Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mười tám

Annabelle yêu dấu,

Anh phải đến Cuba một thời gian vì công việc của gia đình. Em trai anh vừa bị dính líu đến một kế hoạch chính trị, bị buộc tội mưu phản. Anh không biết tại sao Luke lại đi vào con ấy nhưng sẽ giải thích cho em nghe vào một ngày nào đó. Lần buộc tội này rất nghiêm trọng, và anh sẽ làm mọi khả năng để tránh cho cậu ấy thoát được chuyện này.
Điều này cũng có nghĩa là anh không thể dẫn em và Elaine đến đỉnh Vernon được. Thật không phải khi nói là anh không muốn ở bên em, nhưng anh thật lòng là buộc phải xa em. Lòng anh dành cho em rất sâu đậm và anh sợ rằng sự cố này nhắm vào danh dự gia đình anh, có thể khiến em sẽ phải suy nghĩ lại mối quan hệ của chúng ta. Trong khi em có thể hiểu và thông cảm cho anh thì anh cần xin em một cơ hội để anh chứng tỏ bản thân mình đối với em. Anh là người đàn ông trung thành, cả với gia đình và đất nước mình. Anh khẩn cầu em kiên nhẫn trong khi anh giải quyết chuyện khủng hoảng gia đình và anh sẽ cho em biết ngay lúc trở về lại Washington.

Chân thành,
Gray

Annabelle nhét lá thư vào ngực, có phần nhẹ nhõm. Không phải Gray. Đó không phải là Gray! Elaine ngồi trên ghế dài bên cạnh cô, nếu không thì Annabelle đã nhảy cẫng và reo lên vui sướng. Mọi điều cô có thể làm lúc này là nhìn vô định ra ngoài khung cửa sổ căn hộ, choáng ngợp với việc toàn bộ cuộc sống của cô vừa xoay chuyển chỉ trong sáu mươi giây đọc hết lá thư này.

"Lá thư viết gì vậy?" Elaine hỏi, chị đang móc len, tiếng móc cứ nhịp nhàng, nhịp nhàng đều đều.

Annabelle không thể nói với chị được. Thông thường thì cô sẽ kể cho Elaine chính xác những thông tin mà bưu điện gửi đến, nhưng khi cô xác định được địa chỉ người gửi là của Gray trên bao thư thì cô đơn giản nói rằng đây chỉ là một lát thư mà không thêm bớt chi tiết gì khác.

"Gray nói là anh ấy đi Cuba công tác," cô nói, giọng vẫn run run.

"Chỉ vậy thôi à?" Elaine hỏi. "Em có vẻ hơi phấn khởi khi nghe tin cậu ấy đi công việc đấy. Em thở quá nhanh nè, giống như vừa chạy bộ năm tầng lầu vậy."

Annabelle cầm lá thư để quạt. Cô không thể nói cho Elaine về sự phấn khích của cô được khi biết tin Gray không phải là kẻ phản bội và không phải bị treo cổ.

Nhưng có lẽ em anh ấy sẽ bị. Có vẻ như là Gray và Luke ở chung một mái nhà nên có sự nhầm lẫn gì đó. Giữa hai người đàn ông, rất dễ nhầm là Gray với những lời lẽ chống đối chính phủ. Còn Luke lại có tính tình bất cần đời, hoàn toàn phớt lờ những chuyện xung đột quốc tế.

Có lẽ điều ấy có chủ ý. Những gián điệp giỏi nhất thường khiến không ai nghi ngờ mình.

"Tốt hơn là em đi chuẩn bị ăn tối đây," Annabelle nói.

Kể từ lúc cô bị bắt phải theo dõi Gray, những lọ gia vị mà anh đưa cho cô đã bám bụi. Cô quá buồn khổ, không thể lấy chúng ra nêm nếm, nhưng đêm nay, cô sẽ thử chúng. Lát thịt cừu giá rẻ cô mua được chắc hẳn sẽ thơm ngon hơn nếu rắc thêm chút ớt cựa gà. Cô nhấc lò nướng, rồi đổ chút ớt mùi lên trên một cái dĩa cùng với ít bột, muối và tiêu.

Không mất nhiều thời gian, những khoái cảm từ lá thư của Gray nhạt dần, nhường chỗ cho một thứ khác xâm chiếm trí óc cô. Gray phải không được biết vai trò của cô khi để lộ em trai anh. Anh ấy nói là mình thất thần trước những gì Luke đã làm, và cô tin anh, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ tha thứ cho cô nếu anh biết được cô chính là người chịu trách nhiệm khi để Luke bị bắt.

Chính Luke mới là người gây tội, không phải cô. Có lẽ cô không cần kể với Gray chuyện gì cả.

Tay cô run rẩy khi lật ướp những lát thịt cừu qua lớp bột và ớt cựa gà. Cô cần phải bình tĩnh. Đây không phải lỗi của cô, cô đã làm những gì một người Mỹ trung thành cần làm nhưng vẫn run rẩy khi đặt thịt vào chảo rán. Phải mang một bí mật như thế thật khó lắm thay.

Nhưng cô có thể làm được. Cô sẽ chôn lấp ký ức về cái ngày khủng khiếp này và tiếp tục hướng đến cuộc sống mai sau. Quá khứ sẽ đi vào quên lãng.

Chén bát kêu lanh canh khi Elaine dọn bàn. "Cái mùi thật khó cưỡng," chị nói.

Đúng là khó cưỡng. Mọi thứ về thế giới của Annabelle nay trở nên sống động hơn và phức tạp hơn sau khi Gray bước vào đời cô. Có thật chỉ cần một muỗng ớt gia vị có thể biến đổi toàn bộ bữa ăn, làm cho bữa ăn thêm đậm đà và hấp dẫn hơn không? Cũng giống như một lá thư chỉ có hai đoạn ngắn thôi mà đã khiến cho tinh thần cô cực kỳ phấn chấn. Cuộc sống sẽ tốt thôi. Thế giới rất rộng lớn, đầy những chọn lựa và cái gì cũng có thể xảy ra.

Cô đã tìm thấy được người đàn ông của đời mình, và anh ấy đang lái tàu đến những vùng nước sẫm, nhưng cô sẽ cùng sánh vai với anh để giúp anh sống sót qua cơn bĩ cực này.

Dường như thần may mắn cứ liên tục mỉm cười với Annabelle. Sáng thứ Hai hôm sau, cô đến Viện Smithsonian, tiến sĩ Norwood đến căn phòng làm việc khiêm tốn của cô mang theo tin tốt lành.

"Có một vị trí chừa sẵn cho cô tại Bộ Nông nghiệp đấy," ông nói. "Một vị trí tạm thời thôi, nhưng tiền lương ở đấy nhiều hơn nhiều so với lương mà tôi trả được cho cô. Ngay hôm nay nhé, cô sẽ làm việc với Ngài Greenfield ở bộ phận lúa mạch. Cô có đồng ý không?"

Cô há hốc miệng, quá bất ngờ khiến đến nỗi không thốt nên lời, chỉ còn biết lắp bắp đáp trả. "Vâng, em rất vui khi được làm ở Bộ Nông nghiệp."

Mười phút sau, cô đi đến dãy nhà sáu khối nhà của Bộ Nông nghiệp để nhận việc mới. Tinh thần cô phấn chấn lên khi đi qua những khu vườn thí nghiệm hoành tráng bên ngoài tòa nhà, vì chúng có thể là những giống cây tốt nhất, tuyệt hảo nhất trên toàn quốc. Có lời đồn rằng ngày nào đó người ta sẽ dọn sạch những khu vườn này để trồng một trảng cỏ xanh thật lớn, một nơi có nhiều bóng mát để mọi người có thể chiêm ngắm quanh cảnh trực tiếp từ Nhà Trắng đến Tượng đài Washington. Còn bây giờ, mảnh đất này đang trưng diện những khu vườn được cắt tỉa hoàn hảo, những cây giống trồng thí nghiệm và một vườn cây lấy gỗ chuyên cho nghiên cứu.

Bộ Nông nghiệp là tòa nhà lớn, có hai cánh hai bên và một cầu thang khổng lồ bằng đá hoa cương dẫn lên cửa chính. Ngay tại sảnh trước, cô gặp một nhà thực vật học trung niên, mảnh khảnh, sẽ là đồng nghiệp của cô ở phòng thí nghiệm lúa mạch.

"Tôi là Horace Greenfield, nhà thực vật học chính về cỏ lúa mạch," anh ta ngỏ lời. "Em nhận ra chứ? Greenfield? Tôi sinh ra là đã được đặt cho cái tên ấy rồi, mẹ tôi luôn nói là số của tôi gắn liền với nông nghiệp ngay từ mới lọt lòng. Chúng ta cùng làm chung một phòng thí nghiệm, nhưng trước hết, cứ đi xem một vòng cái đã nào!" Anh ta mở cửa cho cô vào.

Trong khi phía bên ngoài Bộ Nông nghiệp là kiến trúc hoành tráng thì bên trong lại khiến cô như muốn nín thở. Lối đi được trang trí bằng những tranh vẽ tay hình những cành nho xanh tươi bám lấy nhau, trải dài lên tận trần nhà. Các tấm vách ngăn được trang trí sống động bằng những bức tranh phong cảnh Mỹ tả về bốn mùa. Còn hành lang được khắc họa những cây bạch dương, cây óc chó và tần bì, đặc trưng cho các khoảng rừng lấy gỗ ở Mỹ, và Annabelle cảm thấy rất tự hào khi biết là mình bây giờ thuộc về nơi này.

Sảnh chính dành để trưng bày, còn tầng hai mới là nơi dành cho các phòng thí nghiệm chính, nơi làm việc của các nhà hóa học và người làm vườn. Các tầng khác là thư viện nông nghiệp, một viện bảo tàng và một văn phòng cho các chuyên gia về số liệu. Ngạc nhiên lớn nhất là ở tầng hầm, nơi có sáu mươi nhân viên làm việc trên một chiếc bàn dài, chuẩn bị những gói hạt giống miễn phí để phân phối cho các nông trại và vườn cây giống tại Mỹ.

"Chúng ta gửi đi hơn một triệu gói hạt giống ra khắp đất nước," Horace tự hào nói. "Nào là các giống hành, dây leo, rau củ... Nếu chúng ta có thể gói chúng trong túi rêu khô sphagnum hay bỏ vào bao bì thì có thể vận chuyển chúng dễ dàng."

Sau khi đi tham quan một vòng tầng hầm, Horace dẫn cô đến chiếc thang cuốn để đi lên tầng trên cùng, là nơi đặt phòng thí nghiệm của họ. "Bây giờ," anh nhã nhặn nói, "cho tôi biết làm sao mà em có được vị trí này nào. Mới chỉ sáng nay tôi mới nghe thông tin là cần phải dọn dẹp một chỗ dành cho em đấy."

Cô há hốc miệng, nhưng làm sao mà cô có thể nói rằng đây là sự đánh đổi cho việc phản bội bạn bè được chứ? Mọi thứ cô có thể làm là tráo đổi thông tin chỗ này chỗ kia một chút. "Em làm công việc bảo tồn các mẫu thực vật ở Viện Smithsonian, nhưng tiến sĩ Norwood nghĩ là em sẽ có ích khi làm ở đây hơn."

Horace tỏ ra bối rối nhưng chỉ thoáng chốc, anh ta vào nhịp ngay một câu chuyện tán gẫu mới. "Công bằng đó! Mẹ tôi luôn nói là ở đâu đó trên thế giới luôn có một nơi dành cho mỗi người. Dù cho bà ấy chưa bao giờ gặp tiến sĩ Norwood cả! Anh có nghe ông ta bả ra hàng nghìn đô la để nhập một mẫu cây lan xanh dương hiếm từ Bombay. Em có thể tin được chuyện đó không chứ?"

Anh ta dẫn cô vào bên trong phòng thí nghiệm, là nơi cô sẽ làm việc. "Tốt. Ông hướng dẫn của chúng ta không có ở đây." Anh ta ngả người tới nói thầm. "Bryant là lão già rất khó tính. Nhìn cái vết trên cái bàn kia kìa." Anh ta chỉ trỏ một vết bẩn dính ở giữa một cái bàn thí nghiệm màu đen bóng nhưng bề mặt của nó đã bị trầy xước rất nhiều. "Cách đây hai năm, tôi làm đổ một ít chất tẩy lên trên bề mặt. Tôi lau nó ngay lập tức nhưng lại không thể xóa sạch được vết ố ấy. Điều này chẳng tổn hại đến thứ gì cả nhưng lão Bryant đấy cứ cướp mọi cơ hội nhỏ nhặt có được." Anh ta tươi tắn hẳn lên. "Nhưng đừng lo! Nói nghe nào, tôi có nghe đồn là tiền tài trợ để xây khu nhà mới ở Viện Smithsonian đang bị hoãn lại vì một nghị sĩ Quốc hội nào đó nghi ngờ một trong những người thành lập Viện Smithsonian có hục hặc với vợ của hắn, có phải vậy không?"

Annabelle bất ngờ với tin đồn thất thiệt ấy. "Em không biết gì chuyện này hết."

"Nhưng rõ là tiền tài trợ đang bị hoãn lại mà? Do vậy mà tôi nghĩ chuyện này là thật."

Cô thoát ra khỏi câu chuyện tán dóc này nhờ sự xuất hiện của một người đàn ông mặc áo trắng có bộ râu quặp xuống. Lão hói đầu, vẻ mặt điềm đạm và có giọng nói vẻ châm chọc khi lão ta giới thiệu mình là Milton Bryant, người giám sát phòng thí nghiệm các giống lúa mạch.

Lão nhìn chòng chọc Horace. "Cô Larkin không ở đây suốt ngày để tán dóc đâu. Cô ấy sẽ thử nghiệm các chất lên men với các giống lúa mạch nhập khẩu mới." Lão quay sang nhìn cô. "Greenfield hướng dẫn cô chưa?"

Cô lắc đầu.

"Vậy thì mau hướng dẫn cô ấy đi, Greenfield. Và đừng cố vấy đổ bất kỳ thứ gì nữa đấy." Lão Bryant nhặt một tập hồ sơ lên và rời khỏi phòng thí nghiệm.

"Tôi đã bảo với em rồi là lão ta liếc mắt ghê sợ đến thế nào chưa nhỉ?" Horace hỏi.

Tốt nhất là không nên trả lời. "Chúng ta đang thí nghiệm loại lúa mì nào vậy?"

Horace cuối cùng cũng cho cô thấy các loại thí nghiệm khác nhau mà họ đang tiến hành, phần lớn là lúa mì vỏ cứng. Ngay khi cô vừa ngồi vào bàn thí nghiệm thì trên bàn có hẳn các hạt lúa mì. Chúng đang được nghiên cứu về độ cứng, khả năng thích ứng với các loại máy xay, khả năng chịu hạn và chịu lạnh. Đây chính xác là điều mà cô từng hy vọng. Đây chính là điều mà cha cô cần biết liệu ông ấy có thể làm gì đó cứu được vụ mùa của ông hay không. Cứ như thể Chúa đã dẫn lối đưa cô đến phòng thí nghiệm này vậy.

Có một thứ gì đó xóc nảy trong bụng. Cô không tự hào về cái cách mà mình đứng được chỗ này. Đây là một phòng thí nghiệm tuyệt vời, có vô vàn trang thiết bị mới và một cửa sổ trời tuyệt diệu nhìn ra các khu vườn trồng thí điểm.

Nhưng rốt cuộc, những gì cô thấy được lúc này chỉ là vết ố trên chiếc bàn trước mặt mình. Vết ố ấy cứ như những gì cô làm với Luke Delacroix, sẽ bám riết theo cô đến suốt cuộc đời.

Cô cúi đầu. Liệu mình có làm gì sai? Có vẻ như ông Trời đang phù hộ cho mình. Mức lương cao hơn mà cô được lãnh có nghĩa là cô có thể gửi tiền về nhà cho cha mẹ. Cô sẽ học được những nghiên cứu mới nhất về các giống lúa mì nào thích hợp nhất để trồng trọt ở Mỹ. Nhưng điều quan trọng nhất là Elaine có thể ở lại Washington mãi mãi.

Annabelle lẽ ra nên vui mừng, nhưng khảnh khắc Horace bước ra ngoài phòng thí nghiệm để đi lấy một chiếc kính hiển vi khác thì cô chắp hai tay lại cầu nguyện cho Luke.

Đôi khi những lời cầu nguyện không được đáp lời, và cô cũng nghi ngờ lời cầu khấn của mình chưa chắc gì cứu được Luke. Có lẽ cách tốt nhất có thể hy vọng là Gray sẽ không bao giờ phát hiện ra vai trò của cô trong vụ của em trai mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro