Chương 71 - Chương 75
Chương 71
Sáng sớm lăm người đã xuất phát lên đường đến núi Tà Mật, khi mọi người đi qua một thị trấn nhỏ thì có một ông lão khoảng bảy mươi tuổi, dâu tóc bạc phơ, nhìn rất giống như một vị cao nhân đắc đạo. Ông lão tiến đến chặn đường bọn họ. Nhược Y thấy kiệu dừng lại đột ngột, vén rèm xe lên thì thấy cảnh tượng một ông lão tay cầm lá cờ coi tướng số. Nàng xuống kiệu hỏi:
“Lão nhân có việc gì vậy”
Vị cao nhân cười lớn một tiếng, nhìn Nhược Y nói rất quả quyết:
“Là phúc không phải họa, là họa thì không tránh khỏi”
Thiếu Hàn thấy lão nhân trước mắt ăn nói lung tung liền gọi lại:
“Cao nhân người nói là có ý gì”
Ông lão quay lại nhìn Thiếu Hàn nói một câu rồi bước đi:
“Chân núi Thiên Sơn”
Năm người lại lên đường đi tiếp, mau chóng quên đi lời nói của vị lão nhân kia. Đi được một đoạn khá xa, trời bắt đầu nắng gay gắt. Mọi người liền dừng chân nghỉ ngơi. Nhược Nhan ở trên xe đã ngủ mê mệt không biết trời đất gì. Thiếu Hàn vì muốn có không gian riêng với Nhược Y liền đưa nàng đến bờ song bên kia ngồi hóng mát. Nên lúc này chỉ còn có Tiểu Hoa và Thiếu Kì.
Tiểu Hoa thấy Thiếu Kì đang ngồi bên ngoài liền từ kiệu bước xuống:
“Vương gia người có mệt không”
Thiếu Kì không nhìn Tiểu Hoa thuận miệng trả lời:
“Ta không sao, ta đi xem Nhan Nhan”
Tiểu Hoa thấy Thiếu Kì đang định đứng lên liền giả bộ say nắng ngã vào lòng Thiếu Kì:
“Vương gia ta thấy chóng mặt quá”
Tình cảnh này sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện. Lại xuất hiện đúng lúc Nhược Nhan vừa vén cửa kiệu lên. Nàng tức giận quát:
“Các ngươi đang làm trò gì vậy”
Thiếu Kì vội đẩy Tiểu Hoa ra:
“Không phải như nàng nghĩ, ta…”
“Đủ rồi”. Nhược Nhan nói rồi chạy đi
Thiếu Kì đang tính đuổi theo Nhược Nhan thì bị Tiểu Hoa giữ lại:
“Vương gia tốt nhất bây giờ ngài không nên đi, là để ta đi giải thích với nàng ấy thì hay hơn”. Nói rồi Tiểu Hoa rời đi
Ở bên bờ suối Nhược Nhan đang ngồi khóc lóc, thì Tiểu Hoa đến, nàng liền liếc nhìn nói:
“Ngươi đến đây làm gì”
Tiểu Hoa cười khinh bỉ nhìn nàng:
“Ta đến đây để nói cho ngươi biết, ngươi tốt nhất nên biết điều mà rút lui, vương gia giờ đã không cần ngươi nữa”
Nhược Nhan thấy Tiểu Hoa nói như vậy liền tức giận, quay lại cười nhạt với nàng:
“Giựa vào ngươi sao, ha ha”
“Đúng vậy chỉ giựa vào ta”
Tiểu Hoa nghe thấy tiếng nói của Thiếu Kì càng lúc càng gần, nàng liền rút dao đâm vào cánh tay phải của chính mình, rồi ngồi xuống đất. Đúng lúc này thì Thiếu Kì đi tới, nàng ta quay lại nói với Thiếu Kì
“Vương gia, nàng ấy…”
Thiếu Kì nói:
“Nhan Nhan chuyện gì vậy”
Nhược Nhan cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ nam nhân này lại hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, nàng cũng mệt mỏi chẳng giải thích. Nếu đã là không tin tưởng thì cũng không cần giải thích
“Chính là như vậy”
“Nàng, nàng sao có thể trở thành như vậy”
Nhược Nhan lại cười lớn:
“Ta vốn dĩ chính là như vậy”
Nói rồi nàng rời đi, Thiếu Kì đứng yên một chỗ, Tiểu Hoa lúc này mới từ dưới đất đứng lên:
“Vương gia ta bị thương, người giúp ta băng bó được không”
Tình cảnh trước mắt đã được Thiếu Hàn chứng kiến hết từ đầu đến cuối. Hắn tại sao lại không đến nói giúp Nhược Nhan. Bởi vì hắn đã phát hiện ra một bí mật rất lớn lien quan đến Tiểu Hoa, hắn muốn dụ cá từ từ cắn câu. Trong thời gian này đành phải ủy khuất Nhược Nhan vậy
Chương 72
Nhược Nhan vì không muốn làm hỏng chuyện tìm ra bí mật của mọi người nên nàng đành tiếp tục lên đường. Lúc đầu Tiểu Hoa không muốn ngồi chung kiệu với với Nhược Nhan, nàng là muốn ngồi trên ngựa cùng Thiếu Kì. Nhưng Thiếu Hàn đã lạnh lùng dập tắt ý nghĩ đó của nàng ta
“Không ngồi kiệu vậy đi bộ”
Nhược Nhan vì không muốn nhìn thấy mặt nữ nhân đáng ghê tởm kia, ngồi trong kiệu nói vọng ra:
“Nếu nàng ta muốn ngồi cùng ngựa với cửu vương gia, vậy cứ để nàng ta toại nguyện đi”
Thiếu Kì nghe Nhược Nhan gọi mình là cửu vương gia, thấy có chút không quen, rất xa lạ, rất nhẫn tâm. Nhưng hắn cũng không có nói gì. Nhược Y lúc này mới vén kiệu nói:
“Thiếu Hàn chàng lên đây điều khiển xe ngựa, để Tiểu Hoa ngồi ngựa của chàng vậy là được rồi”.
Tiểu Hoa lại có vẻ khó chịu khi không đạt được mục đích:
“Ta… ta là không biết cưỡi ngựa”
Nhược Y nhìn nữ nhân trước mặt càng thêm hối hận vì lúc trước đã thu nhận nàng. Nàng lạnh lùng liếc qua Tiểu Hoa một lượt:
“Không biết cưỡi ngựa, vậy ngươi đừng đi theo bọn ta nữa. Chúng ta không cần người vô dụng, làm vướng chân vướng tay”
Tiểu Hoa nhìn qua Thiếu Kì, nhưng Thiếu Kì cũng chẳng ngó ngàng gì đến mình, nàng ta đành khó khăn ngồi lên ngựa.
Đến buổi tối, vì đã lên đến chân núi nên không có nhà trọ để nghỉ ngơi. Lăm người đành phải nghỉ lại qua đêm ở trên núi. Hôm nay Thiếu Kì có bắt được hai con gà rừng. Thiếu Hàn và Thiếu Kì mỗi người đang quay một con. Thiếu Kì có liếc thấy Nhược Nhan đang đưa tay lên trên đống lửa. Trong lòng hắn có chút nhói đau. Là nàng đang lạnh sao?. Bởi vì mải nhìn Nhược Nhan lên con gà đang ở trên đống lửa cháy khét lẹt.
Tiểu Hoa có hô lên:
“Vương gia gà cháy rồi kìa”
Lúc này hắn mới bất giác thu con gà đang cháy lại. Vẫn còn may hắn trong lòng đã có dự định để con gà này cho Nhược Nhan. Hắn bất giác quên mất chuyện ngày hôm nay.
“Nhan Nhan cho nàng”
Nhược Nhan không có nói gì cũng không có nhìn hắn lấy một cái. Hắn lại ngượng ngùng đưa con gà về, trong lòng thầm cười khổ. Thì ra cảm giác bị người mình yêu không để ý chính là như thế này.
Tiểu Hoa thấy Thiếu Kì cầm con gà không có ý muốn đưa cho mình, nàng liền nói:
“Vương gia ta thấy gà đã chín, chúng ta nên ăn cho nóng”
Thiếu Kì đưa cả con gà của mình vừa quay xong cho Tiểu Hoa rồi rời đi. Tiểu Hoa trong lòng thầm tức giận đã âm thầm lập ra một kế hoạch
Sau khi mọi người đã ăn xong. Tiểu Hoa cố ý đi đến chỗ Nhược Nhan nói nhỏ:
“Giờ tí gặp ở sau rừng trúc”
Khi mọi người đã đi ngủ thì Nhược Nhan đến rừng trúc gặp Tiểu Hoa. Nàng đến nơi nhưng vẫn không thấy Tiếu Hoa đâu, lại nghĩ nàng chưa đến, nên ngồi chờ. Nhưng vừa định ngồi xuống thì có cảm giác như vật gì đập mạnh vào đầu rồi ngất đi.
Tiểu Hoa lúc này mới nở nụ cười thâm hiểm:
“Nhược Nhan đừng trách ta, có trách cũng trách ngươi không có số hưởng phúc”
Chương 73
Thiếu Kì đang có ý định đến nói chuyện cùng với Nhược Nhan. Hắn sẽ đến xin nàng tha thứ. Nhưng đi tìm khắp mọi nơi lại không thấy bóng dáng của nàng đâu.
“Nhan Nhan”
Thiếu Hàn cùng Nhược Y nghe tiếng gọi của Thiếu Kì thì tỉnh dậy
“Thiếu Kì có chuyện gì vậy”
“Tam huynh đệ không thấy Nhan Nhan đâu”
Nhược Y lúc này lại nhíu mày:
“Tiểu Hoa đâu”
Thiếu Hàn khẽ nói:
“Không xong rồi”
“Tam huynh sao vậy”
“Đi chúng ta đi tìm Nhược Nhan”
Ở rừng trúc lúc này, Tiểu Hoa đang định đẩy Nhược Nhan xuống vực thẳm, thì nàng tỉnh dậy thất người bị trói một chỗ
“Ngươi muốn làm gì”
Tiểu Hoa thấy Nhược Nhan tỉnh dậy liền nói:
“Ngươi tỉnh dậy sớm như vậy để làm cái gì”. Tiểu Hoa vừa nói vừa tháo dây trói cho Nhược Nhan, rồi kéo nàng đi đến bờ vực. Đúng lúc Thiếu Hàn vừa chạy đến đã kịp thời dùng phi tiêu bắn đến cổ tay của Nhược Hoa. Thiếu Kì dùng khinh công bay đến chỗ Nhược Nhan:
“Nhan Nhan nàng có sao không” Nhược Nhan không nói gì đẩy Thiếu Kì ra. Nhưng chưa đi xa được vài bước đã bị Tiểu Hoa bắt lại.
“Các ngươi không được qua đây, chính là Nhược Nhan, Nhược Nhan nàng ấy muốn giết ta”
Thiếu Hàn lúc này mới cười lạnh nói:
“Liêu Nhan Nhạn, ngươi còn muốn xảo biện đến bao giờ”
Tiểu Hoa nghe Thiếu Hàn nói như vậy thì giật mình:
“Ngươi nói luyên thuyên cái gì vậy”
Thiếu Kì lúc thấy hai người càng đến gần bờ vực hêt thì hoảng sợ:
“Đừng lùi lại, Tiểu Hoa mau thả nàng ấy ra, chúng ta sẽ không truy cứu tội của ngươi”
Tiểu Hoa lại cười lạnh:
“Ha ha việc đã đến lúc này, ta cũng chẳng gì phải dấu các ngươi nữa. Hôm nay ta phải trả thù cho tỷ tỷ của ta. Liễu Nhược Nhan ngươi còn nhớ hai năm về trước. Chính ngươi đã đuổi tỷ tỷ Liêu Nhan Nhạc của ta ra khỏi phủ. Khiến cho tỷ ấy phải tự tự. Nhà ta thì tan cửa nát nhà. Ta phải lưu lạc đến Hoa Nam”
Thiếu Kì nghe Tiểu Hoa nói vậy trong lòng thấy hối hận vì biết mình đã trách sai Nhược Nhan.
“Tiểu Hoa mau thả nàng ấy ra”. Thiếu Kì chưa kịp nói xong thì Tiểu Hoa đã bị Thiếu Hàn đánh vào tay. Nhược Nhan thoát khỏi tay của Tiểu Hoa Thiếu Kì vội chạy đến ôm lấy nàng vào lòng. Nhược Y cũng tiến đến:
“Nhược Nhan ngươi không sao chứ”. Nhược Y còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tiểu Hoa từ đằng sau bắt lại.
“Lãnh Thiếu Hàn chính là ngươi làm hỏng kế hoạch của ta, ta bắt ngươi phải trả giá.”. Nói rồi Tiểu Hoa cùng Nhược Y nhảy xuống vực
Chương 74
Thếu Hàn còn chưa định hình được đã xảy ra chuyện gì, thì đã thấy Nhược Y ở trước mắt mình ngã xuống vực. Hắn tính nhảy xuống cứu Nhược Y nhưng lại bị Thiếu Kì chặn lại:
“Tam huynh không thể vực này rất sâu”
Thiếu Hàn đẩy Thiếu Kì ra quát lớn:
“Không được ta phải cứu nàng ấy”
Thiếu Hàn thấy Thiếu Kì mất hết lý trí như vậy chính là lần đầu tiên, hắn liền ra tay đánh ngất Thiếu Hàn.
“Nhược Y, Nhược Y”. Thiếu Hàn ngồi bật dậy mồ hôi trên người đã chảy ra như tắm. Hăn liền chạy xuông giường, thì Thiếu Kì vào:
“Tam huynh đã tỉnh”
“Nhược Y đâu”
“Tẩu tẩu, tẩu ấy…”
Thiếu Kì hét lên: “Nàng ấy sao rồi”
“Tam huynh, huynh đừng lo, đệ đã cho người đi tìm”
“Không được ta phải đi tìm nàng ấy”
Thiếu Kì vừa ra đến chân núi nhìn xuống vực thẳm. Trong lòng lại không thôi sợ hãi. Vực nhìn không thấy đáy, bị rơi từ trên xuống chỉ còn tan xương nát thịt. Hắn quỳ xuống bên bờ vực, nghĩ lại lúc Nhược Y bị đẩy xuống, hắn lại thấy tự trách chính mình không để ý. Người trong giang hồ gọi hắn là võ công đệ nhất thiên hạ. Hắn lại tự cười chính mình. Võ công đệ nhất thiên hạ để làm gì, hắn lại không bảo vệ được người mình yêu. Chứng kiến người đó đi vào chỗ chết trước mắt mình
Hắn nhắm mắt như suy nghĩ lại một điều gì đó, hắn ước gì Nhược Y vẫn còn sống, dù hắn biết khả năng xảy ra điều này có lẽ là không thể, rồi quay sang nói với Thiếu Kì:
“Chết phải thấy xác”
Thiếu Hàn mấy ngày hôm nay đi từ sáng sớm, về lại rất muộn, lúc nào cũng mang khuôn mặt u sầu. Thiếu Kì cũng chẳng khá hơn là mấy hắn luôn tự trách mình đã không tin tưởng Nhược Nhan, nếu như hắn sớm một chút đuổi Tiểu Hoa đi thì đã không đẫn đến kết cục bi thương như vậy. Hắn cảm thấy như mình chính là kẻ gây ra mọi chuyện. Tam huynh không nói chuyện với hắn, Nhược Nhan cũng tìm cách tránh xa hắn.
Nhược Nhan sau ba ngày đã suy nghĩ thông suốt, nàng cũng chẳng muốn ở mãi nơi đây. Nên sáng này lúc sớm đã đến tìm Thiếu Kì. Thiếu Kì thấy Nhược Nhan đến tự nhiên cảm thấy vui hẳn:
“Nhan Nhan nàng đến rồi”
Nhược Nhan lạnh nhạt nói với Thiếu Kì:
“Tà đến là chào từ biệt ngươi”
Thiếu kì lúc này mới giật mình, tam huynh mấy ngày không quan tâm đến hắn, nay Nhược Nhan cũng bỏ hắn mà đi. Hắn đang dần dần mất đi hết người thân cũng chỉ vì một phút không tin tường. Nhược Nhan thấy Thiếu Kì không nói gì liền quay người bước đi. Nhưng đi được vài bước lại bị vòng tay quen thuộc ôm từ phía sau
“Nhan Nhan đừng rời bỏ ta, mọi người đều từ từ bỏ ta mà đi”
Nhược Nhan không nói gì mặc cho hắn ôm một lúc rồi gỡ tay hắn ra. Khi nàng bước được hai bước thì nghe thấy tiếng “Rầm” ở đằng sau. Quay lại đã thấy hắn nằm bất tỉnh ở dưới mặt đất. Ngồi bên giường nhìn hắn. Nàng giật mình khi đưa tay lên trán hắn, rất nóng. Lúc này mới để ý hắn đã gầy đi rất nhiều, gương mặt xanh xao, trong lòng lại có chút mềm lòng. Ba ngày để suy nghĩ nàng đã đưa ra được quyết định. Nhưng sao khi thấy hắn như vậy nàng lại không lỡ rời đi.
Hắn trong lúc mơ ngủ đã nắm lấy tay của nàng:
“Nhan Nhan nàng đừng rời ta”
Buổi tối khi thức dậy, hắn thấy trong phòng trống không, không một bóng người. Hắn lại cười thầm, hắn đau lòng, giằng xé: Nhược Nhan đã đi, nàng bỏ hắn mà đi. Mọi người đều rời bỏ hắn mà đi. Hắn điên cuồng đấp vỡ tất cả những thứ có ở trong phòng. Rồi lại ngồi xuống giường suy nghĩ lại hình ảnh trước đây của nàng. Hắn lại khóc. Nam nhân rơi lệ là một điều đáng xấu hổ. Hắn cũng không quan tâm, hắn còn cần đến thể diện làm gì khi nàng đã không còn ở bên hắn.
Bên ngoài có tiếng bức chân đến gần, Thiếu Kì đang ngồi trên giường vội đứng dậy chạy đến mở của, trong long không khỏi hồi hộp: là nàng nhất định là nàng.
“Công tử có chuyện gì vậy, ta nghe thấy tiếng động”, vị tiểu nhị vừa nói vừa nhìn vào bên trong phòng
“Không có chuyện gì ngươi đi đi”. Nói rồi hắn đóng cửa phòng đi vào
Hắn tự cười mình, cười nhạo chính bản thân. Nhược Nhan sao có thể trở về chứ, nàng chính là đã nói là làm. Làm sao có thể trở về đây. Hắn một lần nữa ngủ thiếp đi ở trên nền đất.
Chương 75
Nhược Nhan vừa nhớ lại lúc ở trên đường đã gặp lão nhân kia, lão nhân đó đã nói những lời rất khó hiểu. Nàng liền đi nói với Thiếu Hàn. Thiếu Hàn cũng giật mình nhớ ra:
“Chân núi Thiên Sơn. Đúng vậy ta phải đi Thiên Sơn một chuyến”
Nhược Nhan thấy Thiếu Hàn quyết tâm như vậy, nàng cũng rất sốt ruột về chuyện của Nhược Y
“Ta cũng muốn đi”
Thiếu Hàn quay lại nhìn Nhược Nhan:
“Vậy chúng ta đi”
Nhược Nhan kéo tay Thiếu Hàn lại:
“Bây giờ trời đã tối, ta thấy ngươi cũng cần nghỉ ngơi, bây giờ chúng ta trở về ngai mai khởi hành sớm”
“Được”
Khi Nhược Nhan trở về phòng thì thấy trong phòng Thiếu Kì đồ đạc đã vỡ vụn. Hắn đang nằm ở dưới sàn nhà. Nàng lại thầm mắng trong lòng: Mới đi một chút, trở về đã thành bộ dạng thế này. Nàng bước đến khẽ lay Thiếu Kì dậy
Thiếu Kì mở mắt lạ là hình ảnh của Nhược Nhan, hắn lại nhíu mày lần này đã là lần thứ tư rồi Nhan Nhan lúc nào cũng như vậy khi hắn mở mắt thấy nàng, nhưng sờ vào thì lại biến mất. Nên lần này hắn chỉ năm yên một chỗ nhìn nàng không nói gì
Nhược Nhan thấy hắn cứ mở mắt không nhúc nhích khó hiểu nói:
“Giường có không nằm, muốn nằm ở dưới đất đến bao giờ”
Hắn lại cười. Thì ra là như vậy nếu như hắn không động vào ảo giác trước mặt, thì ảo giác đó còn có thể nói chuyện. Nhược Nhan lại thấy hắn cười như kiểu cười nhạo mình lại tức giận quát:
“Ngươi cười cái gì”
Thiếu Kì lúc này mới thấy lạ, hình ảnh trước mắt rất chân thật, không giống như ảo ảnh. Hắn đưa tay nên sờ vào má Nhược Nhan thật kì lạ không có biến mất. Hắn lúc này mới biết nàng trước mặt là thật vội vàng ngồi dậy ôm lấy Nhược Nhan vào lòng. Nhược Nhan đẩy Thiếu Kì ra nhưng hắn ôm lại càng chặt.
“Nhan Nhan thật tốt quá nàng không bỏ ta đi”
Nhược Nhan thấy Thiếu Kì nói như vậy cũng không có phản kháng nữa chỉ lẳng lặng nói:
“Chúng ta ngày mai đến núi Thiên Sơn, nên ngươi tốt nhất mau khỏe lại”
“Chúng ta đến núi Thiên Sơn làm gì”
“Tìm Nhược Y”
Thiếu Kì cũng chẳng hiểu tại sao lại lên núi Thiên Sơn tìm Nhược Y hắn cũng hỏi lại. Bây giờ điều quan trọng với hắn chính là Nhược Nhan đã quay lại. Thiếu Kì lại thủ thỉ nói với Nhược Nhan:
“Nhan Nhan cám ơn nàng đã trở về”
Nhược Nhan im lặng một lát rồi nói:
“Ta vốn dĩ chưa bao giờ rời đi”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro