Chương 1: Gặp gỡ
NỮ THẦN Y
chương 1: Gặp gỡ.
Nguyện cùng nhau đi đến hết đời này.
Nguyện cùng nhau vượt qua bao sóng gió bão táp.
Nguyện cùng nhau đi đến kiếp sau.
Chàng đâu thiếp đó, mãi không xa rời.
Mặt trời đang soi rọi từng ngóc ngách của vương quốc Shinwa.
Một cường quốc hùng mạnh, được trị vì bởi hoàng đế Para, đã ngoài ngũ tuần. Có thể nói, đây là thời đại hưng thịnh nhất, vương quốc Shinwa không ngừng mở mang bờ cõi. Hoàng đế cùng các con thường xuyên chính chiến, thu phục những vương quốc nhỏ, đó là niềm tự hào của dân Shinwa. Bên cạnh đó, hoàng đế Para còn là một vị vua anh minh tài giỏi, khiến dân chúng không ai không kính nể ngài. Kinh thành Hosta của vương quốc Shinwa luôn phồn vinh và cường thịnh.
Trên khu đồi bạt ngàn cây saman của làng Itô, phu nhân Memory đang cẩn thận hái từng chiếc lá thảo mộc, cho vào nải gánh theo. Gió thổi vi vu, đan len vào từng sợi tóc vàng óng của bà, nổi bật khuôn mặt thanh tú, mặn mà của tuổi tứ tuần. Bà đang là thầy thuốc của làng, một thầy thuốc tận tâm và dịu dàng.
Cuộc sống của dân làng Itô thực sự thanh tịnh, giản đơn. Người dân ai cũng quý mến nhau, thương yêu và đùm bọc. Nhưng cũng không tránh khỏi cái nghèo. Memory ở đây gần 20 năm, chỉ để chữa trị cho dân làng mà ko cần báo đáp. Với bà, chính nhờ trách nhiệm này mà bà mới có thể sống tiếp.
Phu nhân nhẹ nhàng lướt mình trên ngọn đồi, thanh thoát và cao quý tựa như nữ thần.
Đêm qua, bà lại nằm mơ, nhớ về những ký ức đáng buồn thời quá khứ. Nước mắt bà không ngừng tuôn chảy. Rất lâu rồi, những dòng lệ ấy tưởng chừng không còn xuất hiện nữa. Memory đã từng yêu, đã từng hạnh phúc, và dường như cả nữ thần hạnh phúc cũng ganh tỵ với bà, nên nữ thần đã lấy đi tất cả, chồng và đứa con gái bé nhỏ. Nhớ đến đây, trái tim của bà như thắt lại, nghẹn ngào. Memory dừng lại, bà không thể thở nổi, bà cần lấy lại bình tĩnh trong giây lát....
Bất chợt trong một lùm cây cạnh bên cạnh, có tiếng rên rỉ nhỏ, tựa hồ gió thổi qua cũng có thể lấn át. Memory đến gần, bà phát hiện có người đang bị thương. Đó là một cô gái, với mái tóc đen tuyền, mượt mà phủ lên thần hình nhỏ nhắn nằm bất tỉnh. Trên khuôn mặt cô bé, chằng chịt những vết rạch, rỉ máu. Memory hoảng hốt, bà gọi người hầu gấp, cùng mang cô gái nhỏ vào tệ xá trị thương. Thật không hiểu, ai có thể nhẫn tâm làm việc độc ác như vậy, đối với một cô gái bé nhỏ.
A, đau quá!
An Nhi cảm thấy thân thể cô đang ê buốt, tay chân thật không cử động được. Cô hít một hơi sâu, mở mắt ra nhìn chung quanh. Vài tia sáng nhỏ từ bên ngoài đang rọi qua khung cửa sổ, tiếng xì xào của lá cây và tiếng chim hót đang nghe rất rõ ràng. Bên cạnh cô, một người phụ nữ xinh đẹp đang mỉm cười thật dịu dàng.
- Cháu đã tỉnh rồi đấy à?
An Nhi mở to mắt ra nhìn, người phụ nữ này là ai? Mình đang ở đâu thế này? Định bụng hỏi, nhưng vừa lúc cô giơ tay lên nhìn, quả thật hoảng hốt. Cô la to:
- Cháu...cháu..làm sao lại băng bó cả người như vậy??
- A~đừng lo lắng, không sao nữa rồi. Phu nhân Memory mỉm cười nói.
- Cháu bị thương, cả thân thể đều trầy xước, ta liền lấy thảo mộc đắp lên, băng bó đã mươi ngày, đến nay cũng có thể tháo ra rồi.
- Làm sao mà cháu lại bị thương như vậy cô ơi?
Thấy An Nhi cuống quýt lên, phu nhân cũng không biết giải thích thế nào. Bà chỉ kể lại đã phát hiện ra cô bé trên đồi, vốn đã bị như vậy. An Nhi hai tay vò đầu bứt tóc, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bất chợt An Nhi té ngã xuống giường, cô choáng váng. Phu nhân Memory và bà vú Teti vội vàng đỡ cô, bà phân trần.
- Đã hơn mươi ngày cháu không ăn gì, nằm mê man bất tỉnh như vậy. Người không có sức lực chi cả. Hãy ăn chút thức ăn rồi lấy bình tĩnh, cháu à.~
An Nhi không khỏi lo lắng. Đây là đâu? Cô phát hiện ra mọi người ở đây, ăn mặc rất kỳ lạ. Tóc và mắt đều khác cô. Họ đều có mái tóc màu vàng, và đôi mắt xanh. Nhưng cô, mái tóc đen và đôi mắt màu hổ phách...An Nhi đang chuẩn bị đón chuyến xe cuối cùng trên đường về nhà, cô đang cố nhớ lại chuyện gì xảy ra với mình. Tại sao mình lại lưu lạc đến nơi này, tại sao lại bị thương như vậy?
Thành Phố Hồ Chí Minh một ngày hè nóng bức, dòng người đổ xô kéo nhau ra về sau tám giờ làm việc. An Nhi hối hả chạy ra từ trường học, cô cũng hòa mình vào dòng người ấy. Trong chuyến xe buýt đông đúc An Nhi bình tâm đón được một chổ đứng an toàn. Mùi mồ hôi, mùi máy lạnh phảng phất thật khiến cho người ta khó chịu, cô bịt kín chiếc mũi bằng cái khẩu trang siêu màu sắc để không khỏi buồn nôn. An Nhi thầm nghĩ, chỉ ước gì thế giới này có thể trong lành thêm một chút.
Trong lúc đó, bất chợt có một làn khói trắng luồn qua chiếc xe, làm cho mọi người không khỏi giật mình. An Nhi hoảng hốt, khi trong làn khói trắng ấy có một bàn tay to tướng, nó thắt qua chiếc eo của cô, kéo tụt vào khoảng không vô vọng. Cô hét lên kinh hoàng, không còn hay biết chuyện gì nữa. Khi tỉnh lại, đã có mặt ở đây.
Sực nhớ ra tất cả, An Nhi ngồi hẳn dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, bất chấp thân thể đang mềm nhũn ra. Ngoài ấy, là một cánh đồng hoa bạt ngàn, xa xa có cây đại thụ đang xòa tán lá to phủ bóng xuống đất. Cô còn nhìn thấy từng làn khói xám nhỏ, như có sự sống nơi ấy, chắc là có người ở đó. Và gió, gió từ ngoài cánh đồng thổi ùa vào người cô, mang theo làn không khí trong lành, mùi hoa saman thơm nức nở. Tất cả là thật, không phải trong mơ. An Nhi không phải nói chứ lúc này cô rất thèm hét lên, cô tuy có cầu nguyện sẽ được hít thở bầu không khí trong lành, nhưng không đến mức đi xa như thế này nha~
- Cô ơi, đây là đâu vậy cô?
An Nhi bần thần hỏi, dù cũng đang hi vọng chỉ là mình lạc qua nước ngoài thôi, họ giống như người Châu Âu, nhưng trang phục thật quá sức lạ thường. Phu nhân Memory đón lấy bát súp từ tay bà vú Teti đưa cho An Nhi. Bà khuyên nhủ cũng đương trả lời.
- Cháu ăn đi, nó sẽ giúp cháu khỏe hơn. Nơi này là làng Itô, thuộc vương quốc Shinwa.
- Vương quốc Shinwa ạ? Nằm ở Châu Âu hả cô?
Câu hỏi của An Nhi làm cho Memory và mọi người ngớ ra, họ thật sự không biết Châu Âu là gì? Cũng đoán ra ở đây không phải Châu Âu, cũng không phải là một quốc gia nào đó trên thế giới, vì nhìn nội thất trong căn phòng này, An Nhi có sự chuẩn bị về tâm lý. Cô nhìn phu nhân, nhìn mọi người, cô gục đầu cám ơn và đón nhận bát súp. " Thật không phải lúc ngồi đây mà khóc lóc, phải tỉnh táo, có sức khỏe rồi tính tiếp vậy" An Nhi thầm nghĩ.
- A~, cháu ăn xong, có lẽ nên tháo băng ra rồi.
Phu nhân gọi thêm 2 cô gái hầu nữa vào, đóng cửa và làm thủ tục tháo băng cho An Nhi. Cô gái nhỏ ngồi im cho họ làm. Cô đang bần thần vì suy nghĩ cách làm sao về được nhà nên không còn bận tâm đến điều gì nữa. Cho đến miếng băng cuối cùng rơi ra, mọi người trong phòng ai cũng tròn mắt nhìn An Nhi.
- Quả thực rất xinh đẹp.
Xinh đẹp. Ai? Mình á? An Nhi như bừng tỉnh, cô không tin vào tai, cô đang nghe có người lạ khen mình đẹp. An Nhi ngoài mái tóc đen tuyền, óng mượt ra, thật sự không dám tự tin vào điều gì. Vừa ú, vừa đen, hai mắt lại thâm quầng vì thức khuya luyện manga, có gì mà đẹp.
- Cháu quả thực rất xinh.- Phu nhân Memory không ngừng khen ngợi An Nhi.
- Cháu xinh sao ạ? An Nhi cười gượng gạo và cho rằng mợi người ở đây chắc có gu thẩm mỹ khác lạ. Cô nhìn xuống thân thể mình. Nhưng...cô cũng bất giác nhận ra có điều gì đó không đúng.
Ủa, cái eo ngấn mỡ đâu rồi, làn da đen sạm đâu rồi? Cánh tay cô, bụng cô, chân cô, tất cả đều tráng nõn nà. Không có lấy một vết sẹo nhỏ. An Nhi không tin vào mắt mình nữa, cô như đang chìm ngập vào giấc mơ nha~.
- Cô ơi, cô có gương không? An Nhi hấp tấp hỏi. Phu nhân Memory cho người đưa gương tới. Một chiếc gương, à không, phải nói là một tấm kiếng phản chiếu nhạt nhòa, đục ngầu, đủ để nhìn ra mà thôi. An Nhi run rẩy nhìn vào, thì đúng là khuôn mặt của cô đây, nhưng gầy hơn, và mịn màng hơn. Đôi mắt cô trong veo, to và hàng mi cong rợp. Cô xoa xoa lên mặt, cô cảm nhận được làn da mịn, mềm êm. Cứ như phép màu. Qủa thật, nhìn người trong gương không thế không nói hai từ xinh đẹp. Thân thế đầy đặn, mượt mà của thiếu nữ đôi mươi là đây. Mái tóc đen tuyền của An Nhi rũ xuống, tạo nên một hình tượng đến mê hồn. Phu nhân Memory nhỏ nhẹ.
- Cháu nên tắm, sau đó nghỉ ngơi thêm nhé. Cháu cứ ở lại đây đến khi nào cháu muốn.
An Nhi cảm động gật đầu, cô may mắn gặp ngay người tốt, khi mới lạ nước lưu lạc đến đây. Ông trời cũng không hẳn đối xử tệ bạc...
Mới đấy cũng đã mười ngày. An Nhi nhỏ bé đã khỏe hẳn. Cô đi lại khắp ngôi nhà lớn này. Có tất thảy sáu người cư ngụ. Ngoài phu nhân Memory, bà Teti, hai cô hầu, còn có chú Rokp và chú nhóc Bukka. Họ đều hầu hạ phu nhân ấy. Nhưng lại rất hòa thuận, ngày ngày làm thuốc mang vào trong làng trị bệnh.
An Nhi ngồi thọp trên bãi cỏ xanh, sát hiên nhà. Bóng cây rợp lên làm cô thật thoải mái. A~, gió mát, thêm không khí trong lành, nơi này cũng như tiên cảnh vậy. Nếu không phải như nó quá xa lạ với cô, có lẽ An Nhi đã rất hạnh phúc.
- Này chị, đã khỏe hẳn chưa mà ra đây nằm đấy?
An Nhi mở mắt, là chú nhóc Bukka. Nghe bảo là một cậu bé mồ côi, được phu nhân mang về. Cậu bé có mái tóc màu hung đỏ, mắt xanh diệp chứ không phải màu xanh đại dương, mới mười tuổi mà võ công hơi bị siêu đẳng. Cậu được phu nhân cắt cử ở nhà trông chừng An Nhi khi bà và mọi người vào làng trị bệnh.
- Chị khỏe hẳn rồi, trong nhà không có ai, chán quá nên chị mới ra đây nằm cho thoáng. An Nhi cười tươi, đon đả với chú nhóc. - Này em ngồi đi, trò chuyện với chị.
- Chị nên vào nhà, bên ngoài gió lạnh, sợ không tốt.
- Cám ơn em đã lo lắng, nhưng không sao đâu.
Biết không nói lại rồi, Bukka ngồi sát An Nhi. Cậu bé trạc mười tuổi đã tỏ ra khí chất, mũi cao, mắt tướng. An Nhi nhìn cậu rồi than thở.
- Chị không có việc gì làm, chỉ đi tới đi lui. Chị thật sự muốn vào làng với cô Memory để tìm kiếm con đường về nhà.
- Phu nhân đã dặn em là trông chừng chị, vì sức khỏe của chị chưa ổn định. Hơn nữa chị trông khác lạ thế này, vào làng không tốt đâu?
- Khác lạ thế nào?
Đón nhận câu trả lời của An Nhi, Bukka quay qua nhìn cô gái trước mặt. Cậu nhóc sớm nhận thức được rằng, với mái tóc đen, làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú này nhất định sẽ bị nguy hiểm nếu đi lang thang vào làng.
- Chị không hiểu đâu!
- Làm sao mà một cậu nhóc có mười tuổi lại nói với người chị mười tám tuổi câu này được nhỉ? An Nhi bỉu môi, dáng vẻ thật đáng yêu. - Chị thật là ngốc. Bukka đỏ mặt.
An Nhi, đang rất ư là phân vân. Cô lạ nước, lạ cái nơi này. Ngoài những người trong nhà phu nhân, cô chưa gặp ai lạ, đi lại lung tung cũng không tốt. Nhưng đã khá lâu, cô sợ người nhà đang lo lắng cho mình, cô muốn tìm đường về nhà.
Mặt trời sế chiều dội lên khu đồi nơi An Nhi đang ở, tạo ra một màu cam đỏ huyền hoặc, đẹp mê hồn. Ánh sáng tắt dần, phủ mờ lên từng ngọn cây saman. An Nhi đi tới đi lui, đợi phu nhân Memory trở về. Cô nhất định ra đi, chỉ mong phu nhân giúp đỡ. Từ xa, đoàn người ngựa đang dần xuất hiện. Người phu đánh xe là chú Rokp, có phu nhân Memory và hai người hầu nữ bên trong. An Nhi chạy ra đầu cổng đón họ. Trông thấy An Nhi từ xa, phu nhân Memory ấm lòng, cười dịu dàng chào cô. Từ ngày có cô bé tạm trú lại đây, phu nhân Memory như thể được hồi sinh, như thể đứa con gái của bà đang hiện diện.
- Cô ơi, cô có vất vả không ạ?
- Cô không sao, sao cháu không nằm nghỉ ngơi mà ra đây?
- Cháu đợi cô về. - An Nhi nắm lấy tay phu nhân Memory, cô bé cầm hộ nải đựng đầy thuốc. Bọn họ cùng nhau vào nhà.
- Ngày mai cô cho cháu vào làng nhé.
Phu nhân nghe câu xin phép của An Nhi, bà liền bất an. Nhìn cô gái trước mặt, bà không khỏi lo lắng. Bà không có ý giam cầm, hay che giấu cô điều gì, nhưng nếu cô vào làng, trai làng sẽ tìm cách tiếp cận, rồi có chuyện không hay. Quả thực, cô bé quá khác lạ, có mái tóc làm mê hoặc lòng người. Màu đen ư? Nó y hệt như mái tóc đứa con gái vắng số của bà. Mới hai tuổi đã vĩnh viễn rời xa mẹ.
- Cô sợ có chuyện chẳng lành cháu ạ.
- Chuyện gì hả cô?
- Cháu rất khác với chúng ta, tóc đen, mắt nâu và làn da trắng hồng, trong khi chúng ta tóc vàng và mắt xanh. Nếu cháu xuất hiện, mợi người sẽ tò mò. Nhất là trai làng, cô sợ họ có ý xấu với cháu.
An Nhi hiểu ra. Nhưng ngoài cách vào làng tìm người giúp đỡ, cô không còn biết cách nào để trở về nhà. An Nhi im lặng một hồi lâu, trong khi bàn ăn đã dọn lên sẵn sàng. Mọi người quây quần bên bàn, dưới ánh nến lung linh đã được thắp lên tự lúc nào. Nhìn thấy sự trầm ngâm của con gái nhỏ, phu nhân không khỏi chạnh lòng. Bà cũng muốn giúp, quan trọng là muốn cô vui vẻ. Có lẽ, làm thỏa ước nguyện của cô là chuyện nên làm. Phu nhân Memory nhẹ nhàng xoa bàn tay lên đầu An Nhi, bà đồng ý cho cô vào làng, và Bukka cùng chú Rokp sẽ bảo vệ nàng.
Sáng sớm tinh mơ, chú Rokp đã tất bật với mấy con ngựa và lỉnh kỉnh hành lý, thuốc men. Phu nhân Memory choàng chiếc áo lông qua người vì trời lạnh, dẫn theo hai cô hầu gái và An Nhi ngồi lên bên trong kiệu. Bà vú Teti ở nhà, sau kiệu là Bukka. Sợ chú nhóc lạnh, An Nhi đưa cho cậu chiếc áo khoác của mình, cô ngả sát vào vai phu nhân, ngủ thêm một giấc. Đi chừng một canh giờ đã tới làng ( khoảng hơn hai giờ nha~) Phu nhân Memory căn dặn An Nhi phải lấy khăn quấn kỹ mái tóc, theo bà đến gặp trưởng làng, cầu mong sự giúp đỡ.
Sự tấp nập của dân làng, và khung cảnh xung quanh làm An Nhi thích thú. Cô không khỏi há mồm ngạc nhiên hết thứ này đến thứ khác. Họ sống như trên phim ảnh, hoặc như truyện tranh, cô chưa hề thấy bao giờ. Nếu có điện thoại ở đây, cô nhủ lòng nhất định sẽ chụp thật nhiều ảnh để mang về khoe mẽ. Bất chợt có một tiếng nói vang lên:
- Phu nhân đến rồi ạ, tôi đã chuẩn bị chổ như mọi hôm.
Thì ra đó là trưởng làng, một người đàn ông già nua, bạc phơ cả râu. Nhưng trông thật hiền từ. Ông mỉm cười với An Nhi, ra vẻ hỏi phu nhân đây là ai vậy?
- Đây là con gái của tôi trưởng làng ạ.
An Nhi và cả trưởng làng đều ngạc nhiên.
- Bấy lâu nay tôi không hề nghe phu nhân nói qua.
- Ồ vâng, tôi thậm chí còn không muốn cho con bé vào làng mà. - Phu nhân nhìn An Nhi mỉm cười, bà như bảo ràng cháu đừng phản ứng gì cả.
Trưởng làng nhìn vào An Nhi, ông thầm phán, có điều gì đó lạ lạ, nhưng sợ phu nhân không vui nên ông lảng sang chuyện khác. Ông đề nghị mọi người về chổ cũ, dân làng lại sắp đến khám bệnh như mọi ngày. An Nhi được sắp xếp ở cạnh phu nhân, bà yêu cầu cô không đi lại, đến chiều bà sẽ nhờ trưởng làng tìm thông tin giúp cô. Qủa thực tuy có hơi gò bó, nhưng cô vẫn vui vẻ nhận lời. Trong lúc ngồi cạnh phu nhân, người người kéo tới than bệnh và xin bà chữa trị, An Nhi vô tình bị bọn trẻ trong làng tò mò giật phăng chiếc khăn chòang. Tóc cô rũ xuống mượt mà, thân hình trắng nõn, làm nổi bật cả một góc nơi ấy. Ai cũng ngạc nhiên nhìn cô sững sờ. Biết hết cách, phu nhân đành trấn an mọi người đó là con gái cô, nó giống hệt người cha ngoại quốc của mình.
An nhi thầm nghĩ, thiệt là quái đản, cũng chỉ là tóc đen, da trắng có tí mà làm như quái vật không bằng. Sao mọi người lại cứ thái quá lên như vậy nhỉ? Nhưng cũng đúng là không ngoài dự đoán của Phu nhân Memory, bọn nam nhân rõ ràng là mắt cứ dán vào cô như keo dính ý.
Lát sau, phu nhân cùng An Nhi đi gặp trưởng làng, họ trình bày y như vậy. Cầu mong ông với tuổi đời kinh nghiệm khá lớn, hi vọng sẽ giúp ích được. Trưởng làng lúc này đã ngoài tám mươi, nhưng quả thực không hề biết chút gì về chuyện có cô gái từ thế giới bên ngoài lạc đến đây. Ông đành chịu thua. Ông khuyên cô nên đến kinh thành, ở đó người thông minh đầy rẫy, họ sẽ có thể giúp cô.
Trên đường về nhà, An Nhi cứ mãi suy nghĩ. Nếu cô rời đi, liệu phu nhân có buồn không, kinh thành xa không? Ở đó có nguy hiểm không? Hàng vạn câu hỏi cứ hiện ra trong đầu. Vốn dĩ, nếu có bản đồ hay phương tiện di chuyển tốt, thì cô đã không ngần ngại. Nhưng lấy đâu ra, hơn nữa, đây là thời đại nào rồi mà còn ham hố những thứ ấy. An Nhi gãi gãi đầu, mệt mỏi thật.
- Phu nhân, có mấy thanh niên đi sau lưng chúng ta ạ.
Chú Rokp lên tiếng cảnh báo. An Nhi giật mình toan vén bức màn trong kiệu lên, nhìn ra phía xa thì đúng là có mấy nam nhân đang cưỡi ngựa theo sau. Phu nhân kéo màn xuống, đưa An Nhi ngồi vào trong.
- Người cứ đánh ngựa đi tiếp, họ muốn biết nhà của chúng ta đây mà. Chắc là do đã để ý An Nhi.
- Cháu xin lỗi a~
Phu nhân nhìn cô bé, bà cười nhẹ. - Làm sao lại xin lỗi, cháu không có lỗi gì cả. Đã có gì đâu mà.
Bukka ngồi sau kiệu, cậu quát lớn.
- Các ngươi về đi, phu nhân đã chữa trị cho các người không cần báo đáp, đừng làm phiền bà.
Quả nhiên họ dừng ngựa lại, và không đi theo nữa.
Đã mấy ngày qua đi, An Nhi không vào làng nữa. Thời kỳ này cô đang chiến đấu nội tâm rất lớn. Cô sợ rời đi sẽ gặp nguy hiểm, còn bằng không ở lại đây suốt cả đời. Phu nhân Memory bà không nói gì cả, bà để mặc cho An Nhi một mình quyết đoán.
Đi tới đi lui, An Nhi cứ giam mình trong phòng như vậy. Sáng nay phu nhân lại vào làng, còn có cô, vú Teti và Bukka ở nhà, thật thanh tịnh. Nhưng gần xế trưa, đoàn chó sủa inh nhà, cô vội vã chạy xuống xem thế nào thì bị Bukka chặn lại.
- Chị đừng ra ngoài, bên ngoài có mấy nam nhân đang đứng đó. Họ chắc tới tìm chị.
- Tiểu thư cô vào phòng đi, đừng cho bọn họ gặp mặt. Họ là công tử trong làng, đa tình thế thái. Gặp ngay tiểu thư nên chắc đem lòng ham muốn mà tới đây.
Vú Teti cầm tay An Nhi mà nói. Cô không nghĩ là họ lại làm càn như vậy, không xem ai ra gì. Phu nhân đã tốt như vậy, mà họ còn cố làm phiền. An Nhi lên phòng ngồi, cô để cho Bukka xử lý chuyện này. Lát sau, An Nhi nghe có tiếng vó ngựa chạy, hé cửa ra thì cô thấy đám người đang bỏ đi, xa dần. Cô tạm yên tâm.
Đến chiều, An Nhi đi dạo quanh nhà. Cô bần thần suy nghĩ cách làm sao tránh khỏi phiền phức cho phu nhân. Quả thật xấu thì không sao, nhưng đẹp đúng là có tội nha~ nàng ý trộm bịt miệng cười thầm. Mấy chú chó nhỏ phu nhân nuôi cứ quấn lấy chân cô, đột nhiên chạy đến một bụi cây gần đó, sủa âm ỉ. An Nhi sợ là lại đám nam nhân lúc sáng, nhưng cô nghe có tiếng rên rỉ, cô cả gan lại gần. Có một nam thanh niên đang nằm đó, bị hở một vết thương trên bụng, đầy máu tủa ra, anh ta đang dần trắng bệt. Lúc này nàng mới hoảng hồn gọi người ra giúp, mang anh ta vào nhà chữa thương. Phu nhân Memory vắng nhà, không ai biết cách cầm máu như thế nào, cả ba đều lúng túng. May thay An Nhi là người có chút hiểu biết về y tế, lại chịu khó quan sát phu nhân, nên cô biết đâu là thuốc sát trùng, đâu là cầm máu. Cô nhanh nhanh vội vội giúp người này qua cơn hoạn nạn.
Khi tối phu nhân Memory về, thì người thanh niên ấy cũng đã ngủ, anh ta quả thực đã được cứu chữa. Bà không ngờ cô bé lại khéo tay và chịu khó như vậy. Quan sát nam nhân ấy, Phu nhân Memory thầm nói nhỏ với vú Teti, rồi khuyên nhủ An Nhi ở lại chăm cho anh ta, phu nhân sẽ quay lại.
Dưới ánh nến sáng, An Nhi có dịp nhìn kỹ người này. Chừng mười bảy, mười tám tuổi chi đó. Tóc không hẳn vàng mà là màu nâu. À, nàng thốt lên không kịp nuốt lại, anh chàng này thật sự tuấn mỹ. Chân mày, đậm, đen và thẳng. Khuôn mặt được tô điểm bởi đường sống mũi thẳng tắp, và đôi môi cực kỳ đẹp.
Ở đâu ra có loại người này nhỉ? An Nhi lại gần hơn nữa để nhìn, cô kê sát mặt mình với mặt anh ta, chăm chú. Bất chợt, đôi mắt xanh lét mở to ra, như kiểu theo phản xạ, anh ta dùng hết sức còn lại, nhưng cũng đủ như mãnh thú, đè hẳn An Nhi nằm xuống sàn.
- Ngươi là ai?
- Ặc , thả ta ra. Đau quá trời ơi?
Nam nhân ấy để mặc An Nhi la hét, anh ta dùng tay bóp chặt cổ cô, tay còn lại kiềm chặt tay cô, không cho dãy dụa. Anh ta thở dốc, cố dằn cơn đau nơi vết thương.
- Nói, người là ai? Ánh mắt anh ta long lên, đầy sự thù hằn, lạnh băng. An Nhi thở không nổi nữa, cô cố giải thích nhưng nói không thành lời. - Thần linh ơi, con không muốn chết lãng xẹt vầy đâu! Lấy hết sức bình sinh, An Nhi cắn chặt tay anh ta, tung chân đạp và lết ra ngoài. Trong tình thế này, anh ta không còn bao nhiêu sức mà giết cô.
- Đồ thần kinh, tôi giúp cậu trị thương, mà cậu trả ơn như vậy đó hả?
- Trị thương? Là ngươi giúp ta?
- Đúng vậy đó!
- Ta không tin!
An Nhi míu môi, cô hằn lên hung dữ:
- Ngươi lấy cái bộ não ra mà suy nghĩ, ngươi nếu bị ta giết thì ta còn cho ngươi ngồi đây mà uy hiếp ta sao? Ngươi không nhìn xem quanh người mình đầy những vết băng bó, cẩn thận như nào à?
Bình tĩnh lại, nam nhân nhìn xuống. Quả nhiên vết thương của anh ta đã được chăm sóc kỹ càng. Nhưng vốn đa nghi, anh ta cũng chẳng hề hạ giọng, mà thêm bực tức với thái độ của An Nhi.
- Ngươi dám ăn nói với ta như vậy sao? Đồ hỗn xược!
- Hỗn xược! Ngươi bây giờ là ai mà dám nói ta hỗn xược!
- Ta.....
Anh ta nuốt lời vào trong, im lặng không nói nữa. Anh ta tay ôm bụng, lết lại giường nằm.
- Đây là đâu?
- Đây là nhà của.....
- Cậu khỏe hẳn rồi à? - An Nhi chưa dứt lời thì phu nhân Memory đã đi vào, ngắt ngang lời cô.
Nam nhân sững sờ, cậu đứng dậy:
- Ôi, cô cô!
An Nhi ngạc nhiên hết sức, họ quen nhau à? Phu nhân tiến lại gần hắn, tay vuốt lên đầu hắn, nhìn hắn ngoan ngoãn hơn ban nãy nhiều.
- Cô cô, sao người lại ở đây? Đã bao lâu rồi?
- Giờ không phải lúc hỏi cô, sao người lại bị thương như thế kia?
Hắn không trả lời. Nhìn xung quanh. Ý bảo mọi người nên ra hết cho họ ở riêng. Phu nhân quay sang nói với mọi người:
- Cũng đã khuya a~, các ngươi nghỉ ngơi đi!
Ừ, bao gồm có cả mình. An Nhi thầm nghĩ, nàng đi ra trước, nhưng nàng vẫn cảm nhận, ánh mắt của hắn vẫn đang dán chặt vào nàng.
Tối hôm đó, An Nhi trằn trọc không ngủ được, đột nhiên có nhiều chuyện xảy ra, nàng dự cảm sắp tới, mọi việc sẽ không còn êm đềm như vậy nữa.
An Nhi mở to mắt ngạc nhiên, hỏi lại phu nhân thêm lần nữa:
- Cô nói sao ạ? Con phải ở nhà chăm sóc cái tên này ạ?
Phu nhân Memory cười dịu dàng, xoa đầu nàng.
- Cô không thể bỏ dở công việc vào làng trị thương, nên chỉ có thể nhờ con để mắt đến cậu ấy. Vì so với Teti và Bukka, con có khả năng nhất.
- Không phải là con không muốn a~(nhưng quả thật là không muốn đâu) nhưng mà...
- Đêm qua ta có nghe cậu ấy kể, con đã bị cậu ấy uy hiếp, nhưng lần này sẽ không vậy đâu.
An Nhi xụ mặt, cô không muốn nhận lời, vì thật sự cô đang nung nấu ý muốn ra đi, như vầy lại kéo dài thêm thời gian, hơn nữa, cô quả thực không ưa cái tên đó. Hắn chỉ có vẻ ngoài thanh tú, ngoài ra là một tên hung bạo.
- Cậu ấy là cháu ruột của cô, An Nhi à?
- Sao cơ ạ? - An Nhi lại tròn mắt.
- Ừ, cậu ấy là con trai của anh trai cô, đã lâu nay cô không gặp họ, cũng mười năm rồi. Nhưng không ngờ cậu ấy có thể nhận ra được cô.
An Nhi đã không thể thốt lên lời, cô là ân nhân của mình ,còn hắn là cháu cô, dĩ nhiên việc chăm sóc hắn, sẽ trả ơn cho cô đôi phần. Thôi đành vậy!
Sau khi suy nghĩ, An Nhi đồng ý và vui vẻ tiễn cô lên đường. Phu nhân lại vào làng trị bệnh, còn cô, chậc, sẽ lên phòng và thay băng cho hắn.
An Nhi rất thắc mắc, hắn là ai, sao cô có vẻ nể nang chứ ko hẳn là xem như cháu, hơn nữa cái cách hắn xem thường người khác như vậy, không phải là của người bình dân. Nhưng hỏi làm chi, việc này không liên quan đến mình. Cứ chăm cho hắn khỏe rồi hắn đi đâu thì đi.
- Này, ta vào được chứ?
-............
- Này, ngươi có nghe ta không đấy?
-...............
- Quái thật!
An Nhi đẩy cửa vào, thì thấy hắn ngồi một đống nơi đó, mặt lạnh như tiền. - Này, ngươi ngồi đây sao không trả lời ta? Cô nặng nhẹ.
- Ta không thích trả lời!
Hắn vẫn lạnh băng. An Nhi cảm thấy khó chịu, cô không thích tính cách này tí nào cả.
- Ta sẽ thay băng cho ngươi, làm ơn đứng dậy đi!
-.........................
- Ngươi có miệng không đấy?
Cặp mắt xanh dương long lên, có vẻ như hắn không chịu nổi cơn tức giận, hắn nghiến qua kẽ răng- Ngươi mà nói nữa, ta sẽ giết chết ngươi!
Mặc dù sợ, nhưng An Nhi quyết không chịu thua, dẫu sao hắn cũng đang bị thương mà.
- Thay vì đòi giết ta, thì ta lại đang trị thương và chăm sóc ngươi đấy, ngươi không muốn vết thương bị nhiễm trùng, và ngươi thì chết lãng xẹt chứ.
An Nhi tiến thẳng đến, cô tầm đúng ngang ngực hắn, một thân hình săn chắc tuyệt mỹ, tuy thon dài nhưng không cuồn cuộn cơ băp. Hắn cũng để im cho cô làm, hắn đứng thẳng và nhìn xuống cô. Không hiểu hắn nghĩ gì, mà đột nhiên dùng tay còn lại bóp chặt cằm của cô nâng lên nhìn thẳng vào hắn. An Nhi cảm thấy đau, cô gạt tay hắn ra nhưng nó cứng như thép. Hắn nhìn như thế, còn vuốt lấy mái tóc của cô, vòng qua chiếc eo cô và siết chặt.
- Sao bỗng dưng ngươi lại ôm ta? An Nhi luống cuống.
Hắn, khuôn mặt lạnh băng, lại có thế thay đổi. Hắn buông cô ra, và mỉm cười:
- Ta đã khinh xuất, đêm qua không ngắm ngươi cho kỹ. Ngươi trông rất lạ mắt, rất hấp dẫn ta.
- Lạ mắt? Ngươi nghĩ ta là món đồ ăn à?
Hắn ko trả lời, chỉ nhìn cô. AN Nhi tuy sợ, nhưng cũng phải thay thuốc và thay băng cho hắn. Cô vẫn phải tiến đến, nhưng e dè và đa nghi hơn.
Hắn. nhìn cô chăm chú, hơi thở của cô hắn cũng còn nghe, không gian im lặng thật ngột ngạt, làm cho người ta điêu đứng.
Thay xong, An Nhi vội vã chạy ra ngoài, cô không khỏi thở một hơi dài vì hồi hộp. Cô ngán hắn rồi đó nha~.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro