Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10

Kim Tại Trung ở trong hoàng cung lượn qua lượn lại, nguyên nhân chính không biết đi đường nào vẫn là vì kiến trúc không sai biệt lắm, tóm lại rất nhiều chỗ đều nhớ là giống như đã đi qua lại không giống đã đi qua.

.........

Hơn nữa, những nơi có nhiều người cậu chột dạ không dám đi, ngược lại càng chạy đến những nơi hẻo lánh. Bất tri bất giác đi vào một cái sân, chuyện không tệ lắm chính là bên trong cũng rất quạnh quẽ.

Tại Trung đứng ở cửa dò xét trên dưới, vừa định rời đi thì bên trong bỗng nhiên truyền ra một tiếng kêu to:

"Duẫn Hạo a! Là Duẫn Hạo đúng không!!" Tiếp theo bỗng nhiên một phụ nhân lao ra từ trong phòng, lập tức ôm lấy đùi cậu.

"Ai......?" Tại Trung vẻ mặt xấu hổ, chính lúc không biết làm sao, từ sau viện có một người chạy đến, nhìn rất quen — chính là người ngày đó đã báo cáo công tác với Duẫn Hạo rồi được giữ lại trong cung làm ám vệ. Vì thế Tại Trung hiểu được phụ nhân trước mắt đích thị là mẫu thân của Duẫn Hạo, cũng chính là Dung phi.

"Nương nương!" Người nọ chạy đến kéo Dung phi từ mặt đất, "Ngài nhận sai rồi, người ngày không phải Vương gia..."

"Không phải?" Dung phi nâng ánh mắt ngây dại lên nhìn Tại Trung.

"Ngươi là ai? Ngươi sao lại đến đây? Đã có mệnh lệnh của Hoàng thượng, bất cứ kẻ nào vào đây — giết không tha." Ám vệ kia nhìn về phía Tại Trung, vừa nói vừa rút vũ khí một bên ra.

"Chờ một chút!" Tại Trung la lên, "Là ta là ta......!"

Ám vệ kia nhíu mày nói: "Ai?"

"Ngươi là ám vệ của Cảnh vương gia phải không? Ta ngày đó là tùy tùng đi theo Cảnh vương!" Tại Trung cấp bách nói, nói không chừng người này có thể dẫn cậu ra ngoài.

Viên ám vệ nhìn về phía Tại Trung. Người này rõ ràng không phải bộ dáng ngày đó, nhưng ngoài bản thân Vương gia ra trên đời này căn bản không ai biết được thân phận của hắn. Như vậy xem ra cậu quả thật là tên tùy tùng ngày hôm đó.

"......... Căn bản không cùng diện mạo, ngươi dựa vào cái gì bảo ta tin ngươi?"

"Ta biết ngươi ngày đó đã nói với Vương gia những gì, không phải là ngươi phụ trách loại bỏ chất độc trong thức ăn của mẫu thân hắn, còn cả những người tiếp cận nàng và vân vân... Đúng rồi đúng rồi... Ngày hôm đó Vương gia còn nhận được một phi ưng truyền thư." Tại Trung vội la lên, nếu không nói rõ ràng cậu thật sự có thể bị người này giết không tha.

Người nọ nghe vậy cuối cùng cũng tin lời nói của cậu, nhìn cậu một cái, nói:

"Vào trong nói chuyện." Sau đó liền đỡ Dung phi vào nhà. Tại Trung nhẹ nhàng thở ra, cũng đi theo vào trong.

"Ngươi có biết gần đây Vương gia đang tìm ngươi không? Còn phân phó riêng cho ta ở trong cung chú ý một chút." Ám vệ nói.

"Hắn tìm ta?" Giả mù sa mưa...... Ngốc tử cũng đều nhìn ra ngày đó hắn cố tình đem cậu ném đi.

"Đúng vậy, ngươi đã nhiều ngày như vậy làm thế nào lại biến mất ở trong cung? Lại còn có bộ mặt này......"

"Nói đến rất dài......" Tại Trung trốn tránh đề tài. Cậu tự nhiên không thể nào nói thật, dù sao nói với hắn cũng chẳng khác nào nói với Duẫn Hạo, "Đúng rồi, ngươi có biết đường ra khỏi cung đi như thế nào không?"

"Cái gì?"

"Đường ra khỏi cung......? Ta đối với nơi này...... không rõ lắm."

".........."

Đợi cho Tại Trung nhớ kỹ đường đi ra ngoài đã là chuyện của nửa canh giờ sau. Cậu có chút ngượng ngùng cáo từ ám vệ kia, sau đó liền hướng ra ngoài đi. Không ngờ, Dung phi không chút động tĩnh kia bỗng nhiên quát to một tiếng, lại vọt đi lên:

"Duẫn Hạo! Duẫn Hạo ngươi không được đi!"

"Nương nương, hắn không phải Duẫn Hạo..." Ám vệ kia có chút đau đầu nói.

"Không phải Duẫn Hạo??"

"Không phải."

"Đó là Xương Thực? Là con của Lâm phi Xương Thực đúng không? Dung di thực xin lỗi ngươi...!" Nói xong liền anh anh khóc lên.

Tại Trung thân hình cứng đờ, không nói gì.

"Nương nương, hắn cũng không phải Xương Thực."

"Vậy hắn là ai?"

"Không là ai cả, nương nương."

Ám vệ kia lơ đãng trả lời. Tại Trung đột nhiên cảm thấy đau đớn, chân cơ hồ không thể đứng vững.

Chỉ thấy Dung phi tựa như không nghe thấy người nói chuyện, vẫn đang thì thào tự nói.

"Vậy hắn là ai vậy... Là ai tới... Là ai... Là ai?"

Tại Trung không muốn ở lại nữa, cũng không quay đầu liền hướng ra ngoài đi. Lúc này lại nghe Dung phi nói:

"Ta nhớ ra rồi... Ta biết hắn là ai rồi... Hư... Không thể nói, ta đã đáp ứng Lâm phi không nói... Không thể nói... Duẫn Hạo cũng không thể nói..." Nói xong, nàng không biết khí lực ở đâu, bỗng nhiên đẩy ám vệ kia ra, một phen giữ chặt Tại Trung, ánh mắt lóe lên tia quỷ dị, hỏi, "Ta biết, ngươi là Tại Trung, đúng hay không...... Hư...... Ta sẽ không nói cho người khác ngươi là Tại Trung đâu... Hư......."

Tại Trung kinh ngạc mở lớn ánh mắt, không thể tin được điều chính tai mình vừa nghe.

"Ngài nói gì......?"

"Hư...... Là bí mật, không thể nói......."

Theo thời gian mà nói, từ lúc bắt đầu đi theo Trịnh Duẫn Hạo, không thể có cơ hội đem "Kim Tại Trung" ba chữ này nói ra cho Dung phi biết. Sau Dung phi bị Trịnh Duẫn Dật giam cầm, liền càng không có khả năng tiếp xúc cùng Trịnh Duẫn Hạo.

"Ngươi có biết Kim Tại Trung không?" Tại Trung chuyển đầu nhìn về phía ám vệ kia.

"Chỉ biết một chút... chính là phụng mệnh Vương gia chưa từng để lộ một chữ ra ngoài, đương nhiên chính là nương nương càng chưa từng."

"Vậy nàng như thế nào lại biết tên "Tại Trung" này...?"

"Không biết a...... Ta cũng vậy, lần đầu tiên nghe nương nương nhắc tới."

Tại Trung chuyển qua nhìn về phía Dung phi, nhẹ giọng nói:

"Nương nương ngài yên tâm, ta khẳng định sẽ giữ bí mật...... Ngài có thể nói cho ta biết chuyện của Tại Trung hay không?"

"Ngươi là Tại Trung?"

"......Là ta."

"Ngươi định làm gì?" Ám vệ nghe vậy tiến lên ngăn cản Tại Trung tiếp tục hỏi, "Việc này không phải việc nhỏ mà tùy tùng có thể tham dự!"

"Tại Trung? Ngươi thật là Tại Trung? Ngươi không cần hận nương ngươi...... Năm đó nàng cũng là bất đắc dĩ, ngươi ở lại trong cung cũng không có ngày yên ổn, nếu như bị phát hiện, ngươi cùng ca ca ngươi Xương Thực chắc chắn sẽ bị giết chết......."

"Cái gì? Ngươi nói...... cái gì?" Tại Trung nghẹn họng nhìn nàng trân trối. Ngươi cùng ca ca ngươi... Xương Thực?!

Sau đó, ám vệ kia một tay nắm lấy Tại Trung kéo đi, sau đó đẩy hắn đi ra ngoài.

Tại Trung bị đẩy đi nhìn cánh cửa hồi lâu cũng chưa lấy lại tinh thần. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra... Nếu nói không thể tin tưởng lời của kẻ điên, chính là nàng đã rõ ràng kêu ra tên của cậu...

Trịnh Duẫn Dật chưa qua cơm chiều bao lâu đã đi lại khu vườn giam Tại Trung.

"Hôm nay tốt chứ?" Trịnh Duẫn Dật cười hỏi "Tại Trung" ngồi trên ghế.

"Ân." Xương Mân trả lời. Thân là chuyên gia dịch dung, hắn có thể bắt chước âm thanh cực kỳ tương tự.

"Hôm nay ta mang đến cho ngươi cái này. Ở cung Đại Lý có nhiều đồ tốt, rất đáng xem, tặng ngươi." Trịnh Duẫn Dật nói xong liền đem một khối ngọc thạch hình dạng hoa sen khéo léo đặt trên bàn trước mặt Xương Mân.

Xương Mân xem cũng chưa xem, đứng dậy đi châm nước trà. Chính là lúc vừa quay đầu lại, phát hiện một thanh chủy thủ để ngay huyệt cảnh tử của hắn.

"Ngươi là ai? Xương Thực đi đâu rồi?"

"Ta chính là Xương Thực a......"

"Còn muốn gạt ta, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng cho phép ta gọi hắn là Xương Thực! Nói, ngươi là ai!" Trịnh Duẫn Dật tăng thêm lực trên thanh chủy thủ, trên cổ Xương Mân lập tức xuất hiện hồng ngân.

"Ngươi như thế nào lại phát hiện?" Xương Mân mỉm cười, vận nội lực xuất trảo, dùng động tác nắm lấy, lắc mình một cái liền rời khỏi phạm vi của Trịnh Duẫn Dật.

"Không ai có thể trong vòng một ngày cao thêm hai tấc! Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ta? Ta chỉ là đến để nói cho ngươi biết, ta nhất định vì Trầm gia chúng ta năm đó bị các ngươi cướp đi kim bài mà quay về! Từ hôm nay trở đi, ngươi cũng nên cẩn thận..." Nói xong, Xương Mân lắc mình một cái vận khinh công hướng ra cửa sổ, thoáng cái đã không thấy bóng dáng.

"Không cần đuổi theo." Trịnh Duẫn Dật đối với tên thị vệ muốn đuổi theo nói, "Các ngươi không thể đuổi kịp hắn, huống chi.... Hắn còn có thể trở về."

Nói xong, Trịnh Duẫn Dật hung hăng đập bên bàn gỗ của người kia, bàn gỗ lập tức nứt ra, đồ vật hoa sen ngọc thạch Đại Lý cũng bể nát ra đất.

.

.

.

Hết chương 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sưutầm