Chương: Việc giả tình thật
Lệ Triều năm thứ 16, ta gả cho Lục Canh làm thê tử, phu thê yêu thương lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau. Ta tưởng rằng chàng ấy yêu ta, ai biết vào một ngày nào đó, chàng ấy đưa một nữ tử về. Cô ta xinh đẹp yêu kiều, từng điệu bộ dáng đi uyển chuyển thướt tha tựa bông hoa mai trắng thanh thoát, tay trong tay ân ái với Lục Canh, lớn giọng mỉa mai:
-"Mạch Sơ Tuyết, một kẻ mồ côi như ngươi sao xứng với vị trí chính thê của Lục Canh. Đợi sau khi ngươi ch.ết đi, ta chính là thê tử duy nhất của Lục Canh rồi"_tiểu tam-Lâm Thanh Thanh.
-"Nàng ấy không uống, cưỡng ép mở miệng ra, đích thân ta đút cho uống"_Lục Canh, vị phu quân ta ảo tưởng nghĩ chàng ấy yêu ta, yêu đến ch.ết đi sống lại.
Ta ch.ết rồi, bị người bên gối sủng thiếp diệt thê kia của ta đích thân chuốc một ly thuốc độc hại ch.ết.
•Bên dưới đường địa ngục:
-Mạch Sơ Tuyết, dương thọ của ngươi chưa hết, vẫn còn ba tháng. Đặc biệt cho ngươi mượn xác hoàn hồn, bổ sung cho đủ phần dương thọ"_Vô thường nói.
[.....]
/ở đoạn này dấu * là suy nghĩ nhân vật/
*Ngày ta được sinh ra đúng vào hôm tuyết đầu mùa, trong thành Thượng Kinh tuyết rơi thành đống, phủ trắng xoá, vì vậy cha đặt tên cho ta là Sơ Tuyết, ta sinh ra đã là đích nữ của Mạch gia, từ nhỏ đã được định hôn cho con trai thần vương phi-bằng hữu tốt của mẫu thân-Tiểu thế tử Lục Canh. Người người đều nói số mệnh ta tốt, nhưng 16 năm qua đi, Mạch gia suy tàn, ta trở thành đứa nhỏ mồ côi của Mạch gia. Thần vương sủng thiếp diệt thê, ép ch.ết vương phi, vị trí thế tử Lục Canh bị phế, trở thành người đến chó còn chê, ai ai cũng đều có thể bắt nạt trong phủ thần vương. Cảnh ngộ của ta và hắn tương tự nhau, số phận bất hạnh, dùng hết sức sống tiếp trong ánh mắt lạnh lùng của người đời, định hôn từ trong bụng mẹ thời lúc nhỏ cũng đương nhiên là bị quên mất, ai ngờ tuổi cập kê, hắn lại đến nhà:
-"Xin hỏi cô nương có còn nhớ đến hôn ước lúc nhỏ không? Lần này Lục mỗ đến để đặc biệt hỏi cưới cô nương làm thê tử!"_LC_
-"Nhớ rõ! Chỉ là....ta tưởng rằng hôn ước đó xem như bị huỷ bỏ rồi"_MST_
-"Mệnh của phụ mẫu, lời của mai mối, sao lại không được tính. Lục mỗ bằng lòng dùng toàn bộ gia sản thành tâm thành ý cưới cô làm thê tử, nhờ vả quản giáo việc nhà, nối dõi tông đường, không biết cô nương có bằng lòng không?"_cô và hắn bốn mắt nhìn nhau.
*Trong thành Thượng Kinh chỉ có hai người ta và hắn, một người không ai chịu lấy, một người không ai chịu gả, ngoại trừ đối phương, chúng ta không có lựa chọn tốt hơn nữa, ta biết cuộc hôn ước này có còn hơn không...nhưng ta nghĩ, hai người lẻ loi không nơi nương tựa luôn có thể hợp lại thành một nhà.
-"Được, ta gả cho huynh!"_tiến tới gần hắn.
•Đêm tân hôn:
-"Sơ Tuyết, xin lỗi"
-"Sao phu quân lại nói như vậy?"
-"Ta không được phụ quân yêu thích, không có chỗ dựa, trong phủ ai cũng có thể bắt nạt....hôm nay nàng gả cho ta! Không rượu, không tiệc, không tân khách. Rõ ràng là con dâu trưởng của Thần vương nhưng lại dùng một chiếc kiệu nhỏ bước vào phiên viện (phiên viện = toà nhà nhỏ), không thể đường đường chính chính khiêng kiệu vào phủ bằng cổng chính, tủi thân như vậy....đều là do ta!!"
-"Phu quân bị quản chế khắp nơi trong vương phủ nhưng lại bằng lòng dùng hết gia sản bản thân tích góp nhiều năm cưới ta làm thê tử, lễ nghi đầy đủ chu đáo, do thiếp là nữ nhi mồ côi, không ai có thể giúp thiếp thân sắp xếp của hồi môn. Phu quân không hề có chút nào ghét bỏ, thiếp rất cảm động, sao lại dám tủi thân. Đây là thiếp mang theo ba trăm lượng bạc của Mạch phủ gả đến, vừa đúng tương đương với sính lễ"_Cô đi tới lấy hộp đựng bạc đưa cho hắn.
-"Nàng bán Mạch phủ rồi? Đó là nhà của nàng mà!"
-"Phụ mẫu qua đời, Mạch phủ sa sút, sớm đã không phải là quê nhà của ta. Hơn nữa, phu quân nhờ vả quản giáo việc nhà, đối xử chân thành với ta, thiếp thân tự xem như đền ân đáp nghĩa, gả đến cũng bằng sự chân thành...Sau này nơi mà phu quân ở mới là nhà của thiếp thân."
Hai người ôm trầm lấy nhau:
-"Cô nương ngốc của ta..."
-"Lục Canh ta lập lời thề tại đây, đích thân dâng mọi thứ tốt nhất trên thế gian này đến trước mặt A Tuyết, đời này kiếp này Lục Canh tuyệt đối không phụ Mạch Sơ Tuyết". Hắn bế cô lên giường, trăng đêm nay lại càng thêm sáng trong.
Lệ Triều năm thứ 16, ta gả cho Lục Canh làm thê tử, phu thê yêu thương nhau, tôn trọng lẫn nhau, cứ như vậy cùng nhau trải qua 7 năm, ta tưởng rằng chàng ấy yêu ta, vào một ngày nọ, chàng ấy đưa một nữ tử về nói muốn nạp thiếp:
-"Ta muốn nạp thiếp!"_LC_
Lúc đó ta mới hốt hoảng phát giác, tóm lại Lục Canh vẫn là nhi tử của Thần Vương, trong người chảy dòng máu giống hệt như phụ thân của chàng ấy, "dòng máu sủng thiếp diệt thê".
-"Tỷ tỷ, phu quân cho phép tỷ vào địa phủ bước xuống hoàng tuyền, đoàn viên với cả gia tộc Mạch gia của tỷ, đặc biệt ban cho tỷ một ly rượu độc, tỷ vẫn nên nhanh chóng uống đi"_Lâm Thanh Thanh.
-"Lục Canh, ta cùng chàng trải qua 7 năm, mắt thấy chàng từ khó khăn cơ cực bò lên vị trí này từng chút từng chút. Cho dù chàng công thành danh toại, bắt đầu qua cầu rút ván vậy thì chàng hưu ta cũng được, đuổi ta đi cũng được, vì sao cứ muốn gi.ết ta??". Nghe cô nói, hắn chỉ im lặng nắm chặt tay.
-"Lục Canh, chàng không thể chưa chấp nổi người vợ từ thời khó khăn của chàng đến vậy sao!"_MST_
-"Mạch thị, nàng vượt quyền rồi!"_LC_
-"Chàng gọi ta...là Mạch thị?"_cô dần không tin, bắt đầu lùi về phía sau.
-"Vài ngày nữa, phu quân sẽ kế thừa vị trí của Thần vương, vương phi của ngài ấy sao có thể là một đứa mồ côi. Mạch Sơ Tuyết, ngươi còn không hiểu sao? Đối với phu quân mà nói, ngươi chính là một vết nhơ và bất đắc dĩ cả đời của chàng ấy!! Chỉ cần vừa nhìn thấy ngươi thì sẽ nhớ đến kẻ không ai chịu gả đến chó còn chê vào 7 năm trước, cho nên ngươi không chỉ phải ch.ết mà còn phải đem theo sự sỉ nhục của phu quân ch.ết chung"_LTT cầm cốc rượu độc dần đi về phía Lục Canh.
-"Phu quân, làm sao đây, tỷ tỷ không chịu uống"
-"Vậy để ta đích thân đến chuốc!!"_dứt lời hắn đem cốc rượu đi về phía cô, ép cô trên bàn, nhét rượu vào miệng đến khi cô uống hết không chừa giọt nào.
-"Không...ta không uống!! Lục Canh....."
-"Không phải hôm qua chàng nói sau khi qua lập xuân sẽ dẫn ta đến chùa Hàn Sơn ngắm hoa đào sao? Ngày mai... ngày mai chính là lập xuân rồi....Lục Canh"cô yếu ớt ngã xuống đất.
-"Lục Canh...thì ra....thì ra lời đó là chàng đang dỗ dành ta đi ch.ết"_MST_
Hắn ngồi xuống, nâng đầu nàng lên, từ từ ôm nàng vào lòng....
Ta ch.ết rồi....ch.ết vào năm thứ 7 sau khi ta và phu quân thành thân, ch.ết trong trận tuyết rơi rét đậm cuối cùng vào trước đêm lập xuân, bị người bên gối sủng thiếp diệt thê của ta, đích thân chuốc một ly rượu độc gi.ết ch.ết...
Ta thật sự đáng thương. Sau khi ta ch.ết hồn đi đến địa phủ, vốn tưởng rằng có thể lập tức uống canh mạnh bà quên đi kiếp trước, chuyển thế đầu thai, nhưng mạnh bà lại nói với ta:
-"Đến địa phủ, không phải ngươi ch.ết rồi là có thể lập tức đầu thai, phải đợi âm ti tính toán tỉ mỉ công đức và tội nghiệt của ngươi, sau đó Vô thường dẫn ngươi đến Tam Thiện Đạo hay là Tam Ác Đạo...ngươi muốn đầu thai chuyển kiếp thì hãy đợi đi"_mạnh bà_
-"Vậy ta phải đợi bao lâu?"_MST_
Mạnh bà nhìn một hàng dài u hồn đang xếp hàng, quay sang nói với cô:
-"Nhìn đội ngũ này, phải xếp hàng đến 8,9,10 năm đấy. Cô nương, ta thấy cô tuổi vẫn còn trẻ, sao lại ch.ết?"
-"Ch.ết thì đã ch.ết rồi, còn có gì đáng nhắc đến đâu!"_MST_ Vẻ u buồn.
-"Nhân quả của kiếp này, kiếp sau trả, oan nghiệt của kiếp này, kiếp sau gặp"_mạnh bà_
Ta trở thành một cô hồn dã quỷ như vậy quanh quẩn ở địa phủ, đợi Vô thường dẫn ta đi đầu thai chuyển thế. Chớp mắt lại qua 10 năm...đột nhiên có một ngày, Vô thường đến tìm ta:
-"Mạch Sơ Tuyết của Thượng Kinh ở đâu?"
-"Có dân nữ"_cô hành lễ đáp.
-"Dương thọ của ngươi vẫn chưa hết, còn được 3 tháng, cần phải quay về dương gian ở đó 3 tháng, bổ sung cho sự sai sót về mạng mỏng mới có thể đầu thai chuyển thế"_Vô thường.
-"Nhưng ta đã ch.ết 10 năm rồi"
-"Không sao không sao, trong thành Thượng Kinh có hộ người nhà họ Lý, nữ nhi thứ 2 của Lý gia hôm nay mất vào giờ Mão ba khắc, đặc biệt cho phép ngươi mượn xác hoàn hồn, bổ sung cho đủ dương thọ"_Vô thường.
•Bên Lý gia.
-"Người đâu mau đến! nhị cô nương rơi xuống nước rồi..."
Cô và Vô thường bay lơ lửng trên nóc nhà, nhìn nhị nương tử đang sắp ch.ết dưới nước.
-"Mạch Sơ Tuyết, lần mượn xác hoàn hồn này, bổ sung đủ dương thọ, vẫn mong ngươi giữ vững ý định ban đầu, đừng tạo sát nghiệp, ba tháng sau quay về lại địa phủ, ngươi cũng có thể đầu thai vào một nhà tốt"_rồi Vô thường cho hồn Mạch Sơ Tuyết nhập vào nhị nương tử Lý Gia.
•Tại phòng Nhị nương tử Lý gia, thị nữ thân cận của cô_Lục Y_ đứng khóc sướt mướt
-"Nhị tiểu thư của chúng ta sao số lại khổ như vậy chứ? Cha không thương, mẫu thân không yêu, chỉ vì là một người ngốc nên vẫn luôn bị ức hiếp. Nhị tiểu thư, Lục Y vô dụng, hại người rơi xuống nước vào ngày tuyết đầu đông lạnh lão này..."
-"Lục Y...."_cô cất tiếng gọi.
-"Nhị tiểu thư!! Người tỉnh rồi?....không, không phải...người nhận ra Lục Y rồi?"
-"Mặc dù ta rơi xuống nước, nhưng hình như trong hoạ được phúc, đầu óc thông minh rồi, cũng nhớ được chuyện rồi"_MST_
-"Lục Y biết ông trời không nhẫn tâm nhìn Nhị cô nương của chúng ta tiếp tục ngốc mà!!"
Tuyết lại rơi, rơi nhiều hơn so với hôm qua, cô ngồi ghế đưa tay ra hứng những giọt tuyết trắng xoá , lạnh buốt lòng.
-"Lại là tuyết đầu mùa...."_MST_
*Ta, Mạch Sơ Tuyết bởi vì dương thọ vẫn chưa hết nên được Vô thường đưa về dương gian tiếp tục sống 3 tháng. Vào ngày tuyết đầu mùa của 10 năm sau khi ta ch.ết, mượn xác hoàn hồn trên người của Nhị tiểu thư bị ngốc bẩm sinh của Lý Gia-Lý Như Ý. Ba tháng mùa đông lạnh lẽo đợi ánh nắng ấm áp, ta chỉ muốn ba tháng cuối cùng của đời này đi xem hoa đào ở chùa Hàn Sơn một lần. Lần này, chỉ có một mình ta xem...
Tỷ tỷ của cô đi đến ra oai:
-"Này con ngốc...Nghe nói ngươi rơi xuống hồ hoa sen rồi thông minh trở lại"_tỷ tỷ cô.
-"Ngươi là...tỷ tỷ??"_MST_
-"Ồ, đúng thật là thông minh rồi, biết được ta là ai rồi, nhưng mà ai là tỷ tỷ của ngươi? Ta không có muội muội ngốc nghếch làm xấu mặt như ngươi"
-"Đại tiểu thư, cô nương nhà ta vừa mới khỏi lại, người để cho cô nương nghỉ ngơi thêm đi!"_nha hoàn thân cận.
-"Ta không quan tâm, nó thông minh cũng được, ngốc cũng được, nói chung bảo nó quản tốt cái miệng của mình, còn mấy ngày nữa là gả thay rồi, chuyện không nên nói thì đừng đến trước mặt cha mẹ tố lộ ra"_nhắc nhở rồi bỏ đi.
-"Lục Y, vừa rồi tỷ tỷ nói đến chuyện gì?"_MST_
-"Còn là chuyện gì được nữa, đương nhiên là chuyện lừa người rồi đẩy người xuống hồ hoa sen. Nàng ta chính là bắt nạt cô nương là một người ngốc, chưa từng xem người là muội muội!"_nha hoàn_
-"Vậy chuyện gả thay giải thích thế nào?"_cô hỏi thêm.
-"Bây giờ trong thành Thượng Kinh, Thần vương quyền thế cao ngất trời, lão gia muốn kết thân với Thần Vương, vừa hay thánh thượng ban hôn chỉ nữ nhi của Lý gia gả qua"_nha hoàn_
-"Thần Vương?"_để chắc mình nghe không nhầm, cô hốt hoảng hỏi lại lần nữa.
-"Thần vương Lục Canh, không biết vì sao từ 10 năm trước tính tình thay đổi lớn, bạo ngược bất thường. Phu nhân không nỡ gả đại nương tử đi, đương nhiên đẩy mối hôn sự này lên đầu Nhị nương tử rồi..."_nha hoàn_
-"Lục Canh....sao lại là hắn!! Vì sao ta đã mượn xác hoàn hồn rồi còn có thể dây dưa với hắn....không được, ta phải rời khỏi đây, rời xa Lục Canh"_MST_
Đêm đó, cô trèo trèo tường nhảy ra ngoài Lý phủ, nhưng bị tỷ tỷ cô bắt gặp:
-"Lý Như Ý, ngươi muốn đi đâu? Thông minh rồi đúng là phiền phức....Lý Như Ý, ngươi tưởng rằng có thể chạy trốn đến đâu? Ta nói cho ngươi biết, nếu làm hỏng hôn sự ngự ban của thánh thượng, hậu quả này ngươi không gánh nổi đâu! Ngươi gả thì gả, không gả cũng phải gả....Còn có thứ ch.ó giúp ngươi chạy trốn này, đánh cho ta! đánh đến khi ch.ết mới thôi" _sai hạ nhân lấy gậy đánh Lục Y, còn phía cô thì bị giữ hai tay lại. Cô thấy Lục Y bị đánh thảm, liền cố giãy giụa chạy đến ngăn những đòn đánh, ôm lấy Lục Y
-"Được! Ta gả, nhưng ta muốn Lục Y làm nha hoàn bồi gả cùng ta đến vương phủ, ngươi đừng đánh ch.ết muội ấy..."
-"Trông coi cẩn thận nó cho ta, vào ngày đại hôn mới thả ra ngoài.."_tỷ tỷ.
*Chẳng qua là ba tháng mà thôi, chỉ cần...chỉ cần ba tháng này cẩn thận dè dặt, Lục Canh sẽ không phát hiện ra ta. Nói thế nào thì hắn cũng không thể nào tin tưởng chuyện mượn xác hoàn hồn đâu. Hơn nữa hắn yêu thương Lâm Thanh Thanh như vậy, thiết nghĩ cũng sẽ không để ý đến ta, là ta tự mình hoảng loạn trước...
Bên trong căn phòng cấm của vương phủ, vương gia đang quỳ gối chắp tay, trên bàn thờ là bài vị của vương phi đã khuất....
-"Vương gia, canh hai rồi, nên nghỉ ngơi thôi"_quản gia của vương phủ.
-"Vương bá, tối nay ta vẫn không mơ thấy nàng ấy, bá nói xem, 10 năm rồi!! Có phải nàng ấy vẫn còn đang hận ta không? nhất định là nàng ấy đang hận ta!!"_hai hàng nước mắt lăn dài trên má hắn.
*Ta, Mạch Sơ Tuyết, vào năm thứ 10 sau khi ta ch.ết thì mượn xác hoàn hồn, lần nữa gả cho phu quân chính tay gi.ết ch.ết ta vào 10 năm trước, ngồi chiếc kiệu nhỏ vào phủ bằng cửa phụ giống năm đó, đột nhiên ta lại không phân rõ được bản thân có thật sự ch.ết một lần rồi hay không?
Trong phòng tân hôn, hắn bước vào, lập tức gỡ đi khăn trùm đầu của cô, đẩy cô xuống đất, ném ra ngoài không chút thương tiếc:
-"Ai cho phép ngươi tự ý làm chủ, dám vào phòng của bổn vương? Người đâu..."_LC_
-"Vương gia, người mới đến không hiểu chuyện, đưa Lý cô nương vào nhầm phòng, lão nô đưa nàng ấy xuống ngay!"_quản gia.
-"Đưa nàng ta cút đi! Đừng để xuất hiện trước mặt ta nữa!"_Lục Canh hất tay quát lớn.
-"Vâng..."_quản gia.
-"Từ từ đã...lột hôn phục của nàng ta xuống, ngoài thê tử của ta không ai có tư cách mặc hôn phục theo lễ nghi của vương phi được, cho dù là thánh thượng ban hôn, cũng không được!"_LC_
*Đây chính là Lục Canh của 10 năm sau sao? Sao hắn lại biến thành dáng vẻ như bây giờ?
Đi tới gian phòng nọ, trên đường tuyết phủ một màu trắng tinh khiết:
-"Cô nương yên tâm, mối hôn sự này mặc dù là ngự ban, nhưng vương gia của chúng ta sẽ không làm gì cô nương đâu! Liên quan đến danh tiếng bạo ngược của vương gia ở bên ngoài, đều là tin giả cố ý truyền ra ngoài, đoạn thời gian này đợi sóng gió qua đi, cô nương có thể tự rời khỏi vương phủ, còn trước lúc đó Phán Xuân Viện này là nơi ở của cô nương"
-"Đa tạ Vương tổng quản quan tâm"_cô nhún thấp người hành lễ cảm tạ.
-"Vương phi...."_Lục Y kêu lên một tiếng, Vương tổng quản liền quay lại nói thêm.
-"Mặc dù bên ngoài đều biết cô nương là vợ kế của phủ Thần vương, nhưng cái danh vương phi vợ kế này trên dưới phủ đều không chấp nhận. Thần vương phi trước giờ chỉ có một người....."_rồi tiếp tục rời đi.
-"Đa tạ Vương tổng quản nhắc nhở"_MST_
Nàng đến rừng trúc cạnh nhà, ngồi một mình ngắm tuyết rơi:
-"Vốn tưởng rằng gả qua làm trắc phi, chưa từng nghĩ lại làm vợ kế, chẳng lẽ Lâm Thanh Thanh nàng ta ch.ết rồi?"_MST_
-"Cô nương, người không sao chứ? Vương gia sao lại đối xử với người như vậy"_nha hoàn.
-"Không sao, sau này ta và ngươi ở trong vương phủ đều phải cẩn thận dè dặt, mặc dù không bằng ở Lý gia, nhưng tốt xấu cũng sẽ không có người khác bắt nạt! Đúng rồi Lục Y, ngươi biết vì sao tính tình thần vương đột nhiên có thay đổi lớn không?"
-"Chuyện 10 năm trước, Lục Y còn nhỏ không thể nhớ rõ được, chỉ hiếm hoi nhớ được hình như là bởi vì cái ch.ết của thần vương phi mới khiến tính tình của vương gia có thay đổi lớn."
•Cô hồi tưởng lại ngày bị hạ độc, Thanh Thanh khoác tay Lục Canh, mỉa mai nói:
-"Mạch Sơ Tuyết, một đứa mồ côi như ngươi sao có thể xứng với vị trí chính thê của Lục Canh, đợi sau khi ngươi ch.ết đi thì ta chính là thê tử duy nhất của Lục Cảnh rồi!"
•Trở lại hiện tại:
-"Lục Canh hận ta đến mức đó, sẽ không thể vì cái ch.ết của ta mà thay đổi tính tình, cách giải thích duy nhất chính là Lâm Thanh Thanh mà hắn yêu sâu đậm cũng ch.ết rồi!"
Trong vương phủ quả thật có không ít cảnh đẹp, cô muốn đi ngắm nhìn lại tất cả để giải sầu.
*10 năm rồi, ta từng chính tay chăm sóc Thần vương phủ, hình như cũng đã 10 năm không có nhìn tỉ mỉ rồi.
Cô cứ đi cứ đi, sâu vào trong rừng, bỗng phát hiện ra một căn phòng:
-"Căn phòng ở sâu trong rừng hoa đào là xây lên từ khi nào vậy?"
Tò mò đi vào trong, thứ cô thấy là một ban thờ, trên ban thờ còn có một bài vị của vị cố vương phi, cầm lên xem thử:
-"Ái thê của Lục Canh, bài vị của Mạch Sơ Tuyết......Mạch...Sơ Tuyết?!!"
Chưa khỏi bất ngờ thì Lục Canh đã đứng sau lưng cô cảnh cáo : "Ai cho ngươi vào đây?"
Bất giác bài vị trên tay cô đang cầm rơi xuống*cạch.....hắn nheo mày chạy vụt tới, ôm lấy tấm bài vị trong tầm tay.
-"A Tuyết, A tuyết của ta....xin lỗi, ta lại không bảo vệ được nàng!"_giọng như sắp khóc thêm một chút run rẩy.
-"Lục Canh, ngươi...."_bất ngờ vì những gì mình đang trông thấy, dáng vẻ hắn hiện giờ, có gì đó không đúng lắm.
-"Ngươi làm tổn thương A Tuyết! Ngươi làm tổn thương nàng ấy! Sao ngươi dám! Ta muốn gi.ết ngươi! Ngươi làm A Tuyết bị thương, ta muốn ngươi đền mạng cho nàng ấy"_hắn phát điên lao đến bóp chặt cổ cô, thật sự hung dữ giống muốn xé mọi thứ ra ngay bây giờ.
May là tổng quản đến kịp lúc "Vương gia, buông tay! Mau buông tay ra! Người quên rồi sao, người không thể tạo sát nghiệp! Nếu không vương phi sẽ không quay trở lại được đâu!". Nghe được câu này hắn mới từ từ bình tĩnh, thả lòng bàn tay đang siết chặt lấy cổ cô....*bịch....tiếng cô rơi xuống từ tay hắn, cô còn tưởng mình sắp ngạt thở ch.ết luôn rồi chứ.
-"Cút! Cút! đưa nàng ta cút ra ngoài"_ ra lệnh xong hắn cầm lấy bài vị của Mạch Sơ Tuyết, dùng tay xoa đi xoa lại những dòng chữ được khắc tỉ mỉ trên tấm gỗ đó, vừa khóc vừa liên tục lặp lại hai từ "xin lỗi".
*Vì sao trên bài vị lại khắc tên của ta? Đây rốt cuộc là chuyện gì? Lục Canh, không phải ngươi nói ta chính là vết nhơ và sự sỉ nhục cả đời này của ngươi sao?
Nhìn hắn nhẹ nhàng đặt lại bài vị của cô lên ban thờ, rồi lùi lại đau khổ quỳ xuống mà khóc, trong lòng cô lại nảy lên một chút thương xót.
-"Lý cô nương, cô khoan dung cho vương gia một chút, trong lòng vương gia có bệnh, sợ là mãi không trị khỏi được"_tổng quản.
-"Sơ Tuyết, Mạch Sơ Tuyết! Thần vương phi của các người sao lại là Mạch Sơ Tuyết chứ?"_cô thắc mắc muốn hỏi cho ra lẽ.
-"Nữ nhi mồ côi Mạch thị Mạch Sơ Tuyết từ nhỏ đã có hôn ước với vương gia, ngoài cô nương ấy ra thì còn là ai?"_tổng quản.
Cô vẫn không tin vào những gì mình nghe thấy:
-"Vậy Lâm Thanh Thanh thì sao? Không phải hắn yêu nàng ta tận xương thậm chí....sủng thiếp di.ệt thê sao?"
Cô tức tốc chạy ngay đến căn phỏng nhỏ đó, tìm chàng ta, nhịp chân cô chạy ngày càng nhanh, nghĩ đến lời tổng quản nói vừa nãy:
-"Năm đó chính là độc phụ Lâm thị vì vị trí Thần vương phi, mượn tay vương gia chúng ta gi.ết ch.ết vương phi. Vương gia vì vậy mà hối hận 10 năm, huỷ hoại một người chẳng qua cũng chỉ như vậy"_tổng quản
Đến nơi, cô thấy hắn đang ôm mấy vò rượu uống đến say mềm. Hắn mơ màng "A Tuyết, A Tuyết! sao nàng vẫn chưa quay về chứ? Ta nhớ nàng lắm, nàng vào trong mơ gặp ta một lần đi mà!"
Cô tiến tới lấy tay đặt nhẹ lên mặt hắn ta "Nàng ấy không dám vào trong giấc mơ của chàng! Không phải chàng nói cô ấy là si nhục cả đời của chàng sao? Nếu đã là sỉ nhục thì sao dám vào trong mơ của chàng để chàng ghét bỏ chứ?"
-"Nàng ấy không phải...!"
Lục Canh bừng tỉnh, bất mãn nói tiếp
-"Nàng ấy không phải sự sỉ nhục của ta...nàng ấy là bảo vật quý giá nhất cả đời này của ta"_hắn ném đi vò rượu, đứng dậy.
-"Nếu chàng đã yêu nàng ấy, vậy vì sao đích thân chuốc rượu cho nàng ấy khiến nàng ấy ch.ết đi chứ? Chàng có biết....lúc nàng ấy ch.ết....đau lắm không?"
Lục Canh từ từ đi ra chỗ tuyết rơi, lấy vò rượu khác tiếp tục uống
-"Ta không có....ta đồng ý cho nàng ấy những thứ tốt nhất, lúc đầu ta chỉ định đoạt lại địa vị thế tử, để nàng ấy trở thành thần vương phi, quang minh chính đại được khiêng vào vương phủ từ cổng chính. Lâm Thanh Thanh tìm đến ta nói chỉ cần ta cưới nàng ta thì có thể khiến Lâm gia giúp ta, ta giả vờ đồng ý, nhưng Lâm Thanh Thanh từng bước ép bức, ta sợ nàng ta sẽ gây bất lợi cho A Tuyết nên nghĩ trước một bước rằng khiến A Tuyết giả ch.ết thoát thân....nhưng mà....nhưng mà ta không ngờ rằng, Lâm Thanh Thanh mang thuốc giả đó đi đổi rồi, đổi thành thuốc độc thật sự, bỏ trong ly rượu đó. Cuối cùng là ta, là ta chính tay chuốc ly rượu độc đó cho A Tuyết....là ta gi.ết nàng ấy....A Tuyết nàng quay lại nhìn ta một cái đi mà...".
Trong cơn say, hắn cứ nói cứ nói, bản thân hắn còn không biết mình đang làm gì, kể rằng khi uống say, người ta sẽ đem tất cả sự thật giấu kín trong lòng nói hết ra. Liệu hắn có vậy không? Thấy hắn nước mắt ngắn dài, ngã xuống thềm tuyết trắng xoá, trái tim cô như được thắp sáng trở lại. Lại gần hắn, cô cũng khóc rồi :
-"Nhưng mà ta sắp phải đi đầu thai chuyển kiếp rồi. Lục Canh, chàng nói xem đến cuối cùng, hai chúng ta sao lại đáng thương thế?"
Tuyết vẫn cứ rơi, càng rơi càng lạnh, hai người cũng đã hoá giải được hiểu lầm.... Sâu cơn ngủ say, hồn của hắn được đến bên cầu vong xuyên....
-"Cho hỏi thăm chút vị huynh đài, nơi này là nơi nào?"_LC_
-"Nơi này là đường hoàng tuyền của âm ti, dương thọ của ngươi chưa hết, là linh hồn của người sống, vì sao lại ở nơi này?"_Vô thường.
-"Bởi vì nhớ nhung thê tử đã mất, lúc đau thương đến cực độ bất giác lạc đường nên hỏi thăm đến được đây, nếu đã đến địa phủ có thể xin Vô Thường châm chước cho phép ta gặp mặt cố nhân không"_LC cung kính.
-"Cố nhân là ai?"_vô thường đưa tay lên hỏi tìm sổ sách.
-"Mạch Sơ Tuyết của Thượng Kinh"_LC.
-"Dương thọ của Mạch Sơ Tuyết chưa tận, hai tháng trước đã mượn xác hoàn hồn, quay về nhân gian rồi"
-"Cái gì? Mượn xác hoàn hồn? Dám hỏi Vô thường, thê tử của ta mượn xác của ai? Tên họ là gì? Người đang ở đâu? Cầu xin Vô thường nói cho ta biết!"_LC.
-"Nàng ấy xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, nói nhiều vô ích! Âm Minh ti không chứa hồn người sống, ngươi mau về đi"
Vô Thường dùng phép đẩy hồn hắn về thực tại:
-"Lục Canh, những gì ngươi cầu đã đạt được, nhất định phải nhớ kĩ lời thề mà ngươi đã hứa..."_vô thường.
Hắn giật mình tỉnh dậy, chưa hết bàng hoàng:
-"Vương gia, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!"
-"vương bá! Sơ Tuyết nàng ấy quay trở về rồi!"_ Y vui mừng, không kìm được nước mắt, đó là điều mà hắn đã mong muốn suốt 10 năm qua.
Lúc này sức khoẻ của cô đã yếu đi, trời đông giá rét, còn ho ra máu:
-"Thời hạn 3 tháng đã sắp hết, xem ra vô thường sẽ nhanh chóng đến bắt hồn ta đi rồi. Khoảng thời gian cuối cùng nhất định không thể bị Lục Canh nhìn ra sơ hở được!"
Khi nàng đang ho, tỷ tỷ nàng lại đến mỉa mai, nhếch mép:
-"Lý Như Ý, ngươi nói ngươi khó khăn mới trở lên thông minh, không còn ngốc nữa, sao lại biến thành con ma bệnh rồi!"_tỷ tỷ.
-"Ngươi đến làm gì?"_cô tỏ vẻ không quan tâm, phớt lờ đi câu nói của tỷ tỷ cô.
-"Gả vào vương phủ thời gian dài như vậy, nếu đã không ch.ết sao còn không quay về thăm nhà? Ta đến đương nhiên là để mỉa mai ngươi rồi! Lý Như Ý, cha kêu ta chuyển lời với ngươi, cho dù ngươi gả cho ai, ngươi đều là nữ nhi của Lý gia chúng ta..."
-"Nếu ta một lòng muốn đoạn tuyệt với Lý gia, Lý gia cũng không ngăn cản được ta"_MST_
Nghe vậy, cẩu tỷ tỷ tức điên, giơ tay định đánh cô thì được cô đỡ lại.
-"Ngươi dám!"_tỷ tỷ
-"Tỷ tỷ, ngày đó ta còn là đứa ngốc, chuyện ngươi dỗ dành lừa gạt ta đi đến hồ hoa sen vẫn chưa có ai biết đúng không? Ngươi nói nếu như Thần vương biết được ngươi muốn thê tử kế tục của ngài ấy đi ch.ết thì ngươi còn có thể ra oai phong trước mặt ta không?"dùng tay đó hất cẩu tỷ tỷ sang một bên_
-"Lý Như Ý, ngươi đắc ý cái gì? Mối hôn sự này là ta không cần mới đến lượt ngươi! Ngươi tưởng rằng thần vương hắn quan tâm ngươi sao?"_
-"Nếu như tỷ tỷ đã hối hận rồi, có thể đòi mối hôn sự này lại! Nếu không có bản lĩnh này thì cứ đi thong thả không tiễn"_MST_
-"Ngươi! Ngươi đợi đó cho ta!!"_hất tay mạnh một phát rồi đi về.
Cẩu tỷ tỷ vừa đi, cô một mình trong phòng lại ho mất kiểm soát, kìm nén đã lâu không thể nhịn được nữa, tiếp tục ho ra máu, càng ngày bệnh càng thêm nặng. Cô lại nhìn vào thân cây đào khô cằn, còn chưa ra được nụ.
-"Đại nạn sắp đến, không biết có thể gắng gượng đến ngày hoa đào nở đầu mùa không!"_ánh mắt cô nhìn vào xa xăm.
Ngay đó, Lục Canh cũng đứng ngắm tuyết.
-"Trong nội thành Thượng Kinh cứ có người lạ, hành vi cử chỉ hoàn toàn không giống với trước đây, đều khám xem xét qua chưa?"_LC.
-"Vương gia, đều đã tra một lượt rồi, không tìm được người có cử chỉ giống với vương phi!"_tổng quản
-"Lý Như Ý lại dám ức hiếp ta? Một con ngốc nhỏ bé cho rằng trở nên thông minh thì có thể cưỡi lên đầu ta sao?"_vừa đi vừa nói, những lời này may mắn đã bị Lục Canh ở gần đó nghe thấy. Vì tò mò nên gọi vị cẩu tỷ tỷ này qua hỏi chuyện.
-"Nghe nói muội muội ngươi vốn là một kẻ ngốc?"_hắn hỏi.
-"Muội ấy...." *lúc đầu chính là nghe danh bạo ngược của Thần vương nên mới để Lý Như Ý gả thay, nhưng bây giờ nàng ta mới có được quyền thế đã dám ức hiếp ta như vậy rồi, nếu ta có thể hầu hạ Thần vương, thì làm gì có chỗ cho Lý Như Ý. Thần vương tuấn tú uy phong như vậy, thiết nghĩ lời đồn cũng chưa chắc là thật....
-"Hồi bẩm vương gia, quả thật như vậy, Lý Như Ý muội ấy ngốc nghếch bẩm sinh, dốt đặc cán mai, hơn nữa phẩm hạnh thô bỉ, ngỗ nghịch vô cùng. Hôn sự với Vương gia lần này cũng đáng ra là tiểu nữ, nhưng lại bị nó...."
-"Vậy nàng ta thông minh ra từ lúc nào vậy?"_LC_
-"Là rơi xuống nước bất ngờ vào mấy ngày trước khi đại hôn với vương gia mới đột nhiên thông minh lên"_cô ta đưa tay lên cằm suy nghĩ rồi nói chắc nịch.
Lục Canh nghe vậy mới nhận ra điều gì đó, bỏ mặc vị tỷ tỷ này rồi chạy tới chỗ Lý Như Ý.
/ở đoạn này dấu * là sự hồi tưởng của nhân vật /
•Bên chỗ Như Ý:
-"Cô nương, người dùng hương gì vậy? Bộ y phục này được giặt rất thơm"_nha hoàn.
-"Ngâm y phục với bánh xà phòng hoa khô trong nước ba khắc rồi mới giặt, y phục sẽ giữ được mùi thơm "_MST_
Hắn đang núp ở gần đó nghe được tất cả mọi thứ cô đang nói.
*Phu quân, chàng mau nhìn! Thêm bánh xà phòng hoa khô rồi mới giặt, y phục này sẽ tự mang theo mùi thơm!
Hắn nhìn nàng xoay mình trong rừng hoa mai đỏ, khung cảnh đẹp tựa chốn bồng tiên. *
-"mắt thấy sắp lập xuân rồi, sao vẫn còn lạnh như vậy? Cô nương, mau uống trà gừng tuyết để ấm cơ thể"_nha hoàn đang rót trà cho cô.
-"Vẫn là cô nương thông minh, dùng tuyết rơi trên hoa mai để nấu trà, không những thơm dịu mà còn có thể loại trừ đi vị cay cay của gừng
Lục Canh dựa lưng vào tường, như sắp khóc.
*Lúc đó tuyết dày trời lạnh, cô đưa bát trà gừng cho hắn:
-"Lại là trà gừng, ta không thích uống cái này"_hắn lăn ra giường quay lưng vào cô, nũng nịu.
-"Phu quân đừng giở tính trẻ con nữa, mau uống trà gừng làm ấm cơ thể, phong hàn mới có thể khỏi nhanh được!"_MST_giọng dụ dỗ.
-"hửm...trà gừng này sao lại không giống với trước đây"_LC_
-"Thiếp thân đặc biệt dùng tuyết rơi trên hoa hồng mai để nấu, đương nhiên là cực ngon rồi, sau này mỗi ngày ta đều sẽ nấu trà gừng tuyết cho phu quân uống"_MST_ *
-"Bánh xà phòng hoa khô! Trà gừng tuyết! Quả nhiên là xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt...A Tuyết... cuối cùng ta cũng đợi được nàng rồi!"_hắn ở bên góc tường mà khóc thầm.
-"Vương bá! Người tìm ta có chuyện gì sao?"_MST_
-"Lão nô đến hỏi thử Lý cô nương có nghĩ xong sau này đi về đâu chưa?"_tổng quản hỏi.
-"Nghĩ xong rồi...qua vài ngày ta sẽ lên đường đi chùa Hàn Sơn. Nghe nói sau khi lập xuân qua đi, hoa đào của nơi đó nở cực kỳ đẹp! Ta muốn đi ngắm thử..."_cô đáp.
-"Vì sao?....vì sao muốn đi chùa Hàn Sơn ngắm hoa đào....Mạch Sơ Tuyết...."
*Vào hôm đó, sau khi hạ độc cô, Lục Canh quỳ xuống ôm lấy thân xác cô
-"Không phải là như vậy, hiệu quả của thuốc giả ch.ết này không nên là như vậy"_LC_
-"Lục Canh, ngươi cho rằng ta ngu ngốc đi tin tưởng lời nói dối sẽ gi.ết ch.ết Mạch Sơ Tuyết như vậy sao? Thuốc giả ch.ết ngươi chuẩn bị cho nàng ta sớm đã bị ta đổi thành Hạc Đỉnh hồng..."
Hắn hất ngã Lâm Thanh Thanh: " Lâm Thanh Thanh! Ngươi lại dám tính kế ta?"_LC_
-"Lục Canh, ngươi muốn có thứ gì thì phải đánh đổi bằng thứ tương xứng. Đáng thương cho một Mạch Sơ Tuyết trước khi ch.ết còn tưởng rằng phu quân của mình hận nàng ta đến nỗi chính tay gi.ết nàng ta."_Lâm Thanh Thanh *
Hắn ôm trầm lấy cô, đối chất: "A Tuyết.....A Tuyết của ta....vì sao nàng quay lại lại không đến tìm ta? Có phải nàng rất hận ta không?"_LC_
-"Vương gia nhận nhầm rồi, ta không phải Mạch Sơ Tuyết, ta là Lý Như Ý"_MST.
-"Mạch Sơ Tuyết nàng vẫn còn lừa ta, nàng chính là A Tuyết của ta, mấy ngày trước lúc ta say mèm hồn phách đi đến địa phủ. Vô thường nói với ta, dương thọ của nàng chưa tận, đã mượn xác hoàn hồn rồi, cho nên ta vẫn luôn tìm kiếm nàng, bây giờ cuối cùng tìm thấy rồi. Chuyện lúc đầu, ta có thể giải thích. A Tuyết, nàng nghe ta giải thích đã được không, đừng hận ta...."_LC_
-"Đừng khóc nữa, Lục Canh, ta biết rồi, chàng là vì bảo vệ ta, muốn để ta giả ch.ết bảo vệ ta chu toàn nhưng Lâm Thanh Thanh đổi thuốc giả ch.ết đi rồi, chàng không biết chuyện, có đúng không?"_MST_
Hắn lau đi nước mắt "Đúng..."
-"Nhưng mọi chuyện đó đều qua đi rồi, bây giờ người đứng trước mặt chàng, nàng ấy tên là Lý Như Ý là Nhị tiểu thư của Lý gia, không phải là cô nhi Mạch thị 10 năm trước. Lục Canh, nhìn về phía trước đi, hoa đào sẽ nở lại nữa, chàng sẽ gặp được người mới, cố chấp với một người ch.ết đến tận 10 năm đã quá đủ rồi.."_MST.
-"Đủ rồi...? Không đủ! A Tuyết, có phải nàng mãi mãi sẽ không tha thứ cho ta đúng không....A Tuyết...."_LC.
Mọi việc xảy ra đã vượt tầm kiểm soát của nàng, nàng ta là sợ hắn lún quá sâu vào cuộc tình này, về sau sẽ không dứt ra được, dù gì nàng cũng không sống được bao lâu nữa.
Hắn đưa cô tới nhà lao, nơi giam giữ nghiệt đồ Lâm Thị, giờ đây cô ta đã phát điên.
-"Nàng ta....chàng ép nàng ta điên rồi?"_MST_
-"Sau khi nàng ch.ết, ta và Lâm gia cắt đứt, thu thập chứng cứ phạm tội của cả nhà Lâm gia dâng lên cho thánh thượng. Lâm gia sụp đổ rồi, thánh thượng giao Lâm Thanh Thanh cho ta xử lý...."_LC_
-"A Tuyết, ta biết nên gi.ết cô ta báo thù cho nàng, nhưng ta không dám...ta sợ gi.ết cô ta rồi, tạo ra sát nghiệp tổn hại đến công đức mà ta tích luỹ cho nàng, ta sợ sát nghiệp này tính lên đầu nàng, sợ kiếp sau nàng không được đầu thai vào nhà tốt. Càng sợ bàn tay ta nhuốm máu tươi, ông trời không cho phép ta gặp lại nàng nữa..."_LC_
-"Lục Canh, chàng trở nên cẩn thận dè dặt như vậy từ lúc nào"_MST_
-"Chuyện liên quan đến nàng đều vô cùng cẩn trọng như vậy. A Tuyết, ta biết ban đầu có dự định dựa vào nữ nhân để mưu đồ đại nghiệp là ta thật không có tiền đồ....Nhưng sau đó ta thay đổi rồi, vị trí Thần vương này là ta tự lấy lại được. A Tuyết, nàng tha thứ cho ta, quay về bên cạnh ta đi được không? Ta cầu xin nàng đấy"_LC_bám lấy tay nàng, tủi thân.
-"Nhưng Mạch Sơ Tuyết đã ch.ết rồi mà?"_MST_
•Ngày hôm sau:
-"Cô nương, vương gia đã quỳ trong viện tử 3 ngày 3 đêm rồi, người thật sự không đi xem thử sao?"_nha hoàn đi vào thấy cô đang đứng giơ tay hứng tuyết.
-"Cũng không biết vì sao hôm nay tuyết lại lớn hơn, ngày mai chính là lập xuân rồi!!"_nha hoàn_
-"Tuyết lớn rét đậm trước đêm lập xuân thật sự là giống như năm đó..."_MST_
-"Vương phi, vương gia ngài ấy ngất rồi!"_nô tỳ.
Nàng ngồi bên cạnh, cho đến khi hắn giật mình tỉnh lại:
-"A Tuyết! Nàng đừng đi!"_nhìn thấy cô ngồi cạnh hắn mới yên tâm bình tĩnh lại.
-"Lục Canh, chàng còn nhớ hôm nay là ngày gì không?"_MST_
-"Là...là ngày giỗ của nàng!"_LC.
-"Lục Canh, đêm nay ta lại phải ch.ết rồi, vô thường nói dương thọ của ta chưa hết, chỉ còn ba tháng, nên để ta mượn xác hoàn hồn, xong về lại địa ngục mới được đầu thai. Hôm nay là ngày cuối cùng rồi..."_MST_
Mắt hắn ngấn lệ, tay đã ôm được nàng nhưng lại như sắp vụt mất:
-"Mạch Sơ Tuyết! Nàng lại lừa ta!"_LC.
-"Lục Canh, đừng khóc, chúng ta đến chùa Hàn Sơn xem hoa đào đi. Lần này, chúng ta nghiêm túc nói lời tạm biệt!"_nàng âm thầm khóc trong lồng ngực chàng.
Trong ngày tuyết lớn, hắn cõng nàng lên chùa Hàn Sơn, đường xá xa xôi, lạnh thấu tim can:
-"Thưởng thức hoa đào trong bầu trời đầy tuyết, nghe có vẻ như một giấc mộng như có như không! Đáng tiếc....."_MST.
-"A Tuyết, đợi thêm chút nữa, ngày mai, ngày mốt là hoa nở rồi"_LC.
Khắp đoạn đường đi, đan xem sự trắng xoá của tuyết là màu đỏ máu của chính nàng, thân thể nàng đã tới cực hạn:
-"Ta sợ là đợi không được nữa....."_MST_
-"Phu quân sẽ đợi cùng nàng, có lẽ hoa nở nhanh thôi"_LC.
Mặt nàng nhợt nhạt, vài giọt máu đã thấm vào cổ áo chàng "Vậy phu quân phải ôm chặt thiếp một chút nha...thiếp lạnh!!"_MST_
Tới nơi, hai người tựa vào nhau, nhưng hoa đào chưa nở....
-"Phu quân, hình như thiếp thấy Vô thường rồi, bọn họ đến đón thiếp rồi..."_MST_
-"A Tuyết, đừng ch.ết, nàng ch.ết rồi thì ta phải sống thế nào đây. Ta đợi nàng 10 năm rồi, ta không còn 10 năm để đợi nàng nữa!"_MST.
Cô cố mở mắt "Phu quân, hoa đào...nở chưa?"
-"Vẫn chưa, nàng đợi thêm chút nữa..."_LC_
Hắn cố gắng dùng sự ấm áp cuối cùng của mình sưởi ấm cho nàng, ôm chặt nàng ta vào lòng.
-"Tuyết đầu mùa không gặp xuân, mọi chuyện đều không như ý...phu quân, quên thiếp đi...."_MST. Nói xong câu cuối cùng, nàng ch.ết trong vòng tay chàng. Đã hai lần, hai lần nàng đều ch.ết trong tay chàng....
[vào khoảnh khắc Mạch Sơ Tuyết ch.ết, ngàn vạn cây đào nở hoa....]
•Dưới Âm ti:
-"Mạch Sơ Tuyết Thượng Kinh, dương thọ của ngươi đã tận, mệnh đã bạc, bây giờ cho phép vào Âm Minh ti, bước qua cầu Nại Hà, vượt qua đường hoàng tuyền, uống canh mạnh bà. Lập tức đầu thai chuyển thế, không được sai sót"_Vô thường.
Cô cúi người hành lễ : "Vâng"
Ta, Mạch Sơ Tuyết, ta lại ch.ết rồi, hai lần đến nhân gian vào ngày tuyết đầu mùa rơi, hai lần đều là rời khỏi thế gian vào đêm tuyết lớn trước lập xuân. Cuối cùng cũng có thể đầu thai chuyển thế rồi.
-"Mạch Sơ Tuyết, mặc dù đời này ngươi số khổ, nhưng kiếp sau phúc đức rất nhiều, cứ an tâm đi"_vô thường.
Cô bước vào cánh cửa bắt đầu chuyển thế. Lục Canh chạy theo sau, tay cầm một nhánh hoa đào đỏ, đến đường âm ti tìm nàng, nhưng có vẻ đã chậm một bước.
-"A Tuyết, A tuyết của ta đâu??"_LC.
-"Dương thọ của nàng ấy đã tận, đi đầu thai rồi!"_vô thường.
-"Đầu thai...?"_LC.
-"Lục Canh, dương thọ của ngươi đã hết vào giờ tý 3 khắc đêm lập xuân, đau đớn tuyệt vọng, tan nát cõi lòng mà ch.ết. Ngươi quỳ trước phật cầu xin trong vòng 10 năm, bằng lòng dùng dương thọ còn lại đổi lấy một lần gặp mặt với thê tử của ngươi, lòng thành tâm được phật nhìn thấy , nể tình hai người có hiểu lầm chưa hoá giải nên địa phủ đồng ý nguyện vọng của ngươi, đổi cho nàng ấy ba tháng dương thọ!"_Vô thường.
Lục Canh cầm nhánh đào hoa tuyết tuyệt vọng khuỵ gối xuống nền đất, tay đỡ từng giọt nước mắt rơi:
-"A Tuyết, vì sao nàng không đợi ta thêm một chút, ta mang hoa đào mà nàng mong mỏi mãi đến rồi!!"_LC.
Từ đó về sau, Lục Canh chỉ đứng ở cầu Nại Hà thẫn thờ cầm đèn Vong Ưu chờ Mạch Sơ Tuyết, mong rằng có thể gặp nàng một lần.
-"Người đó đứng trên cầu nại hà trăm năm rồi, đang làm gì?"
-"Hắn đang đợi thê tử của hắn, đáng tiếc qua trăm năm , thê tử của hắn sớm đã không biết biến thành dáng vẻ gì rồi...làm gì có thể nhận ra nữa!!"
Lúc này có một nữ tử mặc váy đen, cầm đèn vong ưu đi qua hắn, hai người đều không ngoảnh lại nhìn đối phương, do hắn không nhận ra hay do đèn không đủ sáng?.....rốt cuộc vẫn là bỏ lỡ....
-"A Tuyết....Nàng ở đâu?"_LC.
[chỉ chậm một bước....cả đời chờ mong].
_End_
Truyện 1 chương hui nha cả nhà iu của kem.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro