Tên Thầy Thuốc Chết Tiệc
Sau trận chiến với bọn cướp, Quang Vĩ đứng giữa đám đông, hơi thở nặng nề. Máu từ vết thương trên vai và cánh tay chảy xuống, nhuộm đỏ nửa bộ áo vải thô. Nhưng cậu vẫn đứng vững, như một tòa núi sừng sững giữa cơn bão.
Dân làng nhìn thấy cảnh đó mà hoảng sợ. Có người run rẩy nói:
— “Ngài ấy… bị thương rồi!”
— “Trời ơi, vết thương sâu quá! Chúng ta phải làm gì đây?”
Bỗng, giữa đám đông, một giọng nói trầm ấm vang lên:
— “Mọi người tránh ra, để ta xem vết thương.”
Mọi ánh mắt lập tức hướng về phía người vừa lên tiếng.
Đó là một chàng trai trẻ, dáng người cao gầy, khoác trên mình chiếc áo vải xanh giản dị. Mái tóc buộc gọn phía sau, đôi mắt sáng, mang theo vẻ thông tuệ và điềm tĩnh. Cậu ta bước đến trước mặt Quang Vĩ, nhìn vết thương chảy máu mà nhíu mày.
— “Ngươi không thể đứng mãi thế này. Theo ta vào phòng thuốc.”
Quang Vĩ cau mày:
— “Không cần. Ta vẫn ổn.”
Chàng trai kia không nói gì, chỉ đột ngột đưa tay ấn mạnh vào vết thương trên vai cậu.
— “Hự!” – Quang Vĩ rên lên, suýt nữa quỵ xuống.
Chàng thầy lang thản nhiên nói:
— “Vẫn ổn? Nếu còn cứng đầu, vết thương sẽ nhiễm trùng và ngươi có thể mất mạng đấy.”
Dân làng xung quanh cũng lên tiếng:
— “Đúng đó, Thiên Lang Nhân! Ngài phải để người ta chữa trị!”
Quang Vĩ nhíu mày nhìn chàng trai trẻ một lúc lâu. Cậu ta trẻ hơn cậu, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh, chẳng hề sợ hãi. Sau cùng, Quang Vĩ thở dài:
— “Được, ta theo ngươi.”
---
Chàng thầy lang dìu Quang Vĩ về phòng thuốc của mình, một căn nhà gỗ nhỏ phía cuối làng. Cậu ta đè Quang Vĩ ngồi xuống giường, nhanh chóng lấy ra thuốc và băng vải.
— “Cởi áo ra.”
Quang Vĩ nhướn mày:
— “Ngươi ra lệnh cho ta à?”
— “Nếu không muốn bị sốt cao vì nhiễm trùng, thì nhanh lên.”
Quang Vĩ bật cười, nhưng cũng làm theo. Khi lớp áo được cởi ra, cơ thể vạm vỡ của cậu lộ ra trước mắt chàng thầy lang – cơ bắp săn chắc, nhưng cũng đầy vết sẹo từ những lần rèn luyện và chiến đấu.
Chàng trai im lặng một lát, rồi bắt đầu rửa sạch vết thương, thoa thuốc, và băng bó cẩn thận.
Quang Vĩ ngồi yên, cảm nhận được động tác của chàng trai rất nhẹ nhàng và chính xác.
— “Ngươi là ai? Ta chưa thấy ngươi trong làng bao giờ.”
Chàng trai vẫn chăm chú băng bó, chỉ đáp gọn:
— “Ta mới đến. Là một thầy lang.”
— “Tên ngươi?”
— “Thương Vương Lệ .”
Quang Vĩ hơi ngạc nhiên:
— “Họ Thương? .”
— “Ừm .” – Vương Lệ đáp, rồi đưa cho Quang Vĩ một chén thuốc. – “Uống đi, giúp giảm đau và chống viêm.”
Quang Vĩ cầm lấy chén thuốc, uống một hơi. Mùi vị rất đắng, nhưng cậu không nhăn mặt chút nào.
— “Tay nghề không tệ. Ngươi học y thuật từ đâu?”
Vương Lệ nhìn cậu, khóe môi khẽ nhếch lên:
— “Từ một người thầy giỏi. Sau này ngươi sẽ còn phải nhờ ta nhiều đấy.”
Quang Vĩ cười lớn:
— “Ta thích sự tự tin của ngươi đấy, Vương Lệ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro