Chương 110: Đến muộn
Chương 110: Đến muộn
Đại tướng quân cũng rất phẫn nộ với việc Diệp Tu mất bình tĩnh như vậy, lập tức bước tới nện một quyền vào bả vai Diệp Tu, lực đánh khá lớn, Diệp Tu không một lời oán giận nhận lấy cú đấm. Đại tướng quân mắng: "Ngươi dám mang người xông vào vương phủ, là ăn gan hùm mật gấu rồi sao! Hả! Nếu lão tử không đến, có phải ngươi còn định lật tung cả vương phủ này lên hay không!"
Không đợi Diệp Tu trả lời, từ căn phòng dưới đất bỗng truyền đến tiếng gào to sợ hãi của Lưu Ngoạt: "Tướng quân mau tới đây! Nhị tiểu thư nàng... sắp không xong rồi!"
Lời này vừa truyền tới, người của Diệp gia đều hơi chấn động. Lần này Tô Thần muốn ngăn trở cũng đã không kịp, chỉ thấy Diệp Tu như một cơn gió vụt qua người hắn, nhanh chóng chạy xuống căn phòng dưới đất kia.
Bên trong căn phòng vô cùng tối tăm ẩm thấp, ngay cả không khí cũng rất lạnh lẽo, từng luồng mùi máu tanh lơ lửng như vây kết lại. Diệp Tu bước xuống, lúc nhìn thấy người đã sớm không thể nhận ra hình dạng ban đầu bị trói trên chiếc cọc gỗ, sắc mặt hắn liền trắng đến không còn một chút máu. Lưu Ngoạt đang cẩn thận cởi trói cho nàng, còn chưa cởi ra hoàn toàn, Diệp Tống đã tựa như một cọng rơm nhẹ bẫng mất trọng tâm đổ người về phía trước.
Diệp Tu lập tức bước tới, khiến Diệp Tống nhẹ nhàng ngã vào lồng ngực mình.
Toàn thân không còn một chỗ nguyên vẹn, hắn không biết nên chạm vào đâu trên người nàng, cũng không biết nên ôm lấy nàng như thế nào.
"A Tống...", Diệp Tu thấp giọng gọi nàng, trong lòng vô cùng đau đớn. Từ nhỏ đến lớn, Diệp Tống vẫn luôn là hòn ngọc quý trên tay Diệp gia, tuy phu nhân của đại tướng quân đã mất sớm, nàng và Diệp Tu không có nương, thế nhưng đại tướng quân và Diệp Tu vẫn rất thương yêu nàng, không nỡ để nàng chịu đựng một chút thương tổn. Nàng lựa chọn gả cho Tô Thần, lựa chọn bước vào Ninh vương phủ, lựa chọn một mình chịu đựng vô vàn oan ức, thế nhưng không có nghĩa rằng Diệp gia có thể chịu đựng việc đưa Diệp Tống đến một nơi dằn vặt đến sống không bằng chết như vậy!
Diệp Tống không có phản ứng. Diệp Tu vô cùng hoảng loạn, không thể kiềm chế nổi hơi run rẩy, Lưu Ngoạt ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng kéo cánh tay đã bị vết roi bao phủ chằng chịt kia, khẽ kiểm tra mạch tượng của nàng, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc, nói: "Tướng quân, nhị tiểu thư vẫn còn hơi thở, không thể để chậm trễ, mau chóng đưa nàng về phủ tướng quân, ta sẽ đi gọi đại phu."
Quý Lâm canh gác bên ngoài, không nhịn được bước vào nhìn một chút, vừa nhìn cảnh tượng bên trong, hắn liền cảm thấy máu nóng sôi sục, vô cùng phẫn nộ, lao ra vung rìu muốn đánh về phía Tô Thần, cuối cùng bị đại tướng quân kịp thời giữ chặt.
Diệp Tu không dám trì hoãn, dùng động tác nhẹ nhàng nhất ôm Diệp Tống ra khỏi mật thất.
Ánh mặt trời bên ngoài vô cùng rực rỡ chói mắt, nàng đã bao lâu chưa được nhìn thấy ánh mặt trời sáng ngời như vậy, trong lúc nhất thời liền vô tri vô thức hơi giật mi mắt, ánh nắng chiếu vào làm nàng hơi đau đớn.
Dưới ánh lửa trong mật thất, vết thương trên người Diệp Tống đã vô cùng kinh khủng, lúc này dưới ánh mặt trời, quả thực còn thê thảm hơn.
Ngay cả đại tướng quân đã quen nhìn sống chết cũng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, giọng nói hơi không xác định run rẩy hỏi: "Tu à, người con ôm, là ai?"
Diệp Tu gắt gao trừng mắt nhìn Tô Thần, từng câu từng chữ trả lời đại tướng quân: "Cha, là A Tống."
Tô Thần giật giật khóe miệng, một chữ cũng không nói nên lời. Đôi mắt âm u của hắn rơi vào người Diệp Tống, dường như đã bị máu nhuộm đỏ, chứa đầy đau xót. Mấy ngày nay, hắn bị hận thù ghen tuông che mắt, tùy ý dụng hình với Diệp Tống, hắn vốn nên hận nàng thấu xương, nàng giết con của hắn, làm hại nữ nhân hắn yêu nhất, nàng chết cũng không hết tội.
Thế nhưng, vào giờ phút này, Tô Thần đột nhiên tỉnh táo lại, ngay cả chính hắn cũng không thể khống chế được, từ đáy lòng bất ngờ dâng lên một nỗi sợ hãi sâu sắc.
Hoàn toàn mất đi một người, không phải nhìn nàng càng chạy càng xa, vĩnh viễn không quay đầu lại, mà chính là khi đôi mắt kia của nàng sẽ không bao giờ mở ra nữa.
Đôi mắt kia, đã từng sáng ngời mà cứng cỏi, vẫn luôn là dáng vẻ cười như không cười, dửng dưng chẳng thèm để ý đến bất kỳ ai.
Thế nhưng bây giờ, toàn thân Diệp Tống, tràn ngập hơi thở chết chóc.
Tô Thần hơi nói năng lộn xộn, không biết đang nói cho người của Diệp gia nghe, hay đang nói cho chính bản thân mình nghe: "Nàng sẽ không chết, sẽ không chết... Ta đã cho nàng dùng loại nhân sâm tốt nhất, ta đã để nàng nghỉ ngơi rất lâu... Đại phu đâu! Đại phu!" Hắn đá một người ra khỏi Đông uyển, gần như trở nên điên cuồng, "Mau đi tìm đại phu cho bổn vương!"
Diệp Tu ôm Diệp Tống, dứt khoát sải bước rời đi, trong giọng nói mang theo tàn nhẫn: "Nếu A Tống không tỉnh lại, ta sẽ không thể bảo đảm rằng, tiếp theo ta sẽ làm ra những gì đâu." Ở cửa Đông uyển, mấy huynh đệ đi dạo tới Phương Phi uyển của Diệp Tu đúng lúc trở về, trói hai tay Nam Xu đang nằm trên giường bệnh bắt tới đây. Nam Xu bệnh nặng chưa khỏi, sắc mặt trắng bệch, lúc nhìn thấy Diệp Tống trong lòng Diệp Tu, cả người nàng ta đều run lên, nhưng trong đôi mắt trông như điềm đạm đáng yêu kia, tất cả đều là sự sảng khoái chưa được thỏa mãn. Diệp Tu buông mắt liếc nàng ta một chút, "Bao gồm cả ngươi, cũng sẽ chôn cùng."
Đoàn người của Diệp Tu dứt khoát rời đi, vội vàng dọn dẹp khắp nơi. Quý Hòa đã đến chỗ quản gia ép ông ta mang chiếc xe ngựa thoải mái tốc hành nhất trong vương phủ ra, sau khi Diệp Tu bước lên liền vội vàng chạy về phủ tướng quân.
Người của đại tướng quân trong Đông uyển, không có mệnh lệnh của đại tướng quân, đều chỉnh tề ngay ngắn đứng thành hàng, phó tướng thấy đại tướng quân dường như vẫn chưa lấy lại tinh thần, bèn nhỏ giọng lên tiếng hỏi: "Tướng quân, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Nên làm gì..." Đại tướng quân đưa tay vỗ trán vài lần, ngữ khí cũng không nóng nảy, bình tĩnh tỉnh táo hỏi, "Ninh vương, nữ nhi bảo bối của lão phu, là do ngươi đánh sao?"
Tô Thần mím môi không nói.
Đại tướng quân cũng không cần hắn trả lời, lúc này thực sự trở thành một con sư tử nổi giận, từng sợi râu mép cũng dựng đứng lên, đôi mắt như đang nhìn con mồi nhìn chằm chằm vào Tô Thần, phẫn nộ nói: "Bảo gia hộ quốc, bảo gia hộ quốc, nhưng bây giờ ngươi dám phá hủy gia của lão tử, lão tử sẽ không tha cho ngươi! Người đâu, san bằng toàn bộ Ninh vương phủ này cho lão tử!" Ông tiện tay gỡ xuống tấm lệnh bài tướng quân, ném cho phó tướng của mình, "Điều động năm trăm binh lính, bao vây vương phủ, ai dám ngăn cản, giết không tha!"
Phó tướng nhận lấy tấm lệnh bài, áo giáp leng keng vang vọng, hắn đứng nghiêm, ôm quyền cao giọng đáp: "Mạt tướng tuân lệnh."
Mọi chuyện đã trở nên không ổn.
Tô Thần nhíu mày, nói: "Vệ tướng quân kích động, lẽ nào đại tướng quân cũng muốn làm càn sao? Đại tướng quân trung kiên ra sức vì quốc gia, về sau đừng để mang danh ô nhục cả đời."
Đại tướng quân không hề bị lung lay, đưa tay ra với tướng sĩ bên cạnh, dứt khoát nói:"Mang roi đến đây."
Tướng sĩ đưa lên một chiếc roi ngựa. Đại tướng quân cầm lấy thật chặt, nói: "Diệp Đình ta đoạt thiên hạ từ chiến tranh loạn lạc cùng với tiên hoàng, không cầu công danh lợi lộc, chỉ cầu quốc thái gia an. Ta đã từng sợ một đời mang danh ô nhục, nhưng dẫu ngươi là quân, ta là thần, nếu ngươi dám làm hại người thân nhất của ta, ta tuyệt đối sẽ không khoan nhượng."
Vài tướng sĩ bước tới, dứt khoát đẩy ngã Nam Xu xuống đất. Tô Thần thấy thế liền tiến lên phía trước, nhưng lập tức bị người của đại tướng quân ngăn lại. Đại tướng quân liếc nhìn Nam Xu đang run lẩy bẩy dưới đất, ở trước mặt ông, nàng ta quả thực như gặp phải sư phụ. Ông lại nói: "Lão tử xưa nay không đánh nữ nhân, nhưng hôm nay, không thể không có ngoại lệ. Nếu không Ninh vương sẽ không thể cảm thấy như chính bản thân đang gánh chịu."
Dứt lời liền nhanh chóng vung tay, dùng lực rất lớn quất một roi lên người Nam Xu, không hề nhẹ hơn bao nhiêu so với lúc Tô Thần đánh Diệp Tống. Nam Xu kêu thảm một tiếng, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Đại tướng quân liền quất thêm hai roi nữa, Tô Thần lúc này mới thoát ra khỏi đám binh lính trước mặt, vội vàng bước tới nắm lấy đầu roi của đại tướng quân, cắn răng nói: "Ngươi thật to gan."
Lá gan của Diệp gia luôn rất lớn, phải xem có người trêu chọc đến bọn họ hay không.
Đại tướng quân chẳng hề sợ hãi, toàn thân vô cùng trầm ổn, ông buông lỏng roi, lập tức động thủ đấu với Tô Thần. Hai người bắt đầu tay không tranh đấu kịch liệt.
Cho dù võ công của Tô Thần rất tốt, động tác lại nhanh nhẹn, nhưng vẫn không thể so kịp với kỹ thuật mạnh mẽ của đại tướng quân, mỗi lần quyền thuật giao nhau, hắn đều có thể cảm thấy lồng ngực chấn động mãnh liệt cùng đau đớn âm ỉ.
Đại tướng quân phân phó người của ông: "Tiếp tục đánh cho ta."
Vì vậy binh sĩ nhặt roi lên, tiếp tục quất vào người Nam Xu để báo thù cho Diệp Tống. Diệp Tống chịu bao nhiêu roi, nàng ta liền phải chịu bấy nhiêu roi.
"Diệp Đình, ngươi dám!"
Một đội quân chỉnh tề đồng loạt bước đến Ninh vương phủ, trắng trợn đi trên đường, dân chúng đều dừng chân quan sát, không biết đã xảy ra chuyện gì. Năm trăm binh sĩ Diệp gia, quân tư vang dội, đứng thành hàng trước cổng Ninh vương phủ, thanh trường đao bên hông đang thủ thế chờ đợi. Phó tướng đứng ở phía trước, giơ tay làm ra những động tác chuyên dụng trong quân đội, chúng tướng sĩ nghe lệnh, lập tức chia làm mấy phân đội nhỏ lần lượt tiến vào vương phủ.
Bên trong Đông uyển hỗn loạn đến mức không thể tách ra, bên ngoài lại càng ồn ào hơn.
Đại tướng quân có lệnh, phàm là những kẻ dám chống lại, giết không tha. Hạ nhân trong vương phủ chỉ cần ngoan ngoãn đứng một bên, đều sẽ được bình an vô sự. Một bông hoa, một ngọn cỏ, từng viên gạch, từng viên ngói trong vương phủ đều bị lật tung lên, ngay cả gốc rễ cũng không còn.
Nhưng không bao lâu sau, Ngự lâm quân đã đến, hoàn toàn bao vây quân của Diệp gia. Bên ngoài vang lên một tiếng phụ xướng chói tai: "Hoàng thượng giá lâm."
Tô Nhã Thanh một thân long bào, khí chất nhàn nhạt, khuôn mặt lạnh như sương. Lúc hắn cất bước tiến vào, bên trong đã loạn đến mức không thể nhìn ra dáng vẻ gì, tất cả mọi người đều run rẩy quỳ xuống đất.
Ở Đông uyển, Tô Thần bị đại tướng quân đánh đến thê thảm, trên người đại tướng quân cũng bị thương đổ máu, Nam Xu nằm dưới đất đau đến ngất đi rồi tỉnh lại, tỉnh lại lại ngất đi, liên tục nhiều lần, nàng ta khóc thảm thương đến chết đi sống lại.
Lúc Tô Nhã Thanh bước vào Đông uyển, cảnh tượng nhìn thấy chính là như vậy.
Hắn nhìn lướt qua mọi người đang quỳ bên dưới, giọng nói trầm thấp dễ nghe nhưng mang theo khí lạnh vang lên: "Không phải đại tướng quân đang ở sân luyện binh sao, vì sao lại mang người đến Ninh vương phủ gây rối, chẳng lẽ là thật sự muốn tạo phản rồi?"
Diệp đại tướng quân quỳ xuống ôm quyền nói: "Lão thần tham kiến Hoàng thượng. Kết cục ngày hôm nay, thực sự không phải là kết quả lão thần mong muốn, lão thần và Ninh vương có thù riêng, xin Hoàng thượng minh xét."
"Thù riêng gì?" Tô Nhã Thanh biết rõ nhưng vẫn hỏi.
"Nữ nhi Diệp Tống của lão thần, bị Ninh vương giam cầm hành hạ, cửu tử nhất sinh không thể nhận ra diện mạo vốn có. Lão thần chinh chiến một đời, cũng chỉ có một bảo bối khuê nữ duy nhất, đã gả cho Ninh vương, nhưng rốt cuộc lại là kết quả này, lão thần không phục!" Đại tướng quân dập đầu, trong giọng nói mang theo lệ, "Xin Hoàng thượng làm chủ cho lão thần!"
Tô Nhã Thanh nhíu mày, sắc mặt trở nên lạnh lẽo nhìn Tô Thần một chút, hỏi: "Thật sự có chuyện như vậy sao?"
Đại tướng quân đưa tay chỉ vào thư phòng, nói tiếp: "Bên trong thư phòng của Ninh vương có mật thất, Diệp Tống bị giam trong mật thất tối tăm không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời kia chịu hết mọi hành hạ, nếu Hoàng thượng không tin, có thể đích thân vào trong nghiệm chứng."
Sau đó Tô Nhã Thanh đi tới. Hắn đi một mình, đuổi hết cung nhân bên người đi, từng bước dọc theo thềm đá u ám, đi vào căn phòng dưới đất kia.
Quy Dĩ không yên lòng, bèn đi theo xuống dưới.
Trong mật thất lạnh đến thấu xương, hắn biết thân thể của Diệp Tống không tốt, bàn tay nàng luôn lạnh lẽo, dù có sưởi bao lâu cũng không thể ấm lên được, nhưng lại bị giam ở một nơi thế này.
Giống như đúc với giấc mơ đáng sợ của hắn, Tô Thần nhốt nàng ở đây.
Dưới đất, dọc theo xích sắt đang buông xuống của chiếc cọc gỗ, đọng lại từng vũng máu. Bên cạnh còn đặt một chậu nước đỏ, trên bề mặt đã đóng một lớp băng mỏng, hiện ra màu đỏ nhàn nhạt.
Bên cạnh là một chiếc roi dính đầy máu tươi, thanh sắt trong lửa than đã sớm nguội lạnh còn vương một chút mùi khét, Tô Nhã Thanh cố gắng trấn định lại bản thân, đưa tay khẽ sờ vào vết máu trên chiếc roi, sờ vào vết khét trên thanh sắt. Một bàn tay khác dưới long bào gắt gao nắm chặt, từng khớp xương đều trở nên trắng bệch.
Quy Dĩ không đành lòng nói: "Chủ tử, ra ngoài thôi. Đi xem Diệp tiểu thư thế nào rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro