Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hai

Hai ngày sau, Annabelle lên một toa tàu điện gần thị trấn Alexandria, là nơi nhà Delacroix từng sinh sống từ nhiều đời qua. Thay vì đòi hỏi thứ gì đó thì Annabelle lại chuẩn bị quà cho Ngài Delacroix trước. Cô mang theo một món quà độc đáo để bày tỏ sự ngưỡng mộ lòng say mê gia vị và cây cỏ của ông ta, và những loại mẫu cây mới để chứng tỏ cái cách mà Viện Smithsonian có thể hợp tác với ông. Cái mớ lỉnh kỉnh vật dụng ấy khiến cô đi đứng khó khăn, chưa kể cô còn phải kẹp nách cái gói quà nữa.

Cô đã điểm ngay một tấm bản đồ kỳ lạ ở tiệm đồ cổ ngay sau khi đặt chân đến Washington. Bản đồ được in trên một tấm da mềm, thoạt trông giống như tấm bản đồ thời Phục Hưng của người Tây Ban Nha đi chinh phục Tân thế giới thời trước hay mang theo bên mình. Có những hình minh họa nhỏ nhỏ điểm xuyết cho tấm bản đồ toàn cảnh, như một rương kho báu ở bờ biển Malabarvẽ bằng những nét chấm, hay một tàu hàng Tây Ban Nha ở gần cảng Genoa chở gừng và nhục đậu khấu. Một con rồng lượn trên vùng nước ở Mũi Hảo Vọng. Tấm bản đồ vô bổ này chỉ như một thứ trang trí duyên dáng mà thôi, có thể giúp cô đặt được một chân đến trước cửa nhà của Delacroix. Dù sao nó cũng tăng chút gia vị dành cho vị Vua Gia Vị!

Cái đống đồ lỉnh kỉnh rất vướng víu khi cô xuống xe điện ở Alexandria, là thị trấn cảng, có khung cảnh hoàn toàn khác so với một Washington lộng lẫy, cổ kính. Alexandria có dáng vẻ cổ cổ là lạ, gạch vỉa hè sờn mặt và tiếng bước chân như vọng lại từ thời thuộc địa. Tán cây đoan đổ bóng xuống những con đường hẹp, hai bên là nhà dân, quán cà phê và văn phòng luật sư, xa xa là dòng sông Potomac chảy qua.

Ngay lúc đến được con đường nhà Delacroix, cô nhận ra ngay sự hào nhoáng ở khu đường này. Hàng quán và nhà cửa hoành tráng hơn, nhưng ấn tượng hơn cả là phụ nữ nơi đây tấp nập ra vào các cửa tiệm mua sắm hơn. Liệu những phụ nữ này có diện những chiếc váy giống vậy vào chiều thứ Năm bình thường không nhỉ? Họ ăn mặc rất trang nhã, toàn khoác áo choàng, khăn choàng vai hay khăn thắt lưng. Annabelle chỉ mặc mỗi chiếc đầm bằng vải cotton đơn giản, họa tiết kẻ sọc màu hạt dẻ với dải nút trang trí phía trước. Trong khi những phụ nữ khác búi tóc cao lên, kẹp tóc đính cườm hay đá quý thì dải tóc màu đen của Annabelle chỉ được cột túm lại đơn giản ra phía sau. Một cơn mưa bất chợt buộc cô phải nhanh chân hơn một chút, khiến đống vật dụng va vào hông. Con đường lát đá cuối cùng cũng dẫn cô đến một ngôi nhà phố ba gian của gia đình Delacroix. Tay vịn lên bậc thềm màu đen dẫn cô lên dãy bậc thang trông như đã có cách nay hàng thế kỷ. Có lẽ đúng như vậy đấy. Khi mà cụ kị của ông Delacroix tạo dựng đế chế vận tải đường biển ở Virginia thì cụ kị của Annabelle còn mãi kéo khoai tây ra khỏi lớp sỏi đá cứng khô ở Ireland.

Cô vội đi lên hết dãy bậc thang, đến cửa trước nhà và gõ. Một người da đen trạc tuổi cô nhưng cao hơn nhiều, ra mở cửa.

"Ngài Delacroix không tiếp khách," anh ta đáp khi cô yêu cầu được gặp.

"Liệu tôi có thể gặp ông ấy lúc khác trong ngày hôm nay được không?"

"Có vẻ là không." Câu trả lời rất gọn nhưng không mấy thô lỗ, nên cho cô thêm chút quyết tâm.

"Ngài Delacroix và tôi có thư từ với nhau, nên tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng tôi gặp riêng nhau thay vì cứ phải gửi thư."

Cơn mưa chợt to hơn một chút, hạt mưa hắt vào cả bên trong nhà. Phía trước nhà không có mái hiên nên tấm bản đồ gia vị đang bị mưa làm ướt.

"Liệu tôi có thể trú mưa một chút không? Tôi có đồ quý giá muốn cho ngài Delacroix xem." Hay đúng hơn là một tấm bản đồ cũ rẻ tiền, nhưng có lẽ vì vậy mà cậu trai trẻ ấy liền ra hiệu cho cô bước vào.

Cô không ngờ một trùm về mạng lưới vận chuyển quốc tế lại sống một nơi như vậy. Sảnh trước trống không, trần nhà thấp, đồ đạc đơn giản và tiện dụng. Sảnh giữa chạy dọc ra hết phía sau nhà, ở đó có một cánh cửa đang mở, dẫn ra khu vườn nhỏ nằm phía sau nhà.

"Cô có thể chờ ở đây cho đến khi tạnh mưa, nhưng cô sẽ ở đây một mình thôi. Ngài Delacroix không thể tiếp khách được."

Nếu ông ta bị bệnh, cô không thể cứ thế mà bỏ đi được. Còn gã trai trẻ kia cũng dễ chịu ấy chứ.

Cô liền chìa tay ra. "Xin chào. Tôi là Annabelle Larkin. Còn cậu là?"

Chắc hẳn cậu ta bất ngờ lắm, vì cậu trừng trừng nhìn vào tay cô đưa ra mất một lúc trước khi đưa tay ra bắt. "Tôi là Otis. Otis LaRue."

Cô bắt tay một cách mạnh mẽ, miệng nở nụ cười, bởi vì với cô, đây là chướng ngại đầu tiên khi phải tiếp cận với Ngài Delacroix. "Rất hân hạnh, Otis. Tôi có thể mượn chiếc khăn nào đó để lau món đồ này được không? Nó rất hiếm đấy."

Otis gật đầu. "Chị ra phòng khách ngồi đi, tôi sẽ đi kiếm cái khăn nào đó cho chị lau... thứ đồ cổ ấy," cậu ta nói, mắt tò mò nhìn cuộn bản đồ và mớ đồ đạc lỉnh kỉnh.

"Tôi rất biết ơn," cô đáp. Rồi cô đi đến phòng khách, trong đó có treo mấy tấm bản đồ hàng hải và một chiếc bánh lái bằng đồng treo trên tường. Sàn nhà lót gỗ kêu cót két khi cô bước vào trong. Đồ nội thất kiểu thuộc địa, thiết kế đơn giản nhưng chất lượng, được kê gọn gàng phía trước lò sưởi bằng gạch.

Otis quay lại, trên tay cầm cái khăn. "Đây nè chị."

Cô không quen việc người khác phải chờ mình, nhưng phải mất một khắc cô mới nhận ra cậu ta sẵn sàng giúp cô lau khô tấm bản đồ.

"Vâng, ở đây. Cảm ơn." Cô mở tấm bản đồ ở mặt sau ra, nhưng Otis lại lật nó ra mặt trước để xem.

"Tấm bản đồ này tuyệt thật," cậu ta vừa cười vừa nói. "Tôi chưa từng thấy thứ gì như vậy."

"Tuyệt quá phải không? Khi nhìn thấy nó, tôi lập tức nghĩ ngay đến Ngài Delacroix."

"Otis!" một giọng rống lên ở đâu đó trong nhà.

"Đến ngay đây, thưa ngài," chàng trai trẻ gọi lại hướng ra phòng trong, rồi đưa trả bản đồ lại cho cô. "Chờ đây nhé. Tôi sẽ trở lại ngay." Cậu ta vụt chạy vào phòng trong rất mau lẹ.

Tại sao phụ nữ lại rắc rối với đủ thứ đầm, váy nhiều lớp như vậy? Trên cánh đồng, cô thường mặc chiếc quần vải jean dày, cũ của cha khi trườn mình vào ụ rơm, hay chăn thả đàn dê, nhưng có lẽ mặc như vậy không phù hợp ở Washington.

Giọng nói nghe mù mù vẳng ra qua cánh cửa đóng kín ở cuối phòng, và chốc sau, Otis quay trở ra với đôi tay rộng mở.

"Ngài Delacroix thoáng nghe chúng ta nói chuyện. Ngài ấy muốn xem tấm bản đồ."

Annabelle cầm chặt tấm bản đồ hơn. Nếu Ngài Delacroix muốn xem bản đồ, ông ta có thể gặp cô một cách đường hoàng, lịch sự. "Này cậu... tấm bản đồ này giá trị lắm. Có lẽ tôi sẽ hẹn gặp ông ấy và sẽ trở lại cho ông ấy xem lúc nào đó tiện hơn."

Nhìn gương mặt hơi cau lại của Otis, thật khó để đưa cậu ta vào tình huống khó xử như vậy, nhưng cô cần gặp riêng Ngài Delacroix.

"Otis, đưa cô ta vào đây," giọng nói khô khốc vọng ra.

Hy vọng lại dấy lên trong cô, và rồi cô theo Otis bước vào. Có nhiều đồ cổ treo trên tường hơn, nhất là có những tấm chân dung mấy đời của gia đình đội bộ tóc gi trắng nhìn trừng trừng xuống phía dưới. Cô được dẫn qua một cánh cửa dẫn vào phòng đọc, bên tường là kệ sách. Khi cô bắt gặp một người ngồi phía sau bàn sách, cô thật hoảng hồn.

Rõ ràng là gương mặt ấy bị sạm đen đi. "Đừng lo, nó không lây đâu," người ấy nói.

Nhưng trông anh thật kinh! Anh không ăn mặc đúng cách, chỉ mặc độc mỗi cái áo choàng lỏng lẻo, có cột thắt lưng mà thôi. Đôi mắt đỏ ngầu và mái tóc đen bù xù, nhưng thứ ghê rợn nhất là làn da. Màu da trắng bệch và ươn ướt, vệt mồ hôi nhễ nhại chảy trên gương mặt và cái áo choàng ẩm ướt. Cái vẻ ngoài bê bối như vậy vẫn không ngăn anh cứ nhìn cô từ trên xuống dưới.

"Lùn nhỉ," anh nói.

Cô thẳng người lên. Chiều cao của cô luôn là thứ đầu tiên đập vào mắt người khác, nhưng hiếm khi có ai nhận xét ngay và luôn như vậy. "Còn anh thì trông như con bệnh nhỉ."

"Nhưng không lây," anh đáp gọn lỏn. "Đưa xem cái bản đồ quý đi nào. Nó đâu rồi?"

Có lẽ không lây thật, nhưng có gì đó rất không đúng ở anh ta. Cô bước tới một bước và trải tấm bản đồ ra, sau đó lùi lại ngay lập tức khi anh giằng lấy nó.

Trong khi anh trải tấm bản đồ ra chiếc bàn, cô quan sát anh kỹ hơn vì anh cũng khá điển trai mặc dù đang bệnh. Dáng anh cân đối tựa tượng đúc và có đôi mắt sâu. Nhưng điểm lôi cuốn nhất ở anh đối với cô là cái hàm, trông đầy năng lượng khi nói và có vẻ như rất có trách nhiệm. Cô thích cái cách mà anh xoa cằm khi anh dò xét tấm bản đồ, và ánh nhìn của anh chuyển từ trạng thái nghi ngờ sang tò mò.

Bỗng cô ngạc nhiên khi thấy anh mỉm cười. Một nụ cười gằn, yếu, còn hơi thở ngắn, đứt quãng.

"Tôi thích nó," anh nói. Anh đeo cặp kính vào và nhìn kỹ tấm bản đồ hơn xíu nữa. "Ha! Cái cây đinh hương ở Malabar là sai rồi. Họ sấy khô rồi mới chuyển đến đây, không phải là cây xanh." Anh dựa người ra ghế, gõ ngón tay lên bàn. "À vậy ra cô là cô Larkin chán ngắt ở Viện Smithsonian."

"Tôi là Larkin đến từ Viện Smithsonian." Rất khó để cười được, vì rõ anh đang thử cô, nhưng anh không biết mình đang phải gặp ai.

"Và cô mang quà đến đây à. Hy vọng tôi sẽ mềm lòng à."

"Như vậy không được sao?"

"Chưa được, dù tôi cũng có chút tò mò. Lá thư vừa rồi của tôi là lá cuối cùng, và cô không còn cơ hội nào khiến tôi thay đổi ý nghĩ. Vậy tại sao cô tới đây?" Anh nói, giọng điệu không một chút thù địch, chỉ đơn thuần là tò mò. Nên cô vẫn cảm thấy mình có chút hy vọng.

"Anh sẽ không tôn trọng tôi nếu tôi bỏ cuộc quá dễ dàng như vậy."

"Cái gì khiến cô nghĩ tôi sẽ tôn trọng cô?" Câu nói như thách thức cô toát lên trong ánh mắt sâu của anh, và đó rõ ràng là thứ rất phấn khích. Làm sao mà một người đàn ông có thể vừa thô lỗ, vừa hấp dẫn như vậy được kia chứ?

Cô sẵn sàng buổi kiểm tra này. "Là con người, mặc nhiên tôi đáng để được tôn trọng. Và là một nhà thực vật học đối với một nhà thực vật học khác, tôi nghĩ anh và tôi có thể hợp tác."

"Tôi không phải nhà thực vật học. Tôi là doanh nhân."

"Tôi không bàn cãi vấn đề này với anh, Ngài Delacroix. Nhất là khi nếu anh không gắn tôi với Smithsonian để công kích tôi."

Anh bỏ cặp kính xuống, sau đó lấy chiếc khăn tay lau mặt trước khi nhìn cô bằng cặp mắt đỏ ngầu. "Mấy gã Smithsonian nhiều năm nay cứ hăm he dòm ngó cây lan vani của tôi, nhưng đây là lần đầu tiên đám ấy cử một cô gái đến thử. Thực ra là tôi canh giữ chúng rất kỹ, và tôi cũng rất bảo thủ đối với cây cối của mình, nên tôi e rằng cô đến đây chẳng thu được gì đâu."

Vậy ra anh ta biết được giá trị của thứ mà anh ta có. "Hay là anh có thể cho tôi biết làm sao anh giữ nó sống được khi đem về đây không?"

"Không."

"Có lẽ anh cũng có thể cho tôi biết cách chăm sóc nó không? Giống như cây nho nhiệt đới, Virginia buộc phải có môi trường phù hợp cho nó."

Anh nhún vai và im lặng.

"Nào, Ngài Delacroix," cô nói. "Khoa học không nên trình diễn trong lồng chân không như vậy chứ. Tại sao chúng ta không thể chia sẻ nguồn tài nguyên và tri thức cho nhau chứ?"

"Bởi vì tôi không tin vào chính phủ," anh lạnh lùng. "Tôi biết chính xác các người sẽ làm gì nếu tối đưa một nhánh lan vani cho các người."

"Làm gì là làm gì?"

"Cô sẽ cắt chúng ra từng mảnh nhỏ rồi đưa chúng vào kính hiển vi. Cô ép nó lại, dán nó lên tấm bìa rồi cất chúng lên gác. Tôi nói đúng không?"

Thực ra, họ cất chúng theo danh mục chủng loài trong các ngăn tủ bằng kim loại, nhưng phần lớn những điều anh nói là đúng. Nếu mẫu vật đủ lớn, họ có thể thử tái tạo chúng và chiết ra một nhánh khác. Nhưng tại sao anh ta lại quá thù địch với toàn bộ quy trình nghiên cứu khoa học như vậy chứ?

"Viện Smithsonian tò mò mọi hình thái của cây cỏ. Đúng vậy, dĩ nhiên chúng tôi cần thu thập và bảo tồn mẫu vật."

Anh gật gù khi thấy cây ghim cài áo hình hoa hướng dương trên cổ áo của cô. Đó là món trang sức duy nhất cô mặc đến đây, để cô nhớ về Kansas. "Đó là chuyên ngành của cô sao? Hoa hướng dương?"

"Chuyên ngành của tôi là cây thân cỏ dòng ngũ cốc. Gồm lúa mì, lúa mạch và tôi cũng biết chút ít về cây kê. Tôi cài hoa hướng dương là vì anh không thể nào không mỉm cười khi nhìn thấy chúng." Khoé miệng anh nhếch lên, cô bắt ngay lập tức. "Thấy chưa? Ngay cả khi anh không thể cười. Chỉ cần nghĩ về cánh đồng hoa hướng dương là đã khiến cho ta mỉm cười. Nào, chấp nhận sự thật ấy đi."

Đây là lần đầu tiên cô thấy một nụ cười thực sự trên gương mặt anh, cùng với cái cười lạt ấy ý chỉ sự đầu hàng. Anh ra dấu cho cô ngồi ở cái ghế đối diện, và cô cảm thấy mình đã thành công được bước đầu. Cô ngồi xuống, sau đó nâng đống đồ lỉnh kỉnh lên đặt trên đùi.

"Dù anh không cho tôi xem cây lan của anh nhưng tôi vẫn có thể cho anh xem vài mẫu lan vani mới mà tôi có được từ vùng bờ biển châu Phi. Anh muốn không nào?"

Cần nói trước như vậy. Anh ngồi thẳng lên, tập trung hoàn toàn vào những thứ lỉnh kỉnh trên đùi cô. "Đó là mấy thứ trong giỏ của cô sao?"

"Đúng vậy. Tám loại cây thuộc dòng lan vani mới."

Câu nói ấy như thể dòng điện chạy qua người anh. Cái không khí lãnh đạm trước đây của anh bỗng biến mất, anh gạt thẳng tấm bản đồ rẻ tiền qua một bên, dọn bàn để cô bày ra. Khi anh đứng dậy để xem mẫu vật, anh chồm như thể muốn nằm sấp trên bàn. Da anh vẫn ngứa ngáy.

"Tôi lấy thứ gì cho anh nhé? Uống nước không? Hay gọi ai đó giúp?"

Anh lắc đầu nhưng hạ người trở về chiếc ghế, như thể một luồng năng lượng bỗng chốc biến mất. "Tôi ổn. Tôi nên cần biết là mình lên đứng dậy từ từ thôi. Không nên chần chừ nữa. Chúng ta cùng xem cô có gì nào."

Làn da của anh trông nhợt nhạt hơn trước. Anh nói mình không lây nhiễm nhưng lại bị sốt cao, và cô không thể để mình bị lây được. Cô để ý thấy một lọ thuốc ký ninh nằm ở góc bàn.

"Sốt rét à?" cô đoán.

Anh vội gật đầu. "Tôi cam đoan với cô là bệnh này không lây."

Cô hiểu. Có quá nhiều nhà khoa học tại Viện Smithsonian được gửi đến các vùng nhiệt đới, cuối cùng bị mắc sốt rét và căn bệnh này rất khó chịu, mệt mỏi và có thể ám người đó đến tận cuối đời với những cơn sốt định kỳ. Thuốc ký ninh chỉ trị các triệu chứng bệnh mà thôi, không chữa dứt được sốt rét.

Thật khó tưởng tượng ra được một người bệnh hoạn thế này mà có thể muốn xem các mẫu cây, nhưng anh cứ lôi chiếc kính lúp từ trong ngăn bàn ra, chờ cô bày mọi thứ lên bàn. Sau khi mở dây cài của cái túi sâu bên trong, cô nhấc vài mẫu vật đầu tiên ra. Các mẫu cây được ép chặt, sau đó được cột lại bằng những dải dây buộc vào tấm bìa.

Anh sử dụng kính lúp để săm soi từng chiếc lá, rễ cây. "Có gì trong bao kia vậy?" anh hỏi, ra dấu về phía cái bao dán ở cuối trang.

Cô mở nắp bao và đổ cánh hoa và cỡ chục hạt giống nhỏ ra, rải chúng ra tấm bìa trắng để dễ quan sát. Anh từ chối nhận mình là nhà thực vật học, nhưng cái cách anh chăm chú nhìn chúng dường như đã đánh lừa cô.

Khi anh nói, đó cũng là điều cuối cùng cô mong mỏi.

"Cô không biết là tôi muốn nếm thử chúng đến thế nào đâu."

"Anh không làm vậy được!" cô thốt lên.

"Tại sao không?"

"Chúng là những mẫu vật khoa học rất có giá trị," cô đáp ngay.

"Xì! Chúng vô dụng với loài người nếu ta không biết chúng có mùi vị thế nào. Có hơn một trăm loài lan vani khác nhau. Làm sao mà cô có thể biết liệu mấy thứ này có đáng cho ta gieo trồng mà chúng không có vị gì hay không?"

Cô hốt mấy hạt giống này vào lòng bàn tay và cẩn thận trút chúng vào lại bao đựng. Cô mạnh dạn liếc lên nhìn anh và bắt gặp một cặp mắt ánh lên vẻ hài hước.

Cô vẫn đứng yên. "Anh đùa à?"

"Cô đang cố đánh lận tấm bản đồ vẽ lại rẻ bèo này thành thứ có giá trị à?"

Cô ráng nở nụ cười gượng gạo. "Tôi cần đặt chân được vô nhà anh."

"Và cô đã thành công. Để xem cô còn thứ gì nữa nào. Tôi hứa sẽ không làm tổn hại bất kỳ mẫu vật giá trị nào. Hơn nữa, với vai trò là nhà thực vật học thì cô nên biết là các hạt giống vani không phải lúc nào cũng đặc biệt. Hầu hết hương vị đều nằm ở lớp da cánh hoa, và khi hoa nở trọn thì mới mong có được hương vị vani đó."

Giờ tiếp theo, họ cùng nhau xem xét đến tám mẫu cây khác mà cô mang tới. Thế giới lan luôn rất huyền bí đối với cô, và cô vô cùng thích thú khi lắng nghe anh giải thích về cách anh gieo trồng hàng nghìn giò lan ở ven rìa đồi dốc ở Madagascar. Lan vani là loài cây khó trồng, cần thụ phấn bằng tay và chỉ nở hoa một ngày duy nhất trong năm. Thu hoạch thành hay bại là ngày hôm đó quyết định tất cả. Lan vani từng đứng bên bờ tuyệt chủng nhưng nhờ có nông dân và các thương nhân gia vị đã cứu lấy nó.

Cái cách mà anh nói chứa đầy đam mê về lan vani. Có lẽ anh biết nhiều về cây trồng không thua kém bất kỳ nhà thực vật học nào, nhưng phần lớn nhà thực vật chỉ làm việc trong phòng thí nghiệm. Cô tò mò nhìn khắp lượt thư viện của anh, kệ sách chứa đầy sách và nhiều gáy sách trông rất dày, mang vẻ rất khoa học.

"Anh học ở đâu vậy?" cô hỏi.

"Tôi chưa bao giờ đi đại học, nếu đó là điều cô muốn hỏi. Tôi tự học ở khoang gầm tàu thủy, ở trong rừng và trong sa mạc. Nói chuyện với mọi người. Thử cái này cái nọ, sai cái nọ cái kia. Tôi ghen tị với cô, cô Larkin à."

Cô thật không tưởng tượng nổi có người như anh lại ghen tị với bốn năm mài đũng quần ở Đại học Nông nghiệp Kansas của cô, nhưng rõ ràng anh ấy nói thật vì nét mặt của anh nói lên điều ấy.

Cô có thể ở đây suốt buổi chiều, lắng nghe anh nói về những cánh đồng nhiệt đới của anh, nhưng cô phải trở về thôi. Elaine cần cô.

"Em phải về rồi," cô nói.

"Em phải đi sao?"

Ánh mắt cô dán vào anh. Dù cho cái vẻ hốc hác và bệnh tật nhưng dường như anh thực lòng muốn cô ở lại. Cô ước gì mình có thể, nhưng Elaine đang chờ.

"Em có việc," cô nói, đứng lên và dọn những trang mẫu vật trở vào thùng. "Em hy vọng anh sẽ giữ tấm bản đồ."

"Anh cuộn nó lại và đẩy nó về phía cô. "Là của em."

"Ồ, anh vui lòng giữ nó đi. Em không thể tưởng tượng được có ai yêu thích thế giới gia vị nhiều như anh vậy. Thậm chí nếu người vẽ bản đồ có vẽ sai đi nữa."

Lần này, anh đứng lên từ từ, cẩn thận, tay giữ lấy mép bàn. "Anh không thích mắc nợ. Anh thích em đến đây nhưng em phải hiểu là anh hoàn toàn phản đối việc chia sẻ bất kỳ thứ gì với Viện Smithsonian. Điều này sẽ không bao giờ xảy ra, nên tốt hơn hết là em nên đem tấm bản đồ này về đi."

Cô nhoài người tới trước để lấy thùng đồ. Cô với lâu hơn bình thường và cô không muốn lấy lại tấm bản đồ. Nhờ nó mà cô đã thâm nhập được vào thế giới của anh, và cô muốn anh có cảm giác mang nợ mình, cho dù đó chỉ là một thứ vật hèn mọn.

"Nó là của anh," cô đơn giản đáp lời. "Anh làm gì nó cũng được."

Cô cảm thấy ánh mắt anh dán vào lưng mình khi cô bước xuống hành lang và đi ra cửa. Trái tim cô đập thình thịch, một phần là do chiến thắng nho nhỏ này, nhưng phần lớn hơn là thứ gì đó mà cô sợ phải gọi tên.

Annabelle thầm ước chiếc xe tàu điện chạy nhanh hơn nữa khi nó chạy xuống đường số Hai hướng về Tòa nhà Quốc hội, là nơi chị cô làm tình nguyện viên năm ngày mỗi tuần. Đây là cơ hội cho Elaine có được công việc, cũng là điều đã khiến cả hai chị em cô phải rời khỏi mảnh đất Kansas để đến với thủ đô. Chỉ mới hai tháng trước, không ai trong họ nghĩ là phải rời xa nông trại, nơi chôn nhau cắt rốn của mình cả.

Giờ đây, cả hai đã ở đầu bên kia đất nước, tìm được nhà trọ cho mình, học cách sử dụng hệ thống xe điện và đang tìm cách mới để sinh sống. Annabelle cầu nguyện cho Elaine cũng sẽ có được câu trả lời cho cuộc sống. Nếu điều này không xảy ra thì cô không chắc điều gì có thể vực dậy được người chị đáng mến của mình nữa.

Annabelle cắn chặt môi khi xe điện dừng thêm một lần nữa tại đường Đông Thủ Đô. Có quá nhiều người lên và xuống xe! Cô đón Elaine trễ đến bốn mươi phút và cô lặng lẽ thúc hai gã doanh nhân nhiều chuyện nhanh chân xuống xe.

Cuối cùng, xe điện cũng tiếp tục hành trình, và Annabelle cầm chặt tay nắm khi cô di chuyển lên trước để cô có thể xuống xe đầu tiên. Chắc hẳn bây giờ Elaine lo sốt vó lên rồi. Đến giờ chiếc xe vẫn chạy bình thường, vì Viện Smithsonian chỉ còn cách vài khối nhà so với Thư viện Quốc hội. Annabelle dẫn đường cho Elaine đi làm mỗi buổi sáng và đón chị cô về lúc cuối ngày, nhưng chuyến đi đến Alexandria lại lâu hơn dự kiến.

Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy Elaine đang ngồi chờ an toàn trên ghế dài nằm ở góc đường số Hai và Đại lộ Độc Lập. Xe điện mở cửa, Annabelle là người đầu tiên bước xuống.

"Em đây này, Elaine," cô gọi to ngay khi chân vừa chạm đất.

Elaine ngoảnh đầu lại, nhưng ánh mắt xanh vô hồn của chị lại không dừng lại trên gương mặt của Annabelle. "Ơn trời, cảm ơn Chúa," chị nói với giọng run rẩy.

Bốn mươi phút có vẻ không nhiều đối với một người sáng mắt, nhưng thành phố này rất mới, rất khủng khiếp đối với Elaine. Thay vì tiếng chim hót, tiếng gió thổi rù rì trên cánh đồng lúa mì thì nay lại là đường phố ồn ào với tiếng còi xe, tiếng xe điện xình xịch và tiếng rao của người bán hàng rong. Nếu Elaine rời khỏi cái ghế dài này thì chị cô sẽ vấp phải ngay lối xe điện chạy hoặc đi ra khỏi lề đường.

Annabelle lại ngồi với chị trên ghế, nắm lấy tay chị. "Chị ổn chứ?"

"Dĩ nhiên rồi," Elaine nói. "Một chú bảo vệ nào đó đã dẫn chị tới ngồi ở chiếc ghế này lúc năm giờ. Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Annabelle nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi. "Sáu giờ kém mười lăm. Alexandria nhìn trên bản đồ lại không xa như sự thực. Em xin lỗi."

"Chà... không sao đâu," Elaine nói sau một chút ngập ngừng. "Ít nhất chị cũng có được một buổi sáng làm việc hiệu quả."

"Kể em nghe đi," Annabelle dụ. Họ vẫn còn vài phút trước khi xe điện đi tuyến Màu Xanh Lá đến, và cô hy vọng cuộc nói chuyện sẽ chuyển ý nghĩ của Elaine khỏi cơn sợ sệt bốn mươi phút trước khi chị ở một mình nơi góc đường như thế này.

"Thư viện Quốc hội mới có cái máy đánh chữ braille mới," chị nói. "Chiếc máy đó giống như chiếc máy đánh chữ thông thường vậy thôi nhưng các phím thì khác. Chị yêu cầu được học cách sử dụng để chị có thể tự mình liên lạc thay vì nhờ em viết mọi thứ."

Annabelle cười gượng. Cô muốn đọc và viết cho Elaine. Vì đó chỉ là điều nhỏ nhoi mà cô có thể làm để bù đắp phần nào cho tai họa mà chị cô phải gánh chịu. "Em không hề phiền," cô đáp.

"Không, không được," Elaine một mực từ chối, có một chút ương bướng trỗi lên. "Chị không chấp nhận bất kỳ phiền toái nào từ người khác nếu không cần thiết. Chị càng học nhiều thì cả hai ta đều càng tốt hơn thôi. Nhưng xin em..." Chị nuốt giọng, và khi nói lại, giọng chị nghe như lời thì thầm. "Xin em đừng để chị một mình trên chiếc ghế kinh khủng này thêm lần nào nữa. Em không thể tưởng tượng nổi cái cảm giác tệ như thế nào đâu."

Đó là sự thật, và một cơn sóng cảm giác tội lỗi lại tràn qua Annabelle. "Em xin lỗi," cô nói lại lần nữa. Nếu cô sống được đến trăm tuổi, có lẽ cô cũng không bao giờ xin lỗi cho đủ, vì Elaine bị mù là do cô.

Elaine nắm chặt tay Annabelle. "Đừng tự đổ lỗi cho mình như thế," chị nói. "Ngay cả khi chị bị mù thì chị có thể cảm thấy sự hối hận tỏ rõ trên gương mặt em đấy. Chị ổn mà," chị nói giọng chắc nịch. "Chỉ là chị phải mất thời gian để làm quen với những âm thanh náo nhiệt đường phố thôi, rồi sẽ có ngày chị đi được xe điện mà không cần đến em giúp đấy." Cô chị nhoẻn miệng cười. "Chị có thể làm mọi thứ. Mọi thứ, Annabelle."

Nhưng Elaine có vẻ như đang cố tự thuyết phục mình cũng giống như thuyết phục Annabelle.

1 Bờ biển phía Tây Nam Ấn Độ 2 Thành phố cảng của Ý 3 Thành phố cực Nam của Nam Phi 4 Hệ thống chữ dành cho người mù, có những chấm nhỏ nổi lên, giúp người khiếm thị dùng tay sờ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro