vui vui
Chuyện rằng xưa thật là xưa
Có chàng Thánh Gióng tuổi vừa lên ba,
Đánh tan giặc cứu nước nhà
Dân gian thờ phụng truyền qua bao đời.
oOo
Thuở Lạc Việt vua tôi lập quốc
Xứ Tiên Rồng non nước đẹp tươi
Văn Lang tên gọi bao đời
Nhà nhà hòa thuận người người yên vui.
Bỗng năm ấy Vua Hùng thứ sáu
Giặc Ân từ phương bắc xâm lăng
Chúng hùng mạnh lại hung hăng,
Phá tan nhà cửa, xóm làng đảo điên.
Ngẫm vận nước gặp phen nguy biến,
Vua lập đàn diện kiến tổ tiên,
Cầu xin tiền bối ơn trên
Bày cách đánh giặc giữ yên quê nhà.
Bỗng dông bão mưa sa vần vũ
Ngã ba đường một cụ hiện ra
Dung mạo cổ quái như ma
Mặc áo đỏ rực, miệng ha ha cười.
Bầy trẻ nít hò vui í ới,
Chạy theo ông hồ hởi nô đùa.
Vua Hùng thấy lạ đến thưa
Lễ phép tôn kính như người bề tôi
Tiên ông lắng nghe lời cầu nguyện,
Rồi dặn vua cho tuyển hiền tài
Trời cao đã rõ nguồn tai,
Thánh nhân hạ thế đuổi loài xâm lăng.
Vua tuân mệnh vội vàng ra lệnh
Cho sứ thần về đến muôn làng
Tin nguy cấp, mõ reo vang
Tìm người tài giỏi lên đàng cứu dân
Truyện lại kể ba năm về trước
Một cụ bà ao ước mụn con
Hỡi ơi xuân đã không còn,
Góa bụa đành phận cô đơn mỗi chiều.
Bỗng sáng nọ có điều thật lạ
Bà ra vườn kinh ngạc lắm thay!
Luống cà xơ xác vì ai?
Dấu chân giày xéo to dài, gớm ghê.
Như xui khiến bà liền bước lại,
Đặt chân vào ướm mãi vết hình.
Đêm về phép lạ hiển linh
Cụ bà chợt nhận ra mình thụ thai.
Mừng khôn xiết mười hai tháng chẵn
Bà hạ sinh một tráng nam nhi
Lên ba cậu vẫn trơ lì,
Không cười, không nói, không đi, không bò
Nhưng cậu bé hiền ngoan quá đỗi
Nằm chơi thôi chẳng dỗi bao giờ
Mẹ già thấy cậu dễ nuôi,
Gọi tên là Gióng, mong người thẳng ngay.
Rồi một sáng trời mây bừng tỉnh
Phù Đổng làng vang tiếng sứ thần:
- Loa loa... hỡi các hiền nhân,
Mau ra trận địa giúp dân diệt thù!
Lời kêu gọi bỗng như phép thánh,
Gióng hùng hồn lanh lảnh tiếng thưa:
- Mẹ ơi, bảo sứ về tâu
Cho con đánh đuổi giặc thù xâm lăng!
Đúc ngựa, mũ, giáp, roi bằng sắt
Ra trận tiền con ắt lập công!
Sứ thần cho chuyện lạ lùng,
Vội về bẩm báo Vua Hùng hay tin.
Vua ngẫm nghĩ xưa điềm đã chỉ
Đấng hùng anh đích thị cần tìm,
Rồi cho thợ giỏi luyện kim
Đúc ngay những thứ Gióng yêu cầu làm.
Trong khi đó tại làng Phù Đổng,
Gióng cứ nằm chốc chốc đòi ăn
Một hơi hết gạo để dành,
Vườn rau, ao cá cũng đành cạn khô.
Càng ăn mãi càng to vạm vỡ,
Áo vừa may đã lỡ cỡ rồi
Dân tình gom góp kịp thời,
Nào là lương thực, nào đồ dệt tơ...
Xong bảo bối vua cho mang tới
Gióng vươn mình quá đỗi to cao
Cậu bé thơ dại hôm nào
Bỗng chốc đã hóa anh hào khôi ngô,
Chàng đội mũ, mặc đồ giáp sắt,
Tay cầm roi, nhảy phắt yên cương.
Ngựa chợt biến hóa khôn lường
Thành con thần mã lạ thường uy nghi.
Gióng giã biệt mẹ hiền, thôn xóm,
Thúc ngựa phi nghênh đón giặc thù,
Quan quân vội vã theo sau
Tưng bừng khí thế nhuốm màu quan san.
Ta thẳng tiến gần chân núi Sóc
Nơi giặc Ân chiếm đóng bấy lâu.
Ngựa thần thi triển phép màu
Tung vó, há miệng lửa đâu phun trào
Thiêu giặc cháy phá tan trận địa,
Roi sắt vung khiếp vía quân thù,
Điên cuồng chúng kéo mịt mù,
Bị ta vây đánh thêm phần hung hăng.
Chợt roi sắt nửa chừng gãy rụng,
Gióng nhẹ nhàng tay bứng bụi tre,
Liên hồi trổ gậy thần quyền
Đánh cho tan tác ê chề giặc Ân.
Chịu thúc thủ, tàn quân thảm bại,
Chúng đầu hàng, vái lạy dân ta
Xin tha tội chết về nhà,
Thề không bén mảng nước ta một lần.
Tin thắng trận reo mừng nhanh chóng,
Nơi quê nhà mẹ Gióng mong con
Nhưng kìa trên đỉnh Sóc Sơn
Anh hùng treo giáp, mũ sờn lên cây
Đoạn vái lạy tứ phương non nước,
Ngựa cùng người bay vượt tầng mây
Cứu dân việc đã tròn đầy
Không màng danh lợi về ngay thiên đình.
La ngà đó uy linh còn nhớ,
Cháy sém mình nên trở vàng tươi.
Thời bình tre giúp muôn người,
Thời chiến đánh giặc, tre nuôi xóm làng.
Chuyện xưa cũ còn ngân vang mãi
Lửa cuộn trào Phù Chẩn thành tro
Về sau dân ở ấm no,
Gọi tên làng Cháy nhắc cho bao đời
Nằm ngay sát cạnh nơi Gióng ở,
Phù Đổng xưa cũng đổi tên làng
Trải bao thời cuộc ngổn ngang,
Cái tên làng Gióng vẫn mang trong mình
Những điển tích lung linh hoành tráng
Vị anh hùng đuổi đánh giặc Ân
Hậu thế tôn bậc Thánh nhân
Thiên Vương Phù Đổng muôn phần vinh quang
Để tưởng nhớ dân gian thờ cúng
Chiến tích xưa truyền tụng muôn đời
Tháng tư về rất nhiều nơi
Linh đình Hội Gióng đất trời hòa ca...
oOo
Khí thế ấy chưa bao giờ tắt
Giặc xâm lăng ắt phải quy hàng,
Đời đời dân tộc vẻ vang
Ngoại bang nể sợ, xóm làng yên vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro