Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

58 - 65

Chương 57: Thẳng thắn thành khẩn

Đợi khoảng một giờ chocolate mới làm lạnh xong, tôi không nhìn qua quán cà phê nữa, không biết bọn họ đã đi chưa.

Một tay mang theo hộp chocolate, một tay xách túi áo lông trở về. Lúc sắp đến đến nhà tôi đi qua Sông trăng sáng, nhớ rõ hôm nay Bình Bình có ca, tôi nghĩ đợi cô ấy tới tiện thể tặng quà cho cô ấy luôn.

Bình Bình đã ở trong cửa hàng, hả, bọn họ về rất sớm hay sao?

"Tô Tô?" Cô ấy nhìn thấy tôi, có chút kinh ngạc.

Tôi đưa túi xách ra, mỉm cười: "Quà mừng năm mới."

Bình Bình lấy quần áo ra, hơi sững sờ: " Cho mình?"

Tôi gật đầu, mở áo ra giúp cô ấy, cười nói: "Muốn thử một chút không?"

Áo rất vừa người, màu xanh làm nổi bật lên làn da rất trắng của Bình Bình.

"Xem ra ánh mắt của mình rất tốt." Tôi cười.

Bình Bình đưa tay vuốt thẳng quần áo, cúi đầu thật lâu, cuối cùng ngẩng đầu cười với tôi: "Rất ấm áp, cám ơn cậu, Tô Tô!"

Cảm giác, cảm thấy nụ cười tủm tỉm này khác với nụ cười trước kia của cô ấy, ấm áp hơn. Tôi chớp mắt mấy cái, lại nhìn sang, phát hiện nụ cười của cô ấy không có gì khác trước.

Cười chính mình thần kinh, tôi muốn hỏi cô ấy rằng buổi chiều gặp Nhiếp Duy Dương làm gì, lại sợ cô ấy cười nhạo tôi quá lo lắng, quyết định về nhà hỏi Nhiếp Duy Dương.

Nghe thấy anh vào nhà, tôi nhảy qua ôm anh: "Chúc mừng năm mới!"

"Chúc mừng năm mới!" Anh mỉm cười, khẽ hôn lên thái dương tôi: "Đã ăn gì chưa?"

Tôi gật đầu: "Em đã ăn qua ở Sông trăng sáng."

Động tác cởi áo khoác của anh bị ngừng một chút, quay đầu vừa treo quần áo vừa nói: "Từ nay về sau em vẫn không nên đến chỗ đó nữa."

"Vì cái gì?" Tôi không giải thích được: "Bình Bình làm việc ở đấy, vì cái gì không thể đi?"

Anh thay dép xong, liếc tôi một cái: "Em còn rất coi trọng cô ta."

"Đó là đương nhiên, bạn bè mà! Em thật bội phục cô ấy." Tôi lại hỏi: "Vì cái gì không cho em đi?"

Anh nói: "Có người ăn phải gián ở trong món súp ở đó."

Tôi mở to hai mắt, nhìn anh không có chút biểu cảm: "Thật hay giả?" Hôm nay tôi cũng ăn canh ở đó mà.

Anh cười: "Giả đấy."

Tôi trừng mắt nhìn bóng lưng anh đi vào phòng tắm, người này, dám đùa giỡn tôi à?

A, quà của tôi còn ở trong tủ lạnh. Tôi đến phòng bếp lấy ra hộp giấy, nghĩ đến biểu tình anh mở ra, trong lòng có chút chờ mong.

"Ngồi xổm ở đó làm gì?" Tiếng Nhiếp Duy Dương ở đằng sau hỏi.

"Quà năm mới!" Tôi cười, đưa cái hộp cho anh, lại nghĩ đến lúc chiều trông thấy anh: "Đúng rồi, hôm nay anh đã làm gì?"

"Là làm gì?" Anh mỉm cười, nhận lấy cái hộp, ngón tay thon dài cởi từng sợi dây ra, vừa nói: "Anh cả ngày đều ở trong nhà giáo sư, đến lúc vừa rồi mới trở về, em không biết sao?"

Câu trả lời hoàn toàn không có trong dự liệu.

Tôi thoáng ngây người, tôi đã nghĩ qua rất nhiều khả năng anh trả lời, nhưng lại không nghĩ tới anh lại lừa gạt tôi. Tôi nghĩ, hai người ở cùng một chỗ, khó tránh khỏi xảy ra mâu thuẫn cãi cọ, tôi đã chuẩn bị xong tất cả tín nhiệm và thẳng thắn thành khẩn để đối mặt với mọi vấn đề sẽ có, nhưng tôi lại hoàn toàn không chuẩn bị đối mặt với sự lừa gạt.

Uất ức và tức giận cùng xông tới.

Trong lòng đột nhiên cảm thấy bị chặn lại, tiếp đó lạnh cả người, sau đó bắt đầu đau đớn.

Nhìn anh cởi dây muốn mở hộp ra, tôi cắn răng, dựa vào cái gì anh còn có thể nhận quà của tôi? Nhanh tay cướp cái hộp về ôm vào trong ngực.

"Làm sao vậy?" Nhiếp Duy Dương kinh ngạc, nhìn tôi: "Sắc mặt của em không tốt lắm, không thoải mái à?"

Anh vươn tay muốn sờ trán tôi, tôi cúi mặt nghiêng đầu né tránh tay anh, đáng hận đáng hận, uổng phí tôi, uổng phí tôi còn...

Tôi quay đầu chạy đến phòng khách, nặng nề ngồi xuống ghế sofa, uất ức mở hộp ra, cầm chocolate lên nhét vào trong miệng, dùng sức nhai nuốt. Tôi biết mình như vậy rất trẻ con, nhưng tha thứ cho tôi, qua hôm nay tôi mới mười chín tuổi, tôi không đủ thành thục ổn trọng để giữ lý trí tỉnh táo khi phát hiện anh lừa gạt tôi,

Nhiếp Duy Dương cũng đi tới, ngồi ở bên cạnh kéo tôi vào lòng anh, một tay đặt ở trên trán tôi: "Không có việc gì." Lại cười: "Chocolate? Sao vậy, muốn ăn, không nỡ tặng anh?"

Tôi cúi đầu, chữ trên chocolate gần như đã bị tôi cắn hết, chỉ có hai nét chữ "Em", nhìn thấy đường hoa văn ở bên trên.

Thật sự anh nhìn không ra.

Tôi đẩy anh ra, ném cái hộp ra một bên, đi vào phòng tắm đánh răng. Vốn dĩ tôi không thích đồ ngọt, nuốt cái chocolate to như vậy, trong mồm ngán đến khó chịu.

Nhào lên giường hờn dỗi, cái đồ lừa đảo! Ngày mai tôi sẽ về!

Nệm bên cạnh trùng xuống, Nhiếp Duy Dương nằm ở bên cạnh quay người tôi lại, kiên nhẫn mỉm cười: "Mèo hoang nhỏ, sao lại phát cáu vậy?"

Giọng điệu dịu dàng khiến tôi mềm lòng, nhưng cái khuôn mặt điềm nhiên tươi cười như không giống như một cái lá chắn, khiến cho tôi cảm thấy anh rất xa xôi.

Nụ hôn của anh rơi vào trên mắt tôi: "Nói cho anh biết, hửm?"

Tôi nhắm mắt lại, bình ổn tức giận, lấy lại lý trí, ai, một người hờn dỗi, cũng không phải là tính cách của tôi. Nếu tôi không mở miệng, việc này có thể thành đường ngăn cách thậm chí là giải đá ngầm làm đắm thuyền chúng tôi hay không? Để cho nghi ngờ và thương tổn lên men ở trong lòng cũng không giải quyết được vấn đề gì, trừ phi tôi muốn buông anh.

Tôi đã sớm nói qua sẽ không buông anh, cho nên, cho dù anh gạt tôi, tôi sẽ đối mặt thẳng thắn với anh.

Trong lòng lại có chút không cam lòng, vì cái gì mỗi lần đều là tôi thẳng thắng giải quyết vấn đề? Tên đáng ghét này.

Tôi khó khăn bình ổn tức giận, xoay người leo lên trên người anh, một ngụm cắn lấy cổ áo chữ V để lộ ra vai và cổ anh.

Anh nhếch mi một chút, nhìn tôi cười: "Tô Tô, gần đây em rất chủ động nha~"

Má, tôi đùa giỡn anh sao? Tôi cúi đầu hung dữ dùng sức cắn ở cùng một chỗ.

Anh khẽ rên một tiếng, nhưng cũng không cử động gì, mặc cho tôi muốn làm gì trên người anh thì làm: "Thật ác độc. Đây là em muốn ăn anh?"

Dấu răng sâu đến gần như thấm ra máu, tôi hơi nguôi giận, nhả ra, ghé vào trước ngực nhìn vào mắt anh: "Xế chiều hôm nay em trông thấy anh đi cùng Bình Bình rồi."

Anh nhăn mày lại: "Thật sự em ở bên kia quảng trường? Khó trách anh cảm thấy có ai nhìn mình."

Tôi nhớ lúc anh quay đầu lại nhìn gì gì đó, thật sự là cảm giác được tôi? Trong lòng có chút ngọt ngào, nghĩ lại không đúng, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Anh còn nói nữa? Anh gạt em!"

Anh vuốt ve tóc của tôi, khẽ thở dài: "Bởi vì anh nhớ rõ, trước kia, em đã từng bởi vì một người bạn làm tổn thương mà trốn khóc ở phòng bếp. Nếu gạt em có thể tránh cho em khóc trong tương lai, anh cũng vui lòng."

Phản ứng đầu tiên của tôi là: "A, chuyện của Miêu Miêu, anh cũng biết?"

Anh bĩu môi: "Cô gái của anh bị người khác tính kế, sao anh có thể không quan tâm? Nếu không phải cô ta là con gái, cũng chỉ là nhất thời hồ đồ mới đối với em như vậy, hừ."

Cô gái của anh. Khuôn mặt vụng trộm đỏ ửng, tôi thích cách nói này.

Tôi lại nghĩ tiếp, kịp phản ứng, ,mắt trừng anh: "Ý anh nói, Bình Bình cô ấy..." Cô ấy muốn gây bất lợi cho tôi? Muốn hại tôi?"

Anh hừ nhẹ: "Tô Tô, ánh mắt kết bạn của em không tốt lắm. Cô ta ở sau lưng tới tìm anh, em đoán là muốn làm gì?"

Tôi nuốt ngụm nước miếng: "Cô ấy... coi trọng anh?'

"Không khác lắm." Anh trào phúng cong cong khóe miệng: "Nhưng mà, cô ấy chỉ vì đòi tiền, cô ấy muốn bán cái gì đó cho anh, bảo anh trả tiền, đáng tiếc anh không có hứng thú."

Thứ gì đó? Ý là thân thể? Tôi nhăn mày lại: "Làm sao có thể như vậy... Vậy anh nói gì với cô ấy?"

Anh nói: "Anh cho cô ta một con số, nói là coi như bồi thường khi đụng phải cô ta. Cô ta còn chưa từ bỏ ý định, anh nói cô ta biến."

Là thế này phải không? Cảm giác, dường như cảm thấy còn có cái gì. Thôi, không nên đa tâm, cái này còn chưa đủ sao?

Tôi cúi đầu, mặc dù tình bạn này ngắn nhưng tôi lại rất để tâm, phía sau Bình Bình tươi cười thoải mái lại có tâm tư như vậy sao? Trong lòng mất mác đến cực điểm, buồn buồn nói: "Em cảm thấy mình thật thất bại, như đứa ngốc... Lúc gần tối em tặng quà cho cô ấy, cô ấy cái gì cũng không nói."

Anh cười nhạo: "Em sao có thể chú ý mấy việc nhỏ này so với cô ta được? Từ lúc mới bắt đầu cô ta tiếp cận em đã có mưu đồ khác. Hơn nữa, cô ta nói với em như thế nào hả? Nói rằng cô ta câu dẫn bạn trai của em sau đó bị cự tuyệt rồi, quá mất mặt, để em lấy công đạo cho cô ấy sao?"

Tâm tình chán nản của tôi cũng nhịn không được bị anh trêu chọc bật cười.

Nhiếp Duy Dương nhìn vào mắt tôi, nghiêm mặt nói: "Vốn dĩ anh nói cô ta không cần phải tiếp cận em thêm, dù sao em cũng sắp về nước, hiện tại em cũng hiểu rõ, từ nay về sau không cần phải qua lại với cô ta. Người như cô ta, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa."

Tôi gật đầu sáng suốt không kháng nghị lại ngữ khí chuyên chế của anh, tôi biết anh nói đúng.

Ngẩng đầu chống lại ánh mắt của anh, tôi nói: "Em chỉ có một yêu cầu, từ nay vè sau, không nên gạt em, được không? Anh không biết hôm nay lúc em phát hiện anh gạt em khổ sở như thế nào đâu. Em_sợ hãi có khoảng cách với anh." Hơn nữa anh còn vì vậy mà bỏ lỡ điều anh muốn, hừ, xem từ nay về sau em có tâm tình hay không nữa.

Mặt anh khẽ giật giật, nhìn mắt tôi, nói nhỏ: "Hoặc là anh chết, hoặc là anh thương tổn em, anh sẽ chọn cái đầu tiên."

Đáp án này còn tạm được.

Trong lòng lo lắng, trằn trọc lăn qua lại mới ngủ được. Ngủ đến nửa đêm, mơ mơ màng màng phát hiện bên cạnh không có người, rất lâu mới thấy Nhiếp Duy Dương trở về, tôi mơ hồ hỏi: "Sao lại đi?"

Dường như anh hơi sửng sốt một chút: "Tỉnh? Ừ, anh đi toilet."

Tôi mơ hồ đáp một tiếng, ôm eo của anh, rất nhanh ngủ thiếp đi.

Chương 58

(update sau)

Chương 59 :Tin tưởng

Cuối tháng tư, Nhiếp Duy Dương nói cho tôi biết, sau khi kết thúc buổi diễn độc tấu của Mặc Hoàng tại học viện âm nhạc hoàng gia sẽ về nước.

"Tổ chức ở học viện sao?" Tôi nói: "Có muốn em đi cổ vũ cho anh không?"

"Không cần đâu." Tiếng cười trầm thấp của anh truyền tới bên tai: "Em mà ở đây, anh sẽ phân tâm."

Là tôi điên rồi hay là anh lại tán tỉnh? Một câu nói bình thường của anh lại giống như dỗ ngon dỗ ngọt.

"Em nghe nói sẽ có thành viên hoàng thất nước Bỉ đến xem anh biểu diễn... A, Thật sự ư? Ừ, em biết là anh không thèm để ý, nhưng mà nghe cái này thật sự quá tàn cool." Tôi dừng một chút, lại phàn nàn: "Anh biết không, Mặc Hoàng đã dán áp phích của anh tràn đầy khắp nơi, anh trở thành nhân vật chủ đề mới nhất ở đại học N, em thiếu chút nữa bị bạn học đuổi giết đấy."

Không biết Mai Hữu Thiên và Tiểu Đinh trò chuyện như thế nào, hai người trao đổi tình báo, A Mai biết được Nhiếp Duy Dương là anh trai kế kiêm bạn trai của tôi, chạy thẳng qua gầm rú với tôi tròn mười phút, trách tôi không có suy nghĩ, lại che giấu nội tình lớn như vậy. Tôi mời cô ấy ăn ba bữa tiệc lớn mới khiến làm tiêu tan phẫn giận của cô ấy.

Anh cười: "Có thể giải quyết được?"

"Khá tốt." Tôi sờ sờ mũi: "Lúc anh về, chắc em sẽ không đi đón anh được, bọn em có hoạt động đến Tây Tạng sưu tầm dân ca, lúc anh về chắc em chưa về được."

"Lại đi việt dã nữa rồi." Anh nói: "Đi cùng với những ai?"

"Ừ..." Tôi ngừng một chút, vẫn nên thẳng thắn: "Hội liên hiệp nhiếp ảnh thành phố đến hệ chúng em tìm người, em và hai người bạn học nữa theo chân bọn họ, ừ, anh biết, Felix là hội trưởng đương nhiệm của hội liên hiệp nhiếp ảnh, lần hoạt động này, đương nhiên là anh ta sẽ tham gia."

Anh im lặng, rồi nói: "Hình như anh vẫn nên tin tưởng với báo cáo thành khẩn của em."

Giọng điệu mang chút khó chịu kia khiến cho tôi bật cười: "Ừ, người tin em, được vĩnh viễn."

Anh hừ một tiếng: "Tin em cũng sẽ không thể vĩnh viễn, nhưng không tin em nhất định em sẽ chạy trốn. Đây chính là mua bán lỗ vốn, mà anh lại không thể không làm."

Tôi bật cười, không cam lòng như vậy? Chúng tôi của hiện tại, anh không phải không tin tôi, chỉ là với cái tính tình kia, hận không thể khóa tôi lại bên cạnh ngăn chặn hết các ánh mắt khác phái. Loại tính cách muốn hoàn toàn có đối phương này không quan hệ với tin tưởng, tôi hiểu, giống như tôi nói, bạn biết cái thảm này là của bạn, sẽ không chạy trốn, nhưng bạn vẫn không muốn người khác đụng tới dù chỉ là ngồi một chút.

Trong lòng thấy ấm áp, không cam lòng như vậy, nhưng anh vẫn làm trái với tính tình của mình để cho tôi tự do, còn cầu gì hơn?

Em yêu anh. Ba chữ lởn vởn trong cổ họng, vẫn cố nén. Tôi muốn chờ anh trở về, đứng ở trước mặt nói cho anh biết, sau đó cẩn thận nhìn khuôn mặt và ánh mắt của anh phát ra ánh sáng như thế nào, nghe giọng nói và hô hấp của anh run rẩy như thế nào, rồi trân trọng lưu giữ lại sâu trong trí nhớ, đến khi về già lấy ra để nhớ lại.

Khi muốn tắt điện thoại, đột nhiên anh lại hỏi: "Tô Tô, gần đây cái cô Bình Bình kia có liên lạc với em không?"

"Không có!" Sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy?

"Ừ." Anh nói: "Không sao, anh chỉ lo lắng cô ta chưa từ bỏ ý định làm phiên em.Nhớ kỹ, không nên tiếp xúc với cô ta."

"Được." Tôi hơi nghi hoặc, rồi lại nghĩ không ra.

Mẹ tiễn tôi đến sân bay, đến đại sảnh, lại trông thấy Đào Ý Đường đã lâu không gặp, đang đứng nói chuyện với Felix.

Tôi đến gần chào hỏi: "Hi!"

Bọn họ vừa nhìn thấy tôi lập tức ngừng nói chuyện, Felix mỉm cười: "Chào dì Nhiếp, đã lâu không gặp. Tô Tô, đồ mang đủ chưa?"

Tôi gật đầu, hình như mẹ có cảm tình với Felix sảng sủa lễ phép, vẻ mặt tươi cười bắt chuyện với anh ta.

Đào Ý Đường nháy mắt mấy cái với tôi: "Tiểu Tô Tô, đến Brussles có tận hứng không?"

Anh ta nhấn mạnh hai chữ "tận hứng", khiến cho tôi không nghi ngờ anh ta có ám chỉ khác không được, trong đầu không tự chủ nhớ tới mấy lần kích tình ở trong phòng có cửa sổ sát đất kiểu văn hóa thời Phục Hưng kia, khuôn mặt có chút nóng. Mẹ ở bên cạnh, không thể nhiều lời, chỉ có thể giả vờ cười: "Khá tốt, khá tốt."

Đào Ý Đường nhìn mẹ đang vui vẻ trò chuyện với Felix, ngoắc tay ý bảo tôi đi xa một chút. Tôi nghi ngờ đi tới, anh ta móc hai thứ ở trong túi đưa cho tôi.

"Đây là cái gì?" Tôi trừng to mắt, hai chai thuốc?

Một là hộp vuông nhỏ không dài quá bàn tay, chiều rộng khoảng một ngón tay, dày một ngón tay, bên trên viết "Trợ tim hiệu quả nhanh", vỏ ngoài màu nâu hơi mờ, có thể nhìn thấy bên trong đựng mấy viên thuốc cỡ vài mili, một là một lọ trong suốt giống như thuốc nhỏ mắt, bên trong là một chất lỏng lạ màu xanh biếc.

Đào Ý Đường cầm lấy hộp nhỏ kia, không biết ấn vào chỗ nào đó, miệng hộp "bụp" một cái bắn ra một lưỡi dao sáng như tuyết, thì ra cái hộp kia là chuôi dao.

"Gì vậy?" Tôi trừng to mắt, ngụy trang thật tài tình.

"Cái này," Đào Ý Đường đưa hộp nhỏ vào trong tay tôi: "Đây là Tiểu Nhiếp Nhiếp bảo anh đưa cho em, nói để em phòng thân. Ấn vào cái nắp bên này, lưỡi dao sẽ bắn ra."

Thật sự là rất tinh xảo, tôi cười: "Cảm ơn anh, anh tìm được ở đâu vậy? Thật lợi hại!"

"Có một ngày anh đi trên đường, vừa vặn nói lại rơi xuống đúng đầu anh." Đào Ý Đường cười hì hì nói, lại đưa cái lọ nhỏ cho tôi, vẻ mặt lại nghiêm chỉnh: "Còn cái này, nếu như Tiểu Phi Phi nói mắt không thoải mái, thì em đưa cho nó. Anh đưa cho nó một lọ rồi, nhưng sợ nó quên dùng."

"Được." Tôi đáp ứng, lại lo lắng hỏi: "Mắt anh ấy bị sao vậy? Có nghiêm trọng không?"

Đào Ý Đường lắc đầu: "Còn không rõ lắm, chắc không có chuyện gì đâu."

Trên đường đi tôi lại hỏi Felix, anh nhếch miệng cười: "Đào quá lo lắng thôi, thật sự không có gì."

Hoạt động lần này là do hội liên hiệp nhiếp ảnh thành phố khởi xướng, các trường chọn lựa các sinh viên có tư chất tham gia, một chuyến hơn hai mươi người trung trùng điệp điệp mà đi. Felix mang hai dòng máu lại phá lệ được hoan nghênh, thêm việc anh sáng sủa như ánh mặt trời, giảng giải bí quyết nâng cao kỹ thuật không hề giữ lại chút nào, thường xuyên bị một đám học trò vây quanh không tha. Tôi thỉnh thoảng để ý đến anh, nhìn ánh mắt của anh đúng là không có tình trạng khác thường, lúc này mới yên lòng.

Tháng tư hồ Nạp Mộc Thố còn chưa có tuyết tan, nhưng tầng băng đã có dấu hiệu hòa tan, khối băng nghiền ép lẫn nhau, nhú lên khỏi lớp băng trong suốt. Đối diện hồ là ngọn nói Tanglha quanh năm tuyết đọng, tầng tầng lớp lớp, từng lớp băng tích lũy, dưới bầu trời xanh thẳm trên cao, nhìn thật không chân thực.

Bao la, xa thẳm, yên lặng, rung động.

Tôi đứng ở bên hồ, ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, mở rộng hai tay, dường như chính mình dung hợp với trời đất, dường như cánh tay của mình có thể theo không khí lạnh giá này đi đến bất cứ nơi nào... có thể đi đến chỗ người tôi đang thương nhớ.

Khi chúng ta bị thế giới thiên nhiên làm cho cảm động thì lại cảm thấy lòng người sợ hãi cô độc. Giờ phút này, tôi nhớ anh, hi vọng anh có thể ở đây, có thể ở bên cạnh tôi, để cho tôi ôm.

"Nghĩ đến anh ta?" Giọng nói của Felix.

Tôi mở to mắt, mỉm cười gật đầu: "Làm sao anh biết?"

Felix cười rộ lên: "Lúc bản thân anh đi khắp nơi, thường xuyên có cảm giác như vậy. Trời đất bao la như vậy, mình lại nhỏ bé như thế, cô độc bất an, thấy có người ôm mới có thể cảm thấy đầy đủ."

Tôi dịu dàng chăm chú nhìn anh: "Felix, em tin tưởng . Anh nhất định sẽ hạnh phúc, nếu không mới thật là trời đất không dung."

Felix nhìn tôi, ánh mắt trong veo, mỉm cười nói: "Anh tin tưởng."

Chương 60: Vơ vét tài sản

Lần đi này, tôi giống như được rửa sạch từ trong ra ngoài vậy. Tây Tạng là một địa phương có linh tính, giống như một khúc hát, trong lúc này thật sự có thể rửa sạch lòng của bạn, thức tỉnh linh hồn bạn tỉnh lại. Bầu trời và những dãy núi kia, những ngôi chùa và những khu đường phố, những con dê con bò của người chăn nuôi, ống kính lướt qua chỗ nào cũng có thể trông thấy một bức tranh. Tôi vẫn luôn ở trong trạng thái nửa kích động, cầm cameras chụp hết năm cuộn phim dự trữ mà vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn.

Nửa tháng hành trình sắp kết thúc, trước ngày trở về một ngày, chúng tôi dừng chân trong khách sạn ở Lhasa. Trong phòng ăn ở tầng một ăn bữa cơm Tây Tạng lần cuối, tôi đi toilet một lần, lúc về không thấy Felix đâu.

Hỏi người khác, một sinh viên bên cạnh nói: "Có thể anh Felix đi tìm bác sĩ, hình như mắt anh ấy không thoải mái, nói phải quay về."

Tôi lo lắng, đi lên tầng gõ cửa phòng anh.

Gõ hơn nửa ngày Felix mới mở cửa, đi vào phòng anh, nhưng không thấy anh đóng cửa vào theo, tôi nhìn lại, lại trông thấy bản thân anh ấy đang mò mẫm nắm cửa, tiêu cự của đôi mắt xanh thẳm kia không chuẩn.

Tôi quá sợ hãi, chạy qua đóng cửa vịn lấy tay Felix, vội vàng hỏi: "Felix, mắt của anh làm sao vậy? Không nhìn thấy sao?"

Felix quay về phía tôi thoáng mỉm cười: "Không có việc gì, không có việc gì, một chút nữa là ổn thôi. Tô Tô, phiền em đỡ anh ngồi xuống, giúp anh lấy lọ thuốc nhỏ mắt ra."

Tôi không tìm được thuốc nhỏ mắt ở trong túi của anh, vội vội vàng vàng chạy về phòng của mình, cầm lọ thuốc dự bị mà Đào Ý Đường đưa cho tôi, giúp Felix tra mắt. Tôi nhìn anh cau mày, các đốt ngón tay cầm tay vịn của ghế trở nên trắng bệch, lo lắng hỏi: "Sao rồi? Đau lắm hả? Có cần đi bệnh viện không?"

Felix nhẹ nhàng lắc đầu, sau nửa ngày, mở to mắt ra, cười khổ với tôi: "Không biết có phải là Đào cố ý chơi anh hay không nữa? Mặc dù thuốc nhỏ mắt có hiệu quả, nhưng khi nhỏ vào giống như thiêu cháy mắt vậy."

Tôi cẩn thận nhìn mắt anh: "Có thể nhìn thấy không?"

"Ừ, không sao mà, trước chỉ tối đen một lúc thôi, nhỏ thuốc xong sẽ không có chuyện gì nữa." Anh cười: "Anh cảm thấy không tốt, đi lên lấy thuốc nhỏ mắt, không nghĩ tới đã không nhìn thấy nữa, may mắn là em tới."

"Tại sao lại có thể như vậy? Bị bao lâu rồi?" Tôi cau mày, không nghĩ tới mắt Felix lại nghiêm trọng đến mức bị mù tạm thời.

"Chắc tầm hai tháng." Felix phất phất tay, bộ dạng không để ý: "Đào nói hiện tại không tìm ra được nguyên nhân cụ thể, có lẽ là mắt quá mệt mỏi. Khoa mắt không phải là sở trường của anh ấy, anh ấy bảo anh đến bệnh viện chuyên khoa mà khám, nhưng anh nghĩ nghỉ ngơi một thời gian sẽ không sao."

"Như vậy sao được? Felix, anh không cần không để ý như vậy, vẫn nên nhanh chóng đi kiểm tra đi!" Tôi sốt ruột khuyên anh.

Felix xua xua tay, cười: "Nào có thời gian? Nguyên một đống lịch trình hoạt động đầy ắp, hơn nữa, " Anh nháy mắt mấy cái với tôi: "Anh cần bận rộn để trị liệu bệnh thất tình."

Tôi dở khóc dở cười, cực lực khuyên anh mà không có kết quả, đành phải thôi vậy, lại nghĩ, sau khi trở về giúp anh liên lạc với một bệnh viện rồi nói tiếp.

Từ Lhasa trực tiếp bay trở về thành phố N, lại không thấy có người tới đón. Nhiếp Duy Dương vì hội diễn trong nước ở thành phố N sắp bắt đầu, hai ngày này luôn luôn bề bộn nhiều việc. Mẹ cũng nói đến đón tôi, lúc này lại không thấy người đâu.

Định gọi điện về nhà hỏi, đúng lúc điện thoại trong túi vang lên. Nhìn xem là số máy riêng trong nhà. Nhiếp Duy Dương đã về nhà được mấy ngày, anh gọi điện cho tôi đều là dùng di động, chắc cuộc gọi này là của mẹ gọi tới.

"Alo?" Tôi bắt máy.

"Tô Tô! Con đã xuống máy bay?" Quả nhiên là mẹ.

"Vâng, mẹ, sao..." Tôi còn chưa nói hết đã bị mẹ cắt đứt. Tôi chưa từng nghe qua giọng điệu bén nhọn mà kích động của người mẹ luôn dịu dàng như vậy.

Giọng mẹ run run, the thé mà khàn khàn, giống như hét to: "Tô Tô! Con làm cái gì? Làm sao con có thể làm ra cái loại chuyện như vậy?"

Tôi mơ hồ: "Chuyện gì?"

Mẹ tôi thở hổn hển: "Con và Nhiếp Duy Dương— làm sao con có thể — con biết con đang làm cái gì không? Tại sao mẹ lại có đứa con như con chứ?"

Tôi và Nhiếp Duy Dương? Mẹ biết chuyện tôi và anh rồi? Trời đất, Nhiếp Duy Dương nói như thế nào với mẹ vậy? Sao mẹ lại kích động tức giận thành như vậy?

Lại nghe thấy trong điện thoại loáng thoáng truyền đến giọng nói khuyên giải của Nhiếp Văn Hàm: "A Nguyễn, A Nguyễn, trước em cứ bình tĩnh đã, chớ dọa đứa nhỏ, đợi Tô Tô về rồi nói tiếp..."

Tiếng kích động của mẹ cắt đứt ông: "Anh còn nói nữa! Là con của anh làm ra — chuyện tốt!" Rồi quát lên với tôi: "Tô Tô, con về ngay lập tức!"

Tôi đầu đầy sương mù, ngồi ở trong taxi gọi điện cho Nhiếp Duy Dương. Sau vài tiếng chờ máy, điện thoại chuyển đến hộp thư thoại: "Hiện tôi đang ở phòng thu âm, tạm thời không thể nghe điện thoại được, xin liên lạc lại sau."

Chuyện gì đã xảy ra? Nhiếp Duy Dương đang còn làm việc, nếu như anh nói trước với mẹ, mẹ phản ứng kịch liệt như vậy, anh sẽ nói với tôi một tiếng. Tình huống hiện tại dường như không phải như vậy, chẳng lẽ mẹ biết chuyện từ người khác? Tính tình mẹ nhu hòa như vậy, vì sao nghe người khác nói hai ba câu, chưa hỏi rõ tôi đã tức thành như vậy?

Mang theo đầy nghi vấn về đến nhà, đi vào phòng khách đã thấy mẹ đang ngồi ở trên ghế sofa khóc, Nhiếp Văn Hàm ở bên cạnh an ủi.

"Mẹ, chú Nhiếp." Tôi ném ba lô lên trên ghế sofa, ngồi đối diện với bọn họ: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Mẹ giương mắt nhìn tôi, đôi mắt hồng hồng, ném một tấm hình qua chỗ tôi. Nhiếp Văn Hàm muốn ngăn cản: "Em đừng đưa cho đứa nhỏ xem ảnh..."

Tôi đã cầm ảnh chụp lên, nhìn thoáng qua, tôi lập tức kinh hãi, làm sao có thể bị chụp được?

Trên tấm anh, là tôi và Nhiếp Duy Dương. Tôi đang nằm ở trên giường, áo được vén lên đến tận cổ, quần dài nửa cởi, hai cánh tay đặt trên quần lót, khuôn mặt nghiêng đi không nhìn rõ biểu cảm. Nhiếp Duy Dương đang nửa nằm trên người tôi, một cánh tay anh đúng lúc đang che một bên ngực của tôi, mà tay kia đang đè lên quần lót. Đây chính là hình ảnh ngày tôi ở Brussels năm ngoái, lần đầu tiên cùng thân mật với Nhiếp Duy Dương.

"Cái này... Sao lại..." Tôi há mồm cứng lưỡi, ai đã chụp tấm ảnh này? Ai đã gửi về nhà? Vì cái gì?

Nhiếp Văn Hàm nói: "Tô Tô, không lâu trước nhà nhận được một bức thư, có bức ảnh này, còn nói nếu không muốn ảnh này bị đăng báo, phải trả giá thật nhiều."

Tống tiền? Trong lòng tôi lập tức sáng như tuyết, là Bình Bình! Lúc này, ảnh kia, ngoại trức cô ấy thì còn có ai? Đây chính là giây phút cô ấy đẩy cửa vào. Tôi nhớ tới Nhiếp Duy Dương nói, Bình Bình tiếp cận tôi là đã có mục đích từ trước, thì ra thật sự là như vậy. Xem ra chắc cô ấy thấy gia cảnh chúng tôi không tệ, vì vậy tiếp cận muốn mượn cơ hội hành động, không nghĩ tới ngày đó chúng tôi cãi nhau, lập tức cho cô ta cơ hội cực tốt.

Tôi nhắm mắt lại, nhớ tới ngày đó đột nhiên cô ấy đẩy cửa đi vào, hình như một tay vẫn luôn để ở trong túi, ảnh chụp này không quá rõ ràng, chỗ đó vốn dĩ là túi giả? Chắc hẳn cô ấy có khoét lỗ trên túi áo. A, trời đất, tôi thật là ngu, đây không phải là dẫn sói vào nhà hay sao?

Chương 61: Ngăn cản

Hình ảnh xấu hổ, phẫn nộ, chật vật như vậy bị người chụp trộm được, quần áo bị lột nửa có nửa không che giấu phía trước người, nhưng mà, là mình rước lấy, có thể trách ai?

Tôi hít sâu, đè tâm tình xuống, hỏi Nhiếp Văn Hàm: "Chú Nhiếp, họ có yêu cầu gì?"

Có vẻ như Nhiếp Văn Hàm đang cố hết sức nghĩ cách dẹp loạn, để cho mẹ tỉnh táo lại, khoát khoát tay cười ôn hòa với tôi: "Đừng lo lắng, con số đối phương nói không quá đáng lắm, trẻ con không cần phải quan tâm những thứ này. Mẹ con cũng chỉ là lo lắng cho con."

Còn nói: "Đã gọi điện thoại cho Duy Dương, nó đang trong phòng thu âm nên không đến được, chắc tối nay mới trở lại."

Tôi gật đầu: Mẹ gả cho người này, gần đây tôi cũng không nói chuyện nhiều với ông, thậm chí từng thầm căm giận khi ông lạnh nhạt với Nhiếp Duy Dương khi còn bé, nhưng lúc này, sự dịu dàng nhân hậu của ông làm cho tôi cảm kích.

Tôi cúi đầu thành khẩn xin lỗi: "Chú Nhiếp, thực xin lỗi, cháu đáng trách, không hiểu rõ đã kết bạn, kết quả nhóm lửa trên thân."

Nhiếp Văn Hàm lại hóm hỉnh nói: "Không không, nên trách chú, nếu chú không làm cho trong nhà có chút của cải có chút danh tiếng thì cũng sẽ không bị người để mắt tới."

Nếu không phải mẹ đang phụng phịu ở bên cạnh, tôi gần như bật cười.

Mẹ hỏi: "Con và nó, chuyện gì đã xảy ra?"

Tôi nói: "Mẹ, trước mẹ đừng nóng giận, chúng con, lưỡng tình tương duyệt."

Cơn tức giận của mẹ nổi lên mặt: "Cái gì mà lưỡng tình tương duyệt? Con mới bao nhiêu tuổi? Con biết bản thân mình muốn cái gì?" Bà mở to mắt, giọng nói sắc bén: "Đừng nói với mẹ, con và nó, đã vượt qua giới hạn?"

Tôi chưa bao giờ đối diện với cơn tức giận kinh ngạc đến ngây người của mẹ, ngay cả việc giấu diếm cũng không làm được, mở miệng nói: "Vâng."

Mẹ vươn tay chỉ tôi, môi run rẩy, lại chán nản suy sụp bả vai, bàn tay che mắt, thì thào: "Trời ơi, mười tám tuổi, đây là cái nghiệt gì chứ?"

Nhiếp Văn Hàm vỗ nhẹ lưng mẹ: "A Nguyễn, em đừng tức giận, bọn nhỏ có cảm tình cũng không phải là chuyện xấu gì..."

Tiếng mẹ truyền từ dưới bàn tay: "Đã bao lâu?"

Hả, nên nói là đã tương đối lâu hay là mới bắt đầu đây?

Mẹ đã cất cao giọng hỏi lại: "Bao lâu?"

Tôi giật mình: "Vừa mới bắt đầu."

Mẹ trừng mắt tôi, không dám tin hít một hơi thật sâu: "Tô Tô, làm sao con lại ngu như vậy? Thời gian ngắn như vậy, vì sao lại có cảm tình? Là nó chiếm tiện nghi con?"

Lời này thật quá khó nghe, phủ nhận tôi, phủ nhận Nhiếp Duy Dương, càng phủ nhận tất cả giữa chúng tôi. Tôi nhăn mày lại: "Mẹ, mẹ đừng có nói anh ấy như vậy, anh ấy không như thế!"

Nhiếp Văn Hàm cũng nói: "A Nguyễn, em đừng nói như vậy..."

"Như thế nào là không như thế? Con mới mấy tuổi? Làm sao có hiểu được?" Mẹ nghiêm nghị nhìn thẳng mặt tôi: "Lập tức tách khỏi nó ngay, thừa dịp hiện tại con còn có thể quay đầu lại, mẹ lập tức liên lạc với trường học ở nước ngoài, rời khỏi nó ngay!"

"Mẹ!" Tôi kinh sợ, tâm trạng bắt đầu không ổn, sợ mẹ thật sự sắp đặt như vậy: "Con đã mười chín tuổi, con biết nên sắp xếp cuộc sống của mình như thế nào!"

Giọng nói của tôi cũng bắt đầu không vững vàng. Chúng tôi luôn dễ dàng khắc khẩu với người nhà, bởi vì chúng tôi luôn dự đoán được nhận thức của bọn họ, cũng luôn dễ dàng chọc giận bọn họ.

"Đây chính là muốn tốt cho con." Ánh mắt mẹ không hề buông lỏng: "Nghe mẹ sắp xếp đi, sẽ rất nhanh liên lạc ổn với trường học mới, lập tức rời khỏi Nhiếp Duy Dương, không cần qua lại với nói, hiện tại vẫn còn kịp. Nếu không, nhất định sau này con sẽ hối hận."

"Con sẽ không hói hận!" Nhìn sắc mặt ngoan cố của mẹ, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cố gắng giải thích cho mẹ: "Mẹ mười tám tuổi đã sinh ra con, chẳng lẽ lúc ấy mẹ hối hận cùng một chỗ với cha?"

Mẹ lập tức đứng lên, mắt mọng nước trừng tôi, giọng nói run rẩy: "Ai nói mẹ không hối hận? Mẹ chính là không muốn để cho con sau này sẽ hối hận giống mẹ! Cũng là mười tám tuổi, mười tám tuổi!"

Tôi trợn mắt há hốc mồm: "Mẹ!" Cha tôi qua đời giờ tôi cũng không nhớ rõ, chẳng lẽ bọn họ kết hợp làm mẹ không thoải mái sao?

Trong phòng khách lập tức yên tĩnh.

Cửa phòng mở ra, chúng tôi đồng loạt nhìn qua, Nhiếp Duy Dương đã trở lại.

Ánh mắt của anh nhìn về phía tôi trước, bên môi mỉm cười, dường như anh cảm thấy không khí khác thường, đi tới hỏi: "Làm sao vậy?"

Nhiếp Văn Hàm nói: "Duy Dương, con đứa nhỏ này, ai, tốt nhất con giải thích với dì Nguyễn một chút đi."

Mẹ oán hận trừng mắt anh, tôi thở dài, đưa ảnh chụp giơ lên cho anh nhìn.

Anh chỉ liếc mắt nhìn giống như hiểu rõ chuyện gì xảy ra, lông mày có chút nhắn lại: "Cô ta muốn gì?"

"Tống tiền thôi chứ không có gì." Mẹ ngồi thẳng người, trừng mắt với Nhiếp Duy Dương, giọng nói căng cứng mà lại nguội lạnh: "Dì chỉ lo lắng cho Tô Tô. Chuyện đã qua, dì biết rõ nói gì cũng không có tác dụng gì. Tô Tô tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, từ nay về sau, hi vọng cháu không cần phải tiếp tục với nó nữa, nếu không dì cũng chỉ biết đưa Tô Tô rời khỏi thôi!"

"A Nguyễn, em bình tĩnh một chút đi!" Nhiếp Văn Hàm nhíu mày khuyên bảo.

Tôi vừa mệt mỏi vừa tức, bực bội nói: "Mẹ, mẹ cho rằng bây giờ lại cái thời đại nào? Quan điểm của con không giống với mẹ, con biết rõ con đang làm cái gì!"

Mẹ thở hổn hển, nhìn Nhiếp Duy Dương: "Mẹ không lo được nhiều như vậy. Mẹ cũng không quan tâm làm như vậy khiến cho người khác chán ghét, nhưng bởi vì con là con của mẹ, mẹ không quản làm người mẹ không nói đạo lý, cuối cùng từ sống khá giả, sau này con sẽ đau khổ."

Mẹ dường như nhận định rằng tôi sẽ đi theo con đường của mẹ, mẹ không tiếc tất cả để ngăn cản tôi. Tôi vô lực nhìn Nhiếp Duy Dương, ánh mắt anh đảo qua trên mặt tôi, lại nhìn ba lô bên cạnh tôi, cho tôi một nụ cười trấn an, nói với mẹ: "Dì Nguyễn, Tô Tô vừa mới ngồi máy bay trở về, dì để cho cô ấy đi tắm rồi nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì hỏi cháu, là trách nhiệm của cháu."

Tôi buông lỏng một hơi.

Lòng tràn đầy lo lắng, lại không địch nổi với mệt nhọc khi bay đường dài, tắm rửa xong tôi lập tức bổ nhào lên giường ngủ thiếp đi. Chờ đến khi tôi bị tiếng "ken két" khe khẽ làm bừng tỉnh, mở to mắt nhìn trời đã bắt đầu tối, cửa sổ xuyên qua ánh sáng của đèn đêm.

Tiếng động truyền tới từ sân thượng, giống như tiếng của hòn đá nhỏ rơi xuống. Tôi mặc áo ngủ màu trắng lên, xuống giường đi tới sân thượng. Vịn lan can nhìn xuống, Nhiếp Duy Dương đang đứng ở đó, ánh sáng mờ ảo, ngọc thụ lâm phong, cảnh đẹp ý vui, bóng đêm càng làm anh thêm nổi bật.

Anh trông thấy tôi, giọng nói mang theo ý cười: "Hi, Juliet."

Gió đêm đầu hạ thổi qua hoa viên, mang theo hương thơm cây cỏ nhàn nhạt, thổi qua trên người giống như vuốt ve lòng người đang sợ hãi. Tôi cũng cười: "Romeo, muốn dây thừng không?"

Anh lắc đầu, vươn hai tay ra: "."

Tôi mở to mắt, giật mình cười: "Anh thật biết nói đùa." Sân thượng cách mặt đất hơn hai thước, gần đỉnh đầu anh, nhưng cũng đủ xa so với mặt đất.

"Em nhẹ như vậy, hơn nữa..." Anh cười, tiếng cười mê người: "Có tin anh không?"

Tôi cắn môi cười rộ lên: "Cái này thật là điên cuồng." Túm lấy làn váy, cẩn thận vượt qua lan can, đứng ở mép ngoài sân thượng, nhắm mắt buông lỏng tay rơi xuống.

Còn chưa khôi phục lại từ cảm giác không trọng lực, môi đã bị nụ hôn bao trùm, chóp mũi tràn đầy hơi thở của anh. Quen thuộc như vậy,rung động như vậy, tôi nhắm mắt lại, gần như đói khát hôn đáp trả lại anh.

Thật lâu, môi của chúng tôi không muốn tách ra, anh cúi đầu hỏi: "Cảm giác như thế nào?"

"Rất điên cuồng." Tôi nói, phát hiện giọng mình khàn khàn, tôi vuốt vuốt yết hầu, cười: "Rất tuyệt."

Chương 62: Mãnh thú

Ngay cả giầy tôi cũng không kịp đi, bị Nhiếp Duy Dương ôm đến ngồi lên bàn bên cạnh suối phun Mỹ nhân ngư trong hoa viên. Bên cạnh cây tùng to lớn cùng với hoa lan vượt qua cái rét của mùa đông chờ hạ đến, vừa nhú ra những phiến lá mới xanh um tươi tốt, nụ hoa màu nhạt ở trong bóng đêm thoạt nhìn giống như đang phát sáng.

Tôi ghé vào cần cổ anh, cúi đầu hít lấy mùi của anh, hỏi: "Mẹ em và chú Nhiếp sao rồi? Mẹ nói sao?"

"Bọn họ cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi rồi." Giọng anh mang theo chút cười khổ: "Nếu như dì ấy không phải là mẹ em, chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều. Lúc này mới nhìn ra hai người đúng thật sự là mẹ con, đều kiên trì cố chấp giống nhau.

Không khuyên được? Tôi ngẩng đầu vẻ mặt đau khổ nhìn anh. Anh bật cười: "Khuôn mặt nhăn lại như da cún rồi kìa. Đừng lo lắng, dì cũng không kịch liệt phản đối như lúc đầu nữa, phương thức công khai quá tệ, cũng nên cho dì ấy chút thời gian tiếp nhận."

Tôi tò mò: "Anh nói gì với mẹ vậy?"

Nhiếp Duy Dương lại quay đầu sang chỗ khác, trên mặt hiện ra vẻ không tự nhiên, anh than nhẹ: "Tin tưởng anh, bé cưng, một người đàn ông muốn lấy được sự tán thành của mẹ người phụ nữ của anh ta, từ xưa đến nay đều không có biện pháp nào giống biện pháp nào. Cho nên, đừng hỏi anh."

Tôi mở to mắt, nhịn không được vui vẻ: "Dỗ ngon dỗ ngọt? Xu nịnh vuốt đuôi ngựa?" Với tính cách của anh thật đúng là hi sinh lớn.

"Còn chưa đến mức ấy." Anh trừng tôi, bắt lấy ngóng tay tôi cắn một cái: "Còn cười, không có lương tâm."

Tôi cười trốn tránh, tay khẽ vuốt lông mi anh, dịu dàng hỏi: "Có mệt không? Bận rộn cả ngày trở về lại cũng không thể nghỉ ngơi."

Đôi mắt đen nhánh của anh chăm chú nhìn tôi, rồi sau đó siết chặt cánh tay, gác cằm trên vai tôi: "Tô Tô, em còn nhìn anh như vậy nữa, chúng ta liền không có biện pháp tiếp tục nói chuyện nữa đâu đấy. Anh rất nguyện ý "mệt mỏi" hơn nữa."

Tôi cúi đầu cười, không dám động đậy nữa. Tôi cũng vô cùng nhớ thân thể và kích tình của anh, ai, đáng tiếc, tình huống hôm nay, không thích hợp.

"Còn chuyện ảnh chụp, có phải anh đã sớm biết rồi đúng không?" Tôi hỏi: "Bình Bình muốn bán đồ cho anh, chính là cái này?"

Anh cúi đầu, gật gật: "Anh cho rằng lấy hết về rồi."

"Lấy về?" Tôi nghi ngờ: "Khi nào thì anh lấy về?"

"Cùng ngày." Tôi nhớ tới đêm đó anh không ở trên giường: "Ngày đó buổi tối anh đi ra ngoài?"

"Khi đó bọn họ đưa ảnh chụp và điện thoại của cô ta đến cho anh." Anh liếc tôi một cái, nhướng mày cười: "Nhìn em xem, mắt đầy chấm hỏi kìa. Anh tìm người hỗ trợ đi lấy lại những thứ kia, đối với tống tiền phiền toái nhất là không muốn đưa ra cái giá cụ thể, mà là vĩnh viễn không ngừng quấy rầy. Cho nên anh cự tuyệt giao dịch với cô ta, sau đó tìm người đi một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã."

Ngoan độc. Thì ra người này đã sớm vô thanh vô tức giải quyết chuyện, giống như mãnh thú giấu răng nanh, im hơi lặng tiếng đi quan cắn một ngụm.

Tôi nuốt nước miếng: "Vậy sao anh không nói cho em biết?"

Anh nhíu mày: "Nói cho em biết? Ảnh chụp này đẹp mắt sao? Em xem xong sẽ vui vẻ?"

"Làm cho người ta không thoải mái." Tôi nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Anh liên hệ với những người kia như thế nào? Có thể lần này không phải Bình Bình, là những người kia..." Trong lòng còn có chút hi vọng nho nhỏ, Bình Bình sẽ không vô tình đến mức ấy với tôi, lần đầu bị nhục, vẫn muốn cắn mãi không buông.

"Sẽ không, những người kia là bạn của Đào Ý Đường." Anh ngăn cản tôi mở miệng hỏi vấn đề mới, xoa bóp mặt của tôi, khóe môi khẽ câu: "Trò chơi vấn đáp đến đây là kết thúc. bé cưng, những điều này em đừng để ý, anh sẽ lấy ảnh chụp dự bị về, em chỉ cần cẩn thận chính em là được rồi. Hiện tại, dời chú ý đến trên người người đàn ông của em được không?"

Tháng năm, là mùa động tình.

Lúc rạng sáng rón ra rón rén đi về phòng, cảm giác mơ mơ màng màng vừa mới ngủ, lại bị người đập tỉnh.

Mở to mắt: "Mẹ?" Nhìn vẻ mặt chuẩn bị đàm phán của mẹ, trong lòng tôi khẽ than một tiếng, không phải chứ? Mới sáng sớm đã muốn?"

Cũng may mẹ chỉ bảo tôi đi xuống tầng ăn sáng. Nhiếp Văn Hàm và Nhiếp Duy Dương cũng không ở đây. Bữa sáng vẫn ngon miệng như cũ, chỉ là nếu không phải tôi đã đói bụng đến mức lợi hại rồi, bị mẹ ở bên cạnh nhìn chằm chằm như vậy, quả thực là ăn không vô.

Tôi vừa để cái bát không xuống, mẹ liền mở miệng: "Tô Tô, mẹ không muốn nói nhiều với con, tự con chọn đi, con muốn mẹ hay là muốn Nhiếp Duy Dương?"

Sao vậy? Muốn tôi đoạn tuyệt quan hệ với Nhiếp Duy Dương hay là đoạn tuyệt quan hệ mẹ con? Tôi dở khóc dở cười, đây là cái gì? Kịch Quỳnh Dao? Mỗi lần nhìn thấy tình tiết khóc lóc kêu đạo lý luân thường trên truyền hình, tôi lại nghĩ, trong kịch người ta muốn giải quyết vấn đề mà không biết bắt lấy chỗ trọng yếu hay sao? Ai mà chẳng biết cãi nhau chỉ khiến chuyện trở nên bết bát hơn. Vì cái gì không thể tạm thời nhường nhịn, đợi đến khi tỉnh táo rồi bắt đầu thảo luận?

Vì vậy tôi thở dài: "Mẹ, địa vị của mẹ trong lòng con giống như mặt trời ban trưa không ai có thể tranh được."

Mẹ không bị câu thành ngữ lung tung lộn xộn của tôi chọc cười, nhưng sắc mặt nguội đi một chút: "Tô Tô, tin tưởng mẹ, con còn quá nhỏ, con không biết đàn ông là cái dạng gì, cứ nắm chặt như vậy sẽ làm cho con hối hận cả đời."

Tôi nói: "Dạ dạ dạ."

Mẹ nhíu mày: "Nó lớn hơn con nhiều như vậy, dụ dỗ con không phải là dễ như trở bàn tay sao? Con nhìn ảnh chụp này đi, con không cần giấu mẹ, nó chỉ là muốn chiếm tiện nghi của con, làm sao có thể thật tình thích con cơn chứ?"

Tôi nói: "Đúng đúng đúng."

Mẹ nhíu mày: "Con đừng qua loa với mẹ. Mẹ biết con đã lớn, đến lúc kết giao bạn trai rồi, chỉ cần là người tốt mẹ sẽ không phải đối. Con nhìn xem Felix không phải rất tốt hay sao? Sáng sủa thiện lương, mẹ nhìn ra nó thích con, con suy nghĩ về nó xem sao."

Tôi nói: "Được được được." Giương mắt kiểu mở cửa hàng trông thấy người mua nhìn Nhiếp Văn Hàm và Nhiếp Duy Dương đi từ trên tầng xuống. Hai người đang nói cái gì đó, chắc là đang trao đổi ý kiến với chuyện tống tiền, dường như Nhiếp Duy Dương nghe được tôi nói với mẹ cái gif, xa xa trừng liếc đến.

Tôi le lưỡi, trông thấy Nhiếp Văn Hàm đi tới bàn ăn, Nhiếp Duy Dương lại xoay người đi ra cửa, vội vàng đứng lên đi tới. Ừ, bất luận là tai họa ngầm gì đều phải bóp chết từ trong trứng nước.

Nghe thấy mẹ gọi ở phía sau: "Tô Tô, quay trở lại!" Sau đó là giọng của Nhiếp Văn Hàm : "A Nguyễn, lúc anh ngủ dậy thấy cổ đau, em giúp anh xem một chút."

Tôi cười, chú Nhiếp cũng có biện pháp của chú nha!

Ngoài cửa sắt đã có một chiếc xe của Mặc Hoàng đã đợi anh. Anh thấy tôi đi ra, đứng lại chờ tôi.

Tôi đứng ở trước mặt anh, cười tủm tỉm: "Em thuận miệng dụ dỗ mẹ em thôi."

Anh bĩu môi: "Anh biết." Rồi từ trong bóp tiền lấy một thứ đưa cho tôi: "Đến lúc đó thì đi."

Tôi nhận lấy nhìn nhìn, là vé xem hội diễn của anh, sở âm nhạc thành phố N, ngày mai, bên trên in mặt nghiêng của anh, hơn phân nửa khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, chỉ có chỗ gần ánh sáng hiện lên rõ ràng, lông mày dài khẽ cong, đôi mắt nhắm lại, ánh mắt kia, chính là câu hồn đoạt phách.

"Tai họa, tai họa." Tôi lắc đầu cười, lại nhìn không được khẽ hôn nhẹ lên chân dung kia, cái ảnh này chụp cực đẹp: "Không phải nói không cho em theo anh diễn hay sao, sợ phân tâm sao?"

"Không có bắt em đến trước khi diễn, nhìn không thấy em anh mới có thể phân tâm." Anh khom lưng dán môi lên trán tôi, rồi xoay người lên xe.

Đáng yêu như vậy.

Đáng yêu như thế.

Chương 63

(update sau)

Chương 64: Dụ dỗ

Ba người sáu con mắt toàn bộ chăm chú nhìn vào mặt Nhiếp Duy Dương.

Dường như anh không muốn nói, nhưng hiển nhiên không nói cũng không được, trầm mặt nói: "Cô ta muốn một mình Tô Tô đến giao dịch với cô ta."

Mẹ kêu lên đầu tiên: "Không được! Rất nguy hiểm, làm sao có thể để cho Tô Tô đi?"

Tôi sững sờ, bảo tôi đi, vì sao?

Tôi nói: "Có phải cô ta cảm thấy em không có tính uy hiếp? Em đi cũng được thôi, dù sao cô ta cũng chỉ là một cô gái làm công đọc sách bình thường, còn có thể làm gì em?"

Felix ngẩng đầu nói: "Cái gì?"

Nhiếp Duy Dương lướt mắt nhìn qua anh ta, Felix không nói nữa.

Tôi không hiểu làm sao, khi nào thì hai người bọn họ bắt đầu liếc mắt đưa tình rồi chứ?

Nhìn chằm chằm vào Nhiếp Duy Dương: "Anh giấu em cái gì?"

Vẻ mặt anh tự nhiên: "Không có, đừng đoán linh tinh, đợi cô ta liên lạc lại, anh sẽ nói với cô ta, để anh đi."

Nếu như không biết anh có thói quen khi nói dối ánh mắt liền thoáng lướt qua, thật đúng là bị giọng nói của anh lừa gạt.

Hận nhất anh gạt tôi, quản anh khỉ gió gì có ý tốt hay là ác ý. Tôi đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Felix, điềm đạm cười với anh: "Felix, anh nói cho em biết."

Ánh mắt Nhiếp Duy Dương truy tới, Felix giật mình: "Anh vô tội."

Còn nói: "A Nhiếp, nói cho Tô Tô cũng tốt, có thể trong lòng cô ấy cũng biết trước rồi."

Nhiếp Duy Dương suy nghĩ một chút: "Được."

Tôi thấy đã giải quyết được, lập tức ngoan ngoãn ngồi trở lại.

Nhiếp Duy Dương nói: "Thật sự cô ta là sinh viên làm thêm, nhưng cũng không bình thường gì. Loại chuyện này, cô ta không chỉ làm một lần, đã là kẻ tái phạm."

"A?" Tôi ngốc rồi.

Nhiếp Duy Dương liếc qua tôi: "Cho nên mới nói, ngay từ đầu cô ta tìm đến em đã có mưu đồ khác. Cô ta luẩn quẩn trong đám sinh viên du học tìm kiếm người nhìn qua điều kiện tương đối khác, sau đó tiếp cận, xác định mục tiêu, xảo trá hoặc tống tiền, chúng ta không phải là người đầu tiên."

Felix lại nói tiếp: "Cô ta vẫn luôn đưa ra cái mức hợp lý, bạn Đào nói, gần như cô ta chưa từng thất thủ, giá tiền luôn vừa vặn khiến cho người ta có thể chấp nhận. Mọi người cũng sẽ chọn dàn xếp ổn thỏa, nhưng lần này đụng phải A Nhiếp, tính tình của cậu ấy..." Felix cười: "Cô ta cũng quá không may mắn."

Hóa ra là như vậy. Tôi cúi đầu trầm mặc. Thì ra lúc vừa mới gặp Bình Bình, cô ta dùng ánh mắt nhìn dê béo để nhìn tôi.

Nhiếp Văn Hàm trở về, Felix cáo từ. Nói lại một lần những chuyện xảy ra với Nhiếp Văn Hàm, lần này mẹ và cha con nhà họ Nhiếp đều đứng ở một chiến tuyến, kiên quyết không đồng ý để cho tôi đi giao dịch. Số điện thoại kia gọi xong quả nhiên là không liên lạc được, chỉ có thể đợi Bình Bình liên lạc lại.

Tôi trở về phòng, trằn trọc đến nửa đêm cũng không ngủ được, dứt khoát xuống giường, rón ra rón rén đi ra cửa.

Lẳng lặng đứng trong hành lang tối đen, rất xa bên kia là gian phòng của mẹ và Nhiếp Văn Hàm, yên tĩnh lặng lẽ, dưới cửa không có một chút ánh sáng hắt ra, lúc này, sau thời gian cả ngày lo lắng khẳng định là đã ngủ say.

Căn phòng của Nhiếp Duy Dương phía dưới có chút ánh sáng hắt ra.

Nhẹ nhàng vặn nắm cửa phòng anh, cửa mở một đường nhỏ, ánh sáng hắt ra, tôi nhìn thấy anh đang tập trung ngồi đọc một chồng nhạc phổ dày được ở trên bàn.

Chắc là bài biểu diễn vào mấy ngày sau của anh.

Anh quay đầu lại nhìn thấy tôi, khẽ khếch một bên lông mi, mắt nổi lên sự vui vẻ, ngoắc ngoắc ngón tay với tôi.

Tôi nhẹ nhàng đóng chặt cửa, đi qua quen thuộc ngồi trên đùi anh, lật qua lật lại nhạc phổ, trên mặt là biểu tình cực kỳ nghiêm túc.

Anh thật sự rất xem trong sự nghiệp của anh.

Tôi rũ mắt: " Bài biểu diễn của anh chuẩn bị như thế nào rồi?"

"Chì cần có giấc ngủ ngon là có thể hoàn mỹ trên sân khấu." Anh mỉm cười, ngón tay dài chơi đùa vỗ về gáy non mềm của tôi: "Không ngủ được?"

Tôi thở dài: "Cảm giác mình như một đứa ngốc, không duyên không cớ mời người tới rước lấy phiền toái."

"Ừ." Anh nghiêm trang gật đầu: "Anh tự kiểm điểm, anh không quản tốt."

Tôi uể oải đầy mình "phụt" một tiếng bật cười, người này, nên nói anh ác liệt hay nói anh săn sóc đây?

Ngón tay chạy dọc theo đường cong khuôn mặt anh, ánh mắt anh mang theo chút vui vẻ sáng ngời nhìn tôi, tôi cười: "Ánh mắt của anh giống như đang nói... 'Đến phi lễ với anh, nhanh lên nhanh lên.' "

Anh cũng than nhẹ cười thành tiếng, ngón tay vuốt ve da thịt trên gương mặt tôi, môi cúi xuống hôn lên cổ tôi: "Trêu chọc anh hả? Hả? Anh nhịn đủ lâu rồi, hiện tại đang châm lửa đấy."

Tôi vươn người đón ý hùa theo môi anh, hai tay vòng qua vai anh, một tay xoa cắm sâu vào trong tóc anh, một tay trượt vào trong cổ áo sơ mi của anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn ở giữa cột sống, cười: "Châm lửa như thế nào? Như vậy?"

Hai vai anh khẽ run rẩy, kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay dùng sức ghìm chặt tôi, cái hôn nhẹ trên cổ biến thành hung hăng mút liếm cắn, hơn nữa một đường đi xuống.

Tôi khẽ rên rỉ, nụ hôn của anh, lửa nóng lại hơi lạnh, mềm mại mà mạnh mẽ, gieo hạt giống dục vọng xuống, nhiệt độ làn da tăng lên, thân thể đã quen thuộc rung động di chuyển.

Cơ thể của tôi ngứa, ngón tay ngứa, hàm răng cũng ngứa, vì vậy tôi dùng anh để gãi ngứa, vặn vẹo thân thể ma xát anh, mở rộng mười ngón tay vuốt ve anh, vừa mở miệng khẽ cắn lỗ tai anh. Anh khẽ hít vào, nhào vào tôi, hơi thở chạm vào da trở nên nóng rực, cuối cùng không kiềm nén được ôm lấy tôi lăn lên trên giường đơn.

Khi anh tiến vào, môi liên tục hôn lên gương mặt tôi, thấp giọng cười thán: "Mèo hoang nhỏ, sao anh lại cảm thấy em đang cố ý ở trong nhà dụ dỗ anh vậy?"

Tôi cắn cằm anh, dùng sức cắn: "Bảo anh được tiện nghi còn khoe mẽ."

Hai tai của tôi trong sự kích tình từ sau vai anh vuốt ve bóng lưng thon dài qua tầng áo, cảm xúc rất tốt, cơ thể anh phập phồng theo những động tác tạo thành những đường cong mê người, uốn cong trong tay giống như ôm lấy toàn thế giới.

"Đừng ngừng..." Anh nói, đôi mắt anh mê ly, khuôn mặt có chút mồ hôi ẩm ướt, giọng nói khàn khàn: "Đừng ngừng, vuốt ve anh... Bé cưng, khiến cho anh chết trong lòng bàn tay em đi!"

Hạt giống dục vọng nẩy mầm xanh dưới làn da, chăm chú trói chặt tôi, tôi bấu víu khẩn trương, rên rỉ khẩn cầu anh hôn tôi, xâm nhập tôi, cuối cùng lên tới đinh điểm.

Thở dốc đều đều,tôi mở vòng tay anh trên lưng tôi, muốn xuống giường.

Anh kéo tôi lại, nửa ngủ nửa tình mơ hồ nói: "Cho anh ôm."

Tôi đập tay anh, cười: "Ôm đến sáng mai, chờ mẹ em tới bắt gian tại giường?"

Anh nhắm mắt lại thoáng nhăn mày, lẩm bẩm: "Chờ đến khi anh hết bận biểu diễn, nhất định phải lập tức giải quyết chuyện này." Cuối cùng buông tay tôi ra.

Tôi tắt đèn cho anh, trở lại phòng của mình. Dọn dẹp sạch sẽ ở trong phòng tắm, mặc quần jean, lại mặc áo khoác, cầm lấy điện thoại, chậm rãi mở cửa. Đứng nửa ngày ở hành lang, xác định không có người thức, nhẹ nhàng đi xuống tầng. Nhiếp Văn Hàm chuẩn bị vali tiền để ở một góc trong phòng khách, tôi ôm nó ra, cố gắng không tạo tiếng động mở cửa chính đi ra ngoài.

Bên ngoài sắc trời không rõ, sáng sớm không khí trong lành , tôi nhìn điện thoại, 4h50 phút, cách thời gian Bình Bình ước hẹn Bình Bình gửi qua tin nhắn cho tôi còn một tiếng mười phút, cũng đủ để tôi đi tới đó.

Chương 65: Đánh cuộc

Khi Bình Bình gửi tin nhắn qua điện thoại cho tôi, tôi vô cùng hoảng sợ.

Bản năng muốn nói tin này cho những người khác, nghĩ nghĩ, lại đổi chủ ý.

Bọn họ sẽ xử lý như thế nào đây? Bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý để cho tôi một mình đi giao dịch với Bình Bình. Mà Bình Bình nói, chỉ có tôi đi cô ta mới đưa ảnh chụp và phim ra, nếu không cô ta thà rằng sẽ để ảnh chụp công khai.

Nếu như nói cho bọn họ có lẽ Nhiếp Văn Hàm sẽ trả giá cao hơn để mua thứ đó về, mà Nhiếp Duy Dương, cái tên tính khí ngang ngược này, khẳng định sẽ không ngại dùng thủ đoạn khi ở Brussles, chắc chắn lần này sẽ mạnh mẽ lấy mấy thứ đó từ chỗ Bình Bình.

Đây là hai phương pháp có kết quả tốt nhất, cho dù bọn họ thành công ngăn cản Bình Bình, lấy lại đồ, tôi vẫn không thể yên tâm.

Bởi vì cho dù như vậy cũng không khẳng định thật sự Bình Bình sẽ giao tất cả ảnh dự phòng ra.

Nếu Bình Bình đã là kẻ phạm tội nhiều lần, hiển nhiên cô ta đã có rất nhiều đề phòng, chuyện lần trước đã chứng minh, Nhiếp Duy Dương cho rằng đã lấy được hết, nhưng trong tay Bình Bình vẫn có cái dự phòng.

Tôi không muốn từ nay về sau phải luôn luôn lo lắng ảnh hưởng đến sự nghiệp của Nhiếp Duy Dương.

Vì vậy tôi quyết định tự mình đi, nói không chừng có lẽ tôi sẽ có cơ hội lấy được hết.

Nửa giờ ngồi taxi đi qua nội thành đến giao lộ phía tây, từ giao lộ lại đi mười phút, hai bên đường đã không nhìn thấy cửa hàng nhà dân, chỉ có một tòa nhà u ám lẳng lặng nằm giữa bình minh. Trên con đường màu xám kéo đến chân trời, trên đường không có người đi đường dù chỉ một.

Tôi xuống xe dưới ánh mắt kỳ quái của bác tài, đi đến trước tòa nhà.

Nghe nói nơi này là của một người mới lập nghiệp muốn xây khuôn viên, xây đến một nửa, không biết vì nguyên nhân gì gặp trở ngại, dưới ánh sáng nhạt của bình minh, chỉ thấy một tòa nhà không có cánh cửa, cửa lớn màu đen, như quái thú.

Tôi gửi tin nhắn: Tôi đã đến.

Điện thoại lập tức vang lên, tôi bắt máy, nghe được giọng của Bình Bình: "Tôi nhìn thấy cô rồi. Căn phòng bên tay phải cô, trên tầng hai."

Tòa nhà chưa xây xong yên tĩnh khác thường, tràn đầy bụi bẩn, trên mặt đất là xi măng thô ráp, khắp nơi đều là vật liệu xây dựng vất tán loạn. Bậc thang không có lan can, tôi dựa vào bên tường giẫm lên cầu thanh hơi nghiêng, đi lên tầng hai."

Vừa lên trên tầng hai đã cảm thấy rộng rãi hơn, bên tường là một dãy cửa sổ lớn sát đất, ánh sáng bình minh đã trở nên sáng hơn, theo khung cửa sổ chiếu vào, Bình Bình đang đứng ở cạnh cửa sổ.

"Tô Tô." Cô ta cười, lại còn có thể giống như trước đây mỉm cười với tôi: "Đã lâu không gặp."

Cô ta đến gần tôi hai bước, tôi thấy rõ cô ta. Trên đầu đội một mũ lưỡi trai màu đen,mặc một một áo ngắn tay màu xanh đuôi áo có chút dơ bẩn và quần jean, khuôn mặt vẫn thanh tú như trước, chỉ là bên miệng ngậm một điếu thuốc.

"Đã lâu không thấy. Tôi không muốn chúng ta gặp lại qua kiểu này." Tôi nói, nhìn ánh mắt của cô ta: "Dường như lần trước gặp mặt cô còn đang dẫn tôi ngắm cảnh ở Brussles."

Bình Bình ra vẻ giật mình: "A, lúc đó à, tôi đang bề bộn nghĩ, nên vì ảnh kia lấy của các người bao nhiêu tiền ."

Tôi mỉm cười: "Lúc ấy tôi đang suy nghĩ, làm như thế nào để đáp lại người bạn nhiệt tình sảng khoái này."

"Haiz," cô ta trào phúng: "Muốn dùng dịu dàng để tiến công sao? Không cần như thế, chắc cô đã biết nghề nghiệp của tôi, đừng làm bộ cô còn coi tôi là bạn nữa... Giao dịch xong, chúng ta không còn quan hệ"

Cô ta nghiêng đầu vươn ra ngoài cửa sổ nhìn xuống, từ bên kia có thể nhìn thấy đường cái: "Không thể không nói, cô rất có can đảm, thật sự không có người theo tới."

Tôi nói: "Tôi không biết là cô có lý do gì để hại tôi, không có gì phải sợ. Huống chi, cô cũng chỉ là một đứa con gái, cùng lắm thì hơn tôi hai tuổi."

Bình Bình ngửa đầu: "Tiếp đó không phải cô muốn nói, 'Tôi biết rõ là cô bất đắc dĩ'...A?"

Tôi chăm chú nhìn mắt cô ta, mỉm cười: "Cô đúng thế sao?"

Bình Bình thu lại nụ cười: "Người giống như cô mười ngón tay không dính tí nước sẽ không hiểu được. Chúng ta đừng có lãng phí thời gian nữa, đưa vali cho tôi."

Tôi không nhúc nhích: "Bình Bình, cô cũng đã biết, ảnh chụp này không có lực uy hiếp đối với chúng tôi như cô nghĩ? Căn bản tôi và Nhiếp Duy Dương không có quan hệ máu mủ, chẳng qua mẹ tôi gả cho cha anh mà thôi."

Bình Bình thoáng ngây ngốc, không tin tưởng: "Lời nói dối thấp kém, nếu như vậy, Nhiếp Duy Dương vì cái gì còn muốn tìm người đến chỗ tôi cướp đồ? Tại sao cô phải đến nơi này giao dịch với tôi?" Lúc nói lời này, trên mặt cô ta hiện lên sự căm hận.

Xem ra Nhiếp Duy Dương tìm những người kia tuyệt đối không hề dịu dàng với cô ta.

Tôi thẳng thắn: "Tôi lo lắng ảnh này gây ảnh hướng không tốt đến sự nghiệp của Nhiếp Duy Dương, tôi không muốn liều lĩnh ở đây mà để lại nguy hiểm. Lại nói ảnh này nhìn không đẹp chút nào, có đúng không? Cho dù ai cũng chẳng muốn để cho mấy hình ảnh như vậy lưu lạc ở bên ngoài. Hơn nữa," Tôi nhìn ánh mắt của cô ta: "Nếu như tôi không đến, tôi lo lắng chú Nhiếp hoặc Nhiếp Duy Dương tới tìm cô, cũng có thể sẽ làm thương tổn đến cô.

Bình Bình cười nhạo: "Cô giả mù sa mưa hay là ngu xuẩn vậy? Đến lúc này còn lo lắng xúc phạm tới tôi, thật đúng là không biết thế gian hiểm ác thế nào."

Tôi thản nhiên nhìn cô ta: "Cuộc sống tôi trải qua thật yên bình, đúng là không có thói quen coi bạn là địch. Có lẽ ngu xuẩn, những cũng không phải là làm bộ, trong lòng của tôi thật sự nghĩ như vậy nên mới nói như vậy, ít nhiều cô cũng hiểu tính cách của tôi, đúng không? Tôi chỉ cho rằng chuyện này không cần dữ dội như vậy mà vẫn có thể giải quyết."

Cô ta im lặng, sau đó dường như nhớ tới cái gì thoáng mỉm cười: "Chính xác, cô đã cho tôi thấy đứa lòng dạ ngu ngốc nhất."

Tôi nhìn cô ta mỉm cười, than nhẹ: "Bình Bình, tôi biết rõ, có lựa chọn, cô sẽ không làm như vậy. Áo tôi tặng cô, cô mặc vừa chứ?"

Đột nhiên cô ta ném thuốc lá xuống đất, giẫm một giẫm, giọng điệu nguội lạnh: "Câm miệng."

Tôi không để ý tới cô ta, đi lên phía trước một bước, đặt vali xách tay lên trên một khối bê tông: "Bình Bình, đây là số tiền cô muốn." Tôi nhìn cô ta: "Nhưng, tôi không muốn đưa nó cho cô."

Cô ta có chút kinh ngạc nhìn tôi, tôi lấy từ trong túi tiền ra một cái thẻ, đặt ở bên cạnh : " Đây là tiền riêng mà tôi cất giữ, mật mã ghi ở bên cạnh rồi, cũng không khác biệt với số tiền trong va li, nhưng, số tiền này, không phải là cô tống tiền có được, là bạn cô đưa cho cô."

Khuôn mặt Bình Bình có chút chấn động, mắt nhìn tôi.

Tôi chăm chú nhìn cô ta: "Tôi không có năng lực quản trước kia cô như thế nào, từ nay về sau ra sao, tôi chỉ hi vọng lúc này, giữa chúng ta không phải như vậy. Lúc này cô không cần phải bắt mình làm chuyện như vậy. Nếu như cô muốn lấy cái va li này, nhất định cô phải đưa ảnh chụp và phim đưa cho tôi trước, bởi vì đây là giao dịch. Nếu như cô cầm tấm thẻ nảy, cô có thể đưa ảnh và phim cho tôi, cũng có thể không đưa, bởi vì đây không phải là tống tiền cũng không phải là giao dịch, là tôi tặng, còn nếu cô vẫn đưa ảnh và phim cho tôi, tôi sẽ cảm ơn cô."

Lạt mềm buộc chặt. Tôi đánh cuộc một ván, đánh cuộc tôi dùng tình cảm làm cảm động cô ta, có thể lấy được ảnh chụp và phim.

Tôi lui ra phía sau một bước: "Tự cô chọn đi." Trong lòng bàn tay nắm chặt lại, có chút ướt đẫm mồ hôi.

Tôi là người có lòng hướng thiện, nếu như có thể lựa chọn, mọi người sẽ không chọn là bẩn tạy.

Tôi cá là người không phải là cỏ cây, sau khi cô ta lựa chọn, vẫn sẽ đưa ảnh chụp và phim đưa cho tôi, toàn bộ.

Nếu tôi cược sai? Tôi sẽ để tay vào trong túi, cầm cái lọ "Trợ tim hiệu quả nhanh" kia. Dùng sức mạnh, tôi cũng muốn lấy về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: