Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

66 - 70

Chương 66: Trốn tránh

Sau nửa ngày đứng yên, trên mặt đột nhiên hiện ra nụ cười có chút mê hoặc: "Cô thật là người kỳ quái. Trực tiếp, hơn nữa... Không để cho người ta có chút nghi ngờ, tuy biết rõ như vậy là rất ngu xuẩn."

Cô ta cầm bọc giấy ở trên mặt đất bên cạnh lên, đi lên phía trước, đứng ở trước khối bê tông, đặt bọc giấy ở chính giữa, cười: "Đáng tiếc, tôi không dễ dàng bị lay động như vậy. Ảnh cô muốn, còn có phim đều ở đây."

Cô ta duỗi tay về phía vali: "Chỉ là giao dịch."

Thua cuộc! Tôi nghĩ. Như vậy, việc tống tiền vẫn không thể xác định đã chấm dứt hay chưa, mục đích tôi tới hoàn toàn không đạt được.

Thật chẳng lẽ phải dùng thủ đoạn cứng rắn để ép hỏi?

Bình Bình cầm vali, rồi đứng tại chỗ, không xoay người rời đi. Tôi nín thở nhìn cô ta, không nói chuyện.

Cô ta lẳng lặng nhìn tôi trong chốc lát, đột nhiên nói: "Lúc ngã giá với Nhiếp Duy Dương tôi nói con số không hề ít, bởi vì tôi muốn nhanh chóng chấm dứt mọi chuyện ở đây, tôi không nghĩ, lại gặp cô."

Cô ta muốn nói cái gì? Tôi cẩn thận ngậm miệng.

Bình Bình khép hờ mắt: "Không nghĩ tới anh ta không chịu bàn điều kiện. Anh ta tìm những người kia, cũng không hề lưu tình. Tôi không cam lòng, cũng muốn báo thù anh ta, cho nên gửi ảnh chụp đến nhà các người. Chuyện vừa xảy ra, nói thật, tôi cũng có chút khiếp đảm, cho nên chỉ đồng ý cho cô đến giao dịch. Hiện tại, tôi cũng không muốn còn quan hệ đến các cô."

Cô ta vươn tay cởi dây truyền trên cổ xuống, bên trên đeo một hộp nhỏ giống như hộp đựng chân dung, mở ra, bên trong có lưu giữ một cái thẻ nhớ. Cô ta nhìn nhìn hộp nhỏ trong tay, vừa giương mắt nhìn tôi, trong mắt có chút mê mang ôn hòa: "Muốn lưu lại cho mình, nhưng nên giao cho cô... xem cô ngu ngốc như vậy... Hi vọng từ nay về sau vĩnh viễn không gặp lại."

Cô ta giấu thật là tài tình. Trong tim tôi nhảy thình thịch, cám ơn trời đất.

Bình Bình muốn ném cái hộp nhỏ qua cho tôi, tôi đang muốn nhận, đột nhiên cô ta sửng sốt một chút, trên mặt hiện lên vẻ căm hận: "Tôi gần như thật sự tin tưởng cô, thiếu chút nữa làm một việc ngốc nghếch."

Cô ta thu tay lại, siết chặt cái hộp lại trong tay.

Tôi sửng sốt, lập tức nghe thấy tiếng chân lên tầng, đáng chết! Vì cái gì hết lần này đến lần khác đều đúng lúc này?

Bình Bình xoay người muốn chạy về phía bên kia, trong lòng tôi sốt ruột, từ phía sau lưng chạy tới, bắt lấy cánh tay của cô ta. Một tay nắm được cái hộp nhỏ, cô ta không phòng bị, bị tôi đoạt lấy cái hộp nhỏ vào trong tay.

Bình Bình chửi một tiếng, quay lại hung hăng tát một cái vào bên tai tôi, lại duỗi tay cướp lại hộp nhỏ.

Tôi sống đến mười chín tuổi, cho tới bây giờ chưa từng bị ai tát, cuối cùng cũng được nếm cảm giác bị người đánh là như thế nào, mặt nóng lên đầu muốn ngất, trong lòng như lửa cháy, lại lựa chọn không buông tay, hai tay nắm chặt, siết sao bảo vệ cái hộp nhỏ, không cho cô ta cướp được.

"Tô Tô!" Tôi nghe được một giọng nói quen thuộc, giọng nói kia như tấm gỗ đập trên mặt hồ băng tháng tư, cực lạnh lại rất cứng, lại mang theo sự tức giận muốn vỡ toang ra.

Là Nhiếp Duy Dương.

Bình Bình khẽ nguyền rủa một tiếng, buông tha cướp đoạt với tôi, xoay người chạy về phía bên kia. Tôi quay đầu lại, không nhìn rõ cái gì, cho đến khi đụng phải lồng ngực quen thuộc, khóe mắt trông thấy hai người đàn ông lạ đang đuổi theo Bình Bình, đỡ lấy mặt tôi đặt vào trong ngực anh, bên tai nghe thấy tiếng đánh nhau xen lẫn tiếng chửi bới.

Cánh tay Nhiếp Duy Dương gắt gao ôm lấy tôi, tôi bị ôm thiếu chút nữa tắt thở, nghe thấy giọng nói giống như khối băng: "Trả lại gấp bội cho cô ta."

Sau đó tôi nghe thấy tiếng Bình Bình thét lên.

Làm sao vậy? Tôi đẩy anh, muốn nhìn, Nhiếp Duy Dương lại dùng sức, một mực ấn đầu tôi không buông.

Cằm của anh chống ở trên đỉnh đầu tôi, hơi thở phả trên tóc tôi, mặt tôi chôn trong áo sơ mi của anh, chóp mũi tràn đầy hơi thở của anh, bên tai nghe được tiếng tim đập của anh, vừa vội vừa nhanh, mạnh mà có lực.

Tôi nhớ tới đêm mưa hôm ở Brussles, lo lắng vì đối phương, chúng tôi gắt gao ôm nhau, khi đó tim của anh cũng đập rõ ràng như vậy, thông qua lồng ngực chấn động đến từng góc trong nội tâm tôi.

Tôi vươn tay nhẹ nhàng vòng qua lưng anh.

Để cho anh lo lắng rồi.

Người đàn ông này, lo lắng như vậy cũng chỉ có thể nói: "Anh cho rằng... Anh gần như... May mắn..." Mấy chữ như vậy, chỉ có tần suất tim đập tiết lộ tâm tình của anh.

"Nhiếp Duy Dương..." Tôi nhỏ giọng nói: "Em lấy hết phim dự trữ của cô ta rồi, toàn bộ đều cầm về rồi..."

Anh không để ý đến tôi.

Tôi nghe được tiếng bước chân không có trật tự, còn có tiếng kêu, là mẹ tôi: "Trời ơi, Tô Tô, con sao thế? Bị thương ở đâu rồi sao?"

Nhiếp Duy Dương buông tôi ra, tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy mẹ và Nhiếp Văn Hàm đang đi tới, phía sau còn có Đào Ý Đường.

Sắc mặt mẹ trắng bệch, hốc mắt ướt át, bà chạy lại nắm lấy vai tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới, run giọng nói: "Không sao chứ? Không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

"Không có không có" Tôi vội vàng lắc đầu, cố cười muốn cho mẹ yên tâm, nhưng mặt bên trái bị động tác này làm cho đau, tôi nhịn không được nhíu mày: "Úi!"

Mẹ nhìn mặt tôi, kinh hô: "Sao lại sưng lên như vậy?"

"Không có gì đáng ngại." Tôi nắm lấy tay mẹ, không cho mẹ khẩn trương sờ loạn trên người tôi, giương mắt nhìn bốn phía, Bình Bình và hai người đàn ông kia không thấy tung tích, Nhiếp Duy Dương cũng không quay đầu lại đi qua bên tôi, đứng trên đầu cầu thang nói gì đó với Đào Ý Đường, sau đó cùng đi xuống tầng.

Người này! Lúc đầu gọi một tiếng, rồi từ đầu đến cuối cũng không chịu nói với tôi một câu.

Tôi lấy mấy thứ trên khối bê tông lại, đưa túi giấy và cái hộp nhỏ cho Nhiếp Văn Hàm ở bên cạnh: "Chú Nhiếp, phim cô ta giấu cũng lấy được rồi, lần này không cần lo lắng nữa."

Nhiếp Văn Hàm cầm đồ, thở dài, vỗ vỗ vai tôi: "Tô Tô, từ nay về sau ngàn vạn lần không thể như vậy nữa, cháu có biết là rất nguy hiểm không? May mắn bạn Duy Dương tìm người hỗ trợ mới tìm được nơi này."

Tôi cúi đầu lên tiếng.

Đi ra khỏi căn nhà u ám này, gió đầu hạ đập vào mặt tôi, tâm tình tôi thoải mái, cuối cùng cũng giải quyết được chuyện này, hơn nữa giải quyết trước ngày biểu diễn của Nhiếp Duy Dương, có thể để cho anh không còn gánh nặng đi làm chuyện của anh rồi.

Đào Ý Đường và mấy người lạ không thấy đâu, chỉ có xe của nhà đang ở phía dưới. Nhiếp Duy Dương dựa vào xe, tay đút vào túi quần, đang lẳng lặng nhìn về phía bãi đất hoang xa xa, trên mặt không có chút biểu cảm.

Chúng tôi đi qua, Nhiếp Duy Dương đứng thẳng người, nói với Nhiếp Văn Hàm: "Cha, cha lái xe đi."

Sau đó anh kéo cửa sau ra ngồi vào trong, cũng không liếc tôi một cái, thật giống như tôi không hề tồn tại, ơ, vì cái gì tôi cảm thấy có chút lạnh?

Mẹ say xe, luôn luôn ngồi ở phía trước, tôi ra phía sau ngồi cùng với Nhiếp Duy Dương.

Mẹ một đường đều nói nhiều lần như bị thần kinh muốn nhanh chóng về nhà chườm đá vào má cho tôi.

Gò mái bên tai bị đánh bắt đầu chết lặng, sau đó đau đớn dần nổi lên, nóng hừng hực kèm theo âm ỉ đau.

Tôi đưa tay vỗ vỗ chỗ đó, lập tức nhẹ nhàng hít nhẹ, thì ra bị người tát đau như vậy.

Giương mắt nhìn Nhiếp Duy Dương, anh hai mắt nhìn thẳng phía trước, nhìn không chớp mắt, cũng không tới an ủi tôi, dường như không phát hiện tôi bị đánh.

Tôi có chút ủy khuất, tay khẽ đụng tay bên chân anh.

Anh lập tức tránh né, ôm lấy hai tay, mắt cũng không chuyển, một mực nhìn chằm chằm vào sau gáy của Nhiếp Văn Hàm đang lái xe.

Tay của tôi cứng đơ ở chỗ anh trốn tránh, nhìn bên mặt không chút biểu cảm mà vẫn đẹp mắt như cũ của anh, có chút ngây người.

Ai, nếu như không phải anh và cha anh tình cảm ít đến mức liếc mắt nhìn cũng không muốn đột nhiên tăng lên, thì chính là đang tức giận tôi rồi.

Chương 67: Khiển trách

Ngồi trên ghế sofa, đợi mẹ đi vào phòng bếp lấy túi chườm nước đá đắp mặt cho tôi.

Nhiếp Văn Hàm đi lên tầng cầm văn kiện công ty cần dùng, Nhiếp Duy Dương ngồi ở trước mặt tôi tiếp tục giả vờ làm tượng.

"Anh giận em?" Tôi nhìn vẻ mặt của Nhiếp Duy Dương.

Anh lẳng lặng ngồi ở đối diện tôi, lông mi dày ngăn cách ánh mắt của anh. Anh buông mắt nhìn đầu gối mình, còn chưa muốn nói chuyện.

"Anh nhìn xem, em không có chuyện gì, hơn nữa, chuyện cũng được giải quyết rồi, không phải sao?" Tôi cố gắng làm cho giọng nhẹ đi, được rồi, tôi biết rõ anh lo lắng nên mới sinh tức giận, cho dù tôi là người bệnh, tôi cũng có thể hạ thấp tư thái.

Anh giương mắt nhanh chóng liếc qua gò má của tôi, vừa liếc một cái rồi lập tức rời mắt đi, lồng ngực phập phồng, dường như ngay cả việc liếc nhìn tôi một cái cũng không chịu được.

"Nhiếp Duy Dương!" Gò má đau đớn khiến cho đầu tôi choáng váng, tôi cũng có chút phát hỏa, cất cao giọng: "Rốt cuộc anh muốn như thế nào?"

Cuối cùng anh cũng có phản ứng, tôi nhìn thấy hình như anh khẽ chửi thầm một câu, sau đó anh đứng lên, hai bước vượt qua, nắm lấy cánh tay tôi kéo tới, trừng mắt với tôi, nghiến răng nghiến lợi: "Anh muốn như thế này!"

Tôi còn chưa rõ tình huống đã cảm thấy thân thể bị cuốn lấy, bụng nằm trên tay anh, tiếp đó tôi nghe tiếp "bốp" một tiếng, cái mông bị đánh.

Đau đớn khiến tôi kêu lên một tiếng, sau khi tôi sửng sốt mới bắt đầu thét lên: "Anh đánh em! A! Anh đánh em!"

Liều mạng đẩy anh ra, cả người lăn trên sofa, tay che đi chỗ đau.

Ai nói đánh đòn sẽ không đau? Một cái tát kia của anh không lưu tình chút nào, đau, là thuần túy đau. Tôi ôm lấy chỗ đau, cơ thể theo bản năng căng lên.

Nhiếp Duy Dương đứng ở bên cạnh ghế sofa nhìn tôi, khuôn mặt kéo căng quá mức, tôi trừng mắt nhìn anh: "Anh đánh em! Anh đánh em!: Kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh, quay đầu lại trông thấy mẹ cầm túi chườm nước đá đi tới, tôi ôm lấy mông, lại gọi: "Mẹ, anh ấy đánh con!"

Mẹ mặt không biểu tình, nặng nề đặt túi chườm nước đá lên bàn, lại nói: "Đáng đánh!"

"Mẹ!" Tôi mở to mắt, tôi làm sao đây, người thần đều phẫn giận?

"Mẹ cũng muốn đánh con!" Mẹ trùm khăn lên túi nước đá thoa lên mặt tôi, trên vẻ mặt của mẹ vẫn còn vẻ kinh sợ.

Tôi chặn túi nước đá đắp xuống mặt, khuôn mặt và mông đều đau, đau đến mức đầu tôi chóng mắt, tôi giận: "Con cũng chỉ muốn giải quyết vấn đề thôi mà! Đáng lẽ đều tốt rồi, nếu như mọi người không đến, một cái tát này con cũng không bị dính!"

Mẹ và Nhiếp Duy Dương trăm miệng một lời: "Con(Em) lặp lại lần nữa?"

Cái gì cái gì cái gì? Bọn họ lại kết hợp thành một trận thống nhất rồi?

Tôi giận dữ: "Mẹ, mẹ muốn con hay là muốn Nhiếp Duy Dương?"

Phía sau truyền đến "Phụt" một tiếng cười, Nhiếp Văn Hàm đang từ trên cầu thang đi xuống, mặt buồn cười, ngay cả khóe miệng mẹ cũng giấu không được mỉm cười. Mẹ liếc qua Nhiếp Duy Dương, nói với tôi: "Tô Tô, lần này con quá lỗ mãng rồi, không cần lấy cớ linh tinh."

Tôi nhìn chiến tuyến của mẹ có dấu hiệu buông lỏng, lập tức vứt bỏ ân oán cá nhân, đánh rắn tùy côn: "Mẹ, hóa ra mẹ thật không có ánh mắt, cũng không cần quật ngã người một thuyền."

Mẹ sững sờ, trên mặt lộ một chút mất tự nhiên, oán trách: "Miệng lưỡi trơn tru ba hoa!" Cấm lấy tay của tôi đỡ túi chườm nước đá: "Tự mình cầm! Đợi lát nữa mẹ lại xem mặt của con!" Vội vàng đi lên tầng.

Nhìn kìa nhìn kìa, mỗi người đều trốn tránh không muốn đối mặt với chuyện này.

Nhiếp Văn Hàm vẫn treo nụ cười trên mặt: "Tô Tô, nghỉ ngơi thật tốt đi, hôm nay không cần đến trường à?"

Tôi nói: "Vâng, từ Tây Tạng trở về có thể nghỉ ba ngày ạ."

Nhiếp Văn Hàm gật gật đầu, lại nói: "Duy Dương, bất kể như thế nào, mặc kệ đánh chỗ nào, lần sau không được động thủ với con bé."

Tôi bất mãn "Bất kể như thế nào" là có ý gì? Tôi nghiệp chướng nặng nề như vậy sao? Còn có " Mặc kệ đánh chỗ nào", dù cái mông thấp đẳng nhất, cũng không phải thịt trên người tôi à?

Nhiếp Duy Dương nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Cô ấy có coi bản thân là cô bé ư?" Cuối cùng giọng điệu cũng không dọa người như vừa rồi nữa.

Nhiếp Văn Hàm cười ra khỏi nhà đến công ty, phòng khách chỉ còn tôi và Nhiếp Duy Dương. Anh mở chân dài ra, ngồi vào bên cạnh tôi, giúp tôi đỡ lấy túi nước đá, khẩu khí cũng lạnh y như túi chườm nước đá vậy: "Bản lĩnh giỏi nhỉ? Còn biết được mỹ nhân kế, được, em có bản lĩnh thật, nếu anh cảm thấy không đúng đi xem phòng em, có phải hôm nay em vừa hát vừa múa Bá Vương Biệt Cơ?"

Rõ ràng anh không đến tôi có thể toàn thân mà lui, vốn có thể vừa hát vừa lạt mềm buộc chặt rồi, tôi bĩu môi.

Anh nói: "Em có biết lúc anh nhìn phòng em không có người, vali tiền lại bị cầm đi, anh muốn bóp chết em không?"

Tôi xoa cái mông, lườm anh một cái: "Vậy anh thật sự động thủ? Em vĩnh viễn sẽ không tha thứ anh đánh... em!"... cái mông.

Nhiếp Duy Dương hừ một tiếng: "Tốt nhất trước tiên em nên nghĩ biện pháp để cho anh tha thứ em. Tự một mình chạy tới như vậy, em coi anh là cái gì?"

Ách, coi anh là cái gì? Đây là tỏ vẻ tự tôn đàn ông của anh bị đả kích hay là tỏ vẻ tình cảm của anh bị nhục? Sao người này nói chuyện không rõ ràng một chút chứ? Tôi tức giận, tôi lo lắng, tôi buồn bực, như thế nào cũng đúng.

Thôi, Anh đã nói như vậy, thì cứ như anh nói vậy. Tôi cố gắng nhìn mặt mà nói chuyện: "Để anh trở thành đàn ông được chưa?"

Anh trừng tôi, lại hừ một tiếng.

Tôi nói: "Hừm Hừm, hừm hừm, miệng của anh dùng để làm cái đấy hả?"

Anh híp mắt: "Dùng làm cái này..." Lấy túi chườm nước đá ra, cúi người hôn xuống.

Cái gì, đánh xong liền hôn, rõ ràng cho thấy cho một cái tát rồi cho quả táo ngọt, tôi muốn biểu hiện cốt khí một chút, đáng tiếc quả táo ngọt này rất hợp khẩu vị của tôi, nhiệt độ độ ẩm và cảm xúc quen thuộc cỡ nào, chỉ bằng phần quen thuộc này đã đủ để làm rung động người rồi. Thân thẻ vươn qua môi tiến tới, miết thành mút, ôn hòa biến thành kịch liệt, đợi cho đến khi môi rời môi, chúng tôi đã có chút thở hổn hển.

Sắc mặt Nhiếp Duy Dương hòa hoãn hơn trước rất nhiều, tôi đoán, chắc lửa giận đã biến thành dục hỏa hết rồi.

Ngón tay dài của anh khẽ chạm vào gò má tôi, tôi co lại theo bản năng, vẻ mặt đau đớn: "Đau."

Mày anh nhăn lại, lại nâng túi chườm nước đá đắp lên mặt tôi, thì thào nói: "Hai đao quá lợi cho cô ta."

Tôi kinh ngạc: "Hai đao cái gì?"

Ánh mắt của anh dịu dàng, nói: "Sưng phù như đầu heo giống như mặt em."

Tôi giận: "Như vậy anh còn vui vẻ được?"

Anh nói: "Mỗi ngày làm một việc thiện."

Tôi nói: "Hả, không đúng, anh vừa nói hai đao cái gì?"

Anh nhíu mày, có chút không kiên nhẫn: "Anh nói trả gấp bội cho cô ta."

"Trên mặt?" Anh gật đầu, tôi mở to mắt, người này, ra tay quá độc ác!

"Sao lại làm vậy?" Tôi có chút không biết nói gì cho phải, đối với Bình Bình vừa có căm hận lại có chút đồng tình, dù sao cũng là con gái, hai đao ở trên mặt, rõ là... Tôi hỏi: "Cô ấy thì sao?"

"Đào Ý Đường mang đi, chắc là đưa đến cho công an." Giọng điệu anh còn một bộ thù hận chưa tiêu.

Tôi ngây người, trong lúc nhất thời cảm xúc trăm mối ngổn ngang.

Nhiếp Duy Dương kéo tôi dựa vào trong lòng anh, tay trượt xuống phía dưới mông, nhẹ hỏi: "Còn đau?"

"Đau, đau muốn chết, đau đến tê tâm liệt phế ruột gan đứt từng khúc, đau đến không muốn sống lại làm người." Tôi cho anh ánh mắt xem thường, kỳ thật ngoại trừ còn có chút nóng rát, đã không có cảm giác đau gì.

Trong mắt anh xẹt qua một tia đau lòng, bên miệng lại có chút vui vẻ, nói ra lời nếu không phải có chuyện như vậy: "Biết rõ đau vậy phải nhớ kĩ cho anh, vĩnh viễn không có lần sau."

Tôi khiêu khích: "Nếu không thì sao?"

Anh cúi đầu, một tay chuyển đến trên cổ tôi, chậm rãi siết chặt, sờ trán tôi, mắt đen nhìn thẳng tôi, từng chữ từng câu chậm rãi nói: "Nếu không, anh thà rằng trước đó bóp chết em, cũng không muốn trải qua cảm giác ngày hôm nay lần nữa."

Lông mi của tôi chạm phải mắt anh, cửa sổ tâm hồn hai người gần như thế, tôi thấy được sâu trong mắt anh là sự bất an và sợ hãi, cảm xúc nồng đầm khiến cho tôi bị chấn động mạnh mẽ, làm cho linh hồn và đôi môi của tôi khẽ run.

Duy Dương. Tôi dùng khẩu hình môi lặng lẽ nói, ánh mắt anh sáng rỡ, cái gọi lặng lẽ này dường như làm cho anh mê muội.

Tôi ngửa đầu đưa môi của tôi đi, cánh môi vừa tiếp xúc, lại nghe thấy trên bậc thang truyền đến tiếng ho khan, mẹ!

Tôi rên rỉ, sở trường quay đầu che khuất mặt, thật là đúng lúc!

Đang xấu hổ, điện thoại của Nhiếp Duy Dương trong túi quần anh vang lên, anh nghe điện, chân mày hơi nhíu lại.

Chương 68: Tuyết tan

Sắc trời tối đi, từ phòng bếp nhìn ra ngoài cửa sổ có thể trông thấy dưới cửa cành lá hoa nhài chập chờn cùng nhuộm mày nắng chiều tà dưới bầu trời bao la.

Tôi đánh trứng trong bát to bằng thủy tinh, mẹ đứng ở bên cạnh thái rau.

Nhiếp Duy Dương nhận điện thoại xong liền ra ngoài, nói là chuẩn bị buổi biểu diễn, đến bây giờ còn chưa trở lại.

Tôi lấy máy đánh trứng gõ nhẹ trên bát, ừ, tôi có thể làm gì đều đã làm, hiện tại chỉ cổ vũ anh cố gắng thôi.

Đột nhiên mẹ nói: "Tô Tô, con cũng biết cha con chết như thế nào đúng không?"

Tôi thoáng sững sờ: "Không phải là tai nạn giao thông sao?"

Mẹ gật đầu, trong tay cũng không ngừng, cúi đầu, rồi lại nói: "Nhất định là ông ta như vậy."

Tôi nhướng mi nhìn mẹ, có ẩn tình gì đây? Hả, ở lâu cùng với Nhiếp Duy Dương , tôi cũng học được động tác nhướng lông mày của anh rồi.

Mẹ cắt nhỏ nấm thả vào trong bát nước pha,rồi ngồi xuống cạnh bàn, vẫn luôn cúi đầu, sau nửa ngày mới mở miệng: "Vốn những chuyện này không muốn cho con biết, nhưng mẹ hi vọng những chuyện này có thể cho con lý trí nghĩ đến vấn đề của mình."

Tôi dừng động tác lại, dựa vào cạnh bàn bếp nhìn mẹ.

"Cha của con, ông ta... là người rất hấp dẫn người khác." Giọng điệu mẹ thong thả, dừng như cân nhắc từng chữ: "Lúc ấy mẹ cũng lớn tầm con, vừa mới vào đại học, ông ấy hơn mẹ một năm, sau khi mẹ gặp ông ấy đã rất nhanh si mê ông ấy, ông ấy cũng chú ý đến mẹ, sau đó,.. Thì có con."

"Mẹ không làm được chuyện giết chết đứa con của mình, mẹ muốn giữ con lại, nhưng cha con lại cho rằng như vậy là điên rồ." Mẹ xoa xoa thái dương: "Có một ngày chúng ta tranh chấp ở ven đường, mẹ nói báo giả tuổi để kết hôn cũng không phải là chuyện hiếm lại, nếu có thể bảo vệ đứa trẻ thì như thế nào cũng đáng giá, ông ấy không đồng ý, ông ấy nói như vậy sẽ hủy ông ấy. Chúng ta bắt đầu cãi nhau, vô cùng kích động, không chú ý đến hai người đã đi xuống đường xe chạy."

"Khi mẹ phát hiện chúng ta đang đứng ở phía trước một chiếc xe đang lao tới, mẹ sợ ngây người, nhưng cha của con phản ứng nhanh hơn mẹ, ông ấy anh chóng tránh ra rồi." Mẹ cúi đầu, nắm chặt hai tay: "Mình ông ấy."

Tôi mở to mắt, a, cha ruột của tôi, là người như vậy? Mẹ đáng thương, lúc ấy tâm tình của mẹ như thế nào? Tôi đi qua ngồi xổm trước mặt mẹ, cầm tay của bà.

Mẹ thở dài: "Cuối cùng chiếc xe kia lại vặn tay lái, xe cọ qua quần áo của mẹ tông mẹ lên dải phân cách, mẹ với con, xem như là tìm được đường sống trong chỗ chết. Sau đó, cha con đồng ý kết hôn, mẹ không biết vì xấu hổ hay là muốn đền bù tổn thất, nói tóm lại mẹ đã thất vọng với ông ấy, nhưng bởi vì con mẹ vẫn kết hôn với ông ấy."

"Sau này khi con vừa biết đi, ông ấy gặp tai nạn giao thông, cuối cùng không trở về. Mẹ nghĩ, có thể đúng là như vậy hay không?" Mẹ cười tự giễu, khẽ vuốt tóc tôi: "Tô Tô, mẹ rất lo lắng con sẽ gặp chuyện giống như mẹ, gặp được một người ích kỷ, không quý trọng bản thân con. Tấm hình kia— mẹ cho rằng làm ra chuyện như vậy, là hành vi không để ý đến người khác, mẹ lo lắng em sẽ đi theo con đường của mẹ."

A, hóa ra đây mới là nguyên nhân mẹ phản đối. Tấm hình kia, đúng vậy, lần đó biểu hiện của Nhiếp Duy Dương không được tốt lắm, nhưng, khiến cho anh trở nên như vậy, là do tôi không để ý đến cảm nhận của anh. Chúng tôi đã từng ích kỷ, nhưng hiện tại tôi biết tất cả đã khác rồi.

Tổi ngửa đầu nhìn mẹ, làm mặt quỷ: "Mẹ, con cảm thấy hiện tại dường như thái độ của mẹ không kịch liệt phản đối như trước."

Mẹ trừng tôi một cái, sắc mặt khẽ biến thành thoải mái hơn, nhẹ nhàng véo lỗ tai tôi: "Một chỗ hở cũng không thể để cho con thấy được. Mẹ là nhìn sáng sớm nay đứa bé kia như vậy– biểu tình kia của con là gì?"

Tôi vội vàng kéo cái miệng đang toét lên xuống, vui vẻ khiến cho tôi nhịn không được cong mắt: "Mẹ, mẹ không phản đối?"

Mẹ hừ một tiếng, đứng dậy đi qua bếp: "Nghĩ dễ dàng vậy! Mẹ còn muốn xem xét lại."

Vạn tuế! Tôi nhảy múa đi bày bát đĩa, ai, sao Nhiếp Duy Dương vẫn chưa trở lại? Tôi muốn nói cho anh tin tốt này.

Chương 69: Diễn tập

Mỗi lần tôi đi qua phòng ca nhạc trung tâm thành phố N đều cảm thấy kiến trúc tòa nhà này kỳ quái vô cùng.

Phòng ca nhạc do sân khấu biểu diễn ở chính giữa và hai bên tầng phụ tạo thành, kiến trúc ở giữa cao khoảng bốn tầng, từ dưới lên trên dần dần thu nhỏ, rất giống như một cái bình hoa bụng to, mà tầng phụ hai bên mái nhà dùng vật liệu phản quang kiểu dáng lên xuống, tên gọi khác chính là tượng trưng cho đường cong hải dương mỹ lệ, kết hợp với tầng chính, nhìn thế nào cũng giống như thằng hề mang thai quăng hai cái tay áo. Khi phòng ca nhạc được xây dựng xong, tất cả truyền thông đều thừa nhận nói khí thế bất phàm, cao nhã xuất chúng, tôi nhìn lại thấy kỳ quái.

Không phải thời gian mở cửa, cửa chính vẫn đóng chặt, tôi mang theo hộp giữ nhiệt đi vòng qua sau, tìm được cửa vào cho công nhân viên, đến gần, thấy mấy cô bé cũng đang đứng ở trước đó, dây dưa với bảo vệ.

Cô bé ở giữa nói: "Tôi là em gái của anh ấy, thật sự, cho chúng tôi vào đi, tôi biết rõ anh ấy đang diễn tập."

Người bảo vệ béo hơn so với người bảo vệ còn lại, cười nói: "Cô bé, cô không phải là người đầu tiên nói mình là em gái của cậu Nhiếp, khẳng định cũng không phải là người cuối cùng, thật có lỗi, chúng tôi không thể để cho các cô vào, xin đợi ngày mai biểu diễn rồi vào."

Tôi ngây người, có rất nhiều người giả mạo em gái Nhiếp Duy Dương sao?

Mấy cô bé kia dây dưa không có kết quả, phẫn nộ xoay người rời đi, khi đi qua tôi quăng cho ánh mắt hả hê, ý nói chúng tôi không thành cô cũng sẽ vậy. Tôi nhìn thấy cô gái mặc váy màu xanh đậm rất quen mắt, hóa ra là đồng phục của đại học N, hắc, các cô ấy cũng không tính là nói dối, là em gái học cùng trường.

Tôi cầm theo hộp giữ nhiệt đi qua, bảo vệ béo kia trông thấy tôi, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Cô bé, cô lại là em gái hay là bạn gái cậu Nhiếp?"

Tôi ngây ngốc, hóa ra bạn gái cũng có người đến mạo nhận?

Tôi cầm hộp giữ nhiệt lắc một cái, cười: "Kỳ thật tôi là người giúp việc trong nhà anh Nhiếp, mang bữa tối cho anh ấy."

Hai người bảo vệ cùng cười rộ lên, người kia nói: "Ý này lạ hơn một chút, nhưng mà, nói thật cho cô biết, nếu quả thực có tình huống này chúng tôi sẽ được báo, cô bé, cô vẫn nên trở về thì hơn."

Vì vậy tôi sờ sờ mũi, ngoan ngoãn đi qua một bên gọi điện thoại cho Nhiếp Duy Dương.

"Em và bữa tối của anh đang chờ anh ở lối vào dành cho công nhân viên." Tôi nói.

Một lát sau đã thấy anh đi tới.

Tôi trừng lớn mắt , huýt một tiếng sáo: "Phù!"

Chắc anh đang tập, mặc trên người một bộ quần áo hoa lệ, áo khoác màu đen hơi dài có chút bó eo, nhìn từ phía trên cảm giác khó chịu, chất liệu vải màu đen cùng với áo lót giống như trang phục nam thời đại Victoria, trên quần áo không có trang sức khác, chỉ có phía trước cổ áo rộng thùng thình thêu hoa văn rườm rà, viền màu bạc nạm vàng, hoa lệ cực kỳ. Vạt áo khoác mở rộng lộ ra khăn lụa quàng cổ màu tuyết trắng cùng với đai lưng nhung tơ màu đỏ, áo trong đi đến eo, được che bởi quần dài màu đen và đai lưng, màu đen của vải bao kín hai bắp chân dài thẳng xuống dưới hòa với đôi giày ngắn dây buộc màu bạc.

Như là một người bước ra từ bên trong một bức tranh cổ điển, nhưng đúng là bộ quần áo này rất thích hợp với anh. Trang sức rườm rà cùng với quần áo cắt may cường điệu phảng phất khí chất ưu nhã và lười biếng bẩm sinh của anh, quần áo cùng hòa với anh làm một thể, tuy hai mà một.

Anh nhăn mày lại: "Sao em lại chạy tới đây?"

Cái gì, cơn tức này, vẻ mặt này, nếu lòng tôi yếu ớt hơn một chút, đoán là mình không được hoan nghênh, bị anh ghét bỏ rồi.

Tôi lắc lắc hộp giữ nhiệt: "Tiểu nhân phụng mệnh đưa cơm cho bệ hạ."

Khóe miệng của anh lộ một tia cười, trước cửa, trong ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ kéo tôi đi vào. Bảy lần tám lượt, đi đến một căn phòng nghỉ ngơi, nói với người trung niên đeo kính mắt đứng ở trước cửa: "Có người tìm đến, nói cho bọn họ biết tôi đã thay xong quần áo, tạm thời nghỉ ngơi một chút, đừng cho người tới quấy rầy." Người nọ gật gật đầu.

Anh vào phòng nặng nề ngồi lên chiếc ghế bành, nằm dài ra, nhắm mắt lại thở ra một hơi.

Tôi đặt hộp giữ nhiệt lên trên bàn: "Mệt mỏi?"

Anh mở to mắt, nhìn tôi, khóe miệng cong, ngoắc ngoắc ngón tay với tôi: "Tới đây."

Rất muốn kháng nghị cách gọi giống gọi cún con này của anh, lại nhìn thấy anh lộ vẻ mệt mỏi nên không đành lòng, tôi ngoan ngoãn đi qua.

Anh kéo tôi vào trong lòng, môi tìm được môi tôi, hút sâu vào, thẳng đến khi chúng tôi thở dốc. Anh vuốt ve eo của tôi, mặt chô giữa tóc tôi, nói: "Không phải em nói em là bữa tối của anh sao? Ăn hết em anh lại có tinh thần rồi."

Tôi nằm ở bả vai anh cười ha ha: "Nói bậy, em nói là 'Em và bữa tối của anh', không phải 'Em là bữa tối của anh'."

Anh cười nhẹ: "Anh mặc kệ, anh nghe thấy là như vậy, em phải chịu trách nhiệm." Tay đã bắt đầu hạnh kiểm xấu.

Tôi vặn vẹo thân thể tránh né ma trảo của anh: "Đừng náo nữa, này, anh làm gì thế, này, buông tay, ai ai, anh thật sự điên rồi, bên ngoài còn có người đấy!"

Cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Được được được, em nghĩ những biện pháp khác lấy tinh thần cho anh được không?"

Động tác của anh dừng lại, nhìn mắt tôi: "Những biện pháp khác?"

Tôi cắn môi cười, cúi đầu ghé vào tai anh nói nhỏ.

"Tô Tô." Anh vội vàng gọi khẽ, nhìn chằm chằm vào mắt tôi vì chờ mong và hưng phấn mà biến đổi màu sắc.

Tôi nằm ở trên người anh, thân thể chậm rãi trượt, mắt anh vẫn chăm chú nhìn tôi.

Khi cằm trượt đên hông anh tôi ngẩng đầu nhìn anh: "Hay là thôi đi, nhất định là anh rất bẩn."

Ngón tay dài của anh vuốt ve tóc tôi, hầu kết cao thấp trượt lên xuống: "Trước khi thay quần áo anh đã tắm rửa."

Bộ dạng chuyên của anh khiến cho tôi nhịn không được muốn trêu chọc, tôi ghé vào trên đùi anh nhìn gì đó: "Còn chưa phải muốn, em nghe nói người biến thái sẽ bí mật lắp camera ở trong phòng nghỉ của ngôi sao."

"Không có người có thể đi vào nơi này, huống hồ anh cũng không có nổi như vậy." Anh có chút không kiên nhẫn, giọng nói bởi vì dục vọng mà có chút khàn khàn. Anh ngừng một cái, mắt đen uy hiếp nheo lại: "Mèo hoang nhỏ, em đã dẫn lửa, nếu em dám bỏ dở nửa chừng, em cũng biết hậu quả là gì đúng không?"

Tôi thoáng le lưỡi, một nửa bởi vì thương tiếc anh mệt mỏi, một nửa bởi vì mình rất hiếu kỳ, dưới cơn xúc động nói ra đề nghị như vậy, hiện tại nói không làm dường như là không ổn.

Được rồi, được rồi, chưa làm qua chẳng lẽ còn chưa thấy qua hay sao? Xem nhiều CD như vậy, nhìn cũng biết.

Quần dài kiểu cổ của anh không có khóa kéo, là một loạt cúc áo màu bạc, tôi lấy hàm răng bắt chúng cởi bỏ cúc, lại giương mắt nhìn anh. Ánh mắt của anh chìm trong nóng bỏng, thoạt nhìn có chút...Tham lam, dường như đang dùng ánh mắt liếm mút da thịt của tôi.

Tôi cúi mặt xuống, quái lạ, khi môi lưỡi của tôi tiếp xúc với da thịt mềm như tơ kia, chính mình cũng cảm giác được sung sướng. Thực tế khi nghe anh thở dài và than nhẹ, tôi cảm thấy vô cùng thỏa mãn hạnh phúc.

Tôi nghĩ khi yêu đương sẽ chính là như vậy. Bạn sẽ đồng ý làm chuyện gì đó cho anh ấy, chỉ cần có thể nhìn thấy khuôn mặt thỏa mãn của anh, bạn có thể tìm được sung sướng gấp bội.

Ngón tay của anh siết chặt vai tôi, lòng bàn tay anh bị mồ hôi làm ướt sờ lên trên mặt tôi, khi anh đạt đến đỉnh rời khỏi tôi, chất lỏng đỉnh điểm bắn tung tóe ở trên mặt thảm sẫm màu.

Đây là kinh nghiệm diệu kỳ, người yêu của bạn vui sướng đều ở trong lòng bàn tay bạn, ngẫm lại, thật tốt!

Anh nặng nề thở dốc, chăm chú ôm lấy tôi, hôn môi, chóp mũi, gương mặt, đôi mắt, tai và mắt tôi, dùng tiếng nói khàn khàn khẽ lặp đi lặp lại: "Ma chérie."

Anh đứng dậy sửa sang lại quần áo, gương mặt thỏa mãn thoạt nhìn có cảm giác xinh đẹp.

Tôi nhìn anh cười rộ lên.

Anh nhìn tôi: "Làm sao vậy?"

Tôi cho anh một đáp án không liên quan: "Mẹ đã bắt đầu không phản đối anh."

Anh mỉm cười, ánh mắt ấm áp chăm chú nhìn tôi: "Là tin tức tốt."

Chờ đến khi anh ăn một chút, tôi dọn hộp giữ nhiệt muốn đi về.

Nhiếp Duy Dương giữ chặt tôi: "Chờ anh cùng về, một mình em không an toàn."

Tồi nhìn nhìn bên ngoài một chút: "Mới hơn tám giờ, có cái gì không an toàn chứ, không có việc gì."

Anh trầm mặc, có chút không cam lòng nói cho tôi biết: "Đào Ý Đường nói cho anh biết, cô ta chạy mất."

Bình Bình? Tôi sững sờ, sao vậy, chuyện này còn chưa chấm dứt ư?

"Trước khi tìm được cô ta, em không nên chạy loạn." Anh nói: "Có lẽ cô ta sẽ đến báo thù."

Tôi liếc anh một cái, không phải a, lão đại anh ra tay đen như vậy.

Vì vậy ở lại diễn tập, chờ anh cùng nhau về nhà.

Trên sân khấu, ánh sáng biểu diễn đang được chuẩn bị đến khâu cuối cùng, tôi ngồi hàng thứ nhất ở giữa, lật xem bản giới thiệu vắn tắt của buổi biểu diễn.

Bản giới thiệu vắn tắt nói, lần diễn này có 13 bài hát, tổng diễn hết hai giờ. Cả buổi diễn đều dùng phong cách kịch cung đình Châu Âu, 13 bài căn cứ vào từng ý từng cảnh được sắp xếp kỹ càng, kể lại một câu chuyện xưa, đại ý là, một quý tộc kiêu căng cao cao tại thượng yêu một nữ ca lỹ lang thang, vì tìm được nàng mà dùng hết mọi thủ đoạn, cuối cùng làm hại chính mình thân bại danh liệt, sau đó ngay trong lúc anh ta thất vọng mất đi tất cả, nữ ca sĩ kia lại bị anh ta cảm động, đi đến bên cạnh anh ta.

"Bệ hạ kiêu ngạo, yến tiệc xa hoa, tĩnh mịch, thanh âm yên tĩnh của màn đêm, khúc tùy hứng dục vọng, ngăn trở và phẫn nộ, cô và anh, trong bụi gai..." Tôi đọc từng tên bài hát một: "Điên cuồng, chệch đường ray, Quốc vương và tên khất cái, cô độc chết đi, ánh sáng kỳ tích. A, tên thật thú vị."

Diễn tập bắt đầu, tôi mở to hai mắt không nói thêm gì nữa, a, diễn xuất thật sự mê người vượt quá suy đoán của tôi.

Tôi vô cùng yêu thích bào hát thứ hai. Màu xanh vàng rực rỡ bố trí thành một căn phòng xa hoa, những vu công mặc trang phục phong phú cùng nhau nhảy múa, Nhiếp Duy Dương một thân đen tuyền hết sức bắt mắt, anh cầm một chén rượu, yên tĩnh đứng ở phía trước, âm nhạc vang lên, anh liền cất giọng.

Làn điệu hoa lệ, ca từ tràn đầy kiêu ngạo và tự phụ, ở phần điệp khúc, toát lên sự mê hoặc lại cô độc.

Tôi nâng má nhìn anh trên đài, ai ai, bộ dáng người này cầm chén rượu đứng ở đó hát thật là mê người.

Chương 70: Hôn mê

Trên đường trở về tôi vẫn còn chìm đắm ở trong buổi biểu diễn.

"Cảm giác thật tuyệt!" Tôi hưng phấn nắm chặt hai tay, nhìn Nhiếp Duy Dương: "Bài hát thứ hai cảm giác thật hoa lệ, a, còn có bài cuối cùng "Ánh sáng kỳ tích", hiệu quả ánh sáng làm cho đặc biệt mộng ảo, sau đó người diễn vai thiên sứ cùng với đôi cánh màu tuyết trắng từ trên trời giáng xuống, hai cánh tay giang ra ở sau lưng. Anh biết không, hình ảnh này quá đẹp rồi, em thật sự hối hận khi không mang camera đến quay! Không được không được, nhất định ngày mai em phải nhớ mang camera mới được!"

Nhiếp Duy Dương cầm chặt tay lái, có chút buồn cười liếc nhìn tôi, khóe miệng khẽ câu, không chút lưu tình đánh vỡ kế hoạch của tôi: "Buổi biểu diễn không được chụp ảnh!"

Tôi suy sụp cúi mặt, đáng thương nhìn anh: "Khi chụp được em mang về nhà giấu cho thật kín được không?"

Anh phóng tới một ánh mắt hấp dẫn: "Em có thể mang cả anh trở về cất thật kỹ."

Tôi phụt một tiếng, có chút nóng mặt, cái người này, công lực phóng điện của ánh mắt càng ngày càng tiến bộ, hoặc nói là, tư tưởng của tôi càng ngày càng tà ác rồi chăng?

Lại nói tiếp, coi như Mặc Hoàng rất có lòng tin với anh, kế hoạch tuyên truyền tương đối lớn, không cho phép chụp ảnh, tạm thời không phát hành đĩa nhạc, chỉ thông qua một loạt buổi biểu diễn đã được chuẩn bị tạo nên ảnh hưởng, tác phong thần bí khiêm tốn như vậy lại gợi lên lòng hiếu kỳ của đại bộ phận công chúng, không thành công thì có thể sẽ biệt vô âm tín, thành công thì chính là oanh động.

"Thực khiêm tốn." Tôi nhìn chuỗi ngọn đèn chạy qua cửa sổ, hỏi anh: "Anh có lo lắng không có người đến xem hay không?"

"Anh chỉ lo lắng buổi biểu diễn của anh có hoàn mỹ hay không mà thôi." Anh chẳng hề để ý, cái này giống với tôi. Nhưng mà, lo lắng này hoàn toàn là dư thừa, ngẫm lại mấy nữ sinh đại học N thì cũng biết.

Ngày hôm sau lúc anh ra ngoài tôi vẫn còn đang ngủ, anh đến bên cạnh gọi tôi tỉnh, dặn dò tôi đến giờ biểu diễn nhớ cùng mẹ và chú Nhiếp đến phòng ca nhạc. Tôi mơ mơ màng màng đáp ứng, chờ đến khi tôi rời giường, chú Nhiếp đã đến công tiểu yểu, mẹ đi ra ngoài mua đồ, trong nhà chỉ còn một mình tôi.

Buổi biểu diễn của Nhiếp Duy Dương bắt đầu lúc ba giờ chiều, tôi sửa sang đống ảnh chụp ở Tây Tạng lại một lần, nhìn giờ cũng đã giữa trưa, chắc mẹ cũng sắp trở về, lúc này, điện thoại vang lên.

Là Felix. Tôi bắt máy: "Felix?"

"Tô Tô!" Tiếng nói Felix nghe có chút lo lắng dồn dập: "Hiện tại em có rảnh không?"

"Có có có!" Tính Felix nếu không có gì bất đắc dĩ sẽ không làm phiền người khác, tôi vội vàng đáp ứng: "Anh làm sao vậy? Có chuyện gì à?"

"Anh gọi điện cho Đào mà không gọi được, ah..." Felix thở một ngụm, dường như đang cố nhịn đau: "Lọ thuốc nhỏ mắt bị anh không cẩn thận làm đổ, hình như mắt của anh sắp phát tác, Tô Tô, anh nhớ ở chỗ em có một lọ thuốc phải không?"

"Có có, Felix, anh đừng vội, ngồi xuống đừng cử động." Tôi lo lắng dặn dò: "Em lập tức mang thuốc nhỏ đến cho anh."

"Thực xin lỗi bắt em phải vội." Giọng Felix vì đau đớn mà có chút khàn đi, vẫn còn nói xin lỗi với tôi.

"Có phải là bạn bè hay không vậy?" Tôi nói: "Đường nói lời khách khí làm người thương tâm như vậy."

Để điện thoại xuống mới nghĩ đến chuyện của Bình Bình, tôi do dự một chút, vẫn cầm túi xách lên chạy ra ngoài. Không được, không có thời gian tìm người khác nữa, không thể trì hoãn được, chờ lâu một phút, mắt Felix sẽ thêm một phần nguy hiểm.

May mắn nhà Felix chỉ cách nhà tôi mấy con đường, ấn chuông cửa, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng va chạm, nửa ngày cửa mới mở ra, quả nhiên mắt Felix lại mù tạm thời, anh hai mắt nhắm nghiền, trên mặt đều là vẻ đau đớn.

Tôi vội vàng đỡ anh nằm xuống ghế sofa, giúp anh nhỏ thuốc lên mắt. Felix cắn chặt răng, đau nhức trên trán rịn ra một tầng mồ hôi hột.

Qua một lúc lâu, anh chậm rãi mở to mắt.

Tôi cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán anh, hỏi: "Sao rồi? Còn đau không?"

Felix mở to mắt, con ngươi màu xanh nhìn chằm chằm vào trần nhà, vẫn không nhúc nhích, cũng không đáp lại tôi.

"Felix?" Tôi có chút sốt ruột. "Làm sao vậy? Anh nói chuyện đi?"

Felix lẳng lặng ngây người nửa ngày... Mắt chớp chớp, con ngươi chuyển về phía tôi, rồi lại như tiêu cự không chuẩn, anh lộ ra một nụ cười khổ, giọng run nhè nhẹ: "Tô Tô, đau không đau nữa, nhưng mà, anh vẫn không nhìn thấy."

Tôi quá sợ hãi, nhảy dựng lên: "Felix, chúng ta phải lập tức đến bệnh viện!"

Đỡ Felix ra ngoài gọi xe đến bệnh viện, bác sĩ nói: "Nguy hiểm thật, chậm một chút nữa thì mù vĩnh viễn."

Tôi thở nhẹ một hơi, hoàn toàn không nhớ kỹ được một chuỗi tên bệnh cổ quái, vội vàng hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao? Có còn nguy hiểm nữa không ạ?"

Vị bác sĩ đầu đầy tóc hoa râm nói: "Đừng lo lắng, tạm thời không có nguy hiểm, trước cô đi làm thủ tục nằm viện, chúng tôi phải tiến hành thêm một bước kiểm tra cho anh ta rồi sau đó mới sắp xếp trị liệu."

Tôi làm thủ tục xong xuôi trở về, Felix đã kiểm tra xong, nằm trong phòng bệnh.

Trên mắt anh bị bịt mắt che kín, tản ra một mùi thuốc.

Tôi ngồi vào bên cạnh giường, nhẹ nắm tay anh: "Felix, đừng lo, rất nhanh sẽ tốt thôi."

Felix cười khổ: "Vốn định trước khi mù nhìn thấy em một lần, không nghĩ tới vẫn là không kịp."

Tôi nhíu mày: "Đừng nói lung tung, mắt của anh sẽ rất anh sẽ không có chuyện gì, anh chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được. Đợi đến khi anh khỏe, mỗi ngày em đều lôi kéo anh đi trên đường nhìn mấy em gái xinh đẹp."

Felix cười: "Được."

Lại nói: "Anh không sao rồi. Tô Tô, sắp đến giờ Nhiếp biểu diễn chưa? Em tranh thủ thời gian chuẩn bị một chút rồi đi thôi."

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra nhìn giờ, màn hình điện thoại di động đen một màu, hóa ra hôm qua quên sạc pin, tự động sập rồi.

Nhìn đồng hồ treo bên ngoài phòng bệnh, đã một giờ chiều, tôi nói: "Phi lực, anh có mang điện thoại đi không? Em muốn gọi cho chú Nhiếp bảo chú đón em, nếu bị Nhiếp Duy Dương trông thấy em đi một mình nhất định sẽ bị anh ấy mắng."

"Anh không mang điện thoại." Felix nói, lại kỳ quái hỏi: "Vì sao?"

A, Felix cũng không biết chuyện của Bình Bình, tôi vẫn không nên nói cho anh, miễn cho anh suy nghĩ.

Tôi nói: "Không có việc gì không có việc gì, em đi ra ngoài gọi điện thoại công cộng. Felix, buổi biểu diễn kết thúc em sẽ trở lại thăm anh."

Đi ra ngoài tìm điện thoại công cộng, trong hành lang kia có chăng sợi dây vàng ý không thể sử dụng, tôi khom người vòng hai cái, trông thấy bên cuối hành lang yên lặng có một bộ điện thoại trống, vội vàng đi qua.

Ngón tay vừa chạm ống nghe, đột nhiên nghe thấy sau lưng có một tiếng nói: "Ai, thật không uổng phí công sức."

Lưng của tôi cứng đờ, trời ơi, là Bình Bình!

Trong đầu nhanh chóng nghĩ biện pháp ứng phó, muốn xoay người lại, chóp mũi ngửi thấy một mùi hương đặc biệt quái dị, đầu óc nhanh chóng hôn mê. Trong tầm mắt mơ hồ tôi nhìn thấy chính là ánh mắt tràn ngập phẫn hận và băng gạc rướm máu trên gò má cô ta.

Sau đó tôi liền mất đi ý thức.

Cổ có chút đau nhức, ai đã cắn tôi?

Môi Nhiếp Duy Dương từ trên cổ tôi rời đi, máu tươi nhuộm trên môi anh, ánh mắt anh bi thương tuyệt vọng, phần môi mơ hồ lộ ra đầy răng nanh, anh ngưng mắt nhìn tôi, trầm giọng nói: "A! bé cưng của anh, em lại dùng phương pháp này để xa anh, cái chết, khoảng cách tuyệt vọng."

Tôi hoảng sợ, chẳng lẽ tôi chết đi rồi sao? Muốn ngồi xuống, thân thể lại không thể nhúc nhích, cũng không mở miệng được, không phát ra được âm thanh nào. Ánh mắt tôi chuyển động, tầm mắt nhìn được một nơi, thấy mình nằm ở trong quan tài điêu khắc hoa văn phức tạp, Nhiếp Duy Dương mặc bộ quần áo biểu diễn hoa lệ kia, đang quỳ bên cạnh quan tài, ngón tay dài chậm rãi miêu tả đường cong gương mặt tôi.

Không không không, tôi không chết, tôi còn chưa chết, tôi muốn nói cho anh biết, lại bất lực.

Đột nhiên anh cúi đầu cười rộ lên, mặt giãn ra, khóe môi giơ lên đường cong xinh đẹp: "Nhưng mà, không quan hệ, anh cũng có thể đi tìm em."

Tôi nhìn anh đứng lên, đi đến lôi kéo bức màn nhung màu đỏ dày bên cửa sổ, dường như biết rõ anh muốn gì, trong lòng khủng hoảng, giống như điên muốn ho to lên, không được không được, đừng làm vậy, em không muốn anh làm như vậy, van cầu anh không cần phải làm như vậy!

Anh đứng lại cạnh cửa sổ, ngón tay cầm bức màn thật chặt, quay lại mỉm cười với tôi: "Anh sẽ ở cùng em."

Sau đó anh một tay kéo bức màn xuống.

Ánh nắng chói mắt trong nháy mắt chiếu vào từ cửa sổ, bao phủ anh, quanh thân anh nổi lên màn sương mù màu xanh nhạt, anh mở rộng ngón tay thon dài ra bắt đầu phân tán ở dưới ánh mặt trời, sau đó là toàn bộ thân hình anh.

Không, không! Tôi tuyệt vọng nhìn anh mang theo mỉm cười dưới ánh mặt trời tan thành mây khói không còn hình dáng, đau lòng muốn điên, cuối cùng há mồm kêu thành tiếng.

Mắt mở ra, trông thấy một mảng ánh sáng chói mắt, ý thức nhanh chóng trở về, tôi thở nhẹ một hơi, a, là mơ.

Cảm giác được trái tim mình đang hoảng loạn, tôi muốn thở dốc, lại phát hiện ngay cả hơi sức mình mở miệng cũng không có. Không chỉ như thế, tôi không cách nào chuyển động thân thể, thậm chí không thể chuyển động đầu, chuyện gì đã xảy ra? Nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, tôi lập tức khẩn trương, trước mắt đối diện một màn ánh sáng chói ngời, tôi cái gì cũng không nhìn thấy, tôi đang ở đâu? Bình Bình đã làm gì với tôi?

Đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng nói.

Tôi làm cho mình tỉnh táo lại, tập trung tinh thần nghe, nghe thấy tiếng Bình Bình nói: "Haiz, nếu như tôi muốn mạng của cô ta, có phải là trả thù tốt nhất đối với anh hay không?"

Còn 3 chương và 4 nt nữa là hoàn (nhưng bị đặt pass rồi)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: