Chap- 15 Thiên Tài
Phượng Ngọc Tuyết nhẹ gật đầu, "Được rồi, mời ma ma ngồi." Nói xong, cho Liên Anh một ánh mắt, nàng lập tức trở về hậu đường chuẩn bị vài thứ.
Nửa ngày cứ như vậy mà lãng phí trong tay của một Tú Nương, nhưng điều làm cho bà thật không ngờ chính là, vị này bị gọi là Lục tiểu thư vô dụng, lại có thể chỉ cần nhìn một lần liền tinh thông, trong vòng một ngày đã học xong toàn bộ các phương pháp thêu thùa.
Liên Anh đứng bên cạnh nhìn xem cũng cả kinh không ngậm miệng lại được. Trời ạ! Tiểu thư nhà nàng rốt cuộc là dạng thiên tài gì, lại chỉ cần thấy một lần liền thông suốt, bắt đầu cực nhanh. Tài năng xuất chúng khiến cho người ta ghen tỵ!
Đến chạng vạng, vị Tú Nương kia lắc đầu thở dài rời đi. Liên Anh thì xoay vòng quanh tiểu thư nhà nàng, "Tiểu thư của nô tỳ, người đến cùng là dạng thiên tài gì, lại có thể che dấu sâu như vậy."
Phượng Ngọc tuyết chỉ cười cười. Nàng cũng không biết, tại sao thời điểm tiếp xúc với những thứ này, tự nhiên trong đầu hiện ra đủ loại hình ảnh, giống như thân thể này sớm đã biết nó.
Vừa mới giải quyết được chuyện của Tú Nương, Cẩm Nương lại dẫn theo hai nha đầu tới, nói là chủ mẫu quan tâm, không đành lòng khi thấy bên người nàng chỉ có một tỳ nữ, cho nên lập tức phái hai người đến hầu hạ nàng.
Phượng Ngọc Tuyết tiếp nhận xong, cũng không quan tâm hai nha đầu này thế nào, còn cố ý để cho Liên Anh sắp xếp các nàng đến phòng trong làm việc. Bản thân Phượng Ngọc tuyết nàng là người ngay thẳng , nếu hai người kia còn dám làm này nọ gì đó với nàng, thì chắc chắn nàng sẽ làm cho bọn họ không nhìn được mặt trời của ngày mai.
Nhưng chuyện này lại khiến cho Liên Anh có chút lo lắng, "Tiểu thư, người không sợ như thế sẽ có việc phát sinh sao? Nô tỳ thế nào cũng không thể tin được các nàng ấy... Để ở bên cạnh người, giống như độc dược vậy."
Phượng Ngọc Tuyết nghiêng đầu nhìn Liên Anh, bỗng nhiên điểm nhẹ mi tâm nàng, "Đồ ngốc Liên Anh, lẽ nào ngươi không tin tiểu thư nhà ngươi? Chỉ là hai tiểu nha đầu như vậy mà ta còn không đối phó được?"
Liên Anh chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, "Nhưng mà khó phòng tiểu nhân nha?"
"Được rồi, ta biết. Chúng ta càng xa lạ với các nàng ấy, bên kia sẽ càng cảm thấy chúng ta có cái gì, không bằng hào phóng một chút. Nếu thật sự có chuyện, thì sẽ từ từ chỉnh đốn, không thì tốt rồi." Nàng vẫn chưa tính giữ hai người tỳ nữ này lại, cần gì phải để ở gần mình, trở thành gián điệp của người bên kia.
Thiên hạ không có người không thích tiền tài, càng không có người không sợ chết.
Ban đêm.
Lăng Hạo thần xuất hiện đúng hẹn, Phượng Ngọc tuyết đang vận công trên giường, hắn bất ngờ xuất ra một chiêu , nhưng không ngờ Phượng Ngọc Tuyết lại cực nhanh tránh được, hơn nữa còn vượt mặt hai chiêu, cười rực rỡ: "Thế nào? Muốn kiểm chứng thực lực của ta sao?"
"Tiến bộ rất nhanh, kinh mạch của ngươi gần như đã thông rồi. Ngươi muốn tập dạng võ công gì đều không thành vấn đề."lăng Hạo Thần tùy tiện ngồi trên giường, thưởng thức ly trà sứ màu xanh.
Phượng Ngọc Tuyết đột nhiên nghĩ đến một việc, lấy ra ba quyển sách từ dưới gối ném tới trước mặt hắn: "Có rất nhiều chữ ta không hiểu ta đều đã đánh dấu lại, ngươi nói từng chữ cho ta biết một chút đi."
Lăng Hạo Thần kinh hãi rớt cằm, vị thiên tài này vậy mà còn có chữ không biết, cầm quyển sách đã ố vàng xem xét, hai mắt lập tức trừng lớn, thế nào cũng không ngờ nha đầu này lại có thể cất giấu tuyệt thế Thần Phổ.
"Sao? Có gì vấn đề?" Xem ra, hắn biết thứ này, hiểu rõ nguồn gốc của nó.
"Làm sao ngươi tìm được nó?"
"Có lẽ là mẫu thân của ta để lại, ta phá viện lấy ra từ bên trong một hốc tối." Phượng Ngọc Tuyết giải thích cực kỳ lạnh nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro