Chương 59: Chuyện quan trọng
Chương 59: Chuyện quan trọng
Diệp Tống tiếp tục khóc lóc lay thân thể Tô Thần: "Ngươi nghĩ ngay cho ta đi!"
Tô Thần bị lay, bèn cáo từ với Tô Nhã Thanh: "Vương phi say quá rồi, thần đệ cáo lui trước."
Tô Nhã Thanh chắp hai tay sau lưng, xoay người rời đi, nói: "Về đi."
Cuối cùng Diệp Tống vẫn chưa nhớ ra được chuyện gì thì đã bị Tô Thần ôm ra khỏi Ngự hoa viên.
Dọc theo đường đi nàng rất hồ nháo, thỉnh thoảng kéo kéo vạt áo Tô Thần, khi thì vuốt ve tóc dài của hắn, cuối cùng lại vô cùng phấn khởi cào cào nách hắn... Thấy Tô Thần không có phản ứng gì, Diệp Tống nghi hoặc ngửa đầu hỏi: "Ngươi không nhột sao?"
Tô Thần cụp mắt nhìn nàng, thu hết vẻ say rượu của nàng vào mắt, bao gồm cả lúc nàng vừa ngừng khóc liền nghiêng đầu nở nụ cười còn dễ nhìn hơn so với nắng chiều sau cơn mưa. Hắn mím mím môi, lạnh lùng uy hiếp: "Còn ồn ào nữa, ta sẽ ném ngươi xuống!"
Không thể không nói, công phu trở mặt của Diệp Tống còn nhanh hơn so với ông trời, vừa nghe xong lời này liền không vui, khuôn mặt trở nên ảm đạm, gò má buồn buồn dựa vào lồng ngực Tô Thần, im lặng không lên tiếng. Tô Thần bước đi vững vàng, khóe miệng hơi nhếch lên như có như không.
Lúc tới cửa cung, Tô Thần mới phát hiện Diệp Tống đã ngủ trong ngực hắn. Xe ngựa của Ninh Vương phủ đã chờ sẵn, hắn ôm Diệp Tống bước vào xe, có lẽ do vẫn chưa quen ôm nàng, vô tình làm đầu Diệp Tống va đập một chút vào thành xe, nàng hơi đau nhíu mày, nửa tỉnh nửa mê. Vừa nằm xuống liền không có chút hình tượng giơ tứ chi lên ngủ say như chết, khi xoay người còn đá một cái vào eo Tô Thần, hắn kêu lên một tiếng, lửa giận chỉ chực phun trào, nhưng khi thấy Diệp Tống ngủ say liền miễn cưỡng nhịn nàng vài đá.
Xe ngựa hằn lên từng vệt bánh dài lộc cộc chuyển động trên con đường đá, ánh trăng trong trẻo gieo rắc từng giọt sương.
Trong mộng nàng ngủ không yên, bỗng nhiên xe ngựa nhẹ nhàng xóc nảy một chút, nàng nhẹ giọng nỉ non: "Tô Nhã Thanh..."
Cái tên này đối với Tô Thần mà nói, không thể quen thuộc hơn được nữa. Hắn xoay người nhìn sang, thần sắc trên mặt bỗng trở nên phức tạp. Dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì, hắn bỗng chốc cười lạnh một tiếng: "Thì ra là vậy."
Diệp Tống ngủ được một lúc, gió ngoài cửa xe thỉnh thoảng lại lùa vào, xe ngựa loạng choạng lắc lư làm đầu nàng càng thêm choáng váng, nàng yên lặng mở mắt ra, trong mắt lấp loáng men say, lúc như đang nhìn Tô Thần lúc lại như không phải, giọng nói khản đặc, cô tịch nhàn nhạt nói: "Thì ra cái gì?"
Ngữ khí của nàng bình tĩnh đến mức gần như không hề giống một người đang say rượu.
Diệp Tống lắc lư chậm rãi ngồi dậy, tựa vào tấm đệm mềm mại sau lưng, vừa nhấc mi liền phát hiện Tô Thần đã tới gần, kề sát vào chính mình, một dung nhan lãnh tuấn bỗng dưng phóng to trước mắt, hô hấp của hắn phả vào khuôn mặt nàng. Bỗng nghe Tô Thần hạ thấp giọng nói: "Người ngươi gặp mặt bên ngoài, người nửa đêm đưa ngươi trở về, đều là hắn."
"Hắn?" Diệp Tống vẫn hơi mơ màng, "Hắn là ai?"
Tô Thần cắn răng, "Tô Nhã Thanh."
Diệp Tống lười biếng nghiêng người dựa vào thành xe, hơi cúi đầu hạ mi mắt, nhếch môi nhẹ nhàng nở nụ cười nhạt. Nàng cảm thấy hơi nóng, bèn đưa tay nới lỏng cổ áo bào phục, tháo trâm vàng hoa tai nặng nề phức tạp trên người ném xuống xe ngựa, mái tóc đen ngay lập tức đổ xuống, động tác tự nhiên lưu loát, gọn gàng nhanh chóng, xem ra còn mê người hơn một nữ tử nhu mị sử dụng thế võ câu hồn đến ba phần.
Nàng thở dài một hơi, nửa tỉnh táo nửa mê man nói: "Tô Nhã Thanh à, hắn không phải Hoàng thượng sao?"
"Nếu ngươi đã biết hắn là Hoàng thượng, vậy sau này không được qua lại với hắn nữa. Không có sự cho phép của bổn vương, ngươi không được gặp mặt hắn." Nhất định vào khoảnh khắc này bầu không khí hơi không đúng, Tô Thân vừa nói ra lời nói không đúng đó, bản thân hắn liền cảm thấy một luồng vị chua bốc lên, vì vậy bèn lập tức đổi giọng cười khinh bỉ: "Chẳng lẽ ngươi thích hắn? Hắn là ai, còn ngươi lại là ai, chưa nói đến chuyện ngươi bây giờ vẫn đang là em dâu của hắn, cho dù sau này ngươi hòa ly với bổn vương, lẽ nào hắn vẫn sẽ chấp nhận một nữ nhân đã hòa ly sao?''
Diệp Tống cười vài tiếng, nhàn nhạt nhìn hắn nói: "Ta thích ai liên quan gì đến ngươi? Ta hòa ly với ngươi, lại có liên quan gì tới hắn?" Nói đến đây, nàng rốt cuộc nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, chống tay định đứng lên, "Nguy rồi, quên xin chỉ hòa ly rồi!"
Tiếc rằng, nàng đứng cũng không thể đứng vững, miễn cưỡng dựa được vào thân xe đã là tốt lắm rồi, nhưng vừa đứng lên, cả người liền mềm nhũn ngã xuống. Theo phạm vi động tác của nàng, xe ngựa lại nặng nề nghiêng đi một chút. Không chờ nàng phản ứng lại, cả người Tô Thần bỗng nhiên đè lên.
Hô hấp của hai người đều cứng lại.
Hắn nhìn vào mắt Diệp Tống, nói: "Chỉ cần ngươi chưa hòa ly với bổn vương một ngày, ngươi vẫn là nữ nhân của bổn vương, ngươi gặp gỡ ai, yêu thích ai, đều liên quan đến bổn vương."
Diệp Tống nằm dưới thân hắn lại vẫn có thể cười được, nàng không biết nụ cười này của mình, quả thực như một ngọn đuốc thiêu cháy thân thể Tô Thần. Nàng hơi nhíu mày: "Chẳng lẽ ngươi thích ta?"
Tô Thần từng chút một cúi đầu tới gần, đến khi chóp mũi đã chạm chóp mũi Diệp Tống, hô hấp quấn lấy hô hấp của nàng, bầu không khí liền bắt đầu trở nên có nhiệt độ, mang theo chiều hướng nóng rực. Bàn tay hắn rất bình tĩnh chậm rãi chuyển động, hai mắt thâm thúy sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm vào môi Diệp Tống, đột nhiên sinh ra một luồng kích động, thân thể Diệp Tống đã say đến mức không nghe theo sự điều khiển của nàng, nhưng lý trí đã khôi phục được một chút, vừa nhìn liền cảm thấy hơi không đúng, lập tức thu lại nụ cười trên mặt, trong khoảnh khắc Tô Thần hơi dời chóp mũi, môi mỏng sắp dán lên môi nàng, lòng nàng liền trở nên căng thẳng nghiêng đầu qua, làm nụ hôn lương bạc kia nhẹ nhàng lướt qua gò má nàng.
Tay Tô Thần nhanh chóng tìm tòi bên hông Diệp Tống, khóe môi nửa cong lên, lộ ra một vệt cười như ý. Không có bước thâm nhập tiếp theo, Tô Thần đã chủ động buông nàng ra ngồi dậy, phong thái lười nhác, trong tay bỗng xuất hiện thêm một miếng ngọc bội trắng, thản nhiên đung đưa tinh tế ngắm nghía.
Diệp Tống nhấc mí mắt nhìn lên, ấn tượng đầu tiên là cảm thấy hơi quen thuộc, hành động theo bản năng sờ sờ bên hông mình, kết quả... trống trơn, liền không khỏi mắng ầm lên: "Con mẹ nó ngươi trộm đồ của ta, không biết xấu hổ!"
Tô Thần chậm rãi nói: "Đây vốn là vật thiếp thân của bổn vương, bây giờ bổn vương chỉ lấy lại thứ vốn thuộc về mình mà thôi, sao lại có chữ 'trộm'? Từ hôm nay trở đi, bổn vương lấy lại ngọc bội Kỳ Lân hỏa văn, sau này không được tùy tiện ra khỏi phủ nữa."
Diệp Tống cố gắng bình tĩnh lại: "Không sao cả, vậy bây giờ ta lập tức quay lại gặp Hoàng thượng, xin ban chỉ hòa ly."
Tô Thần: "Cũng đã rời khỏi cung hơn nửa ngày rồi, ngươi còn muốn quay lại đó sao? Không nói đến chuyện thị vệ gác cửa cung không cho vào, chờ đến khi gặp được Hoàng thượng e rằng cũng đã đến nửa đêm, Hoàng thượng hẳn đã nghỉ ngơi rồi. Nếu ngươi thực sự muốn đi, bây giờ bổn vương liền cho ngươi xuống xe ngựa."
Lời Tô Thần nói rất đáng căm tức, nhưng không phải không có lý, lúc này nếu không có Tô Thần cùng nàng quay lại thì nhất định nàng sẽ không qua nổi cửa cung, nhưng trông dáng vẻ rất đáng ăn đòn kia của hắn, làm sao sẽ có lòng làm việc tốt giúp nàng vào cung. Diệp Tống đối mặt với hắn một lúc, ý đồ dùng lý lẽ thương lượng: "Ngươi không phải rất yêu Nam Xu sao, không phải vẫn luôn ghét cay ghét đắng ta sao, đây chính là một cơ hội tốt đấy, ngươi đưa ta quay lại đó, một khi Hoàng thượng đồng ý hòa ly, ngươi và ta đều tự do, như vậy chẳng phải rất tốt à?"
"Đúng là rất tốt.", Tô Thần một tay thưởng thức ngọc bội, một tay chống cằm suy nghĩ một lúc, nói, "Nhưng bây giờ bổn vương rất mệt, để lần sau nói đi."
"Tại sao lại phải là lần sau, rèn thép thì phải rèn khi còn nóng chứ!"
Tô Thần lặp lại một lần: "Đã nói bây giờ bổn vương rất mệt." Sau đó cũng không thèm nhìn tới nàng nữa, lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tuy Diệp Tống đã nói hết lời, nhưng hắn vẫn không lên tiếng, không phản ứng, làm thế nào cũng nói không thông. Cuối cùng Diệp Tống tức đến xù lông, nhào tới đè lên Tô Thần, định cướp lấy ngọc bội trong tay hắn: "Vậy ngươi trả ngọc bội lại đây cho bà!"
Tô Thần đã sớm đoán được nàng sẽ điên tiết như vậy, liền dễ dàng vung tay lên, nàng cố gắng với lấy, thế nhưng vẫn còn một khoảng cách không thể với tới. Tô Thần nghiêng về hướng nào, nàng liền nhào sang hướng đó, không lấy được ngọc bội tuyệt đối không bỏ qua.
Dưới tình thế ngươi tranh ta né, toàn bộ thân xe mạnh mẽ nghiêng sang bên trái, rồi lại mạnh mẽ nghiêng sang bên phải, thỉnh thoảng còn truyền ra vài từ ngữ ô uế, cực kỳ giống tiếng nỉ non trầm thấp của một đôi tình nhân.
Hai phu xe của Vương phủ phía trước cố gắng khống chế ổn định xe ngựa, quay sang nhìn nhau, trong đôi mắt kia là ánh sáng hưng phấn khi được buôn chuyện. Vương gia Vương phi tạo ra tiếng động lớn như vậy trong xe ngựa, xem ra Vương gia quả thực rất dũng mãnh. Sau đó bọn hắn tự kiểm điểm lại bản thân, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, việc quan trọng trước mắt là phải ổn định xe ngựa, như vậy mới có thể cho Vương gia và Vương phi một cảm giác an toàn để bùng nổ cảm xúc mãnh liệt.
Diệp Tống cướp đoạt nửa ngày vẫn không giành được ngọc bội, mệt đến mức thở hồng hộc, bèn đề nghị nghỉ giữa hiệp. Bỗng nhiên sắc mặt nàng hơi thay đổi nhíu mày, bộ dạng trông rất khó coi, sau đó nàng che miệng, không ngừng nôn khan. Tô Thần thấy thế liền tới gần, theo bản năng muốn đưa tay vỗ lưng cho nàng, nhưng bàn tay đã đến giữa không trung bỗng nhiên dừng lại, hắn có chút không thể xác định được bản thân đang làm gì.
Chính sơ hở này đã bị Diệp Tống nhìn ra, nàng lập tức nhào qua, xô gục Tô Thần sang một bên, thân thể đè hắn xuống thật chặt, chỉ sợ hắn phản kháng giãy giụa, chính mình liền không thể trở thành đối thủ, liền nhanh chóng vòng chân qua eo hắn ngồi lên, hai chân kèm đầu gối hắn, hai tay lại nắm lấy cổ tay hắn, tà ác cười vài tiếng: "Ta xem ngươi còn chạy đi đâu."
Câu nói này chuẩn xác truyền vào tai hai tên tùy tùng, bọn họ lại quay đầu nhìn nhau.
Suy nghĩ của một tên tùy tùng: Vương phi quá xấu xa, lại có thể dùng sức mạnh với Vương gia, ta thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Suy nghĩ của tên còn lại: Có gì đáng ngạc nhiên đâu, Vương phi đã phòng trống hiu quạnh như vậy bao nhiêu lâu rồi, mạnh mẽ một chút cũng bình thường thôi, tập trung đánh xe đi. Bây giờ ta đánh xe, để Vương gia và Vương phi có đầy đủ thời gian 'vuốt ve an ủi'.
Xe ngựa rõ ràng đi chậm lại, hiện tại bọn họ đang cách Vương phủ hai chặng đường, nếu đi nhanh hơn thì chỉ trong một nén nhang là có thể về đến. nhưng cứ theo tốc độ này, e rằng phải hơn ba nén nhang.
Đúng lúc đó, phía sau vang lên tiếng vó ngựa hối hả, âm thanh ngày càng gần, ngày càng vang to hơn, vừa nghe liền biết đó rõ ràng không phải chỉ có một người, mà là một đám người. Hai tên tùy tùng cố gắng dời xe sang một phía, nhường đường cho đám người phía sau, nào ngờ đám người cưỡi ngựa đó lại đang chạy về hướng bọn họ, xông lên như một làn khói bao vây lấy xe ngựa, mang theo ánh lửa sáng rực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro