Chương 23: Gặp gỡ hắc y mỹ nam
Chương 23: Gặp gỡ hắc y mỹ nam
Diệp Tống khoác vai Phái Thanh, cười thoải mái nói: "Em sợ Tô tiện nhân sẽ biết? Ta đoán lúc hắn về sẽ đi ngay đến Phương Phi uyển, hẳn là không rảnh để phát hiện ra đâu."
Phái Thanh yếu ớt nói: "Nô tỳ sợ nếu muộn như vậy chúng ta mới về, Vương gia sẽ đóng cổng..."
Đây là một vấn đề nghiêm túc, Diệp Tống cũng nghiêm túc nói với Phái Thanh: "Không sợ, chúng ta có thể trèo tường."
"Hả?" Tiểu thư là thiên kim tướng quân, chuyện dẫn nha hoàn đi trèo tường này, Phái Thanh nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Mặc dù lúc đến Lê viên vẫn còn rất sớm, nhưng bên ngoài đã có không ít người đứng đợi, có thể thấy gánh hát đó được hoan nghênh đến mức nào. Khoảng đất trống trước Lê viên khá lớn, nhưng cửa vào lại chỉ vừa đủ một người, nếu tất cả mọi người đều đồng loạt chen vào cánh cửa đó thì không ai có thể thở nổi.
Diệp Tống và Phái Thanh hầu như đều bị những người phía sau đẩy lên trước. Mắt thấy sắp vào tới cửa, bỗng nhiên chân nàng bị vấp, thân thể không khống chế ngã sấp về phía trước.
Lúc này Phái Thanh đã bị đẩy ra xa Diệp Tống, có mấy người chen vào giữa hai nàng. Phái Thanh cả kinh, kêu lên một tiếng, nhưng sự ồn ào ở đây át mất giọng nàng, vì vậy cho dù nàng muốn đến đỡ Diệp Tống cũng không được.
Diệp Tống rất bình tĩnh, tuyệt đối không hề lo lắng. Nhiều người như vậy sợ cái gì, nếu nàng ngã, phía trước cũng có người làm đệm thịt cho nàng, sẽ không ngã quá đau.
Nhưng kết quả một đoàn người làm đệm thịt chưa kịp tới, bỗng nhiên cánh tay nàng bị một lực mạnh kéo trở lại, tâm trạng Diệp Tống trở nên nặng nề, thuận thế nhìn sang. Nhưng vừa nhìn nàng liền ngây ngẩn cả người.
Gặp gỡ mỹ nam cổ đại là quy tắc đầu tiên trong việc xuyên không, bây giờ nàng cũng đã được trải qua. Tuy Tô tiện nhân trong vương phủ bộ dạng cũng không tệ, nhưng Diệp Tống không xem hắn là người.
Chàng trai trẻ mặc hắc y đã đỡ nàng trước mặt, mâu sắc lãnh đạm, đường nét khuôn mặt như một bức tranh thủy mặc vô cùng hoàn mỹ, đôi mắt đen sâu thẳm như mực, có chút yên tĩnh, như sao đêm mùa đông. Nam tử mặt không biểu cảm, trong ngữ khí xa cách mang theo chút hiền hòa, nói: "Cô nương xin cẩn thận."
Nàng gặp được mỹ nam đầu tiên rồi. Bên cạnh nam tử còn có một tên hầu mặc hắc y, đang giúp hắn tách mấy người chen lấn trong Lê viên. Nhưng nhìn một chút, nàng cảm thấy người tùy tùng này nhìn có vẻ quen mắt.
Diệp Tống mỉm cười nói một tiếng "Cảm tạ", sau đó đi theo dòng người thành công vào được Lê viên.
Bên trong Lê viên rất rộng rãi thoáng đãng, phía trước là một khoảng sân rất lớn, trong sân bày biện rất nhiều bàn ghế, có mấy người đã ngồi vào trước. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Lê viên này có hai tầng lầu, chỗ ngồi ở lầu hai rất ít, nhưng tầm nhìn lại rất tốt, chỉ có vài con cháu phú gia ngồi ở đó.
Phái Thanh thở hồng hộc chạy tới hỏi: "Tiểu thư, cô không sao chứ? TMD, đè chết lão nương rồi!" Từ khi đi theo Diệp Tống xuyên không đến, mấy câu thô bạo của Phái thanh ngày càng trôi chảy, đồng thời nàng cũng cảm thấy rất thích thú.
Diệp Tống nhìn hắc y nam tử vừa đỡ mình đang đi lên lầu hai, liền quay sang hỏi Phái Thanh: "Người kia là ai?"
Phái Thanh nhìn qua, nói: "Không phải là vị khách trong quán trà lúc nãy sao, là bàn đối diện cửa sổ. Mấy người lời lẽ thô tục lảm nhảm bên cạnh bàn mình, bị tùy tùng của hắn làm cho chạy đi mất đấy!"
Diệp Tống bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách ta thấy tùy tùng của hắn quen mắt. Đi, chúng ta lên lầu hai thôi."
Giá của chỗ ngồi lầu hai so với lầu một cao hơn rất nhiều, không cần phải chen chúc cũng có thể xem hí. Nhưng đối với Phái Thanh ôm một bao ngân phiếu ra ngoài đi chợ mà nói không là gì cả. Diệp Tống đi ở phía trước, liền có một tiểu ca trắng nõn tươi cười ra đón tiếp, còn không chờ tiểu ca kia mở miệng, Phái Thanh đã thẳng thắn lấy ra một tờ ngân phiếu đưa cho hắn, làm ra vẻ nói: "Không cần thối, phần tiền còn thừa thì mang trà và điểm tâm lên cho tiểu thư của ta, chọn vị trí ngồi tốt một chút."
Tiểu ca rất nhã nhặn thu ngân phiếu, đưa Diệp Tống đến một chỗ ngồi tốt, sau đó lui xuống chuẩn bị trà và điểm tâm. Không lâu sau liền dọn lên một bàn gồm rất nhiều thứ, còn tặng thêm một dĩa hạt dưa và đậu phộng.
Nhiều thức ăn như vậy, hai người Diệp Tống và Phái Thanh ăn làm sao hết. Lúc này vị tiểu ca nói: "Mời hai vị cô nương chậm rãi dùng", nhưng chưa kịp lui ra, Diệp Tống nghĩ một chút, lại thấy trước bàn vị hắc y nam tử kia chỉ có một bình trà, liền chỉ chỉ vài món điểm tâm: "Cái này, cái này, cái này nữa, đưa đến bàn vị công tử kia, là vị mặc hắc y ở đó, ngươi có thấy không?"
Vì vậy tiểu ca nhanh chóng mang mấy thứ điểm tâm qua đó. Chỗ ngồi cách khá xa, Diệp Tống không nghe được nội dung cuộc hội thoại của vị nam tử mặc hắc y kia và tiểu ca, nhớ lại câu nói "Xin cô nương cẩn thận" lúc nãy trong trẻo vô cùng dễ nghe. Chỉ thấy nam tử kia thản nhiên dời mắt, nhìn sang bên này, sau đó khẽ gật đầu tỏ ý chào hỏi.
Trong tình huống bây giờ, xin hỏi nên đáp lại thế nào đây? Diệp Tống không có kinh nghiệm, bèn sờ cằm dựa theo tâm trạng mà quay sang hắc y nam tử huýt sáo một tiếng, vô cùng giống bộ dạng của một đại cô nương phú gia đùa giỡn người khác.
Nam tử không tỏ rõ ý kiến nhíu mày, vô hỉ vô ưu.
Rất nhanh vở kịch hay liền bắt đầu.
Nhóm kép lên đài, sau khi hóa trang ngay cả nam diễn hí cũng quyến rũ động lòng người. Vở diễn lần này kể về một đoạn khổ tình du dương mà ai oán, nội dung kể về một vị thư sinh nhu nhược phải lòng một vị tiểu thư quan gia, lúc hai người âm thầm định liệu cả đời thì bị người nhà phát hiện, vì vậy phá vỡ đôi uyên ương. Thư sinh liền lập lời thề, đợi đến ngày công thành danh toại sẽ lấy nàng. Từ đó chàng ta từ một vị thư sinh cả ngày văn thơ trở thành một nam nhi cường tráng khí phách, thắng cuộc thi võ quan, đúng lúc hai nước chinh chiến liền mặc giáp anh dũng ra trận giết địch. Trước khi đến chiến trường, hai người lưu luyến từ biệt, định ngày kết hôn. Không ngờ trận chiến này kéo dài đến tận tám năm, sau tám năm chàng đã là binh mã đại tướng quân, nhưng lúc quay về ngõ nhỏ gặp cố nhân, mới phát hiện cố nhân từ lâu đã là thê tử của người khác, hai tay ôm hai người con.
Vở diễn này vô cùng đau đớn xót xa, đặc biệt là giọng nói của vị nam diễn hí kia, mềm mại uyển chuyển như của nữ nhân, diễn hay đến mức bao nhiêu người lã chã rơi lệ.
Phái Thanh không ngừng dụi vành mắt hồng hồng của mình, nức nở nói: "Con mẹ nó ai nỡ viết ra vở hí này? Quá thảm thương!"
Nét mặt Diệp Tống thoạt nhìn không có gì xúc động, vẫn sờ cằm như trước. Chỉ là ánh mắt đó đã mất đi ý cười kín kẽ mọi ngày, có chút xa xăm. Nàng đã nhập tâm vào vở hí, đồng thời cảm thấy sâu sắc rằng vở hí này thật sự rất hay.
Đây mới là tinh hoa văn hóa của đất nước! So với vở hí cãi nhau ầm ĩ trên đài làm khán giả không hiểu gì của Di Hòa Viên* thì tốt hơn rất nhiều!
*Di Hòa Viên: lâm viên cổ điển nổi tiếng Trung Quốc, ở phía Tây ngoại ô Bắc Kinh. Nó nguyên là vườn hoa và hành cung của vua chúa nhà Thanh. Năm 1750 vua Càn Long cho khởi công xây dựng Thanh Y viên ở đây. Năm 1860 bị liên quân Anh Pháp thiêu huỷ. Trước khi Quang Tự lên chấp chính, Từ Hi đã dùng kinh phí hải quân rất lớn để tu sửa lại, năm 1888 đổi tên như ngày nay. Năm 1900 liên quân 8 nước xâm lược Bắc Kinh và đã tàn phá Di Hoà Viên, năm 1903 tiến hành trùng tu. Di HoàViên do Vạn Thọ Sơn, Hồ Côn Minh hợp thành, diện tích khoảng 4350 mẫu Trung Quốc, mặt nước chiếm khoảng 3/4 diện tích khu vườn. Hiện nay là một thắng cảnh du lịch nổi tiếng.
Vở hí kết thúc, có một vài môn khách chậm chạp chưa rời đi, bọn họ đại khái muốn xem trộm chân diện mục của kép hát, nhưng không được chấp thuận, đành tiếc hận lưu luyến rời khỏi. Vẫn còn một vài kẻ có tiền kiên nhẫn, người ta đã không muốn ra gặp vậy bọn họ thẳng thắn chui vào hậu đài là được.
Lúc Diệp Tống cùng Phái Thanh đi ra thì trời đã gần tối. Phái Thanh ôm gói điểm tâm ở Lê viên ra vừa đi vừa ăn, còn không quên nói vài câu về cảm xúc của mình sau khi xem. Diệp Tống nghe được phân nửa, thỉnh thoảng bốc lấy vài quả ô mai trong gói nhỏ của Phái Thanh bỏ vào miệng.
Những tia nắng cuối cùng dần dần tan đi, ánh sáng cam nhẹ lờ mờ chiếu lên mặt Diệp Tống cũng ảm đạm đi, trên đường có vài chiếc đèn lồng được thắp lên. Ở triều đại Bắc Hạ này vẫn chưa xuất hiện chợ đêm, chỉ khi có lễ hội mới náo nhiệt một trận vào buổi tối.
Phái Thanh từ tận đáy lòng nói: "Nếu như có một người nam nhân thâm tình nguyện ý một lòng một dạ như vậy với tiểu thư thì tốt rồi."
Diệp Tống mỉm cười: "Chuyện đó chỉ có trong mấy vở hí thôi."
Phái Thanh kiên trì nói: "Trong hiện thực chắc chắn là cũng có, không thì sao có thể làm đề tài của hí khúc đúng không. Nếu không mọi người nói nhân sinh như hí đều là nói đùa sao?"
Diệp Tống nhíu mày, nói: "Nhân sinh là của chính mình, vở hí của mấy kép hát đó là nhân sinh của bọn họ sao? Nếu như chỉ bằng một vở diễn mà có thể đạt được kiếp sống tốt, vậy thì họ sống quá dễ dàng rồi."
Phái Thanh trầm mặc một lúc, rầu rĩ nói: "Tiểu thư nói quá sâu sắc, nô tỳ không hiểu được. Nô tỳ chỉ mong đời này tiểu thư có thể bình an hạnh phúc thôi."
Diệp Tống nghịch nghịch búi tóc của Phái Thanh, cười không nói gì.
Đôi chủ tớ men theo bóng đêm mà trở về, thỉnh thoảng ngươi một câu ta một câu thảo luận một lần. Lúc đầu trên đường cũng có vài người qua lại, đa số đều là mấy người dân xem hí về muộn, sau đó các nàng lại rẽ vào một con đường khác, đó dường như là đường quay về. Vào ban ngày con đường này rất vắng vẻ, đến buổi tối lại càng vắng vẻ hơn.
Đến ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống cũng mang vài phần lạnh lẽo.
Ban đầu hai người không hề để ý, cứ ăn và đi như vậy. Nhưng qua một lúc, Diệp Tống liền thấy có gì đó không đúng, nàng cảm thấy phía sau họ có người đi theo. Thế nhưng vừa quay đầu lại một bóng người cũng không có. Cách đó mười trượng là một con hẻm nhỏ có thể đi vào, một khi thấy bóng người có thể lập tức trốn vào được.
Phái Thanh tương đối ngây thơ, nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Sao vậy tiểu thư?"
Diệp Tống thu lại ý cười lười biếng, nghiêm mặt nói: "Không có việc gì, chúng ta đi nhanh đi."
Diệp Tống và Phái Thanh càng đi càng nhanh, lúc này Phái Thanh đã có thể nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, cũng vội vàng đi nhanh, luống cuống nói: "Tiểu thư, có người, có người bám theo!" Gan lớn liền muốn quay đầu lại nhìn.
Diệp Tống quát khẽ: "Đừng quay lại, một, hai, ba, chạy mau!"
Hai người chạy song song nhau, dùng hết sức chạy về phía trước. Nhưng lúc này mấy người ở phía sau đột nhiên đuổi tới, bọn họ chạy nhanh hơn Diệp Tống và Phái Thanh, không bao lâu đã đuổi kịp, trước sau bao vây hai người.
Đó là bốn gã nam nhân, quần áo rất bình thường, trên mặt là nụ cười bỉ ổi. Có người nói: "Rốt cuộc cũng đợi được các ngươi rồi, nhưng chúng ta phải đợi khá lâu đấy!"
Phái Thanh nhận ra bọn họ đầu tiên, vô cùng sợ hãi: "Các ngươi là mấy người ở trà lâu!"
Một móng vuốt không kiềm chế được muốn duỗi tới hai má Diệp Tống. Mặt Diệp Tống không có bao nhiêu thịt, nhưng dù sao cũng đã từng là thiên kim tiêu thư, bây giờ lại là Ninh vương phi, nước da rất tốt, tuy ngũ quan so ra kém Nam Xu vài phần đa tình quyến rũ, nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, là một nữ tử mỹ lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro