Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TẬP 9

" ĐÔNG NHI " Cung chủ, tiểu chủ nhân đã tỉnh rồi, nhưng không chịu ăn uống gì cả, cũng không nói chuyện.

" VƯƠNG NHẤT BÁC " Ngươi ra ngoài đi.

" ĐÔNG NHI " Dạ.

Mở cửa phòng, bước vào tiến thẳng đến bên giường của liên hoa: Muội còn đau không ??? không muốn nói chuyện với ca ca, không muốn nhìn ca ca, được rồi ca ca không xuất hiện trước mặt của muội nữa, muội nghỉ ngơi đi.

Liên hoa cất tiếng hỏi?: Ở đây là Vương thị phải không, sao xa lạ quá.

" VƯƠNG NHẤT BÁC " Không phải, nơi này là nguyệt hoa cung.

Liên hoa nói tiếp: Trong trí nhớ mơ hồ của muội, nơi này là của bà ngoại phải không, xin lỗi ca ca muội chỉ nhớ được nhiêu đó.

Vương nhất bác vui mừng: Có phải muội đã nhớ lại rồi phải không.

Vương liên hoa gương mặt không cảm xúc: Muội nhớ... Tên của muội là Vương liên hoa... Còn nhớ muội có một ca ca rất thương muội... Muội... Muội đau đầu quá.

Vương nhất bác nhẹ giọng: Được rồi, nhớ nhiêu đó được rồi, không suy nghĩ nữa.

Vương liên hoa hỏi?: Thế còn tiêu thị thì sao, có phải ca ca đã... Đã...

" VƯƠNG NHẤT BÁC " Bọn họ chưa chết, nhưng trăng tròn tháng sau sẽ không giữ được mạng.

Vương liên hoa đỏ mắt liền rơi nước mắt: Ca ca vẫn giữ ý định đó sao, đã chết rất nhiều người rồi chưa vừa lòng ca ca sao.

" VƯƠNG NHẤT BÁC " Vừa lòng, thế nào mới gọi là vừa lòng, bọn họ đáng chết, muội là muội muội của ta, là con cháu của vương thị, muội phải hận bọn họ, chứ không phải cầu xin cho họ.

" VƯƠNG LIÊN HOA " Muội mệt rồi, muội muốn nghỉ ngơi.

" VƯƠNG NHẤT BÁC " Được, muội nghỉ ngơi đi.

Vương nhất bác rời phòng, đông nhi đi vào trên tay mang khây thức ăn và thuốc, miệng cười nhẹ: Tiểu chủ nhân, người ăn một ít điểm tâm còn phải uống thuốc nữa.

Liên hoa liếc nhìn đông nhi với vẻ mặt giận dữ: Cô là đông nhi.

Đông nhi cúi đầu điềm đạm trả lời: Dạ phải, sau này đông nhi là người chăm sóc cho tiểu chủ nhân.

Vương liên hoa hắc đổ khây thức ăn và thuốc xuống sàn nhà: ĐI RA NGOÀI. TA BẢO CÔ ĐI RA NGOÀI.

Đông nhi lúng túng: Tiểu chủ nhân, người đang bị thương đừng kích động.

Vương liên hoa vẫn hét lớn: Đi RA NGOÀI. CÔ ĐÃ HẠI CHẾT THANH LOAN CỦA TA. ĐI RA NGOÀI. TA KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY CÔ.

Liên hoa thấy bên cạnh có gì thì liền cầm lấy ném vào người của đông nhi, đông nhi biết tiểu chủ nhân đang giận nên cứ đứng yên chịu trận, thôi thì cứ để cho chủ nhân hạ giận một lần cho xong.

Vương nhất bác về phòng chưa được bao lâu thì nghe tiếng gọi của đinh bằng: Cung chủ, tiểu chủ nhân đang tức giận đập phá đồ trong phòng , đông nhi khuyên không được, chỉ sợ đụng đến vết thương, người mau qua đó ngăn tiểu chủ nhân lại đi.

Vương nhất bác nhanh chân đi qua phòng của liên hoa, vừa vào đến phòng đúng như một bãi chiến trường, nhất bác nắm lấy cổ tay của liên hoa: Muội làm loạn đủ chưa.

Liên hoa trong nước mắt: Cô ta là kẻ sát nhân, cô ta đã giết thanh loan tỷ của muội, muội ghét cô ta, ca ca mau đuổi cô ta đi đi.

Vương nhất bác tức giận: Muội nghĩ đông nhi có quyền quyết định sao, giết thanh loan là lệnh của ta, đông nhi cô ta dám cãi lại lệnh của ta được sao.

Vương liên hoa khóc nhiều hơn: Tại sao, tại sao ca ca lại giết thanh loan, tỷ ấy hiền lương, tỷ ấy nào có tội tình gì đâu.

" VƯƠNG NHẤT BÁC " Tại vì ả ta là người của tiêu thị, nếu là người của tiêu thị thì phải chết.

" VƯƠNG LIÊN HOA " Thanh loan chỉ là nha đầu của muội thôi mà.... Ca ca, ca ca nghe muội nói được không... muội biết tiêu thị có thù oán với vương thị, nhưng mà tiêu chính thuần đã chết rồi, Đại ca ca và nhị ca họ vô tội, ca ca tha cho họ đi, họ chỉ là đời sau không có liên quan gì cả, ca ca à.

" VƯƠNG NHẤT BÁC " Không được, liên hoa, trong đầu của muội đang nghĩ cái gì, họ là kẻ thù của vương thị, ta mới là ca ca của muội, tiêu chiến, tiêu hồng đạt đều Không phải, muội nghe cho rõ đây, từ nay ta cấm muội nhắc đến bất kì người nào của tiêu thị, nếu muội muốn, ngay bây giờ ta sẽ đến tiêu thị không cần đợi đến tháng sau.

Vương nhất bác biết tức giận, vương liên hoa không biết tức giận sao: Ca ca đi đi, ca ca vốn dĩ đâu còn tính người, những người bị ca ca giết nhiều vô số kể, họ chỉ là hậu thế, họ vô tội cũng bị ca ca giết chết không tha, ca ca là ma đầu, giết người không gớm tay, là tà ma ngoại đạo khiến người người căm ghét...

CHÁT...

Vương nhất bác thật sự không còn kiềm chế được nữa: Muội mắng ta, muội dám mắng ta.

Đông nhi hết cả hồn vía chạy đến ôm mặt của liên hoa xoa nhẹ: Cung chủ, xin người bớt giận.

Vương liên hoa đẩy đông nhi ra khỏi người, tay ôm mặt mà khóc: Ca ca đánh muội... Đại ca ca chưa bao giờ đánh muội, dù muội có làm sai, đại ca ca cũng không đánh muội dù chỉ một lần, chưa bao giờ có, vừa mới về bên cạnh của ca ca chưa được bao lâu, ca ca lại đánh muội.

Dù biết đã lỡ tay, nhưng cơn giận không kiểm soát lại được: Muội được tiêu chiến dạy dỗ như thế nào, bây giờ lại Hỗn xược với ca ca của mình, được nếu đã vậy không cần đợi tháng sau, đinh bằng chuẩn bị.

" ĐINH BẰNG " Dạ cung chủ.

Vương liên hoa đã biết mình đã chọc giận nhất bác, cô liền nắm lấy tay của nhất bác kéo lại và lây động: Ca ca, muội sai rồi, muội không nên hỗn xược với ca ca, ca ca đừng đi đến tiêu thị, muội xin ca ca đừng giết hai người họ, ca ca muội xin mà, đừng làm vậy...

Vương nhất bác cũng hạ đi một phần nào tức giận: Muội hãy nhớ, muội là Vương liên hoa, là cốt nhục của vương thị... Ta mệt rồi, đinh bằng đi thôi, để liên hoa nghỉ ngơi.

Vương nhất bác rời đi, liên hoa ngồi xuống sàn nhà ôm mặt khóc lớn: Tại sao lại ra nông nổi này chứ.

Đêm nay trời xanh trong mát, vương nhất bác một mình ngồi bên hồ sen hóng gió trời về đêm, tay nâng ly rượu nhìn trời rồi cảm thán: Tại sao huynh lại là tiêu chiến, nếu như huynh không phải là con cháu của tiêu thị thì hay biết mấy, ta và huynh nhất định sẽ là tri kỷ của nhau, nếu như không có hận thù có lẽ giờ đây ta và huynh đang ngồi bên cạnh nhau uống rượu hàn huyên thâu đêm.

Tự nói chuyện một mình, uống rượu say rồi, trong cơn say nhất bác đã gọi tên người ấy: Chiến ca.

TIÊU GIA BẢO SƠN TRANG

Hồng đạt từ bên ngoài đi vào phòng của tiêu chiến: Đại ca, không còn bao nhiêu ngày nữa đã đến ngày hẹn.

Tiêu chiến thở dài: Nếu như không có nguyệt cầm, thì nhất bác không đáng lo ngại, đệ đã đi đâu mấy ngày liền.

" TIÊU HỒNG ĐẠT " Đệ đi đến lâm thị, đệ có dò hỏi được vài chuyện, thật ra lúc đầu lâm trang chủ chưa muốn nói sự thật, đệ nói với ông ta, chuyện đã đến nước này rồi, ai cũng sống trong lo sợ, thì còn dấu làm gì nữa, đệ nói với ông ta, nên nói hết sự thật, để còn tìm được nguyên nhân cùng nhau giải quyết.

" TIÊU CHIẾN " Lâm trang chủ nói gì.

" TIÊU HỒNG ĐẠT " Ông ta kể lại như lời vương nhất bác nói, ông ta còn nói cũng rất hối hận, nhưng có lẽ đã quá muộn màng, vì một chút tham lam mà bây giờ sống trong lo sợ.

" TIÊU CHIẾN " Tiêu thị đã mất nợ Vương thị, làm sao trả lại được đây.

" TIÊU HỒNG ĐẠT " Đệ còn dò hỏi được một chuyện, sơn trang của vương thị mười năm trước rất là nổi tiếng ở lạc dương, nhưng đệ đến đó thì hoàn toàn đổ nát không có ai ở hết, những phụ lão ở gần đó cho biết mẫu thân của vương nhất bác là con gái duy nhất của lão cung chủ của nguyệt hoa cung.

" TIÊU CHIẾN " Nguyệt hoa cung từ xưa đến nay không quan tâm đến thế sự giang hồ, nguyệt hoa cung không tà không chánh, ý đệ là...

" TIÊU HỒNG ĐẠT " Theo như đệ điều tra được, cung chủ của nguyệt hoa cung chỉ truyền nữ không truyền nam, bích châu có khả năng là tân cung chủ của nguyệt hoa cung, nhưng vì thất lạc với vương nhất bác nên ngôi vị cung chủ vẫn chưa đảm nhiệm, nhưng vài năm trước lão cung chủ qua đời, thì ai thế vào đây, vậy mấy năm qua ai lên ngôi vị cung chủ... Đệ hiểu rồi, Vương nhất bác thay thế bích châu đảm nhiệm, đệ tìm đến Vương thị thì không thấy ai, có nghĩa là vương nhất bác và bích châu đang ở nguyệt hoa cung.

" TIÊU CHIẾN " Mấy ngày qua đệ đi tìm túng tích của tam muội phải không, nhị đệ à, đệ vẫn chưa bỏ cuộc sao, sống chết còn chưa rõ, đệ nghĩ, đệ và tam muội có tương lai được sao.

Tiêu hồng đạt im lặng.

Cả ngày hôm nay lại không thấy hồng đạt ở đâu, cả hai huynh đệ điều đang bị thương, không hiểu sao hồng đạt vẫn còn sức mà đi lại, chẳng thấy hồng đạt đâu, nên tiêu chiến đi qua phòng của hồng đạt xem thử, mặc dù cơ thể có phần còn rất đau, vào phòng không thấy người đâu, chỉ thấy một phong thư được để trên bàn: Đại ca, đệ rất nhớ bích châu, không biết bích châu bây giờ ra sao, vết thương của bích châu đã lành chưa, bao nhiêu câu hỏi đệ rất muốn hỏi bích châu, nên đệ đã tự ý quyết định, đệ đến nguyệt hoa cung tìm Bích châu và vương nhất bác, đệ sẽ thay tiêu thị trả nợ, đại ca, là phụ thân của chúng ta sai trước nên mới có nghịch cảnh của ngày hôm nay, đệ đi rồi Đại ca đừng lo cho đệ, đừng đi tìm đệ cứ xem như đệ không còn trên trần thế này nữa, đại ca hãy trốn đi nơi khác mà sinh sống, đợi trời yên biển lặng hãy trở về tiêu thị, xây dựng lại tiêu thị lớn mạnh hơn xưa, đại ca, nếu đệ có chết, đại ca đừng tìm vương nhất bác báo thù gì cả, là đệ cam tâm tình nguyện trả nợ cho tiêu thị, đại ca bảo trọng, đệ đi đây.

Tiêu hồng đạt

Tiêu chiến đọc xong bức thư, trong tâm lo lắng vô cùng: Hồng đạt ơi, là đường chết đó, sao đệ còn ngoan cố đi vào.

NGUYỆT HOA CUNG

HỒ SEN

" ĐÔNG NHI " Tiểu chủ nhân, người dùng một ít điểm tâm được không?.

Vương liên hoa im lặng...

" ĐÔNG NHI " Tiểu chủ nhân, nếu người ghét đông nhi thì người cứ việc mắng đông nhi đừng im lặng như vậy.

Vương liên hoa im lặng...

" ĐÔNG NHI " Từ ngày người về đây, người chẳng lấy một nụ cười, ngày nào người cũng khóc, người khóc mãi làm cung chủ thấy khó chịu trong lòng, tình cảm huynh muội vì nước mắt của người làm cho phai đi, người đừng khóc nữa có được không tiểu chủ nhân.

Vương liên hoa vẫn là im lặng...

" ĐÔNG NHI " Hoa sen năm nay nở thật đẹp, tiểu chủ nhân người ngồi đây một chút nha, đông nhi đi pha ấm trà mới cho người dùng.

Đúng thế, từ ngày trở về nguyệt hoa cung, liên hoa chẳng lấy một nụ cười, làm sao cô cười nổi, trong lòng lo lắng cho đại ca ca và nhị ca, một tháng đi qua rất nhanh, đêm trăng tròn sẽ đến, người ta thường nói, mười sáu trăng tròn rất đẹp và sáng, người người điều muốn ngắm trăng, dùng trà, thưởng nguyệt, ngâm thơ, dệt mộng, nhưng có ai biết được đêm trăng tròn là đêm nhộm nhiều máu tươi.

Mãi ngồi suy nghĩ thì có một tiếng gọi rất nhỏ: Bích châu...

Liên hoa nghe tiếng gọi quay mặt theo tiếng gọi, đây có phải là mơ không: Nhị ca.

Hai người đối diện với nhau, khoảng cách chỉ vài bước chân, xa nhau mới biết nỗi nhớ thương nhiều đến bao nhiêu, liên hoa nở nụ cười trong nước mắt, chạy đến bên tiêu hồng đạt, ôm lấy người của hồng đạt, gương mặt đầy nước mắt của liên hoa thấm ướt một mảnh y phục của hồng đạt: Nhị ca, muội rất nhớ nhị ca, muội nhớ nhị ca nhiều ghê lắm.

Hồng đạt nào có thua kém gì liên hoa, nhớ thương đến vô cùng, tay ôm liên hoa vào người siết chặt lại, nỗi nhớ thương đều thể hiện qua cái ôm đầy nước mắt của cả hai, lúc còn là huynh muội chưa từng có khoảnh khắc này, có mơ cũng không dám nghĩ hồng đạt đang ôm lấy người thương vào lòng.

Hồng đạt lấy tay xoa nhẹ lên mặt của liên hoa: Muội ốm đi nhiều, vết thương trên người của muội đã khỏi chưa, hai mắt của muội sưng đỏ thế này có phải muội khóc nhiều lắm có đúng không.

Vương liên hoa nói trong nước mắt: Vết thương không sao, muội lo cho đại ca ca và nhị ca nên mới khóc, nhị ca, sao ca vào được đây.

" TIÊU HỒNG ĐẠT " Nhị ca lén vào đây rất lâu, vô tình thấy được người lần trước đi bên cạnh Vương nhất bác, nhị ca âm thầm theo dõi, mới biết cô ta là người Chăm sóc cho muội.

" VƯƠNG LIÊN HOA " Cô ta là đông nhi, cô ta là người hầu thân cận của ca ca.

Liên hoa nghĩ được gì đó liền đẩy hồng đạt: Nhị ca, ca mau rời khỏi đây đi, nếu để ca ca muội biết là không xong, nhị ca mau đi đi, về lại tiêu gia bảo cùng với đại ca ca trốn đến nơi khác đi, trốn đi đâu cũng được, miễn sao đừng để ca ca tìm thấy.

Tiêu hồng đạt lắc đầu: Muội biết tính của đại ca rồi mà, huynh ấy thà chết tại tiêu thị chứ không tham sống sợ chết mà bỏ trốn.

Vương liên hoa lại đẩy: Mau rời khỏi nơi này, đông nhi cô ta sắp quay lại rồi, đi nhanh đi...

Đã đến đây rồi, thì ở lại làm khách.

Vương liên hoa nghe được tiếng nói phát ra từ phía sau, cô liền hoảng sợ: Ca... Ca ca...

Vương nhất bác tiến đến: Võ công thấp kém của ngươi có thể theo dõi được đông nhi sao, chẳng qua đông nhi muốn xem ngươi đang làm trò gì ở đây thôi.

Tiêu hồng đạt đứng đối diện với vương nhất bác: Đệ vào đây rồi không nghĩ sẽ bình yên đi ra.

" VƯƠNG NHẤT BÁC " Vậy ở lại đây chờ đêm trăng tròn chết chung với tiêu chiến cho vui.

Vương liên hoa chen giữa hai người nắm lấy tay của nhất bác: Ca ca, để huynh ấy đi có được không, ca ca, muội xin ca ca đừng làm khó cho huynh ấy.

" TIÊU HỒNG ĐẠT " Bích châu đừng nói nữa, nhị ca đã quyết định vào đây rồi không nghĩ mình ra về được toàn thây, gặp được muội nhị ca đã mãn nguyện có chết cũng đáng.

Vương nhất bác lạnh lùng: Ngươi sẽ được toại nguyện, đinh bằng mời khách đến mật thất và đối đãi cho thật tốt.

" ĐINH BẰNG " Tuân lệnh, mời nhị thiếu trang chủ.

Hai chữ đối đãi đó liên hoa cũng hiểu sẽ như thế nào: Ca ca, muội van xin ca ca tha cho nhị ca đi mà.

Vương nhất bác tức giận: Im miệng, muội là người của vương thị, tại sao tâm của muội mãi hướng về tiêu thị, ta nói rồi, tiêu thị phải bị diệt vong muội nghe rõ chưa.

Vương liên hoa tuyệt vọng : MUỘI KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA.

Vương nhất bác tức giận nắm lấy cổ tay của liên hoa kéo đi: ĐI THEO TA.

Vương liên hoa bị nhất bác kéo đi, cô sợ lắm với thái độ của ca ca: Buông tay ra, mau buông muội ra.

Đông nhi lo lắng: Cung chủ xin người nhẹ tay.

Vương liên hoa bị kéo đi đến một nơi giống như là nghĩa trang, liên hoa bị nhất bác đẩy ngã đến bên hai ngôi mộ được chôn cất trước mặt, phía sau hai ngôi mộ có rất nhiều các ngôi mộ khác được chôn cất nối tiếp nhau.

Vương nhất bác tức giận lớn tiếng: QUỲ XUỐNG. QUỲ TRƯỚC MẶT PHỤ MẪU MÀ HỐI CÃI. TOÀN BỘ HAI MƯƠI BA MẠNG NGƯỜI CỦA VƯƠNG THỊ ĐANG NẰM ĐÂY.

Vương nhất bác hạ giọng trách mắng: Từ ngày muội về đây cho đến nay, muội không hề hỏi ta phụ mẫu được chôn cất ở đâu, muội cũng không nhắc đến linh vị được đặt ở đâu, muội chẳng đến thắp cho phụ mẫu một nén hương, để nói cho phụ mẫu biết con gái đã trở về bình an, ta một lời cũng không trách muội, mở miệng ra là hỏi sống chết của tiêu thị, muội có rơi giọt nước mắt nào cho phụ mẫu chưa, hay chỉ biết khóc cho tiêu thị , quỳ ở đây đến khi nào biết hối lỗi thì đến tìm ta, đông nhi xem chừng liên hoa cho ta.

Đông nhi cúi đầu: Dạ.

Vương nhất bác rời đi, vương liên hoa khóc lớn: Phụ mẫu, con xin lỗi hai người, xin phụ mẫu tha thứ cho con gái, là con gái bắt hiếu.

Đừng ai trông chờ H + nhé, Truyện này khó viết H + lắm, theo kiểu như đam mỹ trá hình vậy đó, hy vọng tập cuối có H + .

VƯƠNG NGUYỆT CẦM MA

Tiểu Thuyết Đam Mỹ

Độc Quyền

Tác Giả - Trang Nguyễn


Xin đừng mang truyện của mình đi nơi khác nhé, trân thành cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro