Chương 4: Khuất Thiên Hân.
"Nè, về đến đó nhớ gọi cho tui đó nha Nhật."
Đứng ngay bên cạnh bến đỗ xe buýt của bến xe thành phố, Nhật đéo chiếc balo lên vai trong lúc Ngọc căn dặn Nhật những điều mà Nhật thừa biết...
"Tui biết rồi mà, đến tui sẽ gọi cho bà... Mà Long ,mày ra đây với tao xíu."
Nhật bước ra xa rồi ngoắc Long đến chổ cậu, khi long vừa bước tới thì Nhật khoác vai Long để che đi tầm nhìn của Ngọc và Nhi...
"Tao đưa cho mày cái này."
Nhật lấy ra từ trong túi áo của mình một chiếc thẻ to bằng thẻ học sinh, với những dòng chữ được viết bằng tiếng anh, và hình của một con lợn được in trên tấm thẻ đó...
"Đây là món quà của Thần, của thằng Nam, tao đã lấy của nó lúc tao đánh gục nó. Tao nghĩ là nó có ích cho mày hơn tao nhiều, mày giữ nó đi."
"Nhưng tao không biết dùng nó."
"Mày chỉ cần nói 'Play' Là được rồi."
Nhật đưa tấm thẻ cho long và long cầm lấy nó, Nhật ngó lại phía sau, thì thấy Ngọc và Nhi vẫn đang trò chuyện với nhau...
"Cầm đi, coi như là món quà tao tặng mày đi."
Nhật trở về chổ của Ngọc và Nhi, long cũng từ từ đi theo phía sau, khi thấy hai đứa con trai tiến tới, Ngọc và Nhi cũng ngừng trò chuyện và mĩn cười nhìn hai cậu con trai...
"Hai người nói chuyện gì vậy hả, đến giờ xe đi rồi kìa."
"Ừ, cũng đến giờ rồi, tạm biệt mọi người nha."
Nhật vừa dứt câu thì Ngọc đi tới và ôm Nhật một cái, Ngọc vuốt lưng của Nhật...
"Cẩn thận đó nha Nhật."
Nhật chỉnh lại Balo rồi lên chiếc xe khách giường năm đắt tiền. Khi đã ổn định chổ ngồi và hành lý, Nhật nhìn ra cửa sổ và vẫn thấy ba người bạn của cậu đứng ở đó, Nhật vẫy tay chào khi chuyến xe bắt đầu khởi hành và rời khỏi bến, khi không còn nhìn thấy họ, Nhật thư giãn cơ thể rồi lẩm bẩm...
"Đ9... Tao đến đây."
✶
Trên chuyến xe giường nằm, máy lạnh xe được mở hết công xuất dưới cái nắng nóng mùa hè bên ngoài xe, Nhật duỗi chân ra mà cũng không chạm tới cái ghế đằng trước mặt của mình, trên chiếc xe khách đắt tiền này chẳng có mấy người, ngoài tài xế và lơ xe ra, chỉ được một vài vị khách ăn mặc lịch sự và có tuổi...
"Qúy bà con ơi, mình sắp đến bến xe Đ9 rồi nha."
Nhật kéo chiếc rèm cửa che cửa sổ chiếc xe khách ra, ánh sáng chói thẳng vào mắt cậu khiến cậu nheo mắt lại. Nhật dụi mắt rồi mở điện thoại của mình lên để xem thời gian, lúc này cũng một giờ chiều. Cậu sờ khẩu súng đồ chơi của mình trong balo rồi kiểm tra bóp tiền, giấy tờ tùy thân...
uống ngụm nước cuối cùng trong chai nước ngọt của mình, chiếc xe khách ngừng lại bên trong bến xe, và mọi người đều lần lượt đi xuống xe. Nhật cũng vậy, cậu một mạch đâm thẳng ra ngoài cổng bến xe, vừa đi vừa tìm số điện thoại cũ đã lâu không gọi trong danh bạ của mình, Sim trong chiếc điện thoại mà Nhật đang dùng là của ba cậu, trước đây Nhật cần dùng để liên lạc nên ba cậu đã cho cậu cái sim này...
Nhấn vào số, Nhật áp điện thoại lên tay, sau một vài tiếng chuông, đầu dây bên kia là một giọng nam khá quen thuộc...
"Anh Nhật hả? em Đạt nè"
"Ừm, anh mới tới bến xe Đờ-Nai nè, em chạy ra đón anh được không?"
"Ok anh, chờ em tầm năm phút nha"
Nhật đi đến chổ bán nước bên lề đường, mua ly nước trà tắc và ngồi dưới tấm bạc của quán chờ thằng Đạt, cậu nhìn xung quanh, mọi thứ ở đây giờ thay đổi khác với những gì cậu nhớ nhiều, cũng đã tám năm rồi cậu chưa trở về đây...
"Anh Nhật!"
Nhật quay mắt về hướng tiếng gọi quen thuộc của chàng trai cao và đẹp như người mẫu. Với gương mặt quen thuộc và không khác xưa là bao...
"Lâu quá không gặp mày đó Đạt"
Đạt là em họ của Nhật, cả hai chơi thân với nhau như hai chiến hữu, khi còn nhỏ, cả hai luôn cùng quậy khắp xóm, hái trộm trái cây...
"Cũng bảy, tám năm rồi còn gì, lâu lắm rồi mới gặp anh đó"
Đạt lấy chiếc nón bảo hiểm treo trên xe rồi đưa cho Nhật...
"Ủa mà, sao mày ra đây nhanh vậy? từ nhà đến đây phải hơn 20 cây chứ có ít đâu?"
"Em đang đi chơi với đám bạn ở gần đây nè, biết anh hôm nay từ thành phố xuống nên em ra trước luôn."
"Ủa? còn... anh gọi cho số ba mày, mà mày đang đi chơi sao bắt máy được hay vậy?"
"Thì tại em cầm điện thoại của ba em nè."
Tên chính thức trên bản đồ địa lý của nơi này là Đờ9, một cái tên khá lạ khi nó dùng cả chữ lẫn số, người dân ở đây gọi nơi đây là 'Đờ-chín', nhưng Nhật khi còn nhỏ thấy nó rất khó phát âm, nên cậu gọi nó là 'Đờ-nai', số 9 tiếng anh là Nine, và Nine đọc giống Nai...
Cả hai trò chuyện với nhau trên quảng dường từ bến xe tới khung cảnh vừa quen vừa lạ. Một căn nhà đơn sơ nhưng đẹp đẽ, xung quanh nơi đây nhà dân khá thưa thớt, Đạt mở cửa nhà rồi cùng Nhật dắt xe máy vào trong...
"Ba má mày đi đâu rồi Đạt?"
"À, ba má em đi về nhà ngoại em rồi, bà ngoại em bệnh nên ba má em về chăm sóc bà."
"Vậy là nhà có hai đứa mình thôi?"
"Anh lấy phòng này đi, thoáng mát nè."
Một căn phòng được dựng lên bởi những tấm tôn xốp, vì trần nhà cao nên những tấm tôn đó không chạm tới nóc nhà được, tạo nên một cái lổ thông hơi thoáng mát và Nhật khá ưng ý với căn phòng. Cậu đem Balo vào phòng và thay một bộ đồ thoáng mát rồi đi xuống bếp...
"Trời nóng ghê, tao với mày đi mua chai nước uống đi"
"Cũng được, để em đi mua đồ luôn"
Nhật và Đạt đi bộ cùng nhau với tiết trời nắng nóng đến tiệm tạp hóa gần nhà, Nhật nhìn thấy một cô gái với dáng người cao và đầy đặn, cùng với bộ váy đen và áo sơ mi trắng. đội trên đầu cô gái là chiếc nón fedora đen cùng với cái huy hiệu Guitar độc lạ, mái tóc đen ngắn được uốn xoăn, và gương mặt xinh đẹp như nữ thần giáng thế...
cô gái vác thùng bia và vác nó trên vai của cô, và nhận lấy tiền thừa từ bà chủ tạp hóa, cô ngân nga bài hát rồi từng bước chân chậm rãi đi qua đường hẻm nhỏ phía bên kia đường bên kia...
"Anh uống nước gì?"
Nhật chỉ nhìn Đạt khi nghe thấy tiếng kêu của cậu, vẫn còn không tin vào mắt mình...
"Anh uống nước gì cũng được, mà bạn nữ nãy là ai vậy, mày biết không?"
"Trời, yêu từ cái nhìn đầu tiên hả, chị đó con công an đó nha."
"Biết nhà bạn đó không?"
Nhật vừa hỏi vừa lấy tiền trong bóp ra, nhưng có một vật màu đỏ dưới đất làm cậu để ý. Nhật cúi xuống và nhặt nó lên, nó có hình dạng như một lá bùa, bên trong là những viên sỏi nhỏ với mùi thơm dịu nhẹ...
"Mày đợi xíu. Hình như nhỏ đó làm rơi cái này."
Nhật từ từ đi bộ qua phía bên kia đường, Cậu chạy theo cô gái ngay khi vừa đi qua phía bên kia đường. Cô gái trẻ trạc tuổi cậu vẫn cứ thong thả bước đi với thùng bia trên vai...
"Nè, bạn gì ơi!"
Cô gái quay đầu lại nhìn nhật, khi thấy Nhật chạy đến với lá bùa cầm trên tay, cô quay hẵn người lại và mĩm cười, Nhật như bị trúng mũi tên tình ái, giống như thể khoảnh khắc này là định mệnh mà cậu thừng hay mơ thấy, khi thấy Nhật trơ mặt ra nhìn, cô gái từ từ đi đến trước cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu và lia mắt của cô xuống vật mà Nhật cầm trên tay...
"Cái này là của mình."
Cô gái đưa bàn tay ra trước mặt Nhật, cậu cũng vừa lấy lại được tâm trí và đặt lá bùa lên bàn tay của cô gái, cô cũng khẽ gật đầu khi nhận được lá bùa từ tay của Nhật...
"Bạn cầm giúp mình một chút nhé."
Cô gái đưa thùng bia từ vai mình xuống rồi đưa cho Nhật, cậu cầm lấy bằng cả hai tay trong lúc Hân lấy chùm chìa khóa của mình ra và gắn lá bùa lên móc khóa...
"Mình gắn chặt lắm rồi mà sao vẫn rớt được... Cảm ơn bạn nha."
Cô gái nhét chùm chìa khóa vào túi rồi đưa tay ra để nhận thùng bia..
"Mình lỡ cầm rồi thì để mình cầm vô luôn cho."
Nhật vác thùng bia rồi bước đi trước cô gái, cô không biết cách nào để từ chối nên cũng đành phải chấp nhận để Nhật cầm thùng bia và bước đi bên cạnh cậu...
"Bạn tên là gì?" cô gái ngượng ngùng hỏi.
"Mình tên là Nhật."
"Mình tên là Hân... Bạn từ thành phố mới xuống phải không?"
"Uả, sao bạn biết hay vậy"
"tại mình cảm thấy vậy." Hân mĩm cười.
"Mình vừa tốt nghiệp cấp 3 xong, nên về quê chơi"
"Mình cũng vừa tốt nghiệp cấp 3 xong... mình tính lên thành phố đăng ký học đại học trên đó"
"Mình thì cũng chưa biết có nên học đại học không nữa."
Khi vẫn đang tiếp tục trò chuyện, Hân dừng lại và ngó về phía một căn nhà nhỏ với một mảnh sân vườn to. Khi Nhật nhìn thấy Hân dừng lại, cậu cũng lùi lại và đứng bên cạnh Hân...
"Đến nhà mình rồi, cảm ơn bạn nhiều nha"
"Không có gì đâu"
Nhật đưa Thùng bia cho Hân và cô cầm lấy nó, cô khẽ gật đầu rồi đi vài bước trước khi dừng lại...
"Bạn có thể kết bạn với mình được không?"
Khi nghe Thấy Hân gỏ lời kết bạn, Nhật ngay lập tức rút điện thoại của mình ra...
"Được chứ, để mình tìm bạn."
"Là Khuất Thiên Hân 0707."
Nhật nhập tên tài khoản của Hân vào thanh tìm kiếm và ngay lập tức tìm thấy cô, không thể nhầm được với tấm hình đại diện xinh đẹp đó. Cái tên Khuất Thiên Hân rất lạ đối với một cậu nhóc thành phố như Nhật...
"Mình muốn hỏi bạn một số chuyện về đại học, nên bạn giúp mình nha." Hân khẽ cười rồi nói.
"Mình tìm thấy rồi! mình sẽ giúp bạn."
Hân khẽ gật đầu và ôm thùng bia đi vào trong nhà, Nhật cũng không còn gì để ở lại nên quyết định vừa đi vừa xem thông tin cá nhân của Hân...
✶
Sau khi ăn tối cùng với Đạt, Nhật đi tắm và trở về phòng của mình rồi gọi cho Ngọc như đã hứa...
"Mà thôi, ông nghỉ ngơi đi."
"Ừm... Bai bà."
Nhật vừa ném điện thoại xuống giường thì nhận được tin nhắn, 'Hưm' một cái rồi rồi cầm điện thoại lên, Nhật ngay lập tức đọc kỹ tin nhắn...
"Tối nay mình gặp nhau được không?" Hân nhắn.
"Được chứ, mình qua nhà bạn nha."
Lúc này mới quăng điện thoại xuống rồi rời khỏi phòng, Nhật rót nước ra ly rồi uống ly nước vừa rót, lúc cất chai nước vào tủ lạnh, Nhật thấy một chiếc bánh Donut ở bên trong và nảy ra một ý...
"Đạt! mày biết chổ mua Donut không?"
(っ◔◡◔)っ ♥ Chuyên mục nhảm nhí cùng tác giả.♥
1: Bến xe ở thành phố là bến xe Miền Đông.
2: Lá bùa của Hân có mùi Xá Xị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro