Chap 1
Mặc dù lễ hội đèn lồng đã kết thúc nhưng không khí năm mới vẫn chưa lắng xuống. Hàng xóm xung quanh vẫn còn chìm đắm trong niềm vui đoàn viên. Đối với Vương Mạn Dục, năm mới cũng không tệ. Anh trai ăn chơi của cô, Vương Thư Việt đã đem về nhà 3000 tệ, đưa hết cho chị dâu, không giữ lại cho mình 1 xu.
Với số tiền đó, cả gia đình có thể sống thoải mái hơn một chút. Chí ít, nó là niềm an ủi, là hi vọng bước sang ngày đầu năm mới. Chị dâu tạm thời cũng không cần phải đi làm và học phí của Vương Mạn Dục đã được thanh toán xong. Vấn đề duy nhất là mái nhà bị dột, nếu không sửa chữa kịp thời khi trời mưa, nhà sẽ dễ bị ngập.
Luôn là chị dâu quán xuyến mọi việc lớn nhỏ trong nhà. Chị không bao giờ nhờ vả Mạn Dục điều gì, chỉ nhắc nhở cô học tốt. Với hoàn cảnh gia đình thối nát thế này, Vương Mạn Dục là lối thoát duy nhất.
Chị dâu cẩn thận gói 3000 tệ vào một miếng vải. Trước khi hết những ngày đầu năm mới, chị dâu đã lấy ra 500 tệ đưa cho Vương Mạn Dục, bảo cô cầm nó để đóng tiền học phí học kì mới. Sau đó, chị dâu đã mua một số đồ về để sửa lại mái nhà và thuyết phục Vương Thư Việt leo lên để sửa lại.
Vì Vương Thư Việt đã đem tiền về nên anh ta cảm thấy bản thân có thể sống thoải mái hết năm nay. Chị dâu cũng không cãi nhau với anh trai cô nữa, chị tự tay chuẩn bị đồ nhắm và anh trai cô thì vui vẻ mua rượu. Sau khi sửa xong mái ngói, anh ta nhấp tí rượu rồi trong cơn say bắt đầu luyên thuyên về ngôi nhà to hơn, hỗ trợ Mạn Dục học tập, giúp đỡ vợ và em gái có cuộc sống tốt hơn.
Một cuộc sống tốt hơn sao...
Vương Mạn Dục đang làm bài tập trong phòng, căn phòng rất nhỏ nên chỉ cần quay đầu là có thể nghe toàn bộ âm thanh từ bên ngoài. Cô bị phân tâm bởi những lời nói trong cơn say của anh trai, cô hơi buồn vì năm nào anh ta cũng nói sẽ giúp đỡ gia đình, từ lúc cha mẹ họ còn sống cho đến lúc chỉ còn hai tấm ảnh trắng đen, cuộc sống trở nên vất vả hơn và cô không biết những ngày tốt đẹp khi nào sẽ đến.
Chị dâu đã bảo cô phải học hành chăm chỉ và tìm một công việc khi bước vào xã hội, đừng để hoàn cảnh gia đình ngăn cản tương lai và hạnh phúc của cô.
"Nếu em sinh ra trong một gia đình tốt, tương lai của em sẽ không phải chịu vất vả" Đôi tay chai sần của chị dâu nắm chặt tay của Mạn Dục, dịu dàng nói chuyện với cô. Vương Thư Việt đã say mềm ngủ thiếp đi với chai rượu còn nguyên trong tay, không ai thèm quan tâm đến anh ta.
Chị dâu không muốn để ý đến tên sâu rượu kia, Mạn Dục cũng không quan tâm. Căn nhà hơn 20 mét vuông được chia thành vài phòng, tiếng nói chuyện của hai người vang vọng khắp nhà.
Ngoài việc chăm chỉ học tập, Vương Mạn Dục không suy nghĩ được điều gì khác. Nhưng việc học không đơn giản như vậy. Bài tập về nhà rất khó, đặc biệt là môn tiếng Anh. Một số bạn cùng lớp của cô thuộc gia đình có điều kiện nên cha mẹ họ sẵn sàng chi hàng nghìn nhân dân tệ để thuê gia sư riêng, một số có điều kiện trung bình vẫn đủ tiền mua sách ngoại ngữ. Vương Mạn Dục không có dư tiền thuê gia sư cũng như mua sách ngoại ngữ cho nên cô phải chăm chỉ gấp đôi so với các bạn, ôn lại trọng tâm trong sách giáo khoa.
Làm bài một lúc, ánh sáng mờ ảo từ đèn bàn làm cô nhức mắt, Vương Mạn Dục dụi dụi mắt rồi gắng đọc tiếp. Sau ngày đầu năm, cô sẽ trở lại trường học tiếp tục việc học của mình, kỳ nghỉ đông kết thúc, gia đình cô sẽ nhanh chóng trở về quỹ đạo thường thấy.
Chị dâu của cô làm người ở cho hai gia đình cùng lúc, một nhà ban ngày và một nhà ban đêm. Vì nhà ban ngày phải đi làm nên lương chăm con khá ổn nhưng chỉ đủ để trả nợ hàng tháng, nhà ban đêm là chăm sóc người già, tuy lương thấp nhưng được bao ăn tối và chỗ ở. Để cho Vương Mạn Dục yên tĩnh học tập, chị dâu ở lại nhà chủ và chỉ về nhà 2 lần 1 tháng.
Về phần anh trai cô, anh ta dành nhiều thời gian để rượu chè, ăn chơi và đánh bạc hơn là đi làm chăm chỉ. Chị dâu lười quan tâm đến anh ta. Anh ta hầu như không về nhà nên cô cũng không biết anh trai đã qua đêm ở đâu, có thể là sòng bạc nào đó hoặc có thể ở nơi chi tiền cho các cô gái.
Chiếc đồng hồ cũ rích điểm 11 giờ, chị dâu bưng bát cơm nếp vào để Vương Mạn Dục ăn khuya để cô sau khi ăn xong có thể nghỉ ngơi. Nhà Vương gốc gác đến từ miền Bắc nên chị dâu rất để ý sự khác biệt về phong tục giữa hai miền Nam, Bắc hơn hai anh em Vương. Chị cũng hay bảo cô rằng con người dù có đi đến đâu cũng không được quên cội nguồn của mình.
Vương Mạn Dục dùng thìa khuấy hai lần, dưới đáy bát có một quả trứng luộc. Cô tách trứng ra một nửa và mời chị dâu ăn cùng. Chị dâu ban đầu từ chối không ăn nhưng không thể cưỡng lại sự nài nỉ của em gái nên đã ăn nửa quả trứng cho em gái đút cho.
Bỗng nhiên kính trong nhà bị đập vỡ làm Vương Mạn giật mình. Sau khi nghe thấy âm thanh đó, chị dâu sững sờ một lúc mới phản ửng lại, cô đã từng thấy cảnh tượng này, là bọn đòi nợ đến và đập vỡ cửa kính.
Chị dâu yêu cầu Vương Mạn Dục im lặng, cô lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ rồi khoá cửa lại. Có tiếng đá vào cửa và gậy gỗ đập liên tục. Vương Mạn Dục nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cô biết rằng anh trai cô lại gây thêm rắc rối.
Kẻ đầu sỏ vẫn đang say rượu, chị dâu đá Vương Thư Việt rồi mở cửa cho bọn chủ nợ bên ngoài. Không còn cách nào khác ngoài việc mở cửa, ngôi nhà này vốn dĩ đã mục nát không thể ngăn được ai. Nếu không mở cửa, chúng cũng sẽ tìm cách đột nhập vào. Vì vậy, thay vì đợi chúng gây rối, tốt nhất là nên hạn chế tối đa những tổn thất không đáng có.
Qua khe cửa, Vương Mạn Dục nhìn thấy một đám người khoảng 5-6 tên bước vào. Chắc hẳn là còn người ở bên ngoài nhưng căn phòng quá nhỏ, không đủ chỗ cho bọn họ. Những người này trông khác hẳn so với những người đến trước đây. Chúng mặc đồng phục và cầm dùi cui thay vị gạch và dao.
Đèn trong phòng khách rất yếu nên cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của chúng. Cô chỉ nghe thấy tiếng một người nói, có vẻ là kẻ cầm đầu, có vẻ trẻ tuổi.
"Xin lỗi, tôi đến đây để tìm Vương Thư Việt"
Vương Mạn Dục cảm thấy việc đập phá nhà người khác vào nửa đêm rất nực cười, cô cảm thấy bất lực trước cuộc sống thế này. Cô rất sợ khi bị gõ cửa lần đầu tiên nhưng qua nhiều lần như vậy, Vương Mạn Dục cảm thấy chai sạn và chán nản. Đám người này có vẻ là xã hội đen, nhìn chung không làm hại người vô tội.
Đặc biệt khi trong nhà còn có một nữ nhân, không có vũ khí, không có nhan sắc, biết rõ tình hình nên chắc chắn chúng chỉ nghĩ Vương Mạn Dục là một cô gái chưa lớn, nhưng 16 tuổi đã đủ tuổi bán đi rồi.
Vương Thư Việt có vẻ như đã gây ra rắc rối lớn, không thể cầu xin lòng thương xót bằng cách quỳ xuống. Người đàn ông trẻ tuổi cầm đầu khá lịch sự, anh ta không đánh Vương Thư Việt nát xương ngay lập tức mà dùng gậy ấn ngón tay anh trai cô rồi từ từ ấn xuống. Sau một tiếng gọi, Vương Thư Việt hoàn toàn tỉnh táo mở mắt. Khi nhìn rõ người trước mặt, sắc mặt lập tức tái nhợt. Anh trai cô trượt khỏi ghế và quỳ xuống đất.
"Anh Viễn, anh Viễn, ta sai rồi, lần sau không dám tái phạm, xin hãy tha cho ta lần này. Không dám tái phạm,..."
"Hãy xem ta như một con kiến rồi thả ta đi được không. A... anh Viễn... anh... ta không dám tái phạm"
Người đàn ông tên Viễn dường như không muốn nghe lời anh trai cô nói. Anh ta tiếp tục ấn xuống, anh trai cô vốn dĩ hơi yếu do trước đây bị đánh rất nhiều do đòi nợ. Anh trai cô hét lên đau đớn, nếu không hét sợ bàn tay của anh ta hôm nay sẽ biến mất.
"Anh Viễn... xin anh tha mạng... em lạy anh, em biết sai rồi, em lẽ ra không nên lấy tiền của anh. Trong nhà em còn có vợ và trẻ con, xin anh tha cho ..."
Bây giờ Vương Mạn Dục đã biết 3000 tệ của anh trai đến từ đâu, chị dâu không dám hó hé mặc cho anh trai hét toáng lên. Việc này là do hắn gây ra, làm sao có thể trách người tên Viễn kia tàn nhẫn.
"Tao nói mày có phải rất ngu không. Mày đâu có lấy tiền của tao, cần gì phải cầu xin tao, mày không suy nghĩ trước khi lấy tiền, mày dám lấy tận 10 vạn tệ, mày để dành cả đời tiêu à"
Vương Mạn Dục cảm thấy bối rối trước con số trên, cô chưa từng nghĩ gia đình mình sẽ thiếu nợ đến 10 vạn tệ. Chị dâu cũng run lên vì sốc, anh trai cô đã ăn cắp 10 vạn tệ nhưng chỉ đưa gia đình 3000 tệ. Cho dù hắn không tiêu hết số còn lại nhưng cô đoán rằng chắc chẳng còn bao nhiêu. Bây giờ món nợ này đè lên gia đình cô.
"Tao hỏi mày, tiền đâu rồi"
Vương Thư Việt lắc đầu tuyệt vọng, xem ra sự đe doạ của anh Viễn không cám dỗ bằng 10 vạn tệ. Giây tiếp theo, người đàn ông đứng sau Lâm Cao Viễn dùng gậy nện mạnh vào lưng anh trai cô, cảm giác như cột sống của anh ta đã bị gãy.
"Tao cho mày một cơ hội, nếu không trả lại tiền thì đừng hòng sống qua hôm nay"
Cây gậy lại nện vào người anh trai cô, xương chân có vẻ cũng bị gãy. Anh ta đau đớn đến mức bất tỉnh tạm thời, phải dẫm đạp để tỉnh lại.
"Anh Viễn, anh ta cầm 1000 tệ về nhà, tôi sẽ trả lại cho anh, số còn lại tôi thật sự không biết, một xu cắc cũng không đưa cho tôi"
Chị dâu không đành lòng nhìn thêm nữa, từ trong túi lấy ra 1000 tệ còn lại, đưa cho Lâm Cao Viễn với cánh tay run run.
Lâm Cao Viễn không muốn tranh cãi với phụ nữ, tiền bị Vương Thư Việt lấy, dù anh ta có mang về nhà hay không cũng không liên quan đến vợ anh ta, Lâm Cao Viễn không muốn đụng đến phụ nữ.
Lâm Cao Viễn không lấy lại số tiền chị dâu đưa, nhìn chằm chằm Vương Thư Việt, không phải là không thể đánh thêm nhưng anh không thể báo cáo cấp trên nếu không lấy được tiền. Cao Viễn giẫm lên xương chân đã gãy của Vương Thư Việt.
"Tao không làm khó mày nữa nên đừng làm khó tao, trong nhà có thứ gì gán nợ đem ra đây, giữ cái mạng chó của mày lại"
Vương Thư Việt sợ hãi khi nghe điều này, anh ta biết Lâm Cao Viễn sẽ không dễ dàng tha cho anh ta. Lâm Cao Viễn rất đáng tin cậy trong việc giao dịch, không ngờ phía trên sẽ sai hắn xuống để đòi nợ một kẻ như anh.
Đáng lẽ ra ngay từ đầu không nên thèm thuồng số tiền đó. Trong một lần giúp việc cho ông chủ thì vô tình thấy số tiền này trong một cái túi ở góc, lúc đó say rượu nên đã tham lam chiếm đoạt, anh ta tưởng không bị ai phát hiện.
Cuối cùng bị đánh cho thân tàn ma dại, không phải người cũng không phải ma. Sau khi có tiền còn đi đánh bài, không may mắn mà thua hết, anh ta tức giận còn đi tìm phụ nữ để quan hệ tình dục. Đã chơi rất vui vẻ rồi chợt nhớ ra là ngày đầu năm mới, rồi đem tiền về nhà cho vợ và cô em gái còn đang đi học.
Vương Thư Việt lấy 3000 tệ trong số 2 vạn tệ còn dư đưa cho vợ và giấu số còn lại. Bây giờ anh ta không dám nói ra nên đành nói dối đã tiêu hết. Anh ta nghĩ rằng số tiền đó có thể để lại cho vợ và em gái, coi như lương tâm cuối cùng.
Tiếc là có lương tâm cũng không đủ, Vương Thư Việt bị đánh đến nghẹt thở, nhưng Lâm Cao Viễn vẫn giữ mạng, tiếp tục dày vò anh ta.
"Ta,... ta có một đứa em gái, khá xinh xắn, năm nay 16 tuổi, sang tháng 2 tròn 17, ta sẽ dùng... nó để gán nợ"
Vương Mạn Dục cuối cùng bị bán đi, Vương Thư Việt run rẩy chỉ tay về hướng phòng ngủ. Chị dâu không thể che giấu cô nữa, cô không ngờ thứ vô lương tâm này phút cuối lại bán đứng em gái mình để trả nợ.
Người của Lâm Cao Viễn đi tới gõ cửa, chị dâu sợ hãi đến mức quỳ xuống khóc lóc cầu xin thương xót. Vương Mạn Dục nắm chặt mép áo sau cánh cửa, cô nghe thấy ai đó đá liên tục vào cửa, mỗi cú đá như đá vào trái tim cô. Phòng cô không có cửa sổ, quá nhỏ để trốn đi.
Dù sao hôm nay cũng không thể trốn thoát được, cô chủ động tiến lên mở cửa. Vương Thư Việt tạm thời bất động, Lâm Cao Viễn quay đầu lại nhìn cô gái trẻ đằng sau cánh cửa, cô gái vẫn mặc bộ đồng phục nữ sinh, gầy gò không có da thịt.
Lâm Cao Viễn nhìn Vương Mạn Dục đứng ở cửa rồi liếc nhìn Vương Thư Việt.
"Em gái mày? Chỉ vậy thôi? Nó còn chưa đủ lớn để bán đi mà mày dám dùng để gán nợ à"
Tuy nói vậy nhưng Lâm Cao Viễn vẫn bước về phía Vương Mạn Dục. Ánh sáng hơi yếu, đến gần mới nhìn rõ mặt cô. Vương Mạn Dục không phải xinh đẹp xuất chúng nhưng lại rất trắng trẻo, giống với tưởng tượng của anh ta về một nữ sinh, sạch sẽ và giản dị. Đôi mắt mỏng rụt rè ngước nhìn anh, có chút sợ hãi, có chút bối rối. Trên khuôn mặt trắng trẻo như vậy lại có một đôi môi quyến rũ. Hình dáng môi đầy đặn, rất đẹp. Có vẻ vừa rồi đã cắn môi do sợ hãi nên giờ nó đỏ ửng lên, Lâm Cao Viễn vô thức nhìn môi cô một lúc.
Một lúc sau, anh cúi người hỏi.
"16 tuổi ?"
"Chuẩn bị 17"
Giọng nói của cô ấy đáng yêu như mèo con khiến người ta cảm thấy thương hại. Cô vẫn còn sợ hãi, giọng nhỏ nhẹ, tránh nhìn thẳng Lâm Cao Viễn.
"Lo học đi"
Dù sao Vương Mạn Dục cũng hơi gầy, có đem về thì phía trên cũng không hài lòng. Loại phụ nữ bán lấy tiền đều có thân hình đầy đặn. Phụ nữ trưởng thành được ưa chuộng hơn nữ sinh.
"Tên ?"
"Tôi tên Vương Mạn Dục"
"Mạn Ngọc ?... Mạn Ngọc của Trương Mạn Ngọc hay sao ?"
Với tư cách là người đòi nợ, anh ta hỏi hơi nhiều.
"Mạn Dục"
Cô nắm lấy tay Lâm Cao Viễn và viết tên mình vào lòng bàn tay anh. Đầu ngón tay cô ấy lạnh, viết hết nét này đến nét khác trên tay anh, rụt rè nhưng nghiêm túc.
"Anh sẽ đánh chết anh trai tôi sao ?"
Cô buông tay Lâm Cao Viễn ra, cẩn thận hỏi lại, lộ ra dáng vẻ của một nữ sinh sắp tròn 17 tuổi, không chút phòng bị.
"Mạng sống của anh trai cô phụ thuộc vào tâm trạng của tôi"
Cô nắm lấy góc áo của anh. Lâm Cao Viễn thở dài trước sự mạnh dạn của Vương Mạn Dục. Lâm Cao Viễn đã đi đòi nợ nhiều lần, găp đủ loại người nhưng anh ta chưa gặp ai giống Vương Mạn Dục.
Anh quay người lại và ép Vương Mạn Dục vào tưởng, đóng cửa phòng ngủ, nửa đe doạ nửa nghiêm túc nói với cô.
"Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu cô không trả được tiền, tôi sẽ đánh chết anh trai cô còn cô phải vào nhà thổ"
Lâm Cao Viễn nói điều này khi áp sát vào người Vương Mạn Dục. Căn phòng quá nhỏ, một chiếc giường nhỏ và một cái bàn cũ không có chỗ cho hai người đứng cùng lúc.
Khoảng cách này làm Lâm Cao Viễn ngửi thấy được mùi của Vương Mạn Dục, một mùi ẩm ướt sau khi tắm, hương thơm ngọt ngào của cô gái và xà phòng hoà quyện vào nhau, say đắm hơn bất kỳ loại nước hoa nào anh từng ngửi ở hộp đêm.
Anh lùi lại nửa bước nhưng Vương Mạn Dục vẫn bám chặt vào tường như vừa bị giáo viên la mắng. Trước khi rời đi, Lâm Cao Viễn vô tình thấy bát cơm chưa ăn hết, anh mới nhận ra hôm nay là ngày đầu năm.
Đám người rời đi, để lại Vương Thư Việt tàn tạ trong ngôi nhà mục nát. Chị dâu vẫn quỳ dưới đất khóc, đã qua ngày và năm mới đã đến. Vương Mạn Dục đứng ở cửa nhìn chị dâu vừa khóc vừa mắng anh trai không ngừng. Sự rụt rè khi đối mặt với Lâm Cao Viễn đã biến mất, cô lạnh lùng nhìn vết thương trên người Vương Thư Việt và từ chối đưa anh ta đến bệnh viện.
"Mặc kệ anh ta đi, không có tiền đến bệnh viện chữa đâu"
Vương Mạn Dục đỡ chị dâu dậy rồi đưa anh trai cô lên lại giường. Anh ta ngủ 1 mình còn chị dâu ngủ với cô. Đêm khuya, chị dâu trở mặt thường xuyên do không ngủ được. Vương Mạn Dục biết nên nhẹ nhàng để chị tựa đầu vào. Chị dâu đã kết hôn với anh trai cô được vài năm, cha mẹ của hai anh em đều đã mất. Vương Mạn Dục sớm đã coi chị dâu như mẹ mình, còn chị dâu thì xem cô như con gái ruột.
"Chị xin lỗi, Mạn Dục"
Giọng chị dâu nghẹn ngào xót xa. Cô cảm thấy có lỗi vì đã kéo theo em gái vào việc này, cô càng căm ghét chồng mình hơn, ghét anh ta không thể cho cô một cuộc sống ổn định, còn đẩy gia đình vào đường cùng.
Vương Mạn Dục lắc đầu, đúng hơn là họ nợ chị dâu nhiều hơn. Để trả nợ những năm đầu cho anh trai cô, chị dâu đã đi làm vất vả một thời gian, sau đó gặp tai nạn rồi không thể có con. Đó là lý do tại sao chị lại bảo vệ cô như vậy. Chị đã nói với cô rằng cô nhất định phải tìm kiếm lối thoát, nếu không sẽ bị kẹt ở đây cả đời hoặc cưới phải người như anh trai cô, sớm muộn gì cũng bị gán nợ.
Bình minh đã lên, tiếng khóc của Vương Thư Việt vang lên từ phòng khách, xương của anh ta bị gãy. Anh ta ngất đi vì đau đầu giờ đã tỉnh dậy bắt đầu ầm ĩ. Chỉ dâu muốn đi tìm chủ nợ nhưng Vương Mạn Dục đã ngăn lại bảo cô dọn dẹp đồ đạc tới nhà chủ làm công. Vì chưa đến giờ đi học nên Vương Mạn Dục sẽ ở lại chăm sóc anh trai. Chị dâu có chút lo lắng nhưng dưới sự nài nỉ của Vương Mạn Dục, cô để lại cho em gái 1000 tệ mà Cao Viễn hôm qua không lấy đi, còn bảo em gái nếu gặp rắc rối hãy cầm tiền rời đi.
"Hãy cầm tiền và trốn đi, đừng lo cho anh trai em"
Chị dâu dặn dò thêm trước khi đi, Vương Mạn Dục chỉ gật đầu. Sau khi tiễn chị đi, trở về nhà cô lấy ghế ngồi cạnh anh trai, lạnh lùng nhìn anh trai khóc trong đau đớn.
"Mày là thứ vô tâm, tao đã nuôi lớn mày như vậy giờ mới lợi dụng được..."
Anh ta càng nói càng thấy áy náy, Vương Mạn Dục không cười, giống như cha họ, trong mắt không có chút cảm xúc.
"Số tiền còn lại ở đâu"
"Tao không biết, tiêu hết rồi"
Ban đầu anh ta không định nói gì nhưng cảm thấy có lỗi khi bị nhìn nên buột miệng nói dối.
Nhìn anh trai như vậy, Vương Mạn Dục biết anh ta còn giấu rất nhiều tiền nên cô không giả vờ nữa, đứng dậy đẩy ghế nhỏ ở phòng khách ra. Có một cái lỗ nhỏ sau bức tường phía sau ghế.
Tiền dư được giấu ở đó, ngoài ra còn có một sợi dây chuyền vàng và bông tai kim cương không biết lấy từ đâu về. Vương Mạn Dục cẩn thận đếm tiền, vẫn còn hơn 1 vạn tệ. Cô lặng lẽ cất số tiền và để ghế vào chỗ cũ.
Vương Thư Việt nhìn thấy cô lấy đồ đi, không màng đau đớn bắt đầu chửi bới toàn lời lẽ bẩn thỉu. Vương Mạn Dục không để ý tới anh ta mà rót một cốc nước để đấy rồi quay về phòng tiếp tục học bài.
Anh ta chịu đựng mấy ngày trong tình trạng như vậy, Vương Mạn Dục cũng không gọi bác sĩ đến. Vào ban đêm, do không chịu nổi đau đớn mà ngã xuống giường. Anh ta kêu cứu vài lần, Vương Mạn Dục không để ý tới, cuối cùng mặc anh ta chết vì vết thương trở nặng.
Khi Lâm Cao Viễn trở lại nhà họ, ngôi nhà đã bao phủ bởi vải trắng. Ở giữa căn phòng là bức ảnh thờ trắng đen phóng to.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro