Chương 2:Tai nạn
Lúc này,Liễu Nguyệt với bản tính không có một chút tiểu thư, ngày hôm nay lại ăn nói nhẹ nhàng khiến mọi người không khỏi tròn mắt ngạc nhiên
-Hơi mệt nên vậy thôi!!!Liễu Nguyệt cười trấn an mọi người, rồi cả 5 người cùng đi ra ngoài cổng,đi đến dãy phòng các lớp, Liễu Nguyệt đi đầu tiên, 4 người còn lại đi thành hàng cách một đoạn hơi xa.Căn bản là vì 4 người kia đang mải nói chuyện,Liễu Nguyệt lại cảm thấy bất an,mải suy nghĩ nên không chú ý xung quanh
Và chuyện không may đã xảy ra,Liễu Nguyệt vì mải suy nghĩ không nhìn đường nên trượt.......vỏ chuối,lộn nhào một vòng 180*,mất đà đập đầu mạnh vào tảng đá to đặt trong khuôn viên hồ nước thu nhỏ của trường.4 người kia vì đứng quá xa,không chạy đỡ kịp, sự việc diễn ra quá nhanh khiến ai cũng ngỡ ngàng.Không hổ danh là thành viên trong hội học sinh, ngay lập tức Hàn Doanh gọi điện về nhà Liễu Nguyệt,Lã Khả nhanh chân đi báo cho thầy cô trong trường,Mặc Duy gọi điện báo cho bệnh viện tới cấp cứu,Huy Cường nhanh chân chạy lại xem tình trạng của Liễu Nguyệt
Lúc này trời đã xẩm tối, học sinh đi về hết chỉ còn lại vài thầy cô mọi người nhanh chóng đưa Liễu Nguyệt vào phòng cấp cứu.Cha, ông, anh trai của Liễu Nguyệt sốt ruột ngồi một chỗ lo lắng. Ba và mẹ cô thì khóc lên khóc xuống họ ko biết chuyện gì xảy ra nhưng trước hết họ chỉ cần Liễu Nguyệt sống. Cô là con gái duy nhất trong nhà, lại là con út, nếu cô có mệnh hệ gì họ sẽ đau lòng nhiều lắm
Lúc này chỉ có ông Liễu Hiểu-cha Liễu Nguyệt là bình tĩnh hơn cả, ông dấu đi nỗi lo lắng trong lòng hỏi 4 đứa trẻ cũng bồn chồn ko kém gia đình ông
-Các cháu nói cho ta biết sao lại xảy ra chuyện này?
Hứa Mặc Duy thay mọi người tóm tắt lại vụ việc cho gia đình của Liễu Nguyệt
Nghe xong ai cũng chưng hửng,Liễu Hoành đầu óc nhanh nhẹn chẳng mấy chốc rút ra sơ đồ của vụ việc
Liễu Nguyệt mải suy nghĩ trượt vỏ chuối đập đầu vào hòn đá nằm cấp cứu
Quả thật trong tình cảnh này cười là ko đúng nhưng đúng là ko thể ko cười,mọi người dù ko cười nhưng nó cũng làm cho mọi người bớt căng thẳng được một chút.Ngay sau đó mọi người chìm trong im lặng theo dõi từng giây từng phút trôi qua chờ đợi kết quả từ bác sĩ
Cuối cùng giây phút mọi người chờ đợi cũng đã đến vị bác sĩ mặc áo phẫu thuật xanh đầu đội mũ chụp tháo khẩu trang.Đôi mắt già nua âu sầu dù chỉ khoảng 50 tuổi nhưng trông ông già đi thật nhiều.Ông nhìn một lượt thở dài nói:
-Chúng tôi xin lỗi.Tuy đã cố hết sức, dù vết thương ko nghiêm trọng nhưng lại ko thể khôi phục được nhịp tim.
-Ông.....ông -Liễu Hoành lắp bắp nói-Ông có đùa ko vậy hả?Còn bé chỉ trượt vỏ chuối ngã đập đầu vào tảng đá, làm sao mà chết được, ông hài hước quá rồi đấy
Hàn Doanh, bà và mẹ Liễu Nguyệt khóc òa lên, họ ko muốn tin lời ông bác sĩ, mong ông nói ''tôi đùa thôi''
-Tôi xin lỗi nhưng đó là sự thật -ông bác sĩ thở dài rồi quay đi
Và rồi ngày hôm đó, kết thúc trong tiếng khóc tang thương, Liễu gia giờ đây chìm trong một mảnh u tôi.Tất cả chìm trong sự phẫn uất đau khổ.
Quá đột ngột
Sáng nay Liễu Nguyệt còn chào hỏi, tươi vui với mọi người
Vậy mà chỉ trong chốc lát,cô đã rời xa họ,đi đến một thế giới khác.....
Nhưng người chết thì vẫn sẽ chết người sống thì vẫn sẽ sống
Và nửa năm sau khi Liễu Nguyệt ra đi, nhịp sống lại bình ổn như ngày nào nhưng trong thâm tâm của mỗi người nhà Liễu gia,của hội học sinh sự ra đi của Liễu Nguyệt vẫn in đậm trong con tim mỗi người,vẫn đau đớn nhưng họ tin Liễu Nguyệt sẽ sống hạnh phúc hơn ở một thế giới khác, vì cô.....là Liễu Nguyệt mà
Quay lại thời điểm cách đây nửa năm
Liễu Nguyệt nghe thấy tiếng khóc của mẹ,bà;cô thấy mình nhẹ tênh,cô có thể xuyên qua bức tường
"Oa mình trở thành super hero từ khi nào vậy trời sao mình giỏi vậy ta"
Vừa ra cô liền nghe thấy lời ông bác sĩ nói. Cái gì? Vậy bây giờ cô đang là gì?Đừng nói là cô đã.....
Không thể nào.Hôm đó cô tuyệt vọng, đau khổ nhìn mọi người tổ chức đám tang cho cô. Còn gì đau khổ hơn khi phải chứng kiến đám tang của chính mình, nhìn thấy người mình yêu thương khóc,đau khổ vì mình."Ông bà, cha mẹ,anh hai,mọi người tôi xin lỗi".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro