_[ Chương 19 ]_
Tiêu Chiến vô cùng xúc động muốn liền nhảy lên ôm lấy Vương Nhất Bác một cái, nhìn lại thì thấy bản thân đang trong một tư thế không mấy thoải mái như vậy, đã thế còn gặp tình huống khiến người ta đỏ mặt tim đập thình thịch này, Tiêu Chiến thật sự không biết nên trốn đi đâu cho được. Anh cũng không dám nhúc nhích, đành mở miệng cầu xin :
_ Cậu ngồi lên đàng hoàng đi rồi chúng ta tiếp tục nói. Cái tư thế này không ổn cho lắm.
_ Đối với anh thì không ổn thì đúng, da mặt mỏng cực kì. _ Vương Nhất Bác phì cười, vươn tay xoa đầu anh một cái rồi chính mình nghiêm chỉnh ngồi dậy trước.
_ Cậu đừng trêu tôi nữa mà. . . _ Tiêu Chiến mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn kẻ đang thoải mái với những gì mà cậu ấy gây ra.
_ Được rồi, không giỡn nữa. Hôm nay tôi ở cùng anh, ngày mai tôi phải ra ngoài rồi, không có thời gian nữa.
_ Cậu định đi đâu?.
_ Đi đâu thì cũng không có ảnh hưởng đến anh. Ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi. _ Nói xong liền tranh thủ rướn người hôn lên trán anh.
Quả thực, bây giờ Vương Nhất Bác cậu cứ muốn cả ngày quấn quít bên Tiêu Chiến. Chỉ nghĩ đến những ngày sau phải xa cách nhau vì còn nhiều việc phải giải quyết, cậu lại không nhịn được liền tức giận tức đến siết chặt tay lại. Chính cậu cũng chẳng thể hiểu nổi, từ khi nào mà bản thân lại trở thành người như này, thật là đau đầu chết đi được. Tiêu Chiến ơi là Tiêu Chiến, tôi là bị anh mê hoặc đến điên lên rồi.
_ Ưm. . . Đừng để tôi chờ lâu quá nhé. Tôi sẽ không có vui vẻ nữa. _ Tiêu Chiến dùng giọng điệu nũng nịu và đưa má cọ cọ vào mặt Vương Nhất Bác khiến người cậu nóng ran.
_ Anh cứ như thế này, đến muốn rời anh ra, tôi cũng không nỡ.
_ Không cho đâu. _ Miệng thì phản đối, nhưng trong thâm tâm lại như có dòng suối ấm áp chảy vào tim.
Dù sao cũng đã chính miệng Vương Nhất Bác nói lời yêu với anh rồi, chẳng những không có lạnh lùng mà lại còn rất đáng yêu, có chết cũng không thể tin được là Vương Nhất Bác có được một mặt như thế. Không phải ai cũng có được cái diễm phúc này đâu nha. Mà có muốn thì cũng chẳng được nữa, vì Vương Nhất Bác này chính là của anh rồi, là ai thì cũng đừng có mà mơ.
_ Được rồi, chiều theo ý anh. _ Vương Nhất Bác luôn luôn cưng nựng người trong lòng một cách nhẹ nhàng nhất, làm cho người ấy có cảm giác thoải mái, an toàn nhất mà cậu có thể.
Cả hai đều đang yêu thích cái loại cảm giác mà từ trước đến nay chưa từng có, ấy thế mà lại có cuộc điện thoại gọi đến cho Vương Nhất Bác. Cậu tỏ vẻ khó chịu, nhăn mày một cái rồi quăng điện thoại thẳng lên bàn. Tiêu Chiến nhìn thấy hành động này có chút buồn cười, nhéo nhéo hai má của cậu, rồi hơi nhướng mi hỏi :
_ Vì sao cậu lại không nghe máy?.
_ Không thích.
_ Không thích mà được sao?. Lỡ có chuyện gì quan trọng thì sao?.
_ Tôi hỏi anh việc này. _ Vẻ mặt lại trở thành nghiêm nghị, khí thế ngập trời, thật là thích dọa người ta phải sợ sệt nha. Đã vậy còn vươn tay tắt nguồn luôn điện thoại để tránh bị làm phiền.
_ Cậu hỏi đi. _ Tiêu Chiến hơi bất an một chút trước lời Vương Nhất Bác nói, chỉ gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý.
_ Thế, nếu như cuộc gọi này là người tình tôi gọi, thì nói xem nó có quan trọng không?.
Đúng thật là, một câu hỏi khiến người khác không thể nói nên lời. Tiêu Chiến sửng sốt một chút, rồi giống như là bực tức đến khó chịu, không trả lời tiếng nào, tự mình đứng dậy rời khỏi phòng khách. Muốn đi ngủ, không ở đây tiếp tục nói chuyện với người này nữa. Vương Nhất Bác biết là mình lại chọc tức bé thỏ trắng này rồi, nhếch môi cười một cái rồi trắng trợn hỏi ngược :
_ Làm gì vậy?. Đang yên đang lành lại muốn bỏ đi.
_ Cậu đi chết đi, theo người tình của cậu đi.
_ Người tình tôi quá nhiều, mau đến đây chọn giúp tôi một người đi cùng.
_ Cậu đem hết tất cả đi đi. _ Tiêu Chiến trừng mắt, tức giận nhìn con người đang thong thả, ung dung mà muốn đánh kia.
_ Làm gì ai cho?. Chọn một người thôi là đủ rồi.
_ Cậu tự mà chọn cho đủ. Tôi lên phòng. Chán ghét thật mà.
Tiêu Chiến rất tức tối, vừa muốn chạy thật nhanh lên trên, vừa muốn lén xem phản ứng của Vương Nhất Bác tiếp theo thế nào. Thế mà cậu ấy vốn không thèm để tâm đến anh nữa, anh cũng liền quyết định sẽ không muốn gặp cậu ta nữa. Lúc nào cũng trêu ghẹo anh, cũng muốn chọc anh đau đầu mà thôi. Tại sao anh lại có thể yêu thích điên cuồng với cái con người này chứ?. Đang định đi tiếp thì thấy phía sau có chút ấm áp, hóa ra là đã có người đứng ôm lại từ lúc nào, hai tay còn ghì rất chặt, cằm tựa lên vai anh, phả ra hơi thở ấm nóng làm anh cứng đờ cả người.
_ Anh ghen?.
_ Ơ. . . Ai nói thế. . . Tôi là ai mà phải đi ghen vì cậu cơ?.
_ Thế thì tôi lại đi tìm người tình. _ Đang định buông tay trở người bỏ đi, Tiêu Chiến liền quay người lại nắm lấy eo cậu trở về.
_ Không mà. . . Đừng làm như vậy với tôi. Tôi không thích cậu có người tình đâu. Tôi cầu xin cậu đó. Đừng làm thế mà.
_ Được rồi, bé ngoan, bảo bối nhỏ, tôi không có đi tìm người tình. Tôi ở đây với anh.
Vương Nhất Bác mỉm cười, nhìn xuống Tiêu Chiến có chút hoảng loạn, trong lòng lại thầm mắng chính mình xấu xa, lại không an phận mà cứ thích trêu người ta. Mà ai bảo, người ta lại đáng yêu đến như vậy, không có thể kìm chế được. Ai lại nói, trên đời có người như Tiêu Chiến làm gì, để cậu lại đâm đầu vào yêu đến muốn say chết rồi.
_ Vậy chúng ta hứa nha.
_ Ừ, tôi hứa.
_ Tôi yêu cậu, Vương Nhất Bác.
_ Tôi cũng yêu anh.
Vương Nhất Bác cúi người xuống, đưa mặt đến gần Tiêu Chiến, hôn phớt lên môi anh một cái, rồi cười dịu dàng với người trong tim mình. Phải nói là, cậu càng ngày càng yêu anh đến không có lối thoát, muốn xa anh là như không có thể thở nổi nữa. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro