Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1 : Đây là đâu , ta là ai ?.

" Cố lên ... Diệp Tâm , cậu làm được mà mình "
" Mình sẽ cố gắng , lên được trường sẽ gặp được nhiều anh soái ca đẹp trai "
Một lúc sau , khi Thiên Nhã ( bạn cùng lớp với nữ chính ) quay lại thì đã thấy Diệp Tâm thiếp đi rồi , cô lấy chăn đắp cho bạn mình rồi lặng lẽ rời khỏi phòng . Khi Thiên Nhã vừa đi , căn phòng bỗng tối sậm lại , bầu không khí u ám , một luồng khí đen hút cô vào .
" A...a...a... Cứu mạng , cứu mạng ".
Cô ngã trong một khu rừng , đầu cô bắt đầu choáng , từ đâu đó phát ra một tiếng đàn ông
" Hình như là tiểu thư " - Người đàn ông 1
" Đúng rồi , tiểu thư , tiểu thư ,... " - Người đàn ông 2 gọi liên tục .
Cô ngất đi . Khi tỉnh dậy , cô thấy mình ở trong một căn phòng đẹp đẽ , hoành tráng , trên người cô là một bộ y phục rất đẹp
" A ! Tiểu thư tỉnh rồi " - Một cô gái lên tiếng .
" Thiên Nhã , cậu làm gì ở đây ? " - Diệp Tâm giọng nói nhỏ .
" Con nói gì vậy , Tâm Nhi , đây là nô tỳ của con , tên cô ấy là Nha Nha mà , đứa con gái của ta " - Một người phụ nữ cất giọng .
" Tiểu thư ! Tiểu thư người quên muội rồi sao ? " - Nha Nha đang rưng rưng nước mắt .
" Tiểu thư ...? Thiên Nhã là Nha Nha ...? Người phụ nữ đó là ai ? "
Trong đầu cô hiện ra những câu hỏi do chính bản thân tự đặt ra . Mọt hồi lâu cô nghĩ đây chỉ là giấc mơ , cô đưa tay lên nhéo má .
" Hừm ... Đúng mơ rồi nhắm mắt lại nào , ....." - Cô ngồi bật dậy - " Ôi mẹ ơi ! ... đau quá ! Mình chưa tỉnh dậy sao ? ." - Cô lấy tay tát nhiều lần vào mặt .
Bỗng có một đôi bàn tay gầy thon cầm lấy thật chặt cổ tay cô - " Tâm Nhi ! con bị làm sao vậy ? Hài Nhi của mẹ , con rốt cuộc là làm sao ? " - Người phụ nữ ấy khóc lên , giọng nói run run sợ hãi .
" Cô ơi ! Cô cho con hỏi đây là năm nào ạ ? "
" Hài Nhi khờ năm này là năm Tinh Diệu , lần thứ 33 con quên rồi sao ? "
" Tinh Diệu ? ... Cái tính huống gì đây ? Đây là xuyên không sao , mình đang là mọt tiểu thư ư ? ... "
Từ ngoài cửa , một người đàn ông nhìn khá già với giọng ồm ồm khẽ cất tiếng
" Tâm Nhi , con lại muốn giở trò gì đây , con muốn hù dọa mẫu thân con thế nào nữa ? "
" Lão gia ! Sao ông lại nói thế ? Tâm Nhi là do ông không dạy đàng hoàng, giờ đã thành thế này ông còm trách nó ? " - Người phụ nữ ấy tức giận quát .
" Phu Nhân , bà xem , con a đầu này bà còn lạ gì nữa , nó quỷ kế đa đoan đến ta còn thua nó , nó giống bà đấy Phu Nhân "
" Phu nhân ? Lão Gia ? Nô Tỳ ? Tâm Nhi ? Nhẽ nào mình thật sự xuyên không ư ? Người phụ nữa kia là mẹ mình bà ấy có vẻ rất quan tâm mình không thể để bà ấy lo lắng " - Diệp Tâm suy nghĩ hồi lâu cất tiếng - " Mẫu thân ! Con không sao ! Phụ Thân ! Con ổn mà " .
Người phụ nữ mỉm cười ôm lấy Diệp Tâm - " Ta biết hài nhi của ta không sao mà ! "
Người đàn ông khẽ xoa đầu - " Ta biết mà , con a đầu này chỉ giỏi phá thôi " .
Một đôi tay bé nhỏ khẽ nắm lấy tay áo của Diệp Tâm , giọng nhỏ cất lên - " Tiểu thư ... Người nhận ra muội chứ ? "
" Có ! Muội là Nha Nha đúng không " - Cô bật cười nói - " Nói thế chứ biết gì đâu , thôi nói như thế cho em đỡ buồn " - Trong suy nghĩ Diệp Tâm gào thét .
Khi đã ổn thỏa hết , tất cả mọi nhười tập trung vào một Gia để ăn cơm . Bên trong rất đẹp , nô tỳ ở khắp nơi , khang trang , tráng lệ . ( " Đây chắc là nhà quý tộc " - Tác giả gào thét - " Ta cũng muốn xuyên không " ) .
" Tâm Nhi ăn nhiều một chút , con chịu khổ rồi " - Người phụ nữ ấy gắp thức ăn
" Đa tạ người mẫu thân "
Cả nhà đang ăn vui vẻ , cười cười nói nói thì đâu đó cất lên một tiếng trông vang lên . Một người đàn ông bước vào , là thái giám cận kề với hoàng thượng . Ông ta nói :
" Chiếu của Hoàng gia có chỉ : Nội trong tuần phải có một mĩ nhân để tuyển vào sở cho Hoàng gia . "
Khi thái giám vừa ra ngoài , người phụ nữ ấy đứng dậy đập bàn ăn - " Không được ! Tâm Nhi của ta sẽ không đi đâu hết "
" Phu nhân à ! Bà hiểu cho ta , là quan của phủ ta cũng không muốn con gái ta như vậy . Ta...ta ... cũng áy náy lắm ... ta là người cha tồi " - Ông khẽ giọng trầm xuống  .
Cả gian phòng bỗng u ám , tất cả đều buồn , Diệp Tâm hiểu chuyện liền lại gần người phụ nữ ấy và mỉm cười nói : " Mẫu thân ! không sao đâu , con đi rồi cũng sẽ về mà , người dừng lo ".
" Không ! Lão bà này không cho con đi đâu cả " - Bà ấy níu kéo , gào thét lên sợ mất đứa hài nhi này , đúng là một bà mẹ yêu con .
" Phu nhân , ta hiểu cảm giác của bà nhưng bà cũng phải nghĩ cho con và ta chứ ? Con gái mình vào đấy cũng tốt mà , cũng có thể học hỏi , lại gần thiếu tử gia , Vương gia , nhị gia , hoàng thượng , danh của Chu gia ta sẽ nổi hơn " - Ông cố nói cho bà hiểu , cũng tự an ủi bản thân .
" Lão gia .... nhưng .... " - Bà vẫn còn hơi lo .
" Yên tâm ! Con không sao mà . Mai con sẽ sắp hành lí đi sớm , sẽ thường xuyên hồi thư cho hai người " - Cô mỉm cười nói lời động viên cha mẹ mình  .
" Nô tỳ nguyện theo hầu hạ tiểu thư " - Nha Nha cất tiếng
    Khi ấy phu nhân cũng đã khá yên tâm hơn đành bất đắc dĩ chấp nhận .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nanhh