CHAP -13 Thân Phận
"Bảo bối ?" Phượng Ngọc Tuyết thoáng nghi hoặc nhìn Lăng Hạo Thần, một khắc kia nàng liền cảm thấy, con người trước mắt này tuyệt không đơn giản.
"Này, đừng xem nhẹ năng lực của ta."
"Tuyệt đối không, vậy ta chẳng phải lại thiếu ngươi một cái nhân tình?" Phượng Ngọc Tuyết đứng dưới ánh trăng, quanh người như tản ra ánh sáng tuyệt thế nhưng cô độc.
Lăng Hạo Thần đi tới trước cửa sổ, vòng tay ôm lấy eo của nàng: "Ngươi thiếu nợ nhân tình của ta không cần trả, vì ta yêu người . Ngươi cũng đừng nghĩ thiếu nợ ta cái gì, đừng kiêng kỵ, hãy thoải mái hưởng thụ đi."
Phượng Ngọc Tuyết chỉ mỉm cười, cũng không đáp lại. Hai người cùng nhau đi đến Ôn tuyền ở Đại Tự Sơn, đến giờ dần, Lăng Hạo Thần liền cưỡi ngựa rời đi. Không nghĩ đến vừa mới trở lại Hoàng cung, người hắn không muốn nhìn thấy nhất lại xuất hiện trước mặt.
Đương triều Hoàng hậu nương nương, cũng chính là thân mẫu của hắn, nàng đưa mắt nhìn mấy ma ma cùng tỳ nữ, bọn hạ nhân hiểu ý thối lui khỏi đại điện. Nàng từng bước tiến tới gần Lăng Hạo Thần "Ngươi phải cho ta một lời giải thích hợp lý, chuyện Phượng gia bị đào mộ có hay không liên quan đến ngươi?"
Lăng Hạo Thần nghiêng đầu, buồn cười câu khóe miệng," Mẫu hậu người đã chắc chắn chuyện này cùng nhi tử có liên quan, cần gì phải đích thân đến đây hỏi ta, vừa khéo, nơi đây cũng không phải hậu cung của người, người không cần dùng những thứ kỹ xảo ấy đâu."
Hoàng hậu nghe hết lời của Hạ Hầu Lưu, sắc mặt trắng bệch, lại cố gắng trấn định, mặt lạnh ngồi xuống tháp thượng, "Nói đi, nói rõ ràng cho bổn cung biết, ngươi làm vậy có mục đích gì? Phượng gia cùng ngươi không cừu không oán. Hôm nay Đại công chúa nghi ngờ hỏi bổn cung, ngươi ngược lại cho ta một cái kinh hỉ."
"Mẫu hậu người cho ta địa vị thái tử, không phải là muốn ta muốn làm gì thì làm sao? Hiện tại ta đang muốn làm một ít chuyện thú vị nha? Thế nào? Người không hài lòng?" Lăng Hạo Thần nghiêng nữa thân, cười
Hoàng hậu sắc mặt giận dữ, đứng dậy dơ tay, chuẩn bị giáng một cái tát lên mặt Lăng Hạo Thần, cuối cùng lại buông xuống, hắn nghiêng ngẩng đầu: "Bàn tay mẫu hậu trị giá thiên kim, nhi thần được hưởng cũng đáng giá."
"Thần nhi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Ngươi là muốn chọc chết vi nương, ngươi mới thấy hài lòng sao? Những năm qua vi nương đã trải qua nhiều khổ cực, ngươi biết không?" Cường thế hoàng hậu cũng không chế phục được con trai mình, hoàng hậu đành chỉ có thể lấy nhu khắc cương, dùng thân phận mẫu thân đi dạy dổ con trai của mình.
Lăng Hạo Thần trên mặt không có một tia xúc động, nhiều hơn là hờ hững, hắn nghiêng đầu, chậm rãi nói từng chữ: "Ta muốn gì, người hiểu rõ mà. Ta không cần cái địa vị Thái tử, ta chỉ muốn làm một người rảnh rỗi. Một người Hoàng gia nhàn hạ. . . ."
"Ngươi mơ tưởng! Con đường này ngươi đã không cơ hội quay đầu lại đâu." Hoàng hậu nghe Lăng Hạo Thần nói như vậy, mặt bỗng biến sắc, thẳng thừng chối bỏ.
Lăng Hạo thần khóe miệng hiện một đường cong lạnh lùng, có lẽ có một ngày hắn sẽ vì một người mà lưu luyến vị trí này, ít nhất lúc này hắn phát hiện, thì ra làm thái tử, có thể cho nàng rất nhiều rất nhiều thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro