Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 115: Chân tướng là gì?

Chương 115: Chân tướng là gì?

Cũng như lúc đến, Tô Tĩnh lặng yên không một tiếng động nhảy ra từ cửa sổ. Bên ngoài là màn đêm tối đen, còn có từng giọt mưa tuyết tí tách rơi xuống. Hắn như một con báo đen mạnh mẽ, phi thân lên xuống trên mái hiên, nhanh chóng nhảy ra khỏi phủ tướng quân. Thế nhưng trời lạnh, mưa tuyết đang rơi làm ướt cả người hắn, lại vẫn đủ để hắn chịu được.

Trong Hoàng cung lạnh lẽo như một nhà ngục, nhốt lại trái tim con người, băng giá mà ngột ngạt. Sau khi Nam Xu bị mang vào cung, nàng ta liền bị nhốt trong một gian phòng, toàn thân ướt đẫm, lạnh đến mức không ngừng run cầm cập. Đêm khuya Tô Thần xông vào hoàng cung lại bị chặn bên ngoài, hắn muốn được yết kiến Hoàng thượng, nhưng Tô Nhã Thanh làm sao sẽ đồng ý gặp hắn, vì vậy Tô Thần liền bị một đám thị vệ đuổi ra ngoài.

Tô Nhã Thanh không hề buồn ngủ, đưa một thanh roi cho Quy Dĩ, mặt không hề có cảm xúc liếc nhìn Nam Xu, phân phó nói: "Đừng đánh chết."

Quy Dĩ tuân lệnh, hắn đã từng nhìn thấy vết thương của Diệp Tống, cũng đã nắm bắt được lực đạo mà Tô Thần dùng để đánh Diệp Tống không sai một li, chỉ hai, ba roi lập tức làm Nam Xu da tróc thịt bong, sống không bằng chết. Nhưng nàng ta lại không được chống cự dù chỉ một chút.

Hôm sau lúc tuyên thái y, cả người Nam Xu đã đẫm máu, bắt đầu sốt lên. Tô Nhã Thanh điềm nhiên như không hỏi: "Thuốc đâu, đã phối xong chưa?"

Thái y ra lệnh cho thái giám dâng lên một chiếc mâm, bên trong mâm là từng lọ thuốc mà thái y viện vừa nghiên cứu chế tạo ra, nói: "Hồi Hoàng thượng, các thái y trong thái y viện đã phối chế ra được những loại thuốc này, nhưng dược hiệu ra sao thần vẫn chưa thử qua, cũng có khả năng dược hiệu quá mạnh, nhiều loại dược trộn lẫn vào nhau sẽ tạo nên những phản ứng ngoài ý muốn, vẫn cần phải thử qua mới có thể cho Diệp tiểu thư dùng."

Tô Nhã Thanh cầm lên chén trà gốm kim vân hình rồng, mở nắp ra thổi đi lớp vụn trà bên trên, uống một hớp nói: "Dùng nàng ta để thử thuốc."

Đã có hoàng lệnh, các thái y cũng không quan tâm nữ tử này là ai, liền đỡ nàng ta đến điện bên cạnh bắt đầu thử thuốc. Ban đầu các thái y phối ra một loại thuốc cường lực hạ sốt, sai người lui xuống sắc, sau đó lập tức mang đến, tiếp theo liền bắt đầu xử lý vết roi trên người Nam Xu, các loại dược được phối theo tỷ lệ, sau đó rắc lên vết thương của nàng ta, lúc này cơn đau tê tâm phế liệt truyền tới, làm Nam Xu đang hôn mê bỗng chốc tỉnh lại, quả thực còn đau đớn hơn vạn phần so với bị xát muối.

"Vương gia... Vương gia... cứu thiếp..." Nam Xu vẫn khóc lóc.

Tô Nhã Thanh chắp tay sau lưng bước vào, thấy vết thương của Nam Xu lại tiếp tục chảy máu, thái y chờ đợi trong chốc lát, sau đó hồi bẩm nói: "Hoàng thượng, có lẽ... tỷ lệ dược liệu vẫn còn một chút sai sót, khi trở về lão thần sẽ cân bằng lại."

Tô Nhã Thanh nhìn Nam Xu một cái, nói: "Không sao, phối lại, thử lại."

Mỗi ngày Nam Xu đều bị dùng để thử thuốc rất nhiều lần, vết thương vốn đã khép vào lại phải rạch ra để bôi loại thuốc mới. Chưa đến hai ngày, nàng ta đã dần mất đi sinh khí, không thể phản kháng, chỉ có thể mặc cho các thái y đẩy mình đến bờ vực quỷ môn quan rồi lại kéo trở về.

Hai ngày sau, một loại dược mới lại được phối chế ra, vết thương trên người Nam Xu bỗng khép lại với tốc độ rất nhanh. Thế nhưng thái y nói, một số cá thể thuốc dẫn trong loại thuốc này đều được phối chế từ độc dược, tuy vết thương khép miệng rất nhanh, nhưng độc tố vẫn sẽ sót lại trong cơ thể, sau này cần phải dùng thuốc để điều trị dần, bài trừ hết tất cả những độc tố này ra khỏi cơ thể.

Tô Nhã Thanh nhìn loại thuốc mới kia một chút, cuối cùng phân phó nói: "Đưa đến phủ tướng quân, cho Diệp tiểu thư dùng."

Đúng lúc đó, Tô Thần đã canh giữ bên ngoài hai ngày rốt cuộc không nhịn được nữa, dứt khoát xông vào hoàng cung. Thị vệ không thể ngăn nổi, hắn động thủ đánh nhau với thị vệ ở trước điện, cả người vô cùng tiều tụy, nào còn là Ninh vương lãnh tuấn anh khí như trước kia nữa.

Sau khi bước vào thấy Nam Xu đang thoi thóp, trong lòng hắn đau đớn như bị kim đâm, sốt ruột đến đỏ mắt, khí huyết trong người cuồn cuộn, hắn không thể điều hòa kịp hơi thở, liền ôm ngực nôn ra một ngụm máu. Gân xanh trên trán nổi lên, vô cùng đau đớn.

Hắn chưa kịp nhận rõ đó rốt cuộc là cảm giác như thế nào, Nam Xu đã hơi giật mi mắt, nước mắt tràn ra, thoáng hé mở một khe nhỏ, yếu ớt nói: "Thiếp thân biết...Vương gia sẽ tới..."

Tô Thần quỳ gối xuống trước mặt Tô Nhã Thanh, hỏi: "Vì sao Hoàng thượng phải đối xử với nàng như vậy? Từ đầu đến cuối nàng chỉ là người bị hại, tất cả đều là lỗi của thần, Hoàng thượng muốn trừng phạt thì cứ trừng phạt thần là được."

Tô Nhã Thanh hạ mày, như có như không khẽ sờ vào chiếc nhẫn trên ngón tay cái, nói: "Trừng phạt nàng ta, chẳng phải là đang trừng phạt Ninh vương sao?"

Tô Thần gắt gao mím môi: "Xin Hoàng thượng khai ân, bỏ qua cho nàng."

Tô Nhã Thanh phất tay áo, lạnh lùng nói: "Nàng ta chỉ là một nữ tử xuất thân thấp hèn, không đáng để Ninh vương cầu xin. Hình như Ninh vương đã xem thánh chỉ của trẫm, như gió thoảng bên tai?"

Tô Thần cúi thấp đầu: "Thần không dám, nhưng nàng là nữ nhân của thần."

Tô Nhã Thanh nói với bên ngoài: "Người đâu, đưa Ninh vương đi."

"Hôm nay thần nhất định phải đưa nàng đi."

Thử thuốc cũng đã thử, đối với Tô Nhã Thanh mà nói, Nam Xu đã không còn chút tác dụng nào. Có lẽ tác dụng cuối cùng, chính là để kìm hãm lại Tô Thần.

Tô Nhã Thanh hơi nhíu mày, không biểu hiện ra rõ ràng, nói: "Đệ muốn kháng chỉ?"

"Thần, không dám."

"Đệ có thể đưa nàng ta đi", Tô Nhã Thanh đứng bên cửa, nhìn ra sắc trời hiu quạnh bên ngoài, nói, "Ngày mai trẫm muốn nhìn thấy hưu thư. Người đâu, Ninh vương tự tiện xông vào hoàng cung, làm tổn hại thánh ý, nay tước đi phong hào 'Ninh vương', bổng lộc giảm xuống phân nửa, cấm túc trong vương phủ, không được làm trái."

Từ nay về sau, Tô Thần không còn là Ninh vương, không có phong hào, mà chỉ là một Tam vương gia bình thường.

Dứt lời Tô Nhã Thanh liền rời đi. Tô Thần ôm lấy Nam Xu, từng bước đi ra khỏi đại điện, Nam Xu rưng rưng khóc: "Không đáng, Vương gia không đáng vì ta, mà phải chịu như vậy..."

Tô Thần tịch mịch nở nụ cười: "Cho dù không phải vì nàng, phàm là những chuyện mà Hoàng thượng đã quyết, vẫn sẽ thông qua những con đường khác để đạt được mục đích." Chẳng qua hắn không ngờ rằng, Tô Nhã Thanh sẽ vì Diệp Tống mà làm đến mức độ này.

Diệp Tống, thực sự sắp chết rồi sao?

Hắn không oán thán, cũng không giận dữ, lần đầu tiên hắn cảm thấy rằng, những điều này là những điều mà hắn phải gánh chịu. Nam Xu không nên chịu đau khổ, mà người chịu đau khổ phải là hắn. Nỗi đau trên thân thể có dễ chịu hơn so với nỗi đau trong lòng không?

Hắn đột nhiên rất muốn tới gặp Diệp Tống.

Sau khi trở lại Ninh vương phủ, Tô công công trong cung liền tới đây, Tô Thần cũng không thể không tự tay cầm bút viết một bức hưu thư, phía trên được ghi rõ ràng, người bị hưu là thiếp thất Nam Xu, mà người viết chính là Tam vương gia.

Phương Phi uyển đã không còn nữa, tất cả mọi thứ đều phải được dọn dẹp đi. Nam Xu bị giáng xuống thành nha hoàn thông phòng cho Tam vương gia, tạm thời được bố trí ở một gian phòng đơn giản của Đông uyển.

Tô công công cẩn thận cất bức hưu thư kia vào, sau đó chân thành khuyên nhủ Tô Thần: "Vương gia, đừng trách lão nô lắm lời, nhưng vẫn nên đưa Nam thị đi thì tốt hơn, để tránh việc tạo ra khoảng cách giữa Vương gia và Hoàng thượng. Lần này Hoàng thượng thật sự nổi giận."

Tô Thần nói: "Đa tạ công công nhắc nhở, trong lòng bổn vương hiểu rõ. Đã nhận được hưu thư rồi, mời công công về cho, bổn vương không tiễn."

Tô công công cũng không nán lại thêm nữa, lập tức hồi cung phục mệnh.

Tô Thần trở về phòng xem Nam Xu, sắc mặt nàng ta trắng xám, khẽ cắn môi muốn rơi lệ, nhưng lại liều mạng nhịn xuống. Không chờ Tô Thần an ủi, nàng ta đã an ủi hắn, nói: "Vương gia, nô tỳ không cảm thấy oan ức. Thật ra ở Đông uyển rất tốt, nô tỳ đã muốn ở Đông uyển này hầu hạ Vương gia từ rất lâu rồi, nô tỳ không quan tâm là lấy thân phận gì để..."

Tô Thần nhẹ nhàng ôm lấy nàng ta.

Sau này, bên người nàng ta sẽ không có nha hoàn hầu hạ nữa, bản thân nàng ta đã là nha hoàn, còn phải hầu hạ cho Tô Thần. Thế nhưng rốt cuộc cũng xem như được ở lại Ninh vương phủ.

Xế chiều, Nam Xu uống thuốc ngủ say, Tô Thần đến Phương Phi uyển xem có thứ gì cần giữ lại thì mang đến Đông uyển. Hạ nhân trong Phương Phi uyển đang quét dọn từ trong ra ngoài, Tô Thần đến phòng Nam Xu lấy cây phượng vĩ cầm mà nàng ta yêu nhất.

Lúc bước ra cửa, bỗng nghe thấy tiếng hai nha hoàn đang dọn dẹp bồn hoa trò chuyện.

"Sao hoa trong bồn này đều héo hết thế nhỉ?"

Một nha hoàn khác hơi gảy gảy vào đám hoa cỏ khô héo kia, nói: "Có lẽ là do trời lạnh nên chúng mới chết."

"Lạ thật, sao những khóm hoa khác trong bồn lại vẫn khỏe mạnh nhỉ, ngay cả mấy bồn hoa trong hoa viên, dù bị tuyết phủ lên vẫn không chết mà." Nói xong nha hoàn liền đào khóm hoa bị héo lên, sau đó bỗng kinh ngạc nói, "A, ở đây có bã thuốc. Có lẽ nào nước tuyết làm dược tính của bã thuốc ngấm vào trong đất, sau đó khiến những khóm hoa này chết không?"

Một nha hoàn khác lập tức che miệng nàng ta lại, nhẹ giọng nói: "Đừng nói lung tung!"

Chạng vạng, trong một chiếc kỷ trà đặt trên bàn được phủ vải trắng, có một phần bã thuốc đã sắp mục rữa bị hòa lẫn cùng bùn đất, bên cạnh còn đặt một miếng vải dính đầy bùn bẩn, chất liệu vải là tơ lụa thượng hạng, cũng bị đào lên cùng bã thuốc.

Sau khi đại phu đến xem thương thế cho Nam Xu xong, liền bị mời vào thư phòng.

Tô Thần chỉ vào bã thuốc trên bàn, nói: "Tới đây xem một chút, đó là loại thuốc gì?" Nha hoàn trong vương phủ, sẽ không tùy tiện đổ bã thuốc vào bồn hoa, hơn nữa loại thuốc này lại làm cho hoa cỏ khô héo, chắc chắn không thể là thuốc tốt.

Đại phu bước tới gảy gảy, nói: "Hồi Vương gia, chắc hẳn bã thuốc này đã có từ rất lâu, chúng không còn bất kỳ mùi hương gì nữa." Ông lại tới gần đưa chóp mũi vào ngửi một chút, "Tiểu nhân cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhận biết được một phần dược liệu, phần còn lại không dám chắc lắm."

"Ngươi nói đi."

"Có hồng hoa, nga thuật, đại hoàng, đào nhân, đan bì..." Đại phu càng nói sắc mặt càng thay đổi, sau đó không nói ra lời nữa.

Tô Thần dứt khoát hỏi: "Những loại dược này có công dụng gì?"

"Tiểu nhân không dám phỏng đoán bừa." Đại phu nói.

Tô Thần nhíu mày, "Nói."

"Những loại dược này... thường được phối với quy vĩ, phụ tử, quan quế và bạch thố hồ, dùng để, dùng để... phá thai."

Tô Thần trợn to mắt, một lúc lâu sau mới hỏi: "Không có phương thuốc nào khác cũng dùng đến những dược liệu này sao?"

Đại phu lại ngửi thêm lần nữa, nói: "Mùi thuốc đã nói được tám chín phần mười."

Tô Thần tức giận vỗ bàn: "Bổn vương hỏi ngươi còn phương thuốc nào khác cũng dùng những loại dược liệu này hay không!"

Đại phu run rẩy nói: "Vương gia, mỗi vị thuốc đều có những công dụng khác nhau, tách từng loại ra thì có thể phối được rất nhiều loại thuốc, nhưng khi những vị thuốc này đã được phối với nhau, thì cũng chỉ có... chỉ có..."

Tô Thần gầm nhẹ nói: "Cút!"

Trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, lẳng lặng chờ đợi màn đêm phủ xuống. Hắn ngồi một mình rất lâu, hơi thất thần.

Trong đầu bỗng vang lên câu nói của Diệp Tống, nàng nói hắn chưa bao giờ tin nàng, nàng nói hắn là kẻ mù, là kẻ điếc.

Thư phòng được thắp thêm đèn, Tô Thần chậm rãi đứng dậy, đi tới trước chiếc bàn kia, ngón tay thon dài dọn dẹp bã thuốc, dùng vải trắng gói lại, sau đó ném vào bụi hoa rậm rạp bên ngoài. Hắn buông mắt nhìn miếng vải trên bàn, màu sắc có lẽ do đã bị nước mưa làm phai đi, chỉ nhàn nhạt lộ ra màu xanh.

Hắn nhớ rằng, dường như Nam Xu đã rất lâu chưa mặc y phục nào có màu sắc như vậy.

Lúc xế chiều, Diệp Tống đã dùng loại thuốc mới mà các thái y vừa phối chế ra. Dược hiệu của loại thuốc này rất mạnh, làm toàn thân Diệp Tống gần như nóng bừng lên, trên mặt nàng rốt cuộc cũng xuất hiện một chút đỏ ửng, nhưng đó lại không phải là màu sắc bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro