Chương 2: Say rượu
Nàng đi men theo đường thẳng,không để ý mà bất ngờ đâm sầm vào người đối diện.
-" Ngươi là ai? To gan dám xông vào hoàng cung. Ngươi có biết ta là ai không? " Giọng nói của nam nhân vang lên rõng rạc.
" Ta thèm vào quan tâm ngươi là ai! Ngươi đâm vào người ta không xin lỗi? Đồ vô lễ".
Mạc Uyên Nhi bực bội chống tay đứng dậy, bộ dạng vô cùng hung dữ.
-" Tiểu thư, người không sao chứ? ". A Đào phụ một tay đỡ nàng dậy.
-" Ta chính là Tần Mặc Bắc điện hạ, hôm nay ngươi xui xẻo rồi. Dám động đến ta".
-" Ngươi chính là Bắc điện hạ, vậy là từ nhỏ ngươi đã sống trong hoàng cung". Nàng nhìn y cười gian.
-" Phải, ở nơi này có chỗ nào ta không biết chứ. Rốt cuộc ngươi là ai?".
Tần Mặc Bắc nhìn cô nương đối diện, nhìn trang sức và trang phục của vị cô nương này không tầm thường. Không phải vàng bạc thì cũng là châu báu quý hiếm. Chắc chắn là một vị tiểu thư khuê phòng nhà nào đó.
-" Xin Bắc điện hạ thứ tội, Mạc tiểu thư này là đệ tử được nuôi từ nhỏ trong phủ của vương gia. Đây là lần đầu tiên tiểu thư vào hoàng cung, sơ xuất để bản thân bị lạc. Mong điện hạ tha tội". A Đào nhanh nhẹn nói.
Tần Mặc Bắc nhất thời nhớ ra, mọi người thường hay đồn đại vương gia phá lệ nhận một nữ tử làm đệ tử, nổi tiếng xinh đẹp tuyệt trần, ít khi xuất hiện, chỉ một số người thân quen với vương gia hay lui tới thì có thể gặp mặt. Nay y lại vô tình gặp nàng ta ở đây, có lẽ chính là duyên.
-" Ngươi biết rõ lối đi trong hoàng cung phải không? Nếu vậy dẫn ta ra ngoài, ta dẫn ngươi đi chơi, được không? " . Nàng huých nhẹ vào người Bắc điện hạ.
-" Ngươi chắc chứ? ". Y nhìn nàng một cách đầy nghi ngờ.
" Tin ta đi, tới phủ vương gia, sẽ có rất nhiều trò cho ngươi chơi. Thế nào?".
-" Hảo, nói phải giữ lấy lời. Đi theo ta".
Nàng được Tần Mặc Bắc điện hạ dẫn về đến tận phủ vương gia. Hai người bày rất nhiều trò chơi. Bản thân nàng lâu lắm cũng chưa được chơi vui như vậy.
-" Tỉ tỉ, hôm nay chơi rất vui. Sớm biết như vậy, ta đã chuyển đến phủ vương gia sống rồi ".
Tần Mặc Bắc, tay cầm chén trà, bày ra tư thế thoải mái còn nàng đang tập trung ăn uống:
-" Ta rõ ràng không gạt ngươi, lần sau cứ đến thoải mái ".
Đưa bàn tay dính đầy vụn bánh ra phía hồ :" Hồ này rất nhiều cá, nếu lần sau ngươi tới, ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi câu và nướng cá ăn".
-" Uyên Nhi, Uyên Nhi ".
Nghe thấy tiếng gọi, nàng vội quay đầu nhìn. Thì ra là Triệu Phi Nhiên, con gái thừa tướng. Thường xuyên lui tới phủ vương gia để chơi với nàng.
-" Nay rảnh rỗi tới thăm ta ư? Vừa đúng lúc ta đang ăn điểm tâm, mau ngồi xuống ăn với ta".
Nàng kéo Triệu Phi Nhiên ngồi xuống, vui vẻ đưa miếng bánh hoa hồng cho nàng ấy. Triệu Phi Nhiên rót trà đưa đến trước mặt nàng :" Này chẳng phải ngày sinh thần tròn 18 tuổi của cô sao? Nghe nói vương gia tổ chức yến tiệc nhỏ nhỏ, mời một số người thân quen. Ta còn cầm quà cho cô nữa".
Triệu Phi Nhiên đưa chiếc hộp tinh xảo đặt đến trước mặt nàng. Nhất thời nhớ ra buổi yến tiệc Tần Mặc Vũ nhắc tới sáng nay. Và cả chuyện hồi phủ mà không báo với vương gia.
-" Lễ đăng cơ đã qua lâu rồi mà! Tại sao hoàng thúc vẫn chưa về!".
Tần Mặc Bắc ngạc nhiên nhìn nàng nói, bản thân nàng tự cảm thấy mình có lỗi. Bực tức mà bỏ đi chưa nói câu nào,liệu vương gia có sốt ruột mà đi tìm không? Liệu có khinh suất đến hoàng thượng và thái hậu không? Vương gia sẽ xử tội nàng thế nào đây?
*. *. *
Tần Mặc Vũ bước đi trong hoảng sợ, đã huy động người như vậy vẫn không thấy bóng dáng nàng ấy đâu.
- Vương gia
- Vương gia.
Đồng thanh có hai tên thái giám bẩm báo,hắn vội vã tới mức quên luôn bản thân mình là một vương gia uy quyền:
-" Mau nói đi, tìm được Uyên Nhi chưa?"
Hai tên thái giám nhìn nhau, một tên thái giám trong cùng bẩm báo trước:"Bẩm vương gia,nô tài đã tìm khắp nơi,các ngóc ngách trong hoàng cung đều không thấy Mạc tiểu thư ạ".
Khuôn mặt Tần Mặc Vũ tối sầm,rốt cuộc nàng đi đâu.
-" Bẩm vương gia, Mạc tiểu thư..."
-"Mau nói, Uyên Nhi làm sao?"
Bản thân hắn vội vã tới mức không để cho tên thái giám báo cáo hết.
-" Bẩm vương gia, Mạc tiểu thư nhờ nô tài truyền lời lại rằng Mạc tiểu thư đã hồi phủ và hỏi sao ngài chưa về tổ chức yến tiệc chúc mừng sinh nhật Mạc tiểu thư".
Tần Mặc Vũ thở phào một hơi,cảm giác như viên đá nặng trên người đã được trút xuống, y cảm thấy hối hận vì đã dẫn nàng vào cùng. Đôi lông mày giãn ra, lập tức cho người rút về. Tống đại nhân bộ dạng ung dung,thư thái phe phẩy chiếc quạt:" Thật biết cách làm huynh lo lắng".
Tống đại nhân cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh đang nhìn mình lập tức im lặng. Tần Mặc Vũ vừa hồi phủ,lập tức đi đến lầu hóng gió,bộ dạng không thể vội vã hơn khiến cho Tống đại nhân chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
-" Uyên Nhi, nàng về lúc nào không cho người báo ta, có biết ta lo lắng thế nào không".
Mạc Uyên Nhi vội buông chiếc bánh trên tay xuống, chỉnh lại áo váy, hành lễ với y.
-" Vương...vương gia, người đã hồi phủ".
Y vội vàng nắm chặt tay của nàng, xem xét từ trên xuống dưới sợ nàng bị thương ở đâu.
" Nàng về bằng cách nào? Hoàng cung rộng lớn như vậy mà?"
Bản thân rất nhanh chóng chỉ vào Tần Mặc Bắc đang ngồi đó :" Là nhờ người này dẫn ta về."
Thấy Mạc Uyên Nhi chỉ đến mình, Tần Mặc Bắc giật mình đứng dậy :" Hoàng thúc."
*. *. *
Bữa tiệc mừng sinh thần nàng diễn ra đến đêm khuya. Mọi người đều rất vui vẻ, rượu vào lời ra. Nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Tô tướng quân thân là con gái nhưng tính cách và võ công mạnh mẽ không kém đàn ông là mấy. Đến thời điểm hiện tại cũng đã say không biết trời đất đâu. Nếu không phải Tạ Y Trần hắn giữ lại có lẽ đã đòi cầm kiếm đi đánh nhau từ lâu.
Triệu Phi Nhiên bình thường dịu dàng đoan trang nhẹ nhàng là thế. Bây giờ cũng không còn tỉnh táo, cũng không còn giữ phép e lệ. Nàng ấy nói rất nhiều, vừa nói vừa cười, thậm chí còn to gan mắng hoàng thượng là cục đá, không biết tình yêu là gì. Chẳng ai tin nổi nàng mãi sau sẽ trở thành hoàng hậu của một nước chứ.
Còn riêng Mạc Uyên Nhi nàng đã không biết trời đất gì. Nếu không phải vương gia không cho uống,thì nàng đã gục từ lâu. Nàng ngồi nhìn một mớ hỗn độn xung quanh mình. Nàng không cười, cũng không nói,ngồi thừ ở đó. Khuôn mặt ửng hồng vì rượu,đôi mắt long lanh. Nửa phần đáng yêu nửa phần câu dẫn làm vị vương gia nào đó nuốt nước bọt nhìn ra chỗ khác
Kết quả chỉ còn Tần Mặc Vũ, Tống đại nhân, Mặc Bắc điện hạ và Tạ Y Trần là còn tỉnh táo vác ba vị cô nương về phòng.
Tần Mặc Vũ bế nàng vào phòng,đặt nàng nằm xuống,nhẹ nhàng đắp chăn, cảm thấy nàng say rất dễ thương, không làm loạn, không nói nhiều. Nhưng y đã lầm, chưa tới lúc nàng say. Mạc Uyên Nhi nàng đột nhiên ngồi bật dậy,nhìn xung quanh phòng, rồi ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt của y.
-" Ngươi là ai? Sao lại trong phòng ta? Ta nói cho ngươi hay,ta có võ đấy. Nếu ngươi dám động đến ta thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi".
Giọng nàng lè nhè, giống như một con sâu rượu chính hiệu. Tần Mặc Vũ thở dài, để cho nàng nằm xuống, ai ngờ nàng xoay người,đập cùi chỏ vào người y, vừa vặn y bắt được.
Mạc Uyên Nhi động thủ, Tần Mặc Vũ cảm thấy hơi hối hận khi đã dạy võ cho nàng. Nàng càng đánh càng hăng, còn phần y không dám làm nàng bị thương nên xuống tay có phần nhẹ hơn.
Tần Mặc Vũ cũng không còn cách nào khác. Đành chơi trò mèo vờn chuột với Mạc Uyên Nhi. Y vấp phải vạt áo, mất thăng bằng ngã ập vào người nàng đang vùng vẫy kia. Có lẽ đây là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời tập võ của y.
Tần Mặc Vũ vẫn chưa kịp đứng dậy, điều y không mong muốn nhất cũng đã xảy ra, cánh cửa bật mở.
-" Vương gia, canh canh giải rượu của tiểu thư". A Đào thấy cảnh tượng mờ ám, vội đặt bát canh giải rượu xuống bàn :" Nô tỳ để đây ạ, nô tỳ cáo lui".
Nói rồi A Đào chạy biến mất, trước khi đi còn không quên đóng cửa. Tần Mặc Vũ cảm thấy như có một chưởng đánh thẳng vào đầu mình khiến y choáng váng.
Y trước giờ danh tiếng ôn nhu,lãnh đạm, lại không đi qua quá giới hạn nam nữ, là một người sống cực kì có nguyên tắc. Vậy mà ngay ngày hôm nay y đã làm hai việc quá giới hạn mà y trước giờ luôn nghiêm ngặt không chạm tới.
Có lẽ cảm thấy sức nặng của Tần Mặc Vũ đè xuống, Mạc Uyên Nhi khẽ cựa quậy, chưa đầy một khắc đã nằm trên người y.
Tần Mặc Vũ chuẩn bị bỏ nàng ra thì nghe thấy tiếng kêu lên khe khẽ đồng thời là tiếng thở đều đều. Thì ra nàng đã ngủ rồi.
Y mấy lần có ý định bỏ nàng ra, nhưng nhìn khuôn mặt ngủ ngon như mèo con trong lòng y, y lại không lỡ. Cuối cùng Tần Mặc Vũ phải đợi nàng thay đồi tư thế ngủ mới nhẹ nhàng đặt nàng ngay ngắn, chỉnh lại y phục, đắp chăn cho nàng rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng về phòng của y.
* * *
Mạc Uyên Nhi chạy nhảy vô tư trong phủ, không để ý thấy ánh mắt của gia nô đang nhìn mình một cách khác lạ.
Chạy tới hồ sen, nàng phát hiện A Đào đang nói chuyện với một số người hầu khác.
-" Tiểu thư". Mọi người chào cô, cô xua tay:" Gọi tiểu thư làm gì, cứ gọi ta Uyên Nhi đi. Mọi người đang nói gì vậy".
-" Tiểu thư, hôm qua cảm giác thế nào? Vương gia cũng thật là, người ta vừa đủ 18 tuổi thôi mà ". A Đào vừa nói vừa che miệng cười mà nàng chẳng hiểu cái gì.
-" Đêm qua có chuyện gì thú vị sao? Sao ta không biết? ".
-" Tiểu thư ". A Đào càng nói càng hăng say :" Người không nhớ gì thật sao? Đêm qua...".
A Đào đang nói, đột nhiên khuôn mặt biến sắc :" Nô tỳ phải làm việc rồi ạ". Rồi tất cả chạy biến.
-" Ê, từ từ, các cô chưa nói xong mà". Mạc Uyên Nhi khó hiểu gọi lại nhưng không một ai đứng lại, nàng gãi đầu xoay người đi ngược lại với họ. Đột nhiên nàng đâm sầm vào một thân ảnh mặc trường bào tím nhạt, đầu cô đập vào bộ ngực săn chắc, mùi đàm hương nhẹ nhàng thoang thoảng quanh chóp mũi nàng.
Mạc Uyên Nhi ngước lên, cười ái ngại:" Vương gia ".
Thì ra đây là lí do mà bọn họ chạy mất.
Tần Mặc Vũ vẫn như thường ngày, quần Áo chỉnh tề, tóc vấn lên gọn gàng, cố định bằng một cây trâm, một sợi cũng không vương ra. Phong thái vẫn lãnh đạm, khuôn mặt luôn mang theo ý cười nhàn nhạt như vậy. Tay cầm một chiếc quạt hoạ một cành đào.
Có vẻ y rất thích hoa đào, trong phủ đi một đoạn sẽ gặp một cây hoa đào. Đến mùa nở hoa, hết mùa có trái ăn. Trong phòng của y cũng vậy, từ bàn cờ, ấm pha trà hay mỗi lần vẽ tranh hoặc luyện chữ phía cuối luôn điểm thêm nhành hoa đào. Trang phục của y tuy không phải bộ nào cũng điểm hoa đào. Nhưng mà có hai bộ màu sắc nhã nhặn, lại được làm từ tơ lụa thượng hạng của nước bên cống nạp. Hai vạt tay áo có hai nhành đào nhẹ nhàng thanh thoát, được thêu tay bằng chỉ thượng hạng. Lại càng toát lên khí chất vương giả của y.
-" Vương gia, đêm qua có chuyện gì? Sao mọi người lại nhìn ta bằng ánh mắt kì lạ vậy chứ? ". Nàng ngây thơ hỏi.
Tống đại nhân khẽ ho nhẹ, lấy quạt che nửa mặt đang cười. Vương gia bỗng chốc mặt đỏ lên.
-" Có đau đầu không? "
Vương gia nhẹ nhàng hỏi, nàng lắc đầu :" Có chút đói thôi".
Tần Mặc Vũ gật đầu, cười nhẹ, giọng nói mang sự cưng sủng :" Đừng chạy nhảy nữa, chút nữa ta cho người mang điểm tâm cho nàng".
Mạc Uyên Nhi gật đầu, lại tiếp tục đi chơi. Tống đại nhân nhìn theo bóng cô lắc đầu nói:" Giờ thì vương gia trở thành kẻ nuôi rồi thịt".
* * *
Mạc Uyên Nhi đang vui vẻ thi triển phép thuật nước của mình để chơi đùa các chú cá trong hồ.
Ở Tần quốc, những người có tiên cơ đều mang trong mình các mệnh khác nhau. Tổng cộng có năm mệnh: Thủy, hoả, thổ, phong, lôi.
Tùy thuộc vào sức mạnh tu luyện để đạt tới cảnh giới mà mình mong muốn nhưng không phải ai cũng có thể sở hữu cả năm mệnh. Còn phải dựa vào tu vi của mình để sở hữu các mệnh.
Người duy nhất có thể đạt tới năm mệnh chính là Tần Mặc Vũ. Bản thân y sinh ra sức mạnh đã hơn người, cộng thêm việc ngày đêm tu luyện tăng tu vi , còn những người còn lại dù có mất cả đời tu luyện cũng chỉ lên tới mệnh thứ tư . Sau Tần Mặc Vũ là Tống Tầm Hiên đạt tới mệnh thứ tư.
Còn Mạc Uyên Nhi chính là một con sâu lười siêu cấp,trước giờ đều ham vui mà lười tu luyện , vì vậy mệnh duy nhất của nàng chính là mệnh thủy. Mà cái mệnh thủy này của nàng cũng chẳng ra sao.
-" Tiểu tỷ tỷ". Tiếng gọi của một nam nhân vang lên.
Mạc Uyên Nhi thôi thi triển, quay lại nhìn. Thì ra là tên Tần Mặc Bắc rảnh rỗi tới tìm nàng.
-" Sao thế? Muốn đi bắt cá phải không? Ta dẫn đi".
Tần Mặc Bắc gập người xuống ra sức thở lấy hơi.
-" Từ từ, cho ta nghỉ chút đã. Mãi mới chạy trốn được đám thị vệ thái giám kia. Hoàng huynh ta mà biết ta trốn học đi chơi thì có lẽ sẽ bị cấm túc ba tuần mất".
-" Ba tuần là ít đấy, là ta ta sẽ cho lên ba tháng. Cho ngươi buồn chán chết khô trong phủ".
-" Tiểu tỷ tỷ, sao tỉ lại có suy nghĩ giống hoàng tổ mẫu của ta thế. Không cho ta đi chơi, lúc nào cũng bảo phải lấy hoàng huynh và hoàng thúc làm gương. Ta sắp không nghe nổi nữa rồi ". Tần Mặc Bắc cau mày nói.
-" Ngươi sợ cả thái hoàng thái hậu nữa à? "
Tần Mặc Bắc không tỏ vẻ ái ngại mà rất thoải mái nói:" Đương nhiên rồi, hoàng tổ mẫu rất nghiêm khắc, tuy rằng thương ta nhưng phạt thì rất nặng."
" Ồ, thì ra vậy, đi, ta đưa ngươi đi bắt cá. Nếu còn chậm trễ sẽ muộn giờ, ngươi bị phạt còn nặng hơn đấy".
Mạc Uyên Nhi đứng dậy, phủi bụi trên y phục rồi hướng người đi ra phía sau của phủ.
-"Ê, từ đã, tại sao không bắt cá ở đây?"
Tần Mặc Vũ chạy theo nàng, nàng liếc y một cái lười biếng trả lời :"Chẳng lẽ ngươi muốn ăn cá do chính tay vương gia nuôi và chăm sóc".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro