Chương 1 : Quán trọ trong sương mù
Tôi không thể nhớ nổi mình đã bước qua bao nhiêu con đường tối om, bao nhiêu ngõ nhỏ vắng lặng và bao nhiêu cơn mưa lạnh lẽo đổ xuống từ bầu trời u ám. Nhưng tôi nhớ rõ cái cảm giác nặng trĩu đeo bám tôi từ khi rời nhà. Có điều gì đó không đúng, một cảm giác mà tôi không thể diễn tả bằng lời, nhưng nó cứ như thể một bóng ma đang theo sát, chờ đợi thời điểm để nhảy bổ vào tôi.
Tên tôi là Mật Tiễn và tôi đã mất cha mẹ từ khi còn quá nhỏ. Cha tôi qua đời trong một tai nạn giao thông khi tôi mới năm tuổi. Mẹ tôi không chịu nổi cú sốc ấy và sau đó bà cũng ra đi, để lại tôi và em gái Tôn Phi Phi trong một thế giới đầy trống vắng. Chúng tôi không có ai khác ngoài nhau. Tôi trở thành trụ cột trong gia đình, quan tâm, chăm sóc cho Phi Phi và cố gắng giữ cho em ấy được bình an. Dù chúng tôi sống với dì, nhưng tôi biết rõ rằng không có ai yêu thương chúng tôi thật lòng như cha mẹ đã từng.
Công việc giao hàng là một phần của cuộc sống hàng ngày. Mỗi ngày tôi ra ngoài, mang những gói hàng đến tận nơi để kiếm tiền. Đôi khi, tôi cảm thấy như mình đang trôi qua những ngày tháng vô định, như một cái bóng đi qua những con phố vắng. Nhưng lần này khác, chuyến đi hôm nay mang đến cho tôi một cảm giác lạ lùng, không giống mọi khi. Tôi nhận được một đơn hàng từ một người lạ, yêu cầu giao hàng đến một nơi mà tôi chưa bao giờ nghe thấy tên.
Con đường dẫn đến nơi đó xa lạ, không hề có một dấu hiệu nào cho thấy tôi đang đi đúng hướng. Mưa bắt đầu rơi nặng hạt, tiếng mưa đập lên mặt đường nghe như những tiếng thở dài vô hồn. Tôi không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như thế, nhưng đôi chân tôi cứ tiếp tục bước đi, không thể dừng lại. Có những lúc, tôi tự hỏi liệu tôi có đang đi đúng đường không, nhưng lại chẳng dám quay đầu lại. Đằng sau tôi, chỉ có màn mưa mịt mù, như một tấm màn đen che lấp tất cả.
Tôi lái xe qua những con đường ngoằn ngoèo giữa rừng, màn đêm bao phủ dày đặc, chỉ có ánh đèn xe yếu ớt làm bạn. Gói hàng trên xe không quá nặng, nhưng chuyến đi lại dài đằng đẳng. Bống dáng quán trọ lấp loáng giữa làn sương mù.
"Có lẽ vừa kịp, tạp hoá giải khát!" Tôi lẩm bẩm, dẫn xe vào bên trong.
Bên trong, không khí lạnh bao trùm, nhưng lại có một mùi gì đó... Lúc này, tôi cảm thấy cơ thể mình bắt đầu lạnh. Tôi nhìn xung quanh nhưng chỉ có những món đồ lạ lùng trong căn hộ. Những bộ bàn ghế cũ kỹ, những chiếc đèn dầu lắc lư, và một cái bàn ăn với những đĩa thịt đỏ rực"Bác có khách sao?" Tôi hỏi, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh.
Một giọng nói trầm thấp từ góc phòng vang lên: "Không phải khách, cậu là người duy nhất tìm đến đây."
Tôi quay lại và trong một khoảnh khắc, tôi nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở góc phòng. Cô ấy không quá già, nhưng lại có một vẻ u ám khó tả. Khuôn mặt bà ta nhợt nhạt, hốc mắt sâu thẳm nhìn tôi chằm chằm. Một thứ ánh sáng mờ ảo phản chiếu trong đôi mắt bà ta, khiến tôi cảm thấy lạnh toát sống lưng.
"Đừng lo lắng, tôi không ăn thịt người," bà ta nói với giọng khàn khàn, đầy vẻ ma mị.
Tôi khẽ nhếch mép, cố gắng đáp lại: "Tôi không phải là người dễ bị hù dọa đâu."
Bụng tôi kêu lên, tôi cau mày, bực bội nói :" "Có gì ăn không? Bất cứ thứ gì cũng được... tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!"
Bà ta mỉm cười, làm lành nhanh nhóng. "Có chứ! Chút thịt nướng đặc biệt, đảm bảo khách quê xuốt đời nhớ mãi!"
Mùi thịt nướng báy lên ngọng ngọt, khó lòng từ chối. Tôi gật đầu. "Làm ngay một phần!"
Món ăn nhanh chóng được mang ra. Màu thịt đỏ hồng, hơi âm ẩm mỡ mộng. Khi tôi cắn vào miếng thịt, cảm giác đầu tiên là sự mềm mại, mọng nước lan tỏa ngay lập tức. Lớp da ngoài hơi giòn, tôi nghe thấy tiếng nhỏ khi nhai, và rồi phần thịt bên trong tan ra, mang đến một hương vị đậm đà, khó cưỡng. Vị ngọt tự nhiên của thịt hòa quyện với gia vị, tạo nên một sự kết hợp hoàn hảo. Mỗi miếng thịt đều mềm mại, nhưng vẫn đủ chắc để tôi cảm nhận được độ tươi mới, sự ngon lành trong từng thớ thịt. Hương thơm từ thịt như lan tỏa khắp khoang miệng, tôi chỉ muốn thưởng thức thêm, chìm đắm trong cảm giác thỏa mãn ấy. Thế nhưng, khi miếng cuối cùng tràn xuống họng, khung cảnh xung quanh bắt đầu nhòe đi. Tiếng cười vang vọng, ma mị, vọt xa vộng về.
"Mình... mình bị làm sao vậy...?" Tôi lắp bắp, những bóng người quanh quán bắt đầu biến dạng, đầu họ dần dần rới xuống bàn, bên dưới là những cốt xương trắng toạt .Một cơn lạnh bốc lên từ sâu trong ruột gan, tim tôi nhói lên điên cuồng.Cả không gian như quay cuồng, đầu óc tôi bắt đầu mơ hồ. Trước khi bóng tối hoàn toàn nhấn chìm tôi, tôi chỉ có thể nhìn thấy mặt bà chủ bị biến dạng cùng với nụ cười tới mép miệng.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi không còn thấy quán trọ ấy nữa thay vào đó, tôi chỉ thấy một không gian đen kịt, lạnh lẽo, và xung quanh là những ngôi mộ cổ phủ đầy rêu mốc và bụi bặm, gần đấy có một bia mộ khắc hình người bà chủ quán . Tôi chợt nhận ra mình đang nằm giữa một nghĩa địa hoang vắng. Tay tôi siết chặt thứ gì đó mềm mềm. Tôi nhìn xuống.Một xác mèo hoang, lông bết máu, đã cứng đờ.
Tôi nôn thốc nôn tháo. Cổ họng đắng nghét, bàn tay vẫn còn dính máu. Tôi nhớ lại miếng thịt mà mình đã ăn... Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Không, tôi không thể nghĩ thêm nữa!
Trời bắt đầu tờ mờ sáng, sương tan dần. Tôi lảo đảo đứng dậy, chạy khỏi nghĩa địa như một kẻ điên. Tôi chỉ muốn về nhà, về với Phi Phi để xác nhận rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng tôi không hề biết, cơn ác mộng thực sự chỉ mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro