Chương 4: Cái kia kỳ bí hộ vệ
Tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ làm nàng tỉnh giấc. Mơ hồ mở mắt, định thần, cảm giác vẫn như một giấc mơ, huyên ảo không thực, cơ mà...mọi thứ là vậy. Cái trần nhà ấy, cái bàn gỗ ấy, cái thau đồng đến trang hôm qua vẫn y như vậy hiện diện nơi nàng một ánh. Giờ phút này, nàng chắc chắn đây không phải giấc mơ, đây là sự thật. Từ giờ Đình Đình nhà ta sống trong thân phận tam tiểu thư Lạc gia.
Tada.....Nữ 9 xuất hiện một cái dung mạo...đẹp choáng
Khẽ nhấc mình ngồi dậy, không còn cái choáng váng của ngày hôm qua. Linh hồn nàng có lẽ đã hoà hợp thân xác này. Tuy không còn đau nhức choáng váng, nhưng mà có chút mệt mỏi vì ôm bụng đói vì đã 2 ngày liên tiếp không có chút gì vào bụng.
- Ta đói *bộ mặt đúng bản chất cái kia củi mục tam tiểu thư*
- Tiểu thư chờ, em luôi xuống chuẩn bị cái kia điểm tâm cho người.
- Ân.
Một lúc sau, một bàn đồ ăn, đủ các loại điểm tâm đang trưng cầu cái bụng rỗng của nàng. Bây giờ cái gì gọi là lý trí thì thôi không cần nữa. Xắn tay áo lên, bắt đầu nháo trên cái bàn ăn, ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói tầm chừng chục năm. Tiểu nha hoàn A Phiên mắt chữ O miệng chữ A, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng than thầm * A tiểu thư, e có bao giờ bỏ đói người đâu*
- Đình nhi, sau khi tỉnh dậy liền ăn khoẻ như vậy sao?
A, đợi chút, âm thanh này nghe quen, đừng nói đây là 1 cái kia ca ca nha.
Đánh rớt khối điểm tâm trên tay, nàng quay đầu lại, đập vào mắt nàng là cái kia ca ca, đôi mắt tinh anh quyến rũ mê người hiếp lại gợi lên ánh cười trong suốt, mày rậm, mũi cao, đôi môi đỏ như đồng hun, một người có diện mạo đẹp như gấm thêu. Dưới ánh sáng chiếu xuyên người làm cho hắn rạng lên một nét mờ ảo, những sợi tóc được gió đùa lướt nhẹ qua hàng mi đen dày.
* A! má ôi...ta thề nếu không phải xuyên qua là cái dạng muội muội của hắn, không chừng ta lại yêu mất cái kia ca ca nam nhân đi* haha...
- Ca ca, người tới tìm muội có việc gì a? * ta tạm thu lại vẻ thất thần*
- Muội còn muốn dùng thêm gì nữa không? ca cho người mang lên?
- A...*ngưng cỡ 5 giây, hiểu ra vấn đề là nằng cái kia háu ăn bị nhìn thấu*đại ca ngươi như thế nào nghĩ ta là heo đâu? ta hảo đã ăn no *vẻ cười vô ưu*
- Ân, ta tới thăm muội. Nhân tiện, ta muốn cho muội biết một vài việc. Hay chúng ta ra ngự hoa viên nói chuyện được không?
Nàng chống tay trên mép bàn đứng lên, đưa lên ánh nhìn của tiểu oa nhi, nhếch môi cười ngập màu nắng. Vòng tay choàng vào cái kia đại ca, hai người tiêu sái bước ra cái đình viện kia. Trong cái đình có một bộ bàn ghế làm bằng đã thạch anh ám khoái, đặt mông ngồi xuống truyền đến một cảm giác mát lạnh, dễ chịu. Từ cái kia đình nhìn ra xung quanh có thể thấy một vùng thiên nhiên xanh mát. Nơi này thật thơ mộng, thật tốt để uống trà, ngâm thơ ý tình.
- Ca, người muốn cho ta biết cái gì?
- Thiên Y bị cấm túc, không được ăn cơm 1 bữa.
- Ân! * vẻ mặt điềm nhiên như chẳng liên quan gì tới nàng cái việc kia* Là cha đang cho ta một cái gọi là công đạo đi!
- Muội thực nghĩ vậy?
- Vậy ca nghĩ muội sẽ như thế nào nháo đâu?
- Ta nghĩ muội sẽ đến cầu phụ thân tha cho cái kia muội muội.
- Ta ư? Tại sao?
- Vì trước đó, mỗi lần bị ức hiếp muội cũng đều không mở miệng một tiếng. Muội đều không cho ta đi cầu cha nói rõ sự tình.
- Nếu là lúc trước, có lẽ ta sẽ làm như vậy!\
- Còn giờ?
- Giờ thì ta sẽ không làm mấy loại chuyện ngu ngốc nữ nhi nữa đâu! Người đụng đến ta đừng trách ta đụng đến nhân.
Một đạo ánh nhìn ngạc hiên, theo cùng là cái loại gì nghi hoặc cũng đang phóng tới chỗ Đình Đình. * Đây là Đình nhi muội sao? Cái này nhu nhược, cái kia củi mục đây là Đình nhi thật sao?*Lắc lắc đầu, rở lại vẻ bình thường rồi từ từ tiến lại gần nàng.
- Muội như thế nào mất trí nhớ lại thành cái dạng này nữ nhân đi?
- Ca ngươi muốn ta của lúc trước sao?
- Ta thích muội bây giờ. * môi khẽ động gợi lên một ý cười ôn nhu phóng nàng tới*
- Ân, nhưng ca chỉ là nói ta chuyện này thôi sao?
- A, nhất thời quên nói. * ý cười ma mị* A Du tiến.
- Có thuộc hạ!
Choáng a, choáng a, cái kia ca ca vừa gọi tên đã có một nhân ảnh từ đâu phóng tới quỳ trước mặt. A...chẳng phải là khinh công, khinh công trong truyền thuyết đi! Bất quá, nàng cũng muốn học. Nàng một thân đai đên teawondo mà có cái kia khinh công thì còn gì bằng. *ý cười quỷ dị hiện ra*
- ĐÌnh nhi, cái này sẽ bảo vệ muội. phụ thân lo sợ người lại bị nhân hãm hại liền phái ta tìm về cái này A Du đi.
- Ân, cái này là vệ sĩ sao? à..muội thật có hộ vệ sao? là ca đang nói thật ư?
- Ân, là ca nói thật!
- A Du! ngươi lại đây.
- Đây, A Du ta giao cho ngươi, sau này đi theo bảo hộ nàng khả tốt. Mệnh lệnh của nàng ngươi hảo nghe theo.!
- ĐÌnh nhi, muội nhớ ta không?
- Hơ...ờ...ờ...ta bị mất trí mà.!
- Bảo vệ nàng thật tốt, không được để nàng tổn thất dù là 1 sợi tóc. Nếu có gì sai xót xảy ra, ta khó mà lưu lại người một cái mạng.!
- Ân.
- Đình nhi, ca có việc phải rời đi, muội hảo nghĩ ngơi cho tốt. Không ai dám hại ngươi đâu.
- Ân, đại ca.
Nói rồi ca ca dần chậm rãi rời đi, để lại ta 1 tên hộ vệ không rõ thông tin. Thôi thì đành làm rõ một mình vậy. Haiz....
Nguyên lai, A Du là một trong cao thủ võ lâm hàng đầu. Sở trường của hắn là giải độc. hắn có đôi mắt đẹp biết nói đi, chỉ tiếc trên mặt hắn có một vết sẹo dài, để lấp đi vết sẹo hắn dùng một cái mặt nạ bạc che đi. Nhìn rất là mỹ, thực xung quanh ta ngoài ca ra còn có người nhìn mỹ, võ công, y thuật có so với ca ca rõ ngang chứ không kém? Không lẽ người như vậy lại tại bên ta một cái hộ vệ? nghi hoặc ánh nhìn liền dừng tại A Du. không thể lý giải, a không thể lý giải...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro