Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Phản kích

Chương 20: Phản kích

Tô Thần nhìn khuôn mặt thanh mảnh của nàng, cuối cùng phất tay áo bỏ đi, lạnh lùng nói: "Lần này bổn vương bỏ qua cho ngươi, nếu như có lần sau, đừng hy vọng xa vời bổn vương sẽ hạ thủ lưu tình!"

Diệp Tống không khỏi mỉa mai cười một tiếng, hắn đã từng lưu tình hay sao?

Lúc mở mắt ra, Tô Thần đã sớm đi mất. Sắc trời dần tối, Phái Thanh nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta đi vào thôi."

Diệp Tống nhàn nhạt nói thầm một câu: "Kỳ lạ thật, Tô tiện nhân dễ dàng đi như vậy sao?"

Phái Thanh suy nghĩ một chút, nói: "Chẳng lẽ sợ tiểu thư thật sự giết chết Nam thị?"

"Ừ, cũng có thể."

Có thể do thấy lần trước đến Bích Hoa uyển hành sự không được suôn sẻ, Nam Xu cũng không tới nữa. Nhưng thật ra Linh Nguyệt nhiều lần chạm mặt mấy nha hoàn trong Bích Hoa uyển ở trù phòng trong vương phủ bên kia, lần nào cũng phải khắc khẩu một phen.

*Trù phòng: nhà bếp

Chiều hôm nay nghe nói Tô Thần về khá sớm, chu đáo đến Phương Phi uyển bầu bạn với Nam Xu. Giữa chiều, Xuân Xuân mặt mày hớn hở từ bên ngoài trở về, nàng từ mấy nha hoàn khác trong phủ biết được, hôm nay dường như bụng dạ Linh Nguyệt không được tốt lắm, thế nên lúc Vương gia cùng Nam thị ngâm thơ vẽ tranh trong thư phòng, Linh Nguyệt bên cạnh liên tục đau bụng, cuối cùng toàn bộ không khí trong thư phòng đều có thêm một thứ mùi quái dị, kỳ lạ đến mức làm sắc mặt Tô Thần cũng thối như cái mùi kỳ dị kia. Sau đó Linh Nguyệt thật sự nhịn không được, xin phép lui ra, đi nhà xí giải quyết đau khổ, mà Tô Thần ở chỗ Nam thị cũng không nán lại bao lâu liền đi khỏi.

Diệp Tống nghe xong, không vui không buồn nhìn lướt qua năm nha hoàn của mình một lần. Các nàng vốn đang cười vô cùng vui vẻ hả hê, bị Diệp Tống nhìn liền cười không nổi nữa, cuối cùng hơi hơi chột dạ.

Diệp Tống hỏi: "Là chủ ý của ai?"

Phái Thanh yếu ớt giơ tay.

"Làm như thế nào?"

Hạ Hạ liền nói: "Lần trước được nghỉ nô tỳ có mua một ít bã đậu, nhưng để lâu không dùng đã hơi mốc, nếu bỏ đi thì rất đáng tiếc."

*Bã đậu: một loại cây thuốc (巴豆: ba đậu)

Diệp Tống vuốt cằm, hơi tiếc nuối nói: "Các ngươi chỉ bỏ bã đậu vào thức ăn của Linh Nguyệt thôi à, sao không cho Nam thị một ít?"

Đông Đông nói: "Là em bỏ vào, nhưng đó có vẻ không giống thức ăn cho nha hoàn lắm, hẳn là thức ăn của Nam thị, có thể nàng ta cho Linh Nguyệt ăn cùng, nói không chừng Nam thị cũng ăn, nhưng chắc là nàng ta nhịn giỏi hơn Linh Nguyệt thôi."

Sau đó Diệp Tống không nhịn được nữa, cất tiếng cười to cùng mấy nha hoàn của mình.

Nam Xu đúng là có tâm, đợi Diệp Tống vui vẻ lên liền mời nàng cùng đi du hồ phẩm trà. Diệp Tống đang chuẩn bị mang theo ngọc bội của Tô Thần xuất môn trải nghiệm một chút liền nhận được lời mời, nàng quyết định đến chỗ hẹn trước rồi xuất môn sau.

Phái Thanh đi bên cạnh nàng, không ngừng lo lắng nhắc nhở: "Tiểu thư, Nam thị chắc chắn không có ý tốt, nếu cô đi, chẳng may nàng ta lại bày ra trò gì nữa thì biết làm sao? Chi bằng chúng ta đừng nên đi!"

Ánh nắng tươi đẹp nhẹ nhàng phủ xuống, Diệp Tống híp mắt cười, tay che trán, trông thấy ngôi đình nhỏ cách đó không xa, trong đình đã bày biện trái cây và điểm tâm, Nam Xu đoan trang ngồi một bên, Linh Nguyệt đứng bên cạnh, đang chờ nàng. Nàng nói: "Thịnh tình không thể từ chối, Nam thị nhiệt tình như thế, không đi sao được."

Lúc đến ngôi đình, Nam Xu đứng dậy tiếp đón, ý cười tăng thêm: "Tỷ tỷ, mau ngồi xuống đây."

"Muội muội khách sáo như vậy làm gì, còn long trọng mời ta uống trà, làm ta thật sự thụ sủng nhược kinh." Diệp Tống ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn tiến đến nhấc váy ngồi xuống không chút khách khí.

Nam Xu đưa tay rót trà cho nàng, cười nói: "Khiến tỷ tỷ chê cười rồi, thật không dám giấu giếm, từ lần trước mất mặt với tỷ tỷ, nội tâm muội rất hổ thẹn, vẫn không có mặt mũi gặp tỷ tỷ. Nhưng nghĩ lại chúng ta đều là người một nhà, muội đã làm chuyện sai sao có thể trốn tránh, phải chủ động bồi tội với tỷ tỷ. Hôm nay gặp nhau ở đây, hy vọng tỷ tỷ có thể tha thứ, muội đã chuẩn bị mấy thứ này, mong tỷ tỷ thích."

"Thích chứ, ta rất thích." Diệp Tống đảo mắt nhìn xung quanh, cười tủm tỉm nói.

Bốn phía quanh đình đều là mặt hồ, nước trong hồ là từ hồ lớn ở Đông uyển chảy sang, khung cảnh vô cùng thanh tịnh đẹp đẽ, còn phảng phất hương hoa nhàn nhạt. Lúc đến, có vài nha hoàn ra vào cách đó không xa, cho nên ở đây cũng không quá vắng vẻ như Đông uyển hồ.

Diệp Tống xúc động nói: "Lúc trước, khi muội muội còn chưa đến, ta rất ít khi đi dạo trong vương phủ, không ngờ trong phủ còn có nơi xinh đẹp thế này."

Nam Xu cúi đầu dịu dàng cười, nói: "Ở đây không chỉ có hồ đẹp, ngắm hoa dưới ánh trăng cũng có một phen phong vị, Vương gia lúc nhàn rỗi sẽ cùng muội ngắm trăng ngắm hoa ở đây, sau này tỷ tỷ cũng có thể đến. Muội mời tỷ tỷ uống trà."

Diệp Tống nhấp một ngụm, cười tủm tỉm nói: "Muội muội thật có phúc, Vương gia càng ngày càng sủng ái muội muội, tỷ tỷ không nên tới làm phiền, chuyện ngắm hoa dưới ánh trăng phong nhã này thích hợp với Vương gia và muội muội hơn."

Sau khi nói xong vài chuyện vặt, nhắc đến Ninh Vương Tô Thần, biểu cảm trên mặt Nam Xu vừa ngọt ngào vừa đau xót, thật làm cho người ta thương tiếc. Nàng ta nhấc váy đứng dậy, nhẹ nhàng phất tay áo ngồi lên ghế dài bên cạnh ngôi đình, rũ mắt nhìn mặt hồ xanh biếc phẳng lặng: "Vương gia gần đây bề bộn công sự, về nhà muộn hơn bình thường rất nhiều."

Ngón tay Diệp Tống thờ ơ vuốt nhẹ chén trà, thuận miệng nói: "Cho dù bận thế nào, khi về cũng sẽ đến thăm muội thôi. Nhưng muội muội cũng đừng quá để tâm, nam nhân mà, không tránh khỏi đi đây đi đó, hơn nữa chàng còn là một Vương gia, lúc trước không phải cũng gặp muội ở Tố Hương lâu đấy sao..." Nói đến đây Diệp Tống đúng lúc ngừng lại, nâng mắt thấy biểu cảm trên mặt Nam Xu hơi cứng đờ, lại điềm nhiên như không nói, "Muội muội không cần quá ưu phiền, ta chỉ nói đùa thôi. Thể xác và trái tim Vương gia không phải đều ở chỗ muội muội sao?"

Nam Xu gượng cười: "Để tỷ tỷ chê cười rồi, Vương gia gần đây về muộn, ở Đại Lý Tự rất nhiều công việc. Nghe nói ở đó có không ít án kiện cần chàng đích thân thẩm tra xử lý."

Diệp Tống bừng tỉnh: "À, thì ra là thế."

Trong hồ có không ít cá chép đỏ quý hiếm, kết thành đàn tự do bơi lội đặc biệt thích ý. Nam Xu cảm thấy đàn cá chép đỏ này rất đáng yêu, liền vui vẻ nở nụ cười, quay đầu phân phó Linh Nguyệt: "Chúng ta chỉ lo ngồi trong này phẩm trà ăn điểm tâm, thiếu chút nữa quên mất chúng cũng đói, em đi lấy giúp ta một ít thức ăn ra đây."

Linh Nguyệt lĩnh mệnh lui xuống nhanh chóng mang đến một ít thức ăn cho cá.

Ngón tay trắng nõn mềm mại của Nam Xu nhón lấy một ít thức ăn ném vào trong hồ, dịu dàng nói: "Ngoan, ăn đi."

Vừa thả xuống, đàn cá chép đỏ lũ lượt tới tranh nhau ăn, có mấy con còn biết phải làm Nam Xu vui vẻ, nhảy lên mặt nước lắc đuôi vài cái lại lặn xuống. Ánh nắng chiếu vào bộ vảy đỏ của chúng phát ra vài tia sáng lấp lánh.

Nam Xu bị chúng chọc cười, quay lại nói với Diệp Tống: "Tỷ tỷ mau tới đây xem, dáng vẻ chúng nó tranh thức ăn rất buồn cười."

Diệp Tống cười nhẹ đứng lên, Phái Thanh nhiều lần lo lắng phóng ánh mắt ra hiệu cho nàng, nàng đều không thèm để ý, quả quyết đi đến. Lúc này một làn gió từ mặt hồ thổi đến, vô cùng mát mẻ, góc váy của Diệp Tống được gió thổi bay lên vừa vặn chạm vào Nam Xu, vì để xem cá, nàng ta nghiêng nửa người hướng về ngoài đình phía trước, ngọn gió này tới thật đúng lúc, chỉ thấy nàng ta hoảng sợ yêu kiều kêu lên một tiếng, cả người ngã khỏi đình, trực tiếp chìm vào trong nước.

"Ùm" một tiếng, sự tĩnh lặng của mặt hồ bị phá vỡ, vẽ ra vài vòng sóng xanh biếc. Tất cả tới quá nhanh, Diệp Tống có muốn kéo nàng ta cũng không kịp.

Diệp Tống cúi đầu nhìn nơi Nam Xu ngã xuống, vô cùng bình tĩnh, không hề có bất kỳ hành động gì. Chính xác hơn là, Diệp Tống hoàn toàn không có ý muốn cứu nàng ta lên.

Tục ngữ nói rất đúng, tự gây nghiệt thì không thể sống.

Linh Nguyệt hít một ngụm khí lạnh, há mồm chuẩn bị hô to.

Diệp Tống lập tức xoay người, kéo cánh tay Linh Nguyệt, hung hăng đẩy nàng ta vào cột đình đè lại, một tay che kín miệng nàng ta, tay kia kìm chặt, trầm tĩnh nhìn.

Ánh mắt kia, như ánh mắt của loài sói dưới ánh trăng, Linh Nguyệt vừa thấy đáy lòng liền run lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro