chap 9 chính đường phượng gia
Lăng Hạo Thần tiếp thu viên Dạ Minh Châu, hắn nhận ra, đó là vật mà đương kim Thánh Thượng đã ban thưởng cho Phượng Kính Thiên cách nay 35 năm. Xem ra hắn là một đứa con có hiếu, lại có thể đặt vật trân quý như vậy vào nơi này.
Phượng Ngọc Tuyết quả thực là một người đào mồ trộm khiến cho người ta phải rùng mình, một mạch vét sạch toàn bộ châu báu ở bên trong mộ phần tổ tiên của Phượng gia, kéo lấy một bao lớn suốt đêm trở về Phượng gia.
Lăng Hạo Thần toát mồ hôi hột, Bảo Mã Hãn Huyết của hắn trân quý như vậy lại bị một bao lớn châu báu ép tới mức không muốn cất bước đi. Phượng Ngọc Tuyết nhảy từ trên ngựa xuống, vỗ vỗ đầu ngựa, "Ngươi quả thật là không biết suy nghĩ rồi, đi lâu như vậy mới trở về."
"Tuyết nhi người không thấy lượng châu báu này của ngươi... Khoa trương..." Lăng hạo Thần càng cảm thấy nữ tử này cực kỳ có ý tứ, ha ha... Thật thú vị.
Miệng Phượng Ngọc Tuyết rầm rì, "Đúng ra thì chỉ hơi nặng thôi, sắc trời không còn sớm. Ngươi cứ đợi ngày mai xem trò hay đi, lần này Phượng gia sóng to gió lớn rồi. Ha ha..." Nàng vừa nghĩ tới sắc mặt Phượng Kính Thiên sẽ trắng bệch vì tức giận, liền nhịn không được vui vẻ tột cùng.
Lăng Hạo Thần lắc đầu cười nhạt.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ngày vừa mới trở mình gần sáng, già trẻ Phượng gia một mảnh hỗn loạn. Ngay cả thượng triều Phượng Kính Thiên cũng không đi, lập tức chạy đến thành Lạc dương, nhìn thấy mộ phần tổ tiên nhà mình bị người cướp sạch không còn thứ gì, tức giận đến mức giơ kiếm chém ngã bạch thụ bên cạnh.
Nhưng Phượng Ngọc Tuyết lại lười biếng hưởng thụ lấy ánh mặt trời của ngày xuân, một mặt Liên Anh hầu hạ nàng ăn hoa quả , một mặt hiếu kỳ hỏi: "Tiểu thư, người có chuyện gì vui sao ạ?'' Hôm nay, tâm tình đặc biệt tốt. Coi như không tồi. Chẳng qua ngươi hãy chuẩn bị một chút, có lẽ đợi lát nữa sẽ có khách đến cửa." Phượng Ngọc Tuyết không muốn rằng Phượng gia sẽ hoài nghi nàng, nhưng mà người gọi là tỷ tỷ kia nhất định sẽ đến bới móc mình.
Liên Anh mờ mịt nhìn Phượng Ngọc Tuyết, nàng còn chưa kịp phản ứng, thì Cẩm Nương ở tiền viện của chủ mẫu đã đi tới đây, "Lục tiểu thư, chủ mẫu triệu tập tất cả gia quyến trong quý phủ bàn việc nhà, Lục tiểu thư cũng nên chuẩn bị thôi."
"Cẩm Nương cô cô, tiểu thư không thể bước vào tiền viện, chẳng lẽ người đã quên sao?"
"Trước đó vài ngày lão gia có lệnh, Lục tiểu thư không còn là người ngốc nữa, cho nên tất cả mọi chuyện của quý phủ, Lục tiểu thư đều phải tham dự. Bây giờ thân là một thành viên của quý phủ, ngươi có đi cùng hay không, không phải do ngươi quyết định."
Sắc mặt Liên Anh biến đổi, muốn đi lên phía trước nói điều gì đó, Phượng Ngọc Tuyết lập tức ngăn cản đường đi của nàng, "Liên Anh, Cẩm cô cô nói đi thì đi thôi. Dù sao nơi đến cũng là chính đường, sẽ không mất cọng tóc nào, không sao."
"Vẫn là Lục tiểu thư hiểu lí lẽ, sau giờ ngọ, đúng giờ có mặt tại phòng khách." Cẩm Nương nói xong, liền xoay người rời đi. Bà ngược lại rất kỳ quái, Lục tiểu thư rõ ràng bị Tam tiểu thư đánh một trận như vậy, lại có thể tháo gỡ then chốt rồi. Thủ đoạn này của Tam tiểu thư có tác dụng không? Có thể chế ngự được nàng sao?
Về tới viện, Phượng Lệ Nhi thấy bà trở lại, vội vàng tiến lên hỏi: "Thế nào, cái đồ vô dụng kia có đồng ý không? Sẽ đến chứ? Chỉ cần nàng ta dám đến, ta sẽ có động tác khiến cho nàng ta ra cũng không được mà vào cũng không xong !"
Cẩm Nương nhìn xung quanh, xác thực không có người, lúc này mới thần bí áp chế môi của nàng, "Tam tiểu thư của ta, Công chúa là đương gia chủ mẫu, rất nhiều chuyện cũng không thể thiên vị người thân, người làm như vậy, sẽ để cho công chúa mang tiếng không biết đối nhân xử thế. Bí mật xử lý xử lý là tốt rồi, trước mặt mọi người sợ là không ổn lắm. Còn nữa quý phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, Tướng Quân lại đang nổi nóng."
"Đúng rồi, bởi vì hiện tại phụ thân đang nổi nóng, cho nên ta mới muốn làm cho phụ thân gai mắt với nàng ta. Lần trước nàng ta làm ta bị thương nghiêm trọng như vậy, nhưng phụ thân chỉ phạt nàng ta cấm túc, sao ta có thể để yên, nếu nàng ta đã kiêu ngạo như thế, thì tự mình kiêu ngạo cho thật tốt vào!" Phượng Lệ Nhi suy nghĩ trong mắt hiện lên một vòng màu sắc âm u lãnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro