Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chín



Annabelle rất ngạc nhiên khi mới sáng thứ Hai đầu tuần, Tiến sĩ Norwood đã vời cô vào ngay văn phòng ông. Cô vẫn chưa nói chuyện với ông ta kể từ ngày đưa cho ông ta cây lan hiếm của Windover Landing. Không lấy được cây lan vani gốc, có vẻ như cô không chắc chắn được vị trí của mình tại đây, nhưng có vẻ Tiến sĩ Norwood đang tìm cho cô một cơ hội khác.

Thư kí của Tiến sĩ Norwood ngước lên khi Annabelle bước vào phòng chờ bên ngoài văn phòng giám đốc. "Em tới rồi, tốt thật," Abernathy nói. "Không cần ngồi đâu. Có hai ông sĩ quan ở đây, họ muốn gặp em ngay và luôn đó."

Sĩ quan sao? Trước khi Annabelle kịp tiêu hóa câu nói đó, cô thư ký đã nắm cánh cửa đóng kín của văn phòng Tiến sĩ Norwood rồi mở ra.

"Cô Larkin đây thưa ngài."

Annabelle được ra dấu đi vào, rất bất ngờ khi thấy hai người đàn ông mặc đồng phục quân đội đứng lên khi cô bước vào. Tiến sĩ Norwood trông lo lắng khi ông ta giới thiệu cô với Tướng Molinaro đứng ở một góc phòng, gương mặt dữ tợn, gật đầu với cô. Người còn lại là Tướng Cornell, có dáng dấp như vị cha già với nụ cười tốt bụng, rất dễ lầm với cái tước hiệu của ông ta. Cả hai đều có vẻ không hợp tí nào khi đặt chân đến đây. Cái dáng vẻ chỉn chu, nghiêm cẩn của quân đội không hợp với cái chốn đầy cây cối, hóa thạch và sách vở.

"Vui lòng đóng cửa lại," Tiến sĩ Norwood nói với cô thư kí, vì cô ta rất tò mò khi chỉ khép cửa rất chậm, vẫn để hé một khe hẹp.

Vị tướng đứng ở góc nói dịu dàng. "Cô thư kí ấy thích nghe lén lắm à?"

Tiến sĩ Norwood trông có vẻ như bị xúc phạm. "Cô Abernathy làm cho viện này đã ba mươi lăm năm rồi."

"Cô ta cũng thật biết trỏ mũi vào chuyện người khác đấy, nhưng đây là cuộc nói chuyện riêng tư mà," Tướng Molinaro nói khi ông bước ra khỏi chỗ đứng và tới căn phòng để đẩy cánh cửa mạnh ra. "Cô Abernathy này, vui lòng đi ăn cơm trưa đi, ngay bây giờ."

"Nhưng giờ mới chín rưỡi sáng à," cô thư kí bỡ ngỡ.

"Vậy thì cứ đi dùng trà đi. Dù sao thì cô cứ rời khỏi văn phòng này là được."

Annabelle cảm thấy khó chịu hơn khi thấy Abernathy với lấy túi xách, liếc nhìn vị tướng ấy một cái thật băng giá, rồi đóng sầm cửa lại khi đi ra khỏi khu vực tiếp tân. Tướng Molinaro tiến ra và khóa cửa khu tiếp tân lại trước khi trở lại cái góc tường trong phòng Tiến sĩ Norwood.

"Hãy cứ ngồi xuống đi đã," tướng Cornell dịu dàng nói.

Cô không tin tưởng ông ta. Cô không hiểu tại sao lại bị triệu vào đây, và cô nhìn Tiến sĩ Norwood để cố tìm nguyên do nào đó. Vì ông tướng già dường như không hề chú ý đến mấy cây lan và chỉ nhìn vào cô chăm chú.

"Cảm ơn cô đến đây," Tiến sĩ Norwood nói sau khi cô ngồi vào một trong những chiếc ghế da cũ đối diện với bàn ông. "Tôi không thể lờ đi được chuyện cô có quan hệ mật thiết với Gray Delacroix, cho dù anh ta không hề có cây lan vani quý mà chúng ta kỳ vọng."

Đó là tội sao? "Đúng," cô thừa nhận. "Chúng tôi là bạn."

"Bạn thế nào?" ông tướng đứng trong góc hỏi.

"Tôi không nghĩ chuyện này liên quan đến kinh doanh đâu." Có thể câu nói ấy nghe thật quê mùa nhưng những gã này không có quyền xen vô cuộc sống cá nhân của cô.

Tướng Cornell đưa bàn tay lên để xoa dịu cô. "Thứ lỗi cho sự vô phép của chúng tôi," ông nói. "Đây là chuyện quốc gia đại sự nên chúng tôi mới vậy. Trước khi bắt đầu đề cập đến, tôi cần cô đảm bảo là cuộc nói chuyện sẽ không lọt ra khỏi bức tường này."

"Tôi không thể hứa với ông bất kỳ chuyện gì," cô nói. "Tôi không hiểu ông đang yêu cầu tôi làm gì."

Tướng Cornell quen tay đốt một điếu tẩu, mùi khói thuốc ngọt ngào lan tỏa khắp phòng. "Để tôi giải thích. Chúng tôi để ý thấy rằng Gray Delacroix đang có vai trò quan trọng đối với chính phủ Mỹ."

Điều này không thể hiểu được. "Anh ấy không hứng thú gì với Bộ Nông nghiệp cả, chắc chắn điều đó."

Tướng Cornell rít một hơi thuốc, mắt ánh lên vẻ khôi hài. "Mấy gã nông dân và kẻ suốt ngày ngồi lựa đậu ở Bộ Nông nghiệp làm gì để khiến anh ta nổi giận được nào?"

"Anh ấy cho là chính phủ đang đẩy thông tin ra ngoài công chúng miễn phí nên phản đối. Anh ấy rất bực chuyện đó, nhưng nó chẳng ảnh hưởng gì đến ai."

Vị tướng đứng trong góc nhà chồm tới trước. "Sao cô lại nghĩ điều đó là vô hại chứ? Hàng nghìn người Mỹ có thể ở trong tình trạng nguy hiểm chỉ bởi vì quan điểm đó của anh Delacroix."

"Bởi vì anh ấy không thích Bộ Nông nghiệp sao?" cô cảm thấy thật ngốc khi nói như vậy.

Tướng Cornell bỏ tẩu thuốc xuống và không mỉm cười nữa. "Cô Larkin này, tôi cần yêu cầu cô giữ bí mật hoàn toàn. Điều chúng tôi sắp nói có thể sẽ không được lọt ra khỏi phòng này và cô phải chịu trách nhiệm nếu tin này bị rò rỉ. Nhất là nếu anh Delacroix biết được."

Cô gật đầu. "Vậy có lẽ tôi nên ra khỏi phòng thôi."

Tiến sĩ Norwood tiến lại để chặn cái cửa. "Đừng nóng vội thế," ông ta nói. "Chúng tôi cần cô giúp. Nếu cô hợp tác với chính phủ, tôi cam đoan vị trí công việc của cô ở đây sẽ được đảm bảo, tại Washington này. Tướng Molinaro nói đúng. Tôi rất sợ vấn đề này ảnh hưởng đến hàng ngàn người Mỹ và chúng tôi cần cô giúp."

Cô ngồi lại. Liệu họ đang đùa với cô sao? Một chuyên gia về cây cỏ như cô sao lại có thể cứu được người khác cơ chứ? Ánh nhìn chằm chằm của tướng Cornell vào cô khiến cô không thoải mái và đột nhiên nơi đây thật lạnh lẽo.

"Bên cạnh việc anh ta chống đối Bộ Nông nghiệp thì cô có nghe anh Delacroix nói gì về chống đối chính phủ Mỹ không?" tướng Cornell hỏi.

"Thỉnh thoảng," cô thừa nhận. Thực ra, anh nói rất nhiều, nói suốt từ thời thơ ấu khi mà đội quân Liên Hợp phá hủy ngôi nhà tổ tiên của anh.

Hai vị tướng liếc nhau một thoáng. "Nói thêm đi."

"Không, khi nào các ông nói trước chuyện gì đang xảy ra," cô đáp. "Cuộc nói chuyện này rất đáng ngờ."

"Công bằng thôi," tướng Cornell nói. "Chúng tôi có lý do để tin rằng anh Delacroix đang dính líu đến một nhóm nổi loạn chống lại các vùng đất chiếm đóng của Mỹ ở Cuba. Tháng trước, một tên cầm đầu đám nổi dậy bị bắt ở Havana và người ta đã khám xét nhà hắn. Trong đống giấy tờ tìm thấy có địa chỉ nhà của anh Delacroix ở Alexandria, cũng như địa chỉ ở hạt Fairfax. Tên cầm đầu đó nhận tiền từ tài khoản ngân hàng anh Delacroix ở Alexandria. Mọi chứng cứ này khiến chúng tôi cho rằng hắn đang tài trợ tiền, thông tin và hỗ trợ cho đám nổi dậy Cuba."

Cô quá bất ngờ. Không thể thế được. "Tôi không tin," cô lắp bắp, nhưng khi cô nói, giọng nói có vẻ không chắc chắn là mấy. Gray đã từng đề cập anh ấy cật lực phản đối chiến tranh Tây Ban Nha-Mỹ và anh ấy ghét tổng thống. Liệu có thật anh ấy muốn gây hấn kẻ thù không?

"Delacroix từng nhiều năm sinh sống ở nước ngoài," tướng Cornell tiếp tục. "Hắn không còn trung thành với Mỹ nữa. Em hắn vừa mới vào Nhà Trắng làm việc và có thể cô ta cũng nằm trong kế hoạch ấy. Chúng tôi đang giám sát điện tín gửi đến nhà phố ở Alexandria của hắn và rõ ràng là hắn có liên lạc với các thành viên của nhóm nổi loạn tại Cuba. Gray Delacroix sống vô cùng ẩn dật nhưng hắn lại cho phép cô vào nhà mình vô điều kiện. Chúng tôi cần cô tìm tên của những người liên lạc tại Cuba của hắn."

Trong khi cô ngồi choáng váng, không tin nổi vào tai mình thì tướng Cornell lặp lại họ đã theo dõi Gray và cô như thế nào, và chú ý đến mối quan hệ mới này ra sao. Nên quân đội đã tiếp cận Tiến sĩ Norwood nhờ ông ấy giúp để đưa Annabelle điều tra việc này.

"Nếu cô giúp chúng tôi, cô sẽ được tưởng thưởng," Tiến sĩ Norwood nói. "Thậm chí nếu cô không thành công, chúng tôi vẫn cần cô tìm trong thư viện, trong bàn giấy của hắn những cái tên nổi loạn. Quân đội đã tài trợ cho công việc hiện thời của cô tại Viện Smithsonian rồi."

"Các ông nghĩ là tôi sẽ làm gián điệp để đổi lấy một công việc sao?" Cô thét lên. "Tại sao các ông đưa tôi ba mươi đồng bạc của Judas1 vậy?"

Tướng Molinaro bước ra khỏi chỗ đứng. "Chúng tôi mong cô giúp bởi vì cô là người Mỹ trung thành. Chúng tôi có hàng nghìn đội quân đóng ở Cuba, và thậm chí còn nhiều hơn nữa ở Philippines. Điều quan trọng là cần thu thập những cái tên nổi loạn tại Cuba, là đối tượng kích động cho quân đội Mỹ phải rút quân. Những yếu nhân gây tổn hại như Delacroix tựa như châm dầu vào lửa vậy."

Cô ngồi dính chặt vào ghế, chỉ có thể nghĩ, hay đúng hơn là chỉ thở được mà thôi. Tay cô lạnh cứng, cô bấu chặt chúng với nhau để khỏi run. "Tôi là nhà thực vật học," cô lập bập. "Chuyên môn của tôi là lúa mạch và lúa mì. Nếu thêm chút nữa thì tôi biết ít về cây kê. Tôi không phải gián điệp."

"Tất cả những gì chúng tôi cần cô là vào trong phòng đọc của hắn và tìm trong danh bạ ở đó những cái tên Cuba mà thôi," tướng Molinaro nói.

"Và chuyện gì xảy ra nếu tôi không tìm thấy cái gì cả?"

Cả hai vị tướng cùng liếc nhìn nhau, sau đó vị tướng già hơn gửi đến cô một nụ cười cam đoan. "Trong trường hợp đó, cô giúp xóa được một cái tên vô tội rồi. Và cô cũng được đảm bảo một vị trí làm việc ở Viện Smithsonian miễn là cô thực hiện nhiệm vụ này thật tốt."

Tiến sĩ Norwood trông hốc hác khi ông chồm tới trước. "Cháu tôi đã ở Cuba," ông nói. "Nó giúp người dân xây lại hệ thống dẫn nước và tưới tiêu đã bị chiến tranh phá hủy trước đó. Không ai muốn nổi loạn cả. Có hàng nghìn mạng sống, cả người Mỹ lẫn người Cuba, đang treo đầu sợi tóc."

Cô quay đi chỗ khác để tránh cặp mắt chực trào nước mắt của ông ta. Cô không phải người thích hợp để làm điều này. Trái tim cô không đủ gian xảo để làm loại công việc như thế. Ánh mắt cô chợt bắt gặp khung ảnh chụp Tiến sĩ Norwood và một chàng trai trẻ đang mặc đồng phục kỹ sư quân đội Mỹ. Thật đau lòng khi nhìn đến gương mặt trẻ, điển trai ấy đang mỉm cười.

Gray rõ ràng là người sống rất riêng tư, nhưng anh đã mở lòng ra với cô. Có vẻ như chính phủ muốn tìm người nào đó giống như vậy thôi chăng. Có lẽ cần một lời giải thích vô tội nào đó cho tất cả chuyện này. Gray có thể rất hung hăng trong thư từ kinh doanh với những chủ đồn điền Cuba mà những người ấy có thể dính dáng sao đó đến chuyện nổi loạn. Điều này không có nghĩa là Gray liên quan đến các cuộc nổi loạn này; thậm chí cô có thể miễn tội cho anh. Cô có lẽ miễn tội được cho anh, vì chắc chắn đây là một hiểu lầm kinh khủng.

Nhưng nếu Gray có tội thì sao, cần ngăn anh ấy lại.

Toàn bộ cơ thể cô như trĩu nặng khi cô quay lại đối diện với hai vị tướng. "Nói tôi nên làm gì nào."

[1] là số tiền Judas, môn đệ Chúa Jesus, nhận để giao nộp Chúa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro