Chương 1: Em còn muốn trốn sao?
Diệp Oản Oản mở to mắt.
Đối diện với đôi mắt khiến cô khiếp sợ tới mức linh hồn run rẩy.
"A——”
Ngón tay nhợt nhạt của cô đột nhiên xoắn chặt cái chăn bông dưới thân.
Vậy mà cô còn sống, một lần nữa trải qua những ký ức thống khổ này. Chẳng lẽ nơi này là địa ngục sao? Vì sao cô rõ ràng đã chết, lại trở về nơi này, trở về nơi lòng người khó dò này. Cô theo bản năng chống cự lại: "Đừng chạm vào tôi!!!"
Người đàn ông giống như bị chạm vào vảy ngược, gương mặt khát máu nháy mắt mây đen giăng đầy, môi mỏng lạnh lẽo tàn nhẫn cắn xé, như muốn nuốt cô vào bụng.
Diệp Oản Oản lập tức đau tới mức không thể nghĩ tới điều gì, chỉ có thể vô thức lẩm bẩm: "Tại sao……..Tại sao lại là tôi…..Tư Dạ Hàn vì cái gì nhất định phải là tôi…….."
"Bởi vì, chỉ có em."
Bên tai vang lên âm thanh trầm khàn của người đàn ông, giống như gông xiềng, đem linh hồn cô giam cầm.
Nghe câu trả lời giống hệt kiếp trước từ người đàn ông, Diệp Oản Oản hoàn toàn lâm vào hôn mê.
……
Thời điểm lần nữa mở mắt, bên ngoài trời đã thay đổi từ đêm sang ngày.
Trong không khí tràn ngập hương hoa, ánh nắng mặt trời ấm áp rọi xuống ô cửa sổ, khiến con người ta vô thức buông lỏng tâm tình.
Vậy mà, giấy tiếp theo, dây thần kinh của Diệp Oản Oản đột nhiên kéo căng.
Cảm giác áp bức mạnh mẽ theo người đàn ông tỉnh lại lan tràn khắp không gian.
Vòng tay ôm eo cô đột nhiên siết chặt, khiến cô giống như một cái gối, được người đàn ông ôm vào trong ngực.
"Em vẫn còn muốn trốn sao?"
Âm thanh uy hiếp vang lên bên tai cô.
Diệp Oản Oản vô thức lắc đầu theo bản năng.
Cũng không biết người đàn ông tin cô hay không, ánh mắt ở trên mặt cô dừng lại một cái chớp mắt, thời khắc đều ở tản ra nguy hiểm tín hiệu.
Diệp Oản Oản giống như con nai bị kẹp chặt cổ, một cử động nhỏ cũng không dám.
Không biết qua bao lâu,người đàn ông cuối cùng cũng thả cô ra.
Người đàn ông rời khỏi giường, đèn ngủ phản chiếu thân hình thon dài, rắn chắc của hắn.
Cảnh sắc như vậy chỉ kéo dài trong chớp mắt, hắn mau chóng mặc quần áo để bên mép giường, ngón tay thon dài tỉ mỉ cài từng nút áo.
Rõ ràng không lâu trước kia còn hung dữ như một con thú hoang dã, giờ phút này gương mặt tuấn mỹ lại lạnh băng băng không mang theo một chút khói lửa nhân gian.
Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, tâm trạng lo lắng đến sắp vỡ vụn của Diệp Oản Oản cuối cùng cũng được thả lỏng.
Rốt cuộc, cô có thể quan tâm tới tình hình của mình lúc này.
Cô chậm rãi nhìn đồ đạc xung quanh, nhìn bản thân vừa quen vừa lạ trong gương trên bàn trang điểm —— cô gái trong gương, lớp trang điểm trên mặt bị nhoè bởi mồ hôi và nước mắt, thân thể bị phủ kín bởi hình xăm lớn đỏ thẫm đáng sợ.
Để trốn tránh Tư Dạ Hàn, cô đã cố tình biến mình thành bộ dạng xấu xí và ghê tởm này.
Cô hoá ra....…thực sự sống lại.…………
Giây phút đó, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng gần như bóp nghẹt cô.
Cô thực sự quay trở lại cái đêm bị Tư Dạ Hàn giận dữ trừng phạt vì đã bỏ trốn!
Tại sao…...
Tại sao lại để cô quay lại 7 năm trước!
Dù có chết cô cũng không muốn quay lại đây, quay lại với người đàn ông này.
Cô mất đi người yêu, người thân, nhân phẩm, tự do, và mọi thứ.
Không lẽ cô sẽ phải trải qua tất cả những điều này một lần nữa sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro