Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13

Ngày hôm sau sáng sớm Trịnh Duẫn Hạo đã đi ra ngoài. Tại Trung vì chột dạ nên cũng không dám hỏi cụ thể vì chuyện gì, cậu vẫn nghĩ đến việc buổi chiều sẽ phải đi gặp Trịnh Duẫn Dật.

Thời gian ước định nhanh chóng đã đến, Tại Trung dặn dò không cần người đi theo, vì cậu hiện tại thân là khách ở Cảnh vương phủ, cho nên lúc xuất môn tự nhiên không ai ngăn cản. Tới hoàng cung, đã thấy một tiểu thái giám đứng đợi tự khi nào, Tại Trung xuất ra kim bài, tiểu thái giảm liền cung kính thỉnh an cậu, sau đó dẫn cậu vào hoàng cung.

"Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?" Tại Trung nhíu mày hỏi, nắm chặt thanh chủy thủ trong tay áo. Tuy rằng cậu biết Trịnh Duẫn Dật không có ý tổn hại cậu, nhưng phòng ngừa tâm địa của người cũng không phải là vô ích.

"Nô tài chính là dẫn ngài đi gặp vạn tuế gia, vạn tuế gia chờ ngài đã lâu, xin Kim công tử đi theo ta." Tiểu thái giám trả lời, sau đó không nói lời nào nữa, im lặng đi trước dẫn đường.

Tại Trung phát hiện bốn phía cảnh vật ngày càng hoang vu, cảm thấy cảnh giới càng sâu, không rõ Trịnh Duẫn Dật âm mưu cái gì. Đi tới đi lui, rốt cuộc vào tới một đình viện, xa xa bỗng truyền đến tiếng nữ nhân đang khóc. Tại Trung cuối cùng hiểu được, đây là nơi bi thảm nhất trong hoàng cung theo truyền thuyết — lãnh cung.

Chỉ thấy tiểu thái giám kia đi băng qua đám cỏ dại mọc thành bụi trước đình viện, sau đó đứng ngoài cửa lầu các đổ nát, đề cao âm thanh nói:

Khởi bẩm vạn tuế gia, Kim công tử tới rồi."

"Tuyên." Tiếng Trịnh Duẫn Dật bên trong truyền ra.

Tiểu thái giám mở cửa, bản thân không đi vào, chỉ hướng Tại Trung ra dấu mời.

"Kim công tử, mời ngài."

Tại Trung nghi hoặc nhìn hắn một cái, sau đó rảo bước tiến lên cánh cửa, đi vào trong.

Người ở sau đóng cánh cửa lại, trong phòng có hơi tối, nhưng Tại Trung vẫn thấy rõ ràng người kia đang ngồi trên ghế.

"Ngươi tới rồi..." Người kia nói.

Tại Trung không để ý đến câu nói rõ ràng vô nghĩa, chỉ nhíu mày hỏi:

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Có chuyện gì lại ở nơi âm trầm này nói chuyện?"

"Ta không ngờ ngươi vẫn có thể đến đây một mình..." Người nọ thanh âm có chút ý cười, không trả lời câu hỏi của Tại Trung.

"Ta nếu dám một mình đến, thì có thể tự tin đi ra ngoài."

Người nọ – chính là Trịnh Duẫn Dật – cười cười, không đáp lời. Hắn chính là nhìn căn phòng đầy bụi bặm, tầm mắt dừng lại trên chiếc ghế khắc hoa, đến khi Tại Trung gần như hết kiên nhẫn hắn mới lại mở miệng.

"Gian phòng này... thực ra là nơi thân mẫu sinh ra ngươi ở."

"Cái gì...?"

"Năm đó mẫu thân ngươi, cũng chính là Lâm phi bị phụ hoàng đánh nhốt vào lãnh cung, ở trong này sinh ra ngươi cùng Xương Thực hai huynh đệ. Sau đó vì thấy quá nguy hiểm, không thể cùng lúc nuôi hai đứa con trai tại lãnh cung, cho nên đem ngươi đưa cho người khác."

"Nói hươu nói vượn!" Tại Trung nắm chặt bàn tay, hung hăng trừng mắt nhìn Trịnh Duẫn Dật, "Ta thấy ngươi có thể nói cho ta một chút chuyện có ý nghĩa nên mới đến đây, hóa ra ta sai lầm rồi." Nói xong, Tại Trung đã muốn xoay người rời đi.

"Tin hay không tùy ngươi... Bất quá theo lời ngươi nếu không có nghi ngờ gì về thân thế của chính mình, ngươi cũng sẽ không đến đây."

Tại Trung bị nói ra sự thật, thân hình dừng lại, có chút tức giận.

"Cho dù hoài nghi thì như thế nào! Theo như lời ngươi nói căn bản không có khả năng! Nếu năm đó Lâm phi thực sự mang long chủng, sao lại có thể cam tâm tình nguyện vào ở nơi lãnh cung hẻo lánh này!"

"Bởi vì nàng hoài thai thật ra không phải là long chủng!" Trịnh Duẫn Dật nói, gắt gao nhìn thẳng ánh mắt Tại Trung, "Ngươi cùng Xương Thực căn bản không phải là con của phụ hoàng, mà là con của Vương gia chết trận năm đó! Lâm phi thân là phi tần của phụ hoàng, lại cư nhiên cùng người khác tư thông sinh con, ngươi nói nàng như thế nào có thể không đem ngươi cho đi!"

"Cái gì...!" Tại Trung nghẹn họng nhìn trân trối. Cậu từng nghĩ có thể mình và Xương Thực là huynh đệ, nếu không hai người không cùng huyết thống làm sao lại giống nhau như thế. Nhưng... cậu không nghĩ sự tình lại thành ra như vậy.

"Sự thật chính là, ngươi cùng Xương Thực là huynh đệ ruột, là con của Lâm phi, nhưng... không phải là con của phụ hoàng. Ngươi cùng Duẫn Hạo với trẫm kỳ thật là quan hệ đường huynh đệ."

"Thì sao..." Tại Trung mặt lạnh hỏi, "Việc này với ta có quan hệ gì, Xương Thực đã biến mất không rõ, mà ta lại không có thân phận địa vị gì."

"Ngươi nghe không hiểu sao? Ngươi cùng Duẫn Hạo tuy rằng không phải huynh đệ ruột thịt, nhưng cũng là cùng huyết thống."

"Ha ha!" Tại Trung trào phúng cười nói, "Ta còn tưởng ngươi muốn nói gì, ngay cả chính ta cũng không để ý, việc này ngươi còn cho là có thể thay đổi gì nữa?"

"Ta không mong chờ có thể thay đổi gì, ta chỉ là muốn ngươi biết, ngươi hẳn là phải có quyền lợi gì đó, tỷ như địa vị cùng tài phú." Trịnh Duẫn Dật nói, hắn không dùng danh xưng "Trẫm" mà dùng "Ta".

"Nếu như những gì ngươi nói đều là sự thật, như vậy ta chỉ là con của một phi tần tư thông cùng người khác mà sinh ra, cho dù người đó địa vị cao cao tại thượng, không thì Lâm phi sẽ không thể cho ta đi rồi đem Xương Thực giấu vào lãnh cung. Nếu phải chọn một mạng sống, ta sẽ không ngốc đến mức dùng nó đổi lấy cái gọi là địa vị cùng tài phú." Qua thời điểm khiếp sợ, Tại Trung dần dần bình tĩnh lại. Cậu nhìn hoàng đế ngồi trước mặt cậu nhưng không hề cao cao tại thượng, mở miệng nói: "Nếu ngươi muốn nói chỉ là những chuyện này, vậy thì thứ cho ta không thể phụng bồi."

"Ngươi không tin ta?"

"Ta không có lý do gì để tin hay không tin ngươi. Ngươi đã sớm biết chuyện này, vì sao lúc đầu không đem thân thế của ta cùng Xương Thực nói cho mẫu hậu vĩ đại của ngươi biết, như vậy nàng khi đó có thể danh chính ngôn thuận giết Xương Thực, cũng sẽ không cần phải dùng thủ đoạn hèn hạ. Mà hiện giờ, ngươi nói cho ta biết chuyện này, là có ý tốt gì?"

Trịnh Duẫn Dật nghe xong choáng váng, trong mắt hiện lên một tia bi thương, cuối cùng không nói được gì.

Tại Trung nhìn Trịnh Duẫn Dật trầm mặt, cười nhạo nói:

"Ngươi trước giờ chưa bao giờ cho người khác bất cứ thứ gì, chỉ muốn được cho mình. Lòng của ngươi căn bản không nghĩ đến ai, chỉ có bản thân ngươi mà thôi."

Sau đó, cậu đẩy cửa, cũng không quay đầu lại liền bước đi.

Tại Trung ra khỏi cửa, liền phát hiện có một môn thần đang đứng bên ngoài, kinh ngạc đến mức quên khép miệng lại.

"Ngươi sao lại ở đây?!"

"Ta sao lại không thể ở đây?" Trịnh Duẫn Hạo nét mặt lạnh lùng, trừng mắt liếc Tại Trung một cái.

"Ngươi ở đây bao lâu rồi?"

"Từ khi ngươi bắt đầu đi vào."

"Vậy ngươi đã nghe thấy hết rồi?"

"Ân."

"........."

"........."

"Duẫn Hạo, thật xin lỗi."

"Hừ."

"Thật xin lỗi mà... Ta chỉ vì sợ ngươi lo lắng mới không nói cho ngươi biết."

"Hừ."

"Đúng rồi, ngươi làm sao biết ta ở đây?"

Trịnh Duẫn Hạo nghe vậy tức giận đến trán nổi gân xanh, hắn cố kềm chế xúc động muốn nắm lấy vai Tại Trung hung hăng lay, hét lên nho nhỏ:

"Ta làm sao biết!? Ngươi nghĩ rằng ám vệ của ta và ngươi đều là ở không ăn cơm chắc! Ta không biết ngươi nghĩ thế nào, ngươi cũng biết Trịnh Duẫn Dật hắn đối với ngươi có mưu đồ gây rối, cư nhiên còn muốn lừa gạt ta một mình hẹn với hắn!! Trong đầu ngươi rốt cuộc có cái gì vậy, ruột bông rách à!"

Tại Trung bị la sửng sốt nhìn hắn, có điểm khó chịu nhưng quả thật chột dạ, liền ngậm miệng, không dám cãi hắn, một lúc lâu mới nhớ nói sang chuyện khác.

"Vậy lời Trịnh Duẫn Dật nói ngươi đều nghe thấy hết?"

"Ta không có điếc!" Trịnh Duẫn Hạo tức giận trả lời.

"Vậy hắn nói là..."

"Là thật."

"... Như vậy a."

"Ngươi không ngạc nhiên sao?" Trịnh Duẫn Hạo quay đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tại Trung, vừa rồi không phải là cậu không tin sao.

"Vừa rồi ta cũng có nói, hắn nói với ta chuyện này đối với hắn cũng không có gì hay, cho nên hắn cũng không cần phải gạt ta. Hơn nữa... ta không tin hắn, nhưng ta tin ngươi. Hơn nữa, ngươi biết chuyện này từ khi nào?"

"Cách đây không lâu, là... mẹ ta nói" Cơn giận của Duẫn Hạo đã được câu nói "Ta không tin hắn, nhưng ta tin ngươi" kia an ủi thành công, vì thế ngoan ngoãn trả lời.

Tại Trung nhớ trước đây có cơ duyên gặp được mẫu thân của Trịnh Duẫn Hạo, cũng chính là vị Dung phi điên loạn kia, mà chính mình cũng đã từng được nàng cho biết mình và Xương Thực là huynh đệ, tự nhiên liền hiểu rõ.

.

.

.

Hết chương 13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sưutầm