
2
Duẫn Hạo đang ở trên giường nghỉ ngơi, bỗng từ cửa có một người tiến vào, đầu tiên là hắn sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh khôi phục sắc mặt bình thường, không nói gì.
"Còn cần tiểu nhân phải thỉnh an Vương gia sao?" Xương Mân có chút châm chọc kéo kéo khóe miệng, "Dù sao trên danh nghĩa ta vẫn là thị đồng của ngươi..."
"Ngươi có quan hệ gì với Tại Trung?" Duẫn Hạo không phải đứa ngốc, Trầm Xương Mân này ôn hòa, làm hạ nhân ở Cảnh vương phủ cùng thời gian với Tại Trung, hơn nữa hai người cũng rõ ràng thân thiết với nhau, hiện giờ lại cùng nhau xuất hiện ở biên quan, hắn tự nhiên biết hai người kia khẳng định là có quen biết nhau từ trước.
"Là quan hệ rất thân mật." Xương Mân tủm tỉm cười nói.
Duẫn Hạo nháy mắt mặt đen một nửa.
"Cho nên ta phải nói rõ với ngươi, Kim Tại Trung chưa bao giờ thiếu người đối tốt với cậu ấy, vĩnh viễn không ai có quyền phụ bạc hắn." Xương Mân bỗng nhiên sắc mặt lạnh xuống, nói xong liền xoay người rời đi, vừa mở cửa phát hiện Tại Trung đang bưng thuốc đứng ở bên ngoài.
"Ngươi ở đây a?"
"Đã đến nước này, ngươi còn nói những lời này làm gì..." Nói xong thở dài, đi vào phòng.
Duẫn Hạo nhìn thấy Tại Trung bước vào, muốn nói lại không biết phải mở miệng thế nào. Hắn rất sợ lại phải nghe Tại Trung nói rằng cậu sẽ ra đi.
"Xem ra ngươi cũng đã khỏe lên nhiều, từ sau dù ta không có ở đây thì thầy thuốc bình thường cũng có thể ứng phó rồi."
Duẫn Hạo nghe vậy nheo mắt.
"Ý của ngươi là..."
"Vài ngày nữa ta sẽ rời đi." Tại Trung bắt đầu thu thập băng gạc cùng bình thuốc, tiếp tục nói, "Mặc kệ thế nào, đều cám ơn ngươi trong khoảng thời gian vừa qua để cho Thập Tam ở bên ta, hắn đã thực sự giúp ta không ít."
Nói xong, Tại Trung sắp sửa đứng dậy đi ra ngoài, lại bị Duẫn Hạo nắm cổ tay kéo lại.
"Ngươi vẫn không chịu tha thứ cho ta sao...?"
Tại Trung nghe vậy, bỗng cảm thấy buồn cười.
"... Tha thứ?" Sau đó rút cổ tay ra, cũng không thèm quay đầu lại liền rời đi.
Tại Trung trừ khi phải thay băng đổi thuốc cho Duẫn Hạo thì phần lớn thời gian đều ở bên ngoài, lúc thì đi theo Tuấn Tú, khi thì chỉ ở một mình.
Duẫn Hạo đã có thể tự mình xuống giường, số lần Tại Trung đến thay băng cũng dần ít đi. Cậu lúc đang đi dạo, nhìn thấy trên sân một vị phó tướng đang huấn luyện tân binh để ra thao trường, tân binh chính là tân binh, động tác không chuẩn xác lại còn làm hắn nổi điên, không đến một hồi cả một đám đã mệt đến thở hồng hộc.
"Tạm nghỉ một chút!" Phó tướng quát.
Vừa dứt lời, các tân binh liền ngồi phịch trên mặt đất. Tại Trung vừa định đi, bỗng nhiên nghe có người gọi cậu.
"Tại Trung!! Ngươi là Tại Trung?!"
Tại Trung ngẩng đầu phát hiện một tân binh vẻ mặt hưng phấn chạy đến chỗ cậu.
"Viên Chung?!" Tại Trung kinh ngạc không ít, "Như thế nào là ngươi?!"
"Ta cũng không nghĩ sẽ gặp ngươi ở đây! Ta còn nghĩ không bao giờ còn được gặp nữa...!"
"Viên công tử, ngươi làm sao lại đi lính? Trong nhà ngươi... có chuyện gì sao?" Tại Trung hỏi.
"Không có a."
"Viên ngoại kia sao lại để cho ngươi tham gia quân ngũ?" Tại Trung nhíu mày. Nói thật, cậu căn bản không thể tin được một thiếu gia được nuông chiều từ bé như hắn bỗng nhiên lại đi tham gia quân ngũ chịu muôn vàn khổ sở.
"A... việc này..." Viên Chung ánh mắt bỗng nhiên lóe lên, "Ta là tự mình quyết định gia nhập quân ngũ..."
"Không cần nói cho ta biết ngươi là lén bỏ nhà đi a..."
"........."
"Viên công tử..." Tại Trung thở dài, "Ngươi phải biết rằng đánh giặc không phải là chuyện có thể chơi đùa."
"Không phải!" Viên Chung có chút sốt ruột giải thích, "Ta chỉ là không muốn bị cha ta nuôi như một phế vật, ta chỉ muốn làm một con người hữu dụng. Ta ghét cảm giác mình là ngươi vô dụng..."
Tại Trung hơi sửng sốt.
"Đúng rồi Tại Trung, ngươi như thế nào lại ở nơi này?"
"Ân... có chút việc phải làm."
"Vậy ngươi sẽ ở lại đây à?"
"Không đâu, vài ngày nữa ta sẽ đi."
Viên Chung nghe vậy, ánh mắt thoáng một tia thật ảm đạm, đáp: "Nga..."
Tại Trung nhìn bộ dáng của hắn, nhịn không được cười cười, nói:
"Bất quá chỉ cần lúc ta còn ở lại sẽ thường đến thăm ngươi."
"Thật sao? Thật tốt quá!"
"Thật." Tại Trung phát hiện mình càng ngày càng thích đứa nhỏ này, nhịn không được liền đưa tay nhẹ vuốt tóc hắn.
"Tập hợp!!" Tiếng hô của phó tướng truyền đến, Tại Trung nói:
"Tập hợp rồi, đi thôi..."
"Ân." Viên Chung gật đầu, liếc nhìn Tại Trung một cái, liền vui vẻ chạy về nơi huấn luyện.
Tại Trung trở lại trướng của mình, thấy Xương Mân đang ngồi bên bàn ăn cái gì đó.
"Tuấn Tú đâu?"
"Đi cùng Thập Tam rồi."
"Thật là... xú tiểu tử này..."
"Tại Trung a, chúng ta khi nào thì đi?"
Tại Trung thân hình cứng đờ, không ngờ Xương Mân bỗng nhiên nhắc tới chuyện này.
"Ngươi quyết định đi..."
"Được, vậy ngày mốt đi." Xương Mân trả lời thực rõ ràng, "Tối nay khi ngươi đến thay băng cho Cảnh vương gia đừng quên nói với hắn thật rõ ràng nga..."
Tại Trung không trả lời, một mình trở nên ngây ngốc.
"A... xem ra ngươi không cần để ý quá nhiều đâu!" Xương Mân nhìn về phía sau lưng Tại Trung, bỗng nhiên nói.
Tại Trung theo bản năng quay đầu lại, phát hiện Trịnh Duẫn Hạo không biết từ khi nào đã đứng ở sau lưng cậu, sắc mặt thật không tốt.
"Ta đi ra ngoài trước, Tại Trung ngươi cần phải nói rõ ràng với hắn." Xương Mân nói xong có chút khiêu khích liếc nhìn Duẫn Hạo một cái, đi ra ngoài.
"Người đó là ai?" Duẫn Hạo nghiêm mặt hỏi.
"Ngươi nói Xương Mân à? Không phải ngươi đã gặp hắn rồi sao." Tại Trung thản nhiên trả lời.
"Là ta nói cái tên tân binh ngươi vừa nói chuyện kia!"
"...Tân binh?" Tại Trung trong nháy mắt không có phản ứng, sau đó mới nhớ đến người hắn nói chắc hẳn là Viên Chung, "Chuyện đó không có liên quan gì đến ngươi."
"Hắn là ai vậy!" Duẫn Hạo nắm lấy tay Tại Trung đang muốn bỏ chạy, chất vấn.
"Ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Tại Trung nhíu mày, trong lòng biết rõ khí lực của mình không thể nào so được với Duẫn Hạo, cho nên mặc hắn nắm tay, nói, "Ngươi đang ghen hay sao? Ta nói không sai chứ? Nhưng ngươi có nghĩ tới ngươi còn có tư cách này hay không?"
"Ta biết!" Duẫn Hạo nghe vậy hô nhỏ, hai mắt đỏ bừng, hắn theo bản năng dùng sức siết tay Tại Trung đến đau, "Chính là Tại Trung a, ngươi có biết ta bao lâu rồi không thấy ngươi cười không... Bốn năm... suốt bốn năm a, ta có thể chờ, mặc kệ là ngươi còn hận ta, ta chỉ biết nếu ngay cả lời nói của ta ngươi còn không tin thì chúng ta thật sự xong rồi! Ngươi có biết ta muốn nhìn thấy nụ cười của ngươi như thế nào hay không, giống như lúc trước khi ta đưa mứt quả cho ngươi vậy... Chính là, vì cái gì để cho ta nhìn thấy! Ngươi đối với ta đôi mắt lạnh lùng như vậy nhưng lại cười vui vẻ với người lạ như thế?"
Tại Trung nghe vậy ánh mắt có chút đau đớn, cầm lấy tay Duẫn Hạo muốn kéo ra.
"Duẫn Hạo, ta nói rồi... Ta đã không còn giống với Kim Tại Trung trước kia, ta không còn muốn tin ngươi nữa. Ngày mai... ta sẽ rời đi, thương thế của ngươi đã sắp khỏi ta sẽ giao cho quân y, hắn sẽ chăm sóc tốt cho ngươi."
Rốt cuộc, Tại Trung thoát khỏi kềm chế của Duẫn Hạo.
"Ta đi ra ngoài một chút, Cảnh vương gia vẫn là ở lại trong lều của mình thôi." Tại Trung vén rèm cửa, vừa định đi ra ngoài, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng rút kiếm cùng tiếng đồ vật rơi xuống mặt đất.
Cậu quay đầu lại, phát hiện cánh tay trái Duẫn Hạo nhuốm đỏ một màu.
"Ngươi điên rồi...!!" Tại Trung kinh ngạc nhìn cánh tay hắn máu đỏ không ngừng tuôn ra, nhìn cứ như không phải là máu của Duẫn Hạo, hắn nhìn chằm chằm Tại Trung đang đứng, muốn đem Tại Trung ôm vào trong lòng, lại phát hiện tay trái không thể nâng lên nổi.
"Tại Trung ngươi xem... Ta lại bị thương, cho nên, ngươi không được đi."
.
.
.
Hết chương 2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro