Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ĐỘng Phòng nguyên lai là tư vị như vậy.

Đây là gian thư phòng thập phần ưu nhã, trên giá sách bày đủ loại thư tịch, bên cạnh cửa sổ có đặt một cây đàn tranh, trước đàn tranh là lư hương đang tỏa ra mùi hương thơm ngát thấm động lòng người. Sau đàn tranh, có một bức mỹ nhân đồ thanh tú. Thần vận mười phần, nhưng chỉ thấy được một đôi mắt trong veo như nước, tất cả còn lại đều được giấu dưới chiếc khăn che mặt màu trắng kia. Đôi mắt to trong trẻo, những đường nét mỹ lệ, tất cả có thể khiến người ta mơ màng. Dưới tấm lụa trắng kia, rốt cuộc là dạng tuyệt thế giai nhân thế nào?

Ngoại trừ mỹ nhân đồ, còn có vài bức tranh thủy mặc, mỗi bức đều là ý cảnh cao nhã, đủ thấy người vẽ tranh tài nghệ phi phàm.

Một nam tử đang đứng trước bức mỹ nhân đồ, trong mắt toát lên vẻ ôn nhu vô hạn.

Nam tử một thân hỉ phục đỏ thẫm, chứng tỏ thân phận tân lang. Đúng vậy, hắn chính là một nhân vật khác trong hôn lễ hôm nay – Diệp Lam ĐÌnh Hạo.

Từ nhỏ hắn chỉ biết cùng hoàng huynh học tập, mọi việc đều nghe theo lẹnh của phụ hoàng, làm người luôn như vậy tôn nghiêm, hắn biết phụ hoàng đã định việc hôn sự cho hắn, người luôn có suy nghĩ của người, thế nhưng hắn chưa từng để tâm đến việc này, mỗi lần phụ hoàng nhắc tới, hắn luôn né tránh, cũng là đồng ý cho xong chuyện. Bởi vì người hắn muốn lấy cũng không nguyện ý ở bên hắn. Thế nên cho đến bây giờ, hắn cũng không hứng thú với vị nữ nhân kia, cư nhiên chỉ muốn ức hiếp, đùa giỡn nàng. Buồn cười thật, hắn chết tâm, nữ nhân cũng chỉ là công cụ làm ấm giường thôi ư, thật ra hắn là hận nữ nhân trên thế gian này, à không là hận nàng ngồi vào vị trí vương phi của hắn, vị trí mà với hắn chỉ một người có thể. Nghe Thanh phong nói, nàng là một nữ tử ôn nhu hiền huệ, mặc dù không có nhan sách khuynh thành, nhưng cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, là kỳ nữ nhân gian hiếm thấy, nhưng vẫn là một người yếu đuối mang bệnh tật, thật muốn nhìn xem nàng rốt cuộc là cái dạng gì ôn nhu yếu đuối * ý cười khinh rẻ hiện lên trong mắt hắn*. Nàng nhưng vì có cha là một tể tướng không nhỏ nên có thể sánh duyên với hắn. Có thể, đến một ngày nào đó, hắn sẽ giết nàng. Đẩy cửa sổ thư phòng ra, thấy trong tân phòng đang có một bóng dáng yểu điệu đứng ngồi không yên, có vẻ mất kiên nhẫn. Hắn cười lạnh, bóng dáng kia, chính là nương tử hắn, đang chờ hắn sao? Đêm tân hôn, hắn lại qua đêm trong thư phòng, có thể tính là vũ nhục nàng không?

Hắn vốn dĩ không muốn lấy nàng, là phụ hoàng ban hôn, ép hắn bái đường. Cuộc hôn nhân này tựa như một trò hề, từ đầu chí cuối, hắn chỉ giống như người ngoài cuộc.

"Vương gia." Một người toàn thân nhu mỹ khẽ gọi, khiến ánh mắt hắn dời ra phía cửa. Tức thời, một đôi mắt lạnh như băng, cùng với khuôn mặt băng lãnh.

"Chuyện gì?" Hắn mở miệng, trong giọng nói không có một chút ấm áp.

"Vương gia không bồi vương phi sao?" Người nói chính là một vị đại cô nương mỹ lệ, nàng vóc người lả lướt đầy đặn, đôi mắt xếch lên toát ra thần vận, ngữ khí ôn nhu uyển chuyển hàm xúc. Nữ nhân thế này, bất luận là nam nhân nào nhìn thấy cũng sẽ động tâm. Nhưng Diệp Lam ĐÌnh Hạo nhìn nàng, chỉ thấy giống như một bức tượng điêu khách. Diện vô biểu tình nói, "Không cần."

"VƯơng gia, đêm tân hôn của người cùng phu nhân, thật sự không cần sao? Ngọc Phượng cũng là nữ nhân, có thể hiểu được tâm tư vương phi." Nữ nhân gọi Ngọc Phượng nói, chậm rãi đi đến trước bức mỹ nhân đồ, thở dài một tiếng, "Vẫn nhớ tới nàng sao?"

Diệp Lam Đình Hạo ngồi vào bàn, tiện tay cầm lấy một quyển sách, hoàn toàn xem nàng như không tồn tại.

Ngọc Phượng cười khổ, "Trên đời này, cũng chỉ có nàng xứng đôi với công tử."

Hắn không nói lời nào.

Ngọc Phượng nhìn cái bóng đang nôn nóng nơi cửa sổ tân phòng, thản nhiên nói, "Vương gia, đi đi, phu nhân đang chờ."

Diệp Lam Đình Hạo buông quyển sách trên tay xuống, trầm thấp nói, "Thu thập đồ đạc, lập tức đi qua đó." Qua đó? Qua đó là như thế nào lại qua đó?

Ngọc Phượng cả kinh, "Vương gia, người nói cái gì?"

"Động phòng." Hắn lạnh lùng lặp lại lần nữa.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sách bén đảo qua, Ngọc Phượng lập tức câm miệng lại, cúi đầu ra ngoài. Vừa đi tới cửa, nàng lén nhìn Diệp Lam Đình Hạo một cái, rồi nhìn tới cái bóng phía tân phòng, không khỏi thương cảm cho vị tân nương tử bất hạnh kia. CŨng là thương cảm cho chính mình đi.

Mà lúc này đây, tân nương tử vô duyên vô cớ bị buộc phải thành thân, tức Lạc Đình Đình đang nôn nóng đi qua đi lại. Nàng lo lắng không phải vì không đợi được trượng phu, mà lo lắng cho tương lai sắp tới của mình. Nàng là một nữ nhân không sợ trời không sợ đất, rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là lo lắng. Thân thể này tuy là hàng thật giá thật, nhưng linh hồn sớm đã đổi lâu rồi. Tên hỗn đạn trượng phu đó bây giờ còn không mau hiện ra, rõ ràng là khi dễ nàng mà. Cũng là nàng không biết tai họa sắp ập lên đầu nàng rồi.

Sở trường của nàng là đánh nhau, chửi mắng người khác. Cầm kỳ thi họa thứ gì cũng mỗi thứ một ít cái gì mà kỳ nữ... Nàng ngoại trừ những ngày ở vương phủ không ăn rồi ngủ, chỉ là điều dưỡng cái thân thể yếu đuối này. Hơn nữa, cái thân thể này cũng giống như ở hiện đại, cũng hẳn là một thiên kim đại tiểu thư đi, khác một cái ở nơi đó ít nhất nàng muốn làm gì thì làm không sợ liên lụy ai.

* RẦM* cánh cửa tân phòng bị đạp một cước mở tung ra. Bị tiếng động làm cho bất ngờ, nàng quay đầu nhìn tới 2 thân ảnh ở trước cửa kia, một nam một nữ đây là muốn làm gì a?

Gương mặt nhân kia chưa nói đến tính tình ra sao nhưng là nàng nhìn thiết tuấn mỹ a. Như thế nào ở thời đại này toàn người mỹ đến như vậy nha. Nếu nói ca ca ta là dạng giang hồ tuấn mỹ xuất anh hùng thì hắn là gì a??? HẮn chính là cái dạng Vương gia lãnh khốc mỹ a...Tại sao một người lại có thể có ánh ánh mắt lạnh đến như vậy?

" Như thế nào nhìn đủ chưa? không phải ngươi đã muốn động phòng sao?" không tiếc dành cho nàng nụ cười khinh rẻ. Tại thời điểm nàng bòn chồn đi qua đi lại trong tân phòng hắn đã thật khin rẻ nàng.

Động phòng? Lạc Đình Đình cả kinh, nhìn lại xem trên người nam tử mặc hỉ phục đỏ thẫm, đột nhiên phát hiện, chính mình trên người cũng là mặc hỉ phục màu đỏ. Hình như không đúng, như thế nào bên cạnh còn một tiểu cô nương kia a???Mặc kệ thế nào, nàng phải tùy cơ ứng biến thôi. Ngay lúc này nàng nghĩ quay lưng rời đi đến cái bàn ngồi xuống thì cổ nàng tràn tới cảm giác tê rần. Chết tiệt như thế nào bị đánh lén đi. Nàng lúc đó gục xuống không biết gì cả.

Nam nhân cầm tay nữ tử kia lôi đến quăng lên giướng, lạnh nhạt mở miệng " làm việc của ngươi đi, bổn vương không có thời gian" Là hắn bắt nàng tự lột y phúc của chính mình. Nữ tử Ngọc Phượng trước khi bị dắt qua đây, tại câu nói kia cũng đã hiểu mình sẽ làm cái dạng gì động phòng. Là nơi để vương gia phát tiết hay cũng là thị uy nữ nhân kia đi.

Một khắc kia lúc tỉnh dậy, cảm giác toàn thân không thể cử độgn được,"mẹ kiếp" nàng chửi thầm, đêm động phòng hoa chúc, nàng là tân nương lại bị buộc chặt ở góc tường , nhìn chú rể cùng nữ nhân khác ở trên giường xuân tiêu một khắc.Trong lòng có trăm ngàn loại nghi hoặc, nhưng là chính mình kêu không thể kêu, không động đậy được, nàng đang cố gắng tìm một vật gì đó có thể cắt đứt dây thừng, đột nhiên bên tai truyền đến một thanh âm giống như hầm băng, rét lạnh.

"Nhanh như vậy đã tỉnh rồi sao, ta thật sự đã coi khinh ngươi rồi."

Lạc Đình Đình đột nhiên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một con ngươi mang đen mang theo ý khinh thị, đùa cợt, chán ghét, cừu hận, hàn khí bức người đang nhìn nàng, hắn không biết từ khi nào đã từ trên giường đi xuống đây, đang đứng ở trước mặt nàng, pử trên người hắn hỉ phục đỏ thẫm lộn xộn.

Lạc Đình Đình chính là lẳng lặng theo dõi hắn, cùng hắn nhìn thẳng , không chút nào nao núng, mặc kệ hắn là ai, cũng bất kể nàng hiện tại là ai, dù sao nàng cũng là mottj người không sợ trời, không sợ đất, thì nàng còn sợ hắn sao?

Diệp Lam Đình Hạo hàn mâu hiện lên một tia nghi hoặc, ánh mắt của nữ tử đang nhìn hắn khác biệt rất nhiều so với ánh mắt lúc trước, chẳng lẽ nàng đã bị dọa điên rồi, bất quá như vậy, trò chơi phải kết thúc rồi sao, kia rất đáng tiếc rồi,

"Người tới, buông nàng ra." Hướng về phía ngoài cửa, hắn cất giọng phân phó.

"Vâng, Vương gia." Một tên gia đinh lên tiếng trả lời rồi tiến vào, cởi bỏ dây thừng trên người nàng, lấy khăn ở trong miệng nàng ra, rồi lui ra ngoài.

Cuối cùng cũng được tự do rồi, Lạc Đình Đình hoạt động một chút thân thể cứng ngắc, rồi đứng lên, bình tĩnh nhìn người trước mặt, tiến đến hỏi: "Có thể nói cho ta biết đây là làm sao không?" Nàng vừa rồi nghe được rõ rãng có người gọi hắn Vương gia, rõ ràng đây là Nhị Vương gia nỗi tiếng lãnh khốc của Diệp Lam quốc không phải sao?.Đình Hạo mâu quang lạnh như băng gắt gao nhìn nàng, nàng điên rồi sao? Vì cái gì lại bình tĩnh đến như vậy? Xem bộ dạng của nàng trấn tĩnh tự nhiên như vậy, tuyệt không giống bị dọa đến điên."Ngươi không nghĩ sẽ nói cho ta biết sao, vậy ta đi đây, tái kiến."Lạc Đình ĐÌnh thấy hắn không nói lời nào, tự mình cáo biệt hắn, dù sao hắn đã muốn thả nàng, nàng sẽ tự đi tìm xem người nào biết đây là có chuyện gì để giải thích cho nàng hiểu."Còn muốn chạy, ngươi không khỏi quá ngây thơ rồi, ngươi cho là ngươi đã đến đây rồi, còn có thể đi ra sao?" Đình Hạo mâu quang phát lạnh, nàng quả nhiên là giả điên, mục đích là muốn để dời đi nơi này, đáng tiếc, có thể rời đi nơi này, chỉ có một loại người, đó là người chết.Lạc Đình Đình ngạc nhiên ngẩng đầu theo dõi hắn, mâu trung lộ ra một tia nghi hoặc, đây là rốt cuộc là làm sao? Nàng không phải là gã cho hắn sao? Hắn cư nhiên biết nàng là con gái của tể tướng vẫn như vậy đối xử với nàng sao? RÕ ràng đây là có ẩn tình. Không phải nói hắn không gần nữ sắc nhưng thế nào vẫn có một nữ nhân làm ấm giường kia. Nàng là vẫn cứ nghĩ gã về đây cho dù không sủng nàng nàng cũng không cần, bỏ mặc nàng tự sinh tự diệt như vậy là được rồi không phải sao? cư nhiên bây giờ dở máu chó lại gây khó dễ cho nàng a...

ĐÌnh Phong tuấn mâu lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, trên mặt âm tình bất định biểu tình, đánh giá qua một chút, nữ nhân này có phải điên hay không, vậy làm cho hắn thử một chút đi, đột nhiên tay hắn bắt lấy cánh tay của nàng.

"Ngươi làm gì?" Đình ĐÌnh đột nhiên hoàn hồn cảnh giác nhìn hắn."Ngươi nói xem, đêm nay là ngày chúng ta động phòng hoa chúc, ngươi nói ta muốn làm gì?" ngón tay của Tiêu Nam Hiên nhẹ nhàng xẹt qua mặt của nàng, làm như khiêu khích, mâu trung lại hàn khí bức người, không có một tia độ ấm.Động phòng hoa chúc? Đình ĐÌnh trong lòng cười lạnh, mặc kệ hắn là ai ? Cũng không quản thân thể này thân phận là gì nữa? Nếu hắn đã bức nàng như vậy rồi, nàng sẽ không hội tùy ý hắn như thế nào làm nhục thân thể nàng. Nhanh tay gạt tay hắn ra, ánh mắt cười mà như không cười, nàng nói : "Nếu ta không có nhìn lầm, ngươi vừa mới giống như đã động phòng hoa chúc rồi.""Ha ha........."Đình Hạo đột nhiên phát ra một tiếng cuồng tiếu, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi quả nhiên không điên, tốt lắm, chúng ta tiếp tục."Tiếp tục? Tiếp tục cái gì? Đình ĐÌnh khẽ nhíu mày. NAm nhân giận dữ, chưa từng có bất kỳ một nữ nhân nào dám coi rẻ lời hắn nói, buông tay trực tiếp quăng nàng vào góc phòng, mặc cho nàng đang đau đớn vì bị va chạm mạnh vào thành tường lập tức tay như muốn xe băng áo nàng ra.Đình Đình đã hiểu được hắn muốn làm gì rồi. Không phải quá coi thường nàng sao, vậy đừng trách nàng không khách khí rồi, đây chính là hắn tự tìm đến.

"Chờ một chút, việc gì phải như vậy, sao ngưoi phải thô lỗ như vậy chứ? Muốn ta, ta tự mình thoát." Nàng đột nhiên hô, sau đó quyến rũ nhìn hắn, từng bước từng bước mị nhãn, tay chậm rãi cởi bỏ lễ phục đỏ thẫm, nếu nàng không có nhớ lầm, bên trong hẳn là còn mặc một bộ quần áo giống ở hiện đại gọi là pizama đi, như vậy sẽ không hội vướng chân vướng tay.

Hành động của nàng tựa hồ vượt ra ngoài dự kiến, Đình Hạo lại càng sửng sốt, tuấn mâu nghi hoặc, nàng không khóc nháo sao, cũng không có cầu xin tha thứ, vẫn là nàng lấy lui để tiến sao, hừ, kia nàng cũng không phải quá coi thường hắn đi, nháy mắt, hắn tiếp tục, hắn là muốn nhìn, nàng có thể giả vờ đến khi nào? Đồng thời tiến tới gần Đình Đình, nàng lúc này đã cởi áo khoác, như trước cười quyến rũ , chậm rãi chờ hắn tới gần, đột nhiên ngáng chân ra quyền, nhanh nhẹn, chính xác, chuẩn bị tập kích hắn, tốc độ trong nháy mắt, tưởng có thể làm nhục nàng sao, cũng phải nhìn xem nàng là ai chứ? Lại không ngờ xú nam nhân kia tránh được một đòn này của nàng nhảy lên giường, nàng cư nhiên võ sĩ đai đen lại không làm gì được hắn ư?

Đình Đình cười lạnh nhìn hắn, muốn làm nhục nàng sao, cũng phải nhìn xem hắn có đủ bản lĩnh hay không. Nàng không tin mình không thể làm gì được tên xú nam nhân này.

Ngồi ở bên giường, Tiêu Nam Hiên vẻ mặt sửng sốt, mày kiếm nhíu chặt, nàng biết công phu, lập tức sắc mặt biến xanh mét, Lạc gia,hôm nay vì bảo vệ con gái trân bảo của mình cư nhiên dám tìm người mạo danh thế thân, đột nhiên tay hắn bắt lấy cổ tay nàng, "Ngươi là ai?"

"Ta là ai? Ngươi không phải rất rõ ràng sao?" nàng ngẩng mặt không chút nào sợ hãi nhìn hắn, hắn thú tân nương chẳng nhẽ lại không biết nàng là ai chăng?

"Lạc Đình Đình, mười sáu tuổi, là tam tiểu thư của Lạc gia, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa không gì không biết, nhưng là cũng không biết công phu." ĐÌnh Hạo lạnh lùng phun ra từng chữ, sau đó ánh mắt đột nhiên căng thẳng, dung sức bóp chặt tay nàng: "Nói, ngươi rốt cuộc ai?""Buông tay, ngươi đã biết rồi cần gì phải hỏi lại." Trên tay một trận đau đớn truyền tới, làm cho ĐÌnh ĐÌnh không khỏi nhíu mày một chút, nguyên lai tên này cho người điều tra nàng, nhưng tiếc là có điều ta cũng không ngờ tới nàng tại trong phủ vẫn luôn được ca ca và a Du bổ túc them cái loại vỏ công mà người ở đây cho là kỳ quái của nàng. CHỉ là vẫn giữ nguyên động thái có điều chiêu thức hơi khác đi mà thôi. Nếu đã biết rõ như vậy thì vì cái gì hắn lại muốn nàng phải chịu nhục nhã như thế?

"Ngươi không phải Lạc Đình ĐÌnh, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi nói hay không nói? Bằng không đừng trách ta không khách khí." Đình Hạo mâu quang đột nhiên lãnh, tay hắn lại bóp chặt tay nàng, dám đưa đến cho hắn một thế thân, thật sự là không muốn sống nữa rồi.

Lại cảm thấy trên cổ tay truyền đến một trận đau đớn, phản ứng đầu tiên của nàng chính là xuất thủ phản kích, đột nhiên nàng đưa chân ra ngáng chân hắn, một tay ra quyền thẳng đến trên mặt hắn.......Đình ĐÌnh rất nhanh túm trụ lấy nàng, một bên linh hoạt trốn tránh, chiêu thức của nàng rất kỳ quái, nhìn không ra là loại phương pháp võ công nào, tuy rằng nhanh, ra đòn dứt khoát, nhưng là đều là cậy mạnh, giống như không có nội lực......

Mấy chục chiêu trôi qua, Đình ĐÌnhmới phát hiện ngay cả góc áo của hắn chính mình đều không có đụng tới được, nhìn sắc mặt hắn không thay đổi, còn sắc mặt nàng đã muốn ửng đỏ, đã phải thở mạnh, trên trán đã toát ra rất nhiều mồ hôi, nàng mới nghĩ đến hắn là người cổ đại hẳn là phải biết khinh công đi, vậy nàng chịu thiệt rồi.

"Không đánh." Nàng ngừng lại nói.

"Ngươi rốt cuộc nói hay không?" Đình HẠo lại đột nhiên lấy tay túm lấy cằm của nàng, mâu trung chớp động hai tia lửa giận, nàng muốn đùa giỡn hắn sao?"Nói cái gì? Có bản lĩnh chính ngươi đi mà thăm dò." ĐÌnh Đình trừng mắt nhìn hắn, đối hắn không có một tia hảo cảm, một người nam nhân đối đãi với thê tử của chính mình như thế trong đêm tân hôn, mặc kệ vì nguyên nhân gì, hắn đều ti bỉ vô sỉ đến cực điểm.Đình HẠo tuấn mâu bán mị, nhìn thẳng chằm chằm vào nàng, nữ nhân này xem như cam chịu sao? Mâu quang đột nhiên hạ xuống ngực nàng, bởi vì vừa rồi đánh nhau mà quần áo nàng lộn xộn, lộ ra cái yếm bao vây lấy bầu ngực sữa yêu kiều mềm mại, để lộ toàn bộ da thịt trắng như tuyết, khóe miệng hắn cong lên gợi một chút tà ác, mặc kệ nàng là ai? Nếu đã đưa đến tận cửa, hắn vốn không có lý do buông tha. Về phần nàng là ai, hắn rất nhanh có thể điều tra rõ.Nhìn theo ánh mắt đang nhìn chăm chú của hắn, ĐÌnh Đình mới phát hiện chính mình để lộ cảnh xuân tiết ra ngoài, vội vàng lấy tay che khuất, mắng : "Sắc lang.""Sắc lang? Hảo, ta đây khiến cho ngươi nhìn xem thế nào mới thật sự là sắc lang." ĐÌnh Hạo dùng một chút lực, đem nàng túm đến trước ngực, sau đó dùng ánh mắt ý bảo người bên trong đi ra ngoài.Nữ nhân đang ở trên giường kia lặng lẽ lui ra ngoài."Ngươi muốn làm gì?" lập tức cảnh giác, các tế bào trong cơ thể nàng đang cảnh báo có nguy hiểm tới gần.

"Hiện tại ngươi sợ, có phải hay không đã quá muộn rồi, ngươi đã dám làm thế thân mà đến, như vậy mà không nghĩ đến loại sự tình này sao?" ĐÌnh Hạo khóe môi lộ ra một tia cười lạnh.

'Rẹt...' Tiếng quần áo bị xé rách, lộ ra cái yếm đỏ thẫm, ĐÌnh ĐÌnh mỹ mâu giận dữ, xuất thủ phản kích, Đình Hạo câu thần cười lạnh, loại công phu mèo quào này, đối phó người bình thường còn có thể, cùng đối hắn động thủ, thật sự là không biết lượng sức, tự mình chuốc lấy cực khổ, nhẹ tay khinh nhắc tới, thân thể của bay lên trên.Mất đà, Đình ĐÌnh bị ngã ở trên giường, nàng nhịn đau, nhanh chóng xoay người, nhảy dựng lên, chuẩn bị phản kích.....ĐÌnh HẠo nhìn chằm chằm nàng, tuy rằng nàng thật sự rất quật cường, làm cho hắn thực cảm thấy hứng thú, nhưng là hắn không muốn cùng nàng lãng phí thời gian, ngón tay bắn ra, nàng liền đứng yên tại chỗ, không thể nhúc nhích.Cố thử cử động nhưng không được, nàng mới biết được nàng bị hắn điểm huyệt rồi,bà nội nó , vì cái gì người cổ đại lại biết khinh công, biết điểm huyệt, đến hiện đại liền thất truyền rồi, không thể động đậy, nàng chỉ có giận dữ trừng mắt nhìn hắn, một thân công phu khổ luyện, đến nơi đây tựa hồ không dùng được rồi.

Đình Hạo liếc mắt một cái liền nhìn thấu dụng ý của nàng, mâu trung hiện lên một tia châm chọc, ngón tay vuốt qua mặt của nàng, lướt xuống môi nàng, rồi lại trượt qua xương quai xanh của nàng, không thể phủ nhận, da thịt của nàng thật sự mềm mại, rất non.........

ĐÌnh ĐÌnh trong lòng run lên, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve đã làm cho thân thể của nàng như có một dòng điện lưu xẹt qua, không được, nàng nháy mắt tỉnh táo lại, nàng phải tự cứu lấy mình. Nhưng mà... "Ưmh..." Không cho ĐÌnh ĐÌnh nhiều thời gian để suy nghĩ, nam nhân đã lại cúi đầu hôn lên môi nàng, nụ hôn của hắn mang theo tính tàn phá chiếm đoạt, mặc cho nàng cố sống cố chết giữ lấy phòng tuyến sau cùng, hắn không phí chút hơi sức đã cạy mở miệng nàng, ở trong miệng của nàng tùy ý công thành chiếm đất.Nam nhân kia giống như ác ma,trong khoảng khắc đem nàng đùa bỡn cả trước cả sau, cái lưỡi e lệ rụt rè bị hắn ngậm trong miệng tùy ý thưởng thức, bàn tay nhỏ của nàng không có chút khí lực để trên mặt giường cả chút khí lực đẩy hắn ra cũng không được.

Đột nhiên nàng nhìn đến trong mắt hắn không hề mang theo chút tình cảm chỉ có khinh thường và khinh miệt, thật khiến nàng tức giận, căm tức nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân trước mặt, bỗng nhiên mở miệng, khi lưỡi hắn tiến vào cùng nàng dây dưa, nàng hung hăng cắn vào lưỡi hắn.

"Chết tiệt." Đình Hạo một phen đau đớn đẩy nàng ra, lui về phía sau, nhìn miệng nàng còn lưu lại máu tươi của hắn, nàng đang đắc ý nhìn hắn, ánh mắt hắn bị bao trùm bởi sự giận dữ, nàng cư nhiên dám cắn hắn, xem ra nàng là chán sống rồi.

Không có một tia thương tiếc, đột nhiên đem nàng đẩy lên trên giường, xoay người áp thượng nàng, phẫn nộ dùng sức lột bỏ hết quần áo của nàng, Đình Đình nàng thân thể lúc này liền trần như nhộng hiện ra ở trước mặt hắn.

"Nam nhân chết tiệt, ngươi dám thượng cô nãi nãi của ngươi, ta nguyền rủa cả nhà ngươi không được chết tử tế.........." Nàng giờ phút này đã không còn cảm thấy xấu hổ, chỉ có đầy ngập sự phẫn nộ.

Ba ————Một tiếng thanh thúy vang khắp phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro