Chương 1:
Triều đại Hoàng gia là thời kì mà Nam Dực quốc hưng thịnh nhất. Đất nước không bị xâm phạm, dân cư có cuộc sống ấm no. Hôm nay là tết trung thu, hoàng cung tổ chức một bữa tiệc lớn. Các quan viên từ tam phẩm trở lên cùng gia quyến phải tham dự. Những ánh đèn lấp lánh đủ màu sắc sáng cả một vùng trời. Tiếng đàn, tiếng cười nói dạ tiệc bao trùm khắp hoàng cung. Nhưng mà một góc nào đó trong nơi này tràn ngập bóng tối. Dưới mái hiên lãnh cung có một mỹ nhân đang đứng nơi đó. Nàng gầy và yếu đến nỗi như chỉ cần một cơn gió nhỏ cũng đủ cuốn đi. Ánh mắt vô hồn luôn hướng về nơi đang tổ chức bữa tiệc trung thu kia.
Tỳ nữ nhắc nhở nàng: “Nương nương. Người mau vào trong kẻo gió buổi tối lạnh. Cơ thể của người rất yếu a”
Nàng chỉ đáp nhẹ một cách nhẹ tênh: “Ta muốn ra sân ngắm hoa một chú thôi .Không sao đâu”.
Nói rồi nàng đi đến ngồi lên cái xích đu tự làm kia. Cái xích đu này là nơi để nàng giết thời gian mỗi ngày. Nó là thú vui duy nhất nơi đây. Mỗi lần hồi tưởng lại kí ức thì nàng đều ngồi lên nó.
À! Nên kể sao đây ? Nàng đã từng là thiên kim tiểu thư tướng phủ cao quý - Vương Tuyết Lệ. Trong một lần du ngoạn trên sông thì nàng tình cờ gặp hắn đang chơi đàn. Tiếng đàn của hắn làm nàng say mê, đúng vậy, nàng đã yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng đâu hay biết đây là bước ngoặt của cuộc đời mình. Trẻ người non dại chỉ đắm chìm vào tình yêu. Vương Tuyết Lệ này mặc kệ lời khuyên bảo của cha mẹ mà nhất quyết đòi gả cho hắn. Một năm qua nàng giúp đỡ hắn, thậm chí hi sinh bản thân mình để đưa hắn lên ngôi vị tôn quý nhất – hoàng đế. Nhưng thứ nhận lại được là những gì: phản bội, nhà tan cửa nát, bị đưa vào lãnh cung,… Ha ha, nực cười làm sao.
Nhiều lần nàng hồi tưởng lại đoạn hồi ức cùng hắn du ngoạn sơn thủy, đánh đàn hợp tấu cùng nụ cười dịu dàng kia mà lòng đau như cắt. Sao một con người có thể thay đổi đến như vậy hay thật sự là lúc đó hắn đã lừa dối nàng?
Khi hắn đăng cơ làm hoàng đế, vì để củng cố địa vị hắn để nàng chỉ ở phi vị.
“Lệ Nhi, xin nàng đừng trách ta. Để làm yên ổn các triều thần ta phải lập con gái Mộ tướng quân có công nhất là hậu. Nhưng mà tình cảm của ta vẫn dành cho nàng nhiều nhất, sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng”.
Nhưng mà sau đó thì sao? Hắn ngay đêm quấn quýt bên Mộ Tĩnh Nhu xinh đẹp kia. Hắn đã hứa với nàng những gì? Đối xử tốt? Thật là giả dối. Mỗi đêm hắn ở bên tẩm cung Hoàng Hậu thì nàng ở bên Thừa càn cung như gặm nhấm vết thương. Nhưng nàng yêu hắn, yêu đến say mê nên không dám nói điều gì.
Ngày tết Nguyên Đán, Hoàng Hậu gửi một bức thư cho nàng:
“Giờ Ngọ gặp ở hồ trong hậu hoa viên. Ký tên: Mộ Tĩnh Nhu”
Không dám từ chối nàng đi đến nơi đó. Rõ ràng nàng ta tự ngã xuống hồ nhưng lại nói là nàng đẩy. Nàng không có, thật sự không có làm gì hết nhưng mà mặc dù giải thích bao nhiêu thì hắn vẫn không tin.
“Hoàng thượng. Ta không có, ta không có đẩy Hoàng Hậu. Xin ngài tin ta”
“Tránh ra. Mau truyền ý chỉ: Lệ phi mưu hại Hoàng Hậu tội đáng chết nhưng niệm tình cũ vẫn giữ lại mạng sống, lập tức bị đẩy vào lãnh cung không được ra ngoài nửa bước”
“Hoàng thượng. Người thật sự nhẫn tâm như vậy sao. Người mà làm vậy thì Vương gia sẽ không đứng nhìn như vậy đâu”
“Ha ha. Trên đời này làm gì còn tồn tại Vương gia. Mới trưa nay Vương gia phạm trọng tội âm mưu bán nước đã bị chém đầu và lưu đày rồi”
“Không. Không thể nào. Phụ thân trung thành với quốc gia sẽ không bao giờ làm như vậy. Chắc chắn có ẩn tình gì đó”
“Ẩn tình hay không thì giờ cũng không còn nữa. Để trẫm nói nhỏ cho người nghe nhé: Vương gia là do trẫm chính tay hại chết đấy”
Cái gì? Sao hắn có thể hại đến gia tộc nhà nàng như vậy chứ. Mặc dù công lao của Vương gia không bằng Mộ gia nhưng cũng là trung quân. Không ngờ hắn lại dám, lại dám hại họ. Ánh mắt của nàng lóe lên sự hận thù. Từ tình yêu biến thành thù hận. Nàng căm thù hắn đến tận xương tủy. Thù diệt tộc này nàng phải báo.
“Hoàng Cảnh Du – tên khốn nạn. Ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi”
“Ha ha…”
Đáp lại chỉ là nụ cười mỉm mai của hắn. Đúng vậy, hắn đang chế giễu nàng, bây giờ nàng còn không lo nổi cho mình nói gì là báo thù cho Vương gia.
Càng nhớ đến ngày hôm đó, lòng nàng càng đau đớn. Đứa con gái bất hiếu này đã hại cả gia tộc, không đáng sống trên đời. Đang lâm vào trầm tư thì cánh cửa lãnh cung bất chợt mở ra
“ Phế phi Vương Tuyết Lệ ngày đêm nguyền rủa Hoàng Thượng và Hoàng Hậu tội đáng chết. Ban cho ly rượu độc để kết liễu”
“Vương Tuyết Lệ, đừng trách trẫm độc ác. Có trách thì trách ngươi ngu muội. Chính người là người đã hại cả gia mẫu sao giờ không đi gặp phụ thân và mẫu hậu người ở dưới cửu tuyền đi?”
Hai tên nô tài giữ tay nàng thật chặt, tên còn lại rót rượu độc vào miệng nàng. Rượu sắp vào đến miệng nhưng khuôn mặt nàng vẫn rất bình tĩnh. Nàng chỉ hận không thể báo thù mà thôi. Nhưng bất chợt một thanh kiếm đánh bay ly rượu đi.
“Hoàng Thượng minh giám, mong ngày tha tội cho Vương Tuyết Lệ”
Giọng nói đó là ai? Là ai đang cứu nàng?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro