Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Đập vào một bức tường thịt

"Thật không?", Diệp Tống cười một tiếng, lập tức khom người từ đỉnh đầu nha hoàn kia với tay xuống lấy đi cuốn thoại bản, "Cho ta xem một chút."

Nha hoàn bị hành động này làm cho cả kinh, còn chưa kịp nổi giận, vừa ngửa đầu thấy mặt Diệp Tống hô hấp liền ngưng trệ, quỳ xuống: "Nô tỳ không biết là Vương phi nương nương, xin nương nương thứ tội!"

Mấy nha hoàn khác cũng phục hồi tinh thần, chỉnh tề một loạt quỳ xuống, dáng vẻ run rẩy.

Diệp Tống lật lật mấy trang, phát hiện nội dung trong cuốn thoại bản này rất phong phú, rất có tình tiết, không khác gì mấy so với tiểu thuyết hiện đại, liền lập tức hứng thú hỏi: "Mấy cuốn này mua ở đâu vậy?"

Nha hoàn thành thật trả lời: "Nô tỳ, lúc nô tỳ nghỉ ngơi thì đi chợ mua vài cuốn..."

Diệp Tống: "Lúc làm việc sao có thể sao nhãng như vậy, tịch thu, tịch thu hết."

Vẻ mặt bọn nha hoàn đau xót. Diệp Tống nhíu mày, lại thoải mái nói: "Đừng buồn lòng, biểu hiện tốt một chút bổn vương phi mới đem mấy thứ này trả lại cho các ngươi."

Mấy nha hoàn liên tục vâng dạ, cuối cùng cũng bình tĩnh, sau đó đều tự giác lui xuống làm việc.

Diệp Tống đếm mấy cuốn thoại bản, lên đường cùng Phái Thanh quay về vườn, cười như không cười nói: "Đọc mấy cái này có thể giết thời gian đấy."

Tô Thần dưới tàng cây thâm sâu nhìn bóng lưng Diệp Tống, rất nhiều nghi ngờ đều giấu trong đáy mắt, phất tay áo quay người rời đi.

Diệp Tống này thật sự rất khác so với Diệp Tống lúc trước mà hắn biết, mấy chuyện này đều do nàng ta giả vờ? Nhưng mặc kệ giả vờ thế nào, hắn cũng sẽ không có thêm bất kỳ khác biệt gì đối với nàng, cùng lắm chỉ nghĩ đó là mấy vở kịch dối trên gạt dưới mà thôi.

Mấy ngày liên tiếp Diệp Tống đều đóng cửa không ra ngoài, phần lớn thể xác và tinh thần đều đặt trong thoại bản muôn hình muôn vẻ, say mê không thể tự kiềm chế. Vừa tập trung một chút, chuyện gì phiền lòng cũng đều quẳng ra sau đầu, sắc mặt cũng khôi phục vui vẻ, sức khỏe dần dần hồi phục, ăn một lúc ba bát cơm, eo liền béo thêm hai vòng.

Đến lúc Diệp Tống bảo Phái Thanh trả lại mấy cuốn sách cho khổ chủ, nàng mới đột nhiên phát hiện mình có thêm rất nhiều mỡ, không khỏi thở dài thở ngắn, sau đó đưa ra một quyết định khó khăn: "Phái Thanh, bắt đầu từ ngày mai, ngủ sớm dậy sớm chạy bộ rèn luyện thân thể, không được trì hoãn."

Vẻ mặt Phái Thanh đau khổ: "Tiểu thư, em không béo lên, cũng... phải chạy bộ sao?"

Diệp Tống liếc nàng một cái, không nhịn được nói: "Sao, rèn luyện thân thể là ủy khuất cho em rồi à?"

Phái Thanh nghiêm mặt: "Không ủy khuất, tiểu thư suy nghĩ đến sức khỏe của em, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc!"

"Ừ, tốt." Diệp Tống xoay người lục tủ quần áo xem có bộ y phục nào đơn giản một chút phù hợp với việc rèn luyện thân thể hay không, nói: "Lúc em mang trả lại mấy cuốn này, nói mấy cô nương đó tìm mấy cuốn thoại bản lục đục tranh đấu mưu kế ngầm về, đọc xong tiện thể cho ta đọc cùng."

Phái Thanh khó hiểu: "Tiểu thư muốn đọc mấy thứ đó làm gì?"

Diệp Tống lầm bầm hai tiếng: "Học tập, tham khảo."

Phái Thanh chắc đã hiểu, vui mừng cầm mấy cuốn sách đem trả cho chủ cũ.

Y phục của Diệp Tống chỉ toàn là mấy kiểu dành cho khuê các tú nữ, không thích hợp để chạy bộ rèn luyện thân thể. Cho nên cả đêm nàng đem y phục sửa lại một ít, mấy vạt váy thừa không cần thiết đều cắt bớt, tay áo dùng lụa dài buộc lại, cổ áo che kín đáo, váy đổi thành quần.

Diệp Tống vốn là người rất thích ngủ nướng, nhưng bất đắc dĩ không biết phải ở lại cổ đại bao lâu, giảm béo rất quan trọng, làm tốt công tác sức khỏe mới có thể chuẩn bị lâu dài, nếu không sẽ như lần trước bị ngã vào đinh một chút sẽ nằm mất mấy ngày, đây đều không phải tác phong của nàng. Cho nên bắt buộc phải có lòng tin vững vàng, Diệp Tống kéo Phái Thanh dậy từ trong giấc mộng, cùng nàng ra ngoài chạy bộ.

Lúc này đang là mùa xuân, không khí sáng sớm vẫn còn một chút khí lạnh, giọt sương đọng trên mầm lá long lanh trong suốt. Hơi thở ra đều thành một làn khí trắng.

Dần dần Phái Thanh cũng có tinh thần, tập trung vào nhiệm vụ rất nhanh, cùng Diệp Tống chạy vòng quanh hoa viên. Mái tóc và góc áo đen tuyền kia, theo động tác chạy bộ của Diệp Tống mà phất phơ trong gió, sườn mặt gầy nổi lên một tầng hồng nhạt, hai mắt mê ly trong sương sớm, rất giống tiên tử lạc chốn phàm trần.

"Tiểu, tiểu thư, nô tỳ sắp chịu không được rồi, chạy không nổi nữa!"

Diệp Tống cao giọng hô: "Kiên trì sẽ đạt thắng lợi, một hai một! Một hai một!" Ý chí chiến đấu của nàng sục sôi, cho nên Phái Thanh bị bỏ lại đằng xa nàng cũng không biết, khi quay đầu lại bỗng phát hiện chỉ còn lại mình nàng, hơn nữa con đường này... A? Chạy nhầm đường, chạy vào ngõ nhỏ rồi.

Thế nhưng không chờ nàng quay đầu dừng lại, thình lình cả người đập vào một bức tường thịt, lực mạnh đến mức làm nàng choáng váng.

Diệp Tống hai mắt đẫm lệ ôm đầu ngẩng lên, lúc ánh mắt chạm vào một bóng người cao to lạnh lùng tuấn tú thân mặc trường bào đen khí vũ hiên ngang, bèn dừng một chút, sau đó mặt mày nghiêm chỉnh lại, lộ ra nụ cười không có khuyết điểm, lễ phép cúi chào nói: "Thì ra là Vương gia."

Thấy thái độ khôn khéo như thế của nàng, Tô Thần không khỏi nhíu mi.

Cảnh tượng hắn đánh nàng lần trước vẫn rõ ràng trong đầu, Diệp Tống vừa nhìn thấy hắn liền giơ cao phòng bị. Tuy rằng trên mặt là nụ cười, nhưng sự xa cách trong giọng nói thể hiện rõ sự chán ghét không hề thua kém của Tô Thần đối với nàng, vừa nhìn thấy khuôn mặt dễ nhìn kia của hắn nàng liền cảm thấy má và cổ đều ẩn ẩn đau. Lúc này chỉ có nàng và hắn hai người, để đảm bảo không đến mức bị diệt khẩu ở đây, Diệp Tống nghĩ mình nên đi trước là tốt nhất.

Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt nàng tươi tắn thêm vài phần, thăm dò nhìn Tô Thần một chút, nói: "Nhìn phục trang của Vương gia, là đang chuẩn bị lâm triều đúng không? Lâm triều là chuyện lớn không thể trì hoãn, thiếp không làm phiền nữa." Dứt lời xoay người dự định chuồn sớm.

"Đứng lại." Tô Thần mở miệng, lạnh lùng hờ hững nhả ra hai chữ, ngữ khí âm trầm như thanh đao nhỏ lặng lẽ đâm xuyên người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro