Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vực Thẳm

Đăng Dương và Quang Anh đã từng là hai ngôi sao sáng trên đường đua âm nhạc, là biểu tượng của sự kết hợp hoàn hảo giữa sự dịu dàng và mạnh mẽ. Anh là một ca sĩ với giọng hát ngọt ngào, lôi cuốn, còn cậu là một rapper nổi loạn, đầy nhiệt huyết và cá tính. Họ gặp nhau trong một dự án âm nhạc chung, nhưng chỉ ít người biết rằng đằng sau sự hợp tác đó là một tình yêu thầm lặng, che giấu khỏi những ánh mắt khinh miệt của xã hội.

Ngay từ những ngày đầu, Đăng Dương đã nhận ra sự tổn thương trong đôi mắt Quang Anh. Dù cậu luôn tỏ ra mạnh mẽ trên sân khấu, nhưng ánh mắt cậu khi rời khỏi sân khấu lại phản chiếu một nỗi cô đơn sâu thẳm. Đăng Dương hiểu rằng Quang Anh không chỉ chiến đấu với áp lực nghề nghiệp mà còn phải đối diện với sự kỳ thị về tình yêu của họ.

Họ đã yêu nhau, không ồn ào, không khoa trương, chỉ là những khoảnh khắc riêng tư, những buổi tối ngồi bên nhau trong căn hộ nhỏ của Quang Anh, nơi họ có thể là chính mình. Nhưng mỗi lần bước ra khỏi đó, họ lại phải đeo vào những chiếc mặt nạ để che giấu tình yêu này. Đăng Dương luôn lo sợ rằng nếu người khác biết về họ, họ sẽ phải đối mặt với  những sự chỉ trích cay nghiệt của cái xã hội cổ súy này. Nhưng Quang Anh lại không nghĩ vậy, cậu không sợ xã hội, nhưng cậu lại sợ chính bản thân mình, sợ rằng tình yêu này sẽ không bao giờ có một kết thúc có hậu.

Quang Anh từng chia sẻ với Đăng Dương trong một đêm mưa, khi cả hai ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn những giọt nước mưa rơi:

“Anh Dương, em có cảm giác mình đang sống trong một chiếc lồng. Cả thế giới này dường như không chấp nhận chúng ta, dù chúng ta yêu nhau bằng tất cả trái tim. Em thấy bản thân mình mệt mỏi lắm.”

Đăng Dương ôm lấy Quang Anh, cảm nhận từng nhịp thở nặng nề của cậu. "Anh sẽ không để em một mình. Dù có thế nào, chúng ta vẫn sẽ luôn ở bên nhau."

Nhưng Đăng Dương không biết rằng, những lời hứa của anh, dù chân thành đến đâu, lại không thể nào vơi đi được gánh nặng trong lòng Quang Anh. Cậu yêu Đăng Dương bằng cả trái tim mình, nhưng những áp lực từ công việc, từ xã hội, và sự kỳ thị mà Quang Anh phải chịu đựng mỗi ngày đã dần dần phá hủy cậu từ bên trong.

Mỗi ngày Quang Anh dần trở nên khép kín hơn, những nụ cười dần dần biến mất khỏi khuôn mặt cậu. Dù Quang Anh đã cố gắng giấu đi, nhưng Đăng Dương cảm nhận được rằng Quang Anh đang chìm vào một cơn sóng ngầm mà anh không thể giúp đỡ được. Quang Anh không còn muốn tham gia các buổi biểu diễn, không muốn gặp ai, và càng ngày càng xa lánh Đăng Dương, mặc dù trái tim anh vẫn yêu Đăng Dương hơn bất kỳ điều gì.

“em không thể tiếp tục nữa, Dương à. Em không còn là chính mình nữa.” Một đêm, Quang Anh nói với Đăng Dương qua điện thoại, giọng cậu run rẩy, lạ lẫm và xa cách.

Đăng Dương vội vã đến nhà Quang Anh, nhưng khi anh bước vào, chỉ có sự im lặng bao trùm. Căn phòng của Quang Anh tối om, ánh đèn mờ ảo như cố gắng che giấu đi nỗi cô đơn của cậu. Quang Anh ngồi bên cửa sổ, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài mà không nói gì.

“Quang Anh... em sao vậy?” Đăng Dương khẽ gọi, giọng anh nghẹn ngào.

Quang Anh quay lại nhìn Đăng Dương, nhưng ánh mắt cậu không còn sự ấm áp, không còn niềm vui. Mà là mệt mỏi, kiệt sức. “Anh Dương, em không thể chịu đựng được nữa. Em... em không thể yêu anh trong một thế giới mà tình yêu của chúng ta được cho là sai trái. Em... em không thể là gánh nặng của anh nữa.”

Đăng Dương không hiểu, không thể hiểu nổi, nhưng anh cảm nhận được rằng những lời này là dấu hiệu của sự kết thúc. "Em không phải gánh nặng của anh, Quang Anh. Tình yêu của chúng ta là mãi mãi. Em không thể từ bỏ."

Nhưng Quang Anh chỉ im lặng, đôi mắt cậu khép lại như một lời từ chối. “Em không thể tiếp tục nữa... Em đã kiệt sức rồi, Dương ạ. Cảm ơn anh vì đã yêu em. Nhưng em không thể...”

Ngày hôm sau, Quang Anh không đến buổi biểu diễn như mọi khi. Đăng Dương lo lắng gọi cho cậu, nhưng không có hồi đáp. Anh vội vã đến nhà Quang Anh, nhưng khi mở cửa bước vào, anh thấy Quang Anh nằm bất động trên sàn nhà, trong một không gian lạnh lẽo, như thể cậu đã rời bỏ thế giới này mãi mãi.

Đăng Dương đứng lặng người, trái tim anh như bị xé nát. Những điều anh từng nghĩ rằng sẽ có thể thay đổi, lại không thể cứu vãn được Quang Anh. Tình yêu của họ, dù sâu sắc đến đâu, cũng không thể vượt qua được những áp lực của xã hội và những bóng ma trong lòng Quang Anh.

Đăng Dương khóc, không thể nói nên lời. Anh đã thất bại, thất bại trong việc bảo vệ người anh yêu nhất, và giờ đây, anh chỉ còn lại những ký ức, những lời hứa không thể thực hiện. Anh ôm lấy Quang Anh, trái tim anh thắt lại, nhưng không có gì thay đổi được.

Sau khi Quang Anh ra đi, Đăng Dương quay lại với công việc, nhưng trái tim anh đã trống rỗng. Anh hát, nhưng không còn cảm giác hạnh phúc trong từng lời ca. Anh cố gắng tiếp tục, nhưng mọi thứ đều nhạt nhòa, như thể cuộc đời anh đã mất đi một phần quan trọng. Những kỷ niệm về Quang Anh, những lúc họ cười đùa bên nhau, những lần họ chia sẻ những giấc mơ... tất cả giờ đây chỉ còn là nỗi đau không thể xóa nhòa.

Sau ngày ấy, Đăng Dương tiếp tục sống, tiếp tục hát, nhưng mỗi lời ca đều đượm đầy nỗi buồn. Anh không thể quên Quang Anh, không thể quên đi tình yêu của cả hai, và cũng không thể quên những gì mà chính xã hội này cướp đi người anh yêu. Tình yêu của họ không thể tồn tại trong thế giới này, và giờ đây, chỉ còn lại sự cô đơn và những câu hỏi không lời hồi đáp.

Dù sống trong ánh đèn sân khấu, nhưng Đăng Dương vẫn cảm thấy mình đang lạc lõng trong bóng tối, nơi Quang Anh không bao giờ có thể quay lại. Những kỷ niệm về họ vẫn luôn sống trong anh, nhưng giờ đây, đó chỉ là một vết thương không thể lành.

Anh biết rằng dù anh có sống bao lâu, Quang Anh vẫn mãi mãi là người duy nhất trong trái tim anh, một tình yêu chưa bao giờ được xã hội chấp nhận, và một kết thúc bi thảm mà anh không thể cứu vãn.

-------------- HOÀN CHÍNH VĂN--------------

_cảm ơn vì đã đọc
_ nếu cậu thích thanh xuân vườn trường hãy ghé qua em "Oan Gia" nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro