phía đối diện, một hắc y nhân mang ánh mắt âm lệ đang chăm chú nhìn hắn.
Hán tử suy nghĩ một lúc, sau đó lại run rẩy tắt ngọn đèn trên tay đi, ngoan ngoãn bước trở vào phòng, ôm vợ và hài tử tiếp tục ngủ, vờ như không có chuyện gì xảy ra, cũng vờ như không nghe thấy bất kỳ thứ gì. Loại tiết mục kẻ thù truy sát lẫn nhau này, vẫn nên ít xen vào thì hơn, nếu không ngộ nhỡ bị vạ lây, cái được lại không đủ bù đắp cái mất.
Trong gian nhà này chất rất nhiều vật dụng, có vẻ hơi hỗn độn, chỉ chốc lát sau trong sân liền vang lên tiếng đao kiếm chém đồ vật, Diệp Tống vừa trốn vừa ném đồ vật đến, ném đến mức trong sân trở nên bừa bộn mất trật tự.
Nàng hô to lên tiếng: "Cứu mạng, có cướp, cứu mạng!"
Trên cánh tay đã chịu hai kiếm, tiếng hô to sợ hãi này của Diệp Tống lập tức đánh thức mấy gia đình lân cận, mọi thứ trở nên vô cùng ồn ào.
Hắc y nhân thấy thế, bèn quyết định tốc chiến tốc thắng. Lực chém trên tay cũng ngày càng tàn nhẫn vô tình. Mắt thấy Diệp Tống bị ép đến góc tường muốn tránh cũng không được, thanh trường kiếm kia lập tức nhắm thẳng vào tim nàng mà đâm tới. Trong thế ngàn cân treo sợi tóc này, bỗng một tiếng 'leng keng' vang lên, một chiếc quạt giấy xuyên qua không khí bay thẳng đến, va vào trường kiếm, lực đạo chắc hẳn rất lớn, vì nó lập tức khiến thanh kiếm của hắc y nhân lệch khỏi quỹ đạo, cắm vào vách tường bên cạnh vai Diệp Tống.
Hắc y nhân sững sờ, Diệp Tống cũng sững sờ.
Chợt một luồng hương mai nức mũi thoảng tới, Diệp Tống nháy mắt thấy Tô Tĩnh nhanh nhẹn phi thân đến, thuận lợi giữ lấy eo nàng, kéo nàng ra khỏi góc tường, vững vàng ôm vào ngực.
Hắn chạy vô cùng gấp gáp, khiến Diệp Tống cảm thấy tuy mệt mỏi nhưng lại có hương vị gió mát thấm dần vào xương tủy.
Tô Tĩnh đặt Diệp Tống ở nơi an toàn, sau đó lại phi thân ra ngoài, vài ba chiêu giao thủ với hắc y nhân, làm Diệp Tống nhìn hoa cả mắt, lại thầm than tuyệt vời xuất sắc. Đừng nhìn dáng vẻ lười nhác công tử bột thường ngày của Tô Tĩnh, giờ phút này hắn hơi mím môi, hai mắt lạnh lùng, che lại ánh trăng nhàn nhạt, đường nét vô cùng đẹp đẽ, mỗi một phân đều là kiệt tác hoàn mỹ nhất của trời cao, không hổ là chiến thần năm đó, đánh nhau cũng mạnh mẽ vang dội, khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.
Hắc y nhân nhanh chóng bị ép lui, lộ ra thế bại trận. Hắn thấy nhiệm vụ thất bại, ở lại lâu thêm cũng không được, bèn cố gắng thoát thân. Tô Tĩnh sao có thể cho hắn đường lui, vững vàng đứng chặn lại.
Nhưng đúng lúc này, những nhà xung quanh đều dồn dập tới bắt cướp, vừa chạy đến, tình cảnh liền trở nên vô cùng hỗn loạn, bọn họ càng giúp lại càng loạn hơn, làm hắc y nhân thừa cơ chạy trốn mất. Tô Tĩnh đưa tay tóm lấy nhưng thất bại, chỉ tóm được chiếc khăn che mặt của người nọ, đường nét khuôn mặt hiện ra làm hắn và Diệp Tống đều cả kinh. Hắc y nhân mạnh mẽ phi thân, sau khi vượt nóc băng tường phi lên, liền hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Diệp Tống nháy mắt, Tô Tĩnh cũng nháy mắt.
"Giặc cướp đâu, ở đâu" Bách tính thấy việc nghĩa bèn hăng hái xông lên không chút nào biết rằng, bọn họ đến đã làm hắc y nhân tẩu thoát thành công.
Mà hán tử đang run rẩy ôm vợ và hài tử thấy âm thanh của láng giềng bên ngoài, người đông thế mạnh, sức lực liền lập tức tràn đầy, vừa mở cửa nhìn liền thấy khoảng sân nhà mình đã tan nát đến mức không nhìn ra hình dạng, lập tức hận đến nghiến răng, quát lên với Tô Tĩnh và Diệp Tống: "Các ngươi vô duyên vô cớ xông vào nhà ta, đập hư nhiều thứ như vậy, các ngươi nói xem phải làm sao?"
Bên môi Tô Tĩnh mang theo ý cười nhàn nhạt, ấm áp như gió xuân, bước từng bước tới gần Diệp Tống, hỏi: "Không sao chứ?"
Diệp Tống hơi lắc đầu.
Hán tử thấy Tô Tĩnh hoàn toàn ngó lơ mình, lại càng giận dữ hơn, Tô Tĩnh bất ngờ đưa tay về phía hắn, trong tay là một thỏi bạc sáng chói, làm lóa mắt hán tử. Tô Tĩnh hơi nghiêng đầu, cười híp lại đôi mắt đào hoa, ôm lấy eo Diệp Tống kéo nàng vào lòng, nói: "Phu thê chúng ta gặp phải kẻ thù giang hồ đến truy sát, bèn tị nạn ở nơi này của ngươi, đây là bồi thường."
Diệp Tống nhíu mày, công phu nói dối không chớp mắt của tên này cũng thật cao siêu. Nàng còn chưa kịp lấy lại tinh thần, chợt thấy thân thể của mình nhẹ bẫng, trong tiếng thán phục của mọi người nàng bèn ngẩng đầu nhìn lên, Tô Tĩnh cũng đã ôm nàng vượt nóc băng tường rời đi.
Bọn họ đã chạy đi rất xa, bóng đêm của kinh thành không ngừng lướt qua dưới chân. Gió đêm tuy lạnh lẽo, nhưng lại có một phong vị đặc biệt.
Sau khi thưởng thức cảnh ban đêm một lúc, Diệp Tống hơi ngẩng cằm lên, nhìn khuôn mặt Tô Tĩnh, hỏi: "Ngươi ôm ta chạy lâu như vậy, không thấy mệt sao?"
"Mệt." Tô Tĩnh thành thật đáp.
"Vậy sao ngươi còn không thả ta xuống?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro