Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Bên này Nani vừa bước vào phòng thì sững sờ khi nhìn thấy một nam nhân đang đứng tựa vào cửa nhìn mình cười cười..Cậu cố gắng điều chỉnh cảm xúc rồi cười nói:

- " đúng là phải cảm ơn Vương Phi, vừa nghe tin nàng ấy bị ta ăn hiếp thì Quốc Vương đã vội vàng đến xem, mà cũng nhờ phước của nàng mà Quốc Vương mới thèm để ý đến ta!"

Dew cười vui vẻ đi vào, kéo người đang hờn dỗi trước mặt vào lòng mình. Nghe người nói ả Vương Phi đi đến chỗ của cậu gây sự thì anh đã chạy ngay lập tức đến đó vì sợ cậu lại bị bắt nạt... Chỉ vì có nhiều người hầu theo sau nên anh mới đến chậm như vậy.. Vậy mà cái đầu nhỏ của cậu lại nghĩ thành anh lo cho Vương Phi chứ... Nói thật anh cũng không còn cảm giác như trước với Vương Phi nữa rồi, chỉ cần nhìn thấy mặt nàng ta thì anh đã thấy chán rồi.. nhưng biết làm sao được, giờ đã rước nàng ấy về thì không thể vứt bỏ nàng ấy một mình được nên thỉnh thoảng anh sẽ ghé qua phòng Vương Phi thăm nàng ấy một lúc để cho nàng ấy không cảm thấy bị bỏ rơi..

Anh khẽ búng trán người đang ngồi trong lòng mình một cái rồi cười nói:        " Nàng ghen à?"

Nani ngồi trong lòng anh mà ho khan hai tiếng như bị nói trúng tim đen : " khụ...khụ... tại sao ta phải ghen?"

Anh chỉ cười rồi ghé sát mặt vào tai cậu rồi thì thầm:

- " nhắc về tội phạm thượng mới nhớ, từ lúc ta gặp nàng đến giờ nàng chưa bao giờ hành lễ với ta. Vậy theo Quốc Pháp thì nàng sẽ phải bị phạt."

Cậu cố ý phớt lờ như không nghe thấy gì: " oa.. hôm nay thời tiết đẹp quá!"

Dew chỉ cười , con hổ con này đúng là đáng yêu quá nha... Anh đưa tay lên nghịch mái tóc đen óng của cậu rồi tham lam hít lấy hít để mùi hương hoa lưu ly trên người cậu.. Nhiều lần anh muốn đến thăm cậu nhưng Vương Phi luôn kêu đau đầu, mệt, không khoẻ để giữ chân anh. Không ngờ điều đó lại khiến cậu uỷ khuất như vậy.

Bỗng dưng Nani vòng tay ôm lấy cổ Dew sau đó vùi đầu vào ngực anh, cậu tham làm nằm trong lòng anh hít thật sâu mùi hương nhẹ nhàng của hoa nhài trên người anh.

Còn Dew khi thấy cậu như vậy thì anh khẽ nhíu mày vuốt vuốt mái tóc cậu hỏi:

- " vẫn giận ta chuyện vừa nãy sao?"

Cậu gật gật đầu lên tiếng:

- " mặc dù ta là Vương Hậu nhưng đó cũng chỉ là cái danh xưng, chẳng ai tôn trọng ta cả. Vì dạo này huynh hay đến nghỉ ở phòng ta nên họ mới bắt đầu tôn trọng ta, nhưng nhỡ đâu có một ngày huynh lại bỏ mặc ta như lần trước thì ta biết phải sống sao!"

Anh từ từ nâng gương mặt đẹp tựa như thiên thần của cậu lên, lúc này khuôn mặt cậu thể hiện rõ sự buồn bực, khoé mắt cũng dần ừng ững nước. Nhìn cảnh này lòng anh lại nhói đau một chút, anh dịu dàng lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cậu rồi nói:

- " hôm nay nàng ấy đã bị ta phạt đến mức ấy rồi, sau này họ sẽ không dám động đến nàng đâu."

   Cậu ngay lập tức xị mặt, uỷ khuất nói:  " chỉ sợ họ bằng mặt chứ không bằng lòng!"

   Anh ngay lập tức dỗ dành, vỗ vỗ vào lưng cậu an ủi : " nếu họ dám động đến nàng, ta tuyệt đối không tha!"

   Cậu nghe vậy thì cũng chỉ cười ngượng sau đó lại vùi đầu vào ngực anh. Anh chỉ cười xoa xoa đầu cậu rồi thưa cơ bế cậu lên giường sau đó ôm chặt không buông.

   Còn Nanon đứng ở trong phòng nhìn cảnh tượng hai con người cứ tý lại ôm nhau sau đó lại xoa đầu nhau... Cậu bĩu môi... hai người làm như trong phòng này có mỗi hai người thôi hay sao ý! Còn có cả ta nữa mà!...Sau một lúc thấy Quốc Vương ôm Vương Hậu lên giường thì cậu cũng biết điều mà tự túc lui ra, trước khi đi còn không quên nhìn hai người bằng nụ cười ẩn ý..

    Sau một hồi ôm nhau ngủ trưa thì cuối cùng Nani cũng thức dậy, cậu vươn vai ngáp ngắn ngáp dài một cái rồi gỡ cái bàn tay đang ôm chặt lấy eo của mình ra rồi nhẹ nhàng đặt xuống giường tránh để người kia tỉnh giấc.

   Cậu nhẹ nhành bước xuống giường rồi gọi Nanon vào để giúp mình mang nước đến xúc miệng và rửa mặt. Xong xuôi hết tất cả thì cậu mới bắt đầu bước vào gian trong bắt đầu thay y phục...

    Đang tập trung mặc y phục thì từ đâu một cảm giác đau nhói ở phía eo truyền đến. Cậu nhíu mày nhăn nhó:

- " Nanon! Em hơi mạnh tay rồi!"

    Không thấy Nanon nói gì, cậu khó hiểu nghĩ nghĩ chẳng phải thằng bé này nói rất nhiều sao? Sao giờ lại im lặng vậy?!... cậu nhanh chóng gọi thử lần nữa: " Nanon! Em nghe ta nói gì không? Không lên tiếng ta liền gả em đi đó!"

   Nanon đang đứng nép ở trong góc tường phía sau nghe thấy Vương Hậu nói vậy thì cậu nhanh chóng lên tiếng : " Vương Hậu! Em đâu có làm gì đâu! Ngài quay lại phía sau đi."

   Cậu nửa muốn nửa ngờ.. Ủa quay lại làm chi... có gì à!... cậu vốn tưởng rằng Nanon đang trêu mình nên cậu định không quay lại nhưng tính tò mò của cậu lại nổi dậy, cậu quay phắt ra đằng sau rồi hai tay đưa lên vò đầu người trước mặt khiến đầu tóc người kia từ gọn gàng giờ đã rối như tổ quạ... Cậu quay lại thấy trước mặt mình không phải Nanon mà là Dew Huynh, nụ cười trên môi cậu lập tức tắt ngấm, cậu gượng cười gãi gãi đầu mình nói :

- " Dew huynh không phải đang ngủ sao? Hơ... hơ ta không biết là huynh..."

   Dew mặc kệ đầu tóc mình như nào anh lúc này chỉ quan tâm đến việc cậu vừa kêu đau, anh liền nói : " ta làm nàng đau sao? Xin lỗi đây là lần đầu tiên ta đeo thứ này cho người khác, nên... nên không giỏi lắm.."

    Cậu nghe thấy anh nói vậy thì cậu cười tươi nói với anh: " không... không sao đâu... huynh đeo cho ta đi."

    Cậu cầm áo lên rồi chỉ anh cách đeo dây cài này kiểu gì, sau một hồi giảng giải thì cuối cùng anh cũng đã làm được... Cậu thấy vậy thì thở hắt một hơi.. haizzz cuối cùng cũng xong!.. Mệt chết ta rồi... Cậu tò mò nhìn lại chiếc dây cài mà vừa nãy anh cài lên cho cậu, dây cài này có nhiều viên phỉ thuý màu xanh ngọc được nối liền với nhau, màu sắc hài hoà hơn nữa lại còn mang đến cảm giác rất thơ mộng... cậu sững người một lúc, đây... đây không phải là dây cài lần trước cậu trốn phủ đi chơi mà không có tiền mua đây sao? Sao huynh ấy lại có?!

   Cậu ngẩn ngơ nhìn người trước mặt trong đầu tràn đầy suy nghĩ, Sao huynh ấy lại có chiếc dây cài này? Sao lại có thể trùng hợp đến vậy? Trong khu phố đó chỉ có một dây cài này, không thể nào trùng hợp như vậy?.... Cậu đang ngẩn ngơ suy nghĩ rồi cứ nhìn chằm chằm vào người kia, Dew thấy cậu nhìn mình như vậy thì chỉ cười rồi hỏi: " Nàng có thích không?"

    Cậu gật gật rồi không nhịn được tò mò mà hỏi: " thích.. nhưng huynh sao biết ta thích thứ này?!"

    Cậu cầm sợi dây cài vừa nãy giơ lên , anh cũng chỉ cười rồi nói :

- " là Nanon nói cho ta biết, lúc nàng trốn phủ đi chơi do không mang tiền nên không mua được sợi dây này vậy nên ta đã đặc biệt tìm lại sạp bán đó và mua nó! Đúng không Nanon?!"

   Nanon đứng bên cạnh nghe từ đầu câu chuyện mà chẳng hiểu cái gì... cậu có bao giờ nói với Quốc Vương đâu? Mà có gặp Quốc Vương bao giờ đâu mà nói? Ơ hay... Quốc Vương đang nói gì vậy?... cậu cố gắng lục lại trong trí nhớ của mình... nhưng sau nhiều lần nhớ lại thì cậu khẳng định rằng mình chưa bao giờ nói chuyện này với Quốc Vương cả...

    Thấy Nanon không trả lời Dew liền lên tiếng sau đó dùng một ánh mắt hết sức là yêu thương nhìn cậu bé trước mặt:

- " Nanon! Ta nói đúng không?"

    Nanon định trả lời là ' không' nhưng đột nhiên cậu va phải ánh mắt của Dew, lúc này nhìn vào đôi mắt ấy thì đột nhiên cậu nhận được một tín hiệu, ngươi thử nói không xem ta có chém ngươi không! Cậu bất giác run người, lúc này hết nhìn thấy ánh mắt thì cậu lại nhìn thấy Quốc Vương nở nụ cười méo mó nhìn cậu khiến cậu hốt hoảng lập tức nói : " đúng... đúng thưa Vương Hậu, là em đã nói với Quốc Vương đó!"

   Nani thấy Nanon nói vậy thì cũng chẳng nghi ngờ gì nữa mà gật gà gật gù, Dew thấy Nanon trả lời như vậy thì rất hài lòng sau đó nhìn Nanon đang đứng lau mồ hôi mà nói nhỏ : " Làm tốt lắm! Đừng nói Vương Hậu biết sự thật nếu không hậu quả ngươi tự biết!"

    Nanon đang lau mồ hôi nghe thấy câu này thì cũng chỉ biết cười gượng rồi sau đó gật đầu nhẹ một cái với anh. Anh cười hài lòng rồi tiến đến chỗ để trang sức của cậu, anh lục lọi một hồi thì thấy toàn là những viên minh châu nhỏ bằng ngón tay, và xung quanh phòng cũng chỉ có vài chục rương trang sức bằng vàng... anh khẽ nhíu mày:

- " đây là minh châu và trang sức của nàng sao?"

    Cậu ngồi nghịch nghịch cái dây cài rồi thản nhiên gật đầu: " đúng vậy, đó đều là trang sức hồi trước đó ta còn chưa dùng hết! Huynh hỏi có gì sao?"

   Anh chỉ lắc đầu rồi thản nhiên nói:
" không có gì! Lát nữa ta sai người mang vài rương trang sức đến cho nàng!"

    Cậu nghe đến đây thì hoảng hốt xua xua tay: " không cần đầu, ta còn 10 rương nữa chưa dùng hết kìa!"

     Anh ngạc nhiên nhìn cậu rồi nói: " cái gì? Nàng chỉ còn 10 rương nữa thôi sao? Không được.... Lát nữa ta phái người đem 20 rương nữa đến cho nàng!"

   Cậu giật mình nhìn anh, cái gì vậy? 10 rương trang sức đầy ú ù ụ kia mà huynh bảo là ít á? 10 cái rương này ở hiện tại ta còn có thể tiêu xài thoải mái cả đời đó! Cậu lại xua tay loạn xạ trước mặt rồi nói: " không cần đâu huynh, ta vầy là đủ dùng rồi!"

- " không được! Nàng không thể chịu thiệt như trước nữa... ta sẽ bù đắp lại cho nàng!"

    Nani thấy vậy cũng cạn lời, mặc kệ cho người kia thích làm gì thì làm...Nhìn anh cứ đi đi lại lại nhìn đống trang sức vàng bạc kia thì cậu lại cảm thấy buồn cười... sao nhìn giống ông bố đang kiểm tra sính lễ vậy chứ! Thật là...
    

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro