Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ba



Leander Regatta là một trong những sự kiện xã hội cho giới thượng lưu trong mùa, nên Gray cảm thấy mình bị lạc lõng khi nắm tay em gái đi dọc theo lối đi lót ván dọc bờ biển. Gia đình Delacroix nhiều thế hệ qua đã giúp tạo dựng nên câu lạc bộ đua thuyền, nhưng Gray luôn bận bịu tái thiết gia nghiệp nên không màng gì đến những cuộc đua thuyền vô bổ này.

Một lối đi lát gỗ dẫn ra dòng sông Potomac và dẫn lên nhà câu lạc bộ. Hàng trăm người tụ tập để xem cuộc đua thuyền regatta1hàng năm dưới tiết trời trong vắt không một gợn mây. Các lá cờ phất phới trong làn gió nhẹ, còn bầu không khí sống động, ngập tiếng cười và âm nhạc. Những chàng trai trẻ trong các nhóm đua thuyền ăn vận rất sặc sỡ, đồng phục đầy dải màu sắc theo đội của mình, còn các khán giả nữ đội những chiếc nón thể thao rộng vành, trông cứ như tác phẩm nghệ thuật nào đó.

Hai đứa em trai và gái của Gray rất mê cuộc đua thuyền hàng năm này, và vì anh vừa dứt được căn bệnh sốt rét nên anh không có lý do gì để không đi xem đua thuyền cả. Hơn nữa, anh rất cần tìm cơ hội để chỉ dẫn Caroline và Luke hướng đến lối sống có trách nhiệm hơn. Cặp song sinh này là kết quả của cuộc hôn nhân thứ hai của cha, và vì cả hai bọn nó còn quá trẻ lúc Gray đi ra nước ngoài nên mỗi dịp anh trở về Mỹ, chúng lại cao thêm một chút nhưng lại liều lĩnh hơn vạn lần. Mới đây, anh bắt gặp Caroline ngồi trên mái nhà hút thuốc với mấy đứa bạn của con bé, còn tuần trước, anh phải lôi cổ Luke ra tù vì tội say xỉn.

Điều khó nhất là khi lần đầu tiên anh ra nước ngoài mà để Caroline và Luke ở nhà trong suốt những năm đầu tiên của chúng, cứ như thể chúng tựa con ruột của anh vậy. Lúc chúng vừa sinh, anh mười hai tuổi và chính anh dìu chúng tập tễnh bước đi, băng bó vết thương cho chúng, dạy chúng đọc. Anh yêu chúng từ tận đáy lòng, nhưng khi chúng tự do lớn lên, anh lại không biết phải làm gì với chúng. Ở tuổi hai mươi tám, có vẻ như điều duy nhất Luke thật sự yêu thích đó là đua thuyền, nên Gray đến cuộc đua thuyền để xem Luke thi thố chỉ như là bổn phận của một người anh trai mà thôi.

"Anh ơi, trông kìa, có cả Tổng trưởng Ngân khố và vợ ông ta nữa," Caroline nói khi cô ta gật đầu chào một đôi lớn tuổi đang đứng gần chỗ bán nước giải khát. "Anh có muốn em giới thiệu họ với anh không?"

Gray nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi. "Chỉ còn năm phút nữa là Luke bắt đầu đua rồi."

"Chà!" Caroline nói. "Chẳng ai đến đây để xem đua thuyền cả. Đây là cơ hội để mình ngắm và được ngắm." Cô ta mỉm cười khi gặp mỗi cặp đôi bất kỳ nào khi họ đi trên con đường lát gỗ.

Trong giới quý tộc, Caroline có biệt danh là "Contessa"2, vì cô luôn tạo sự chú ý của công chúng mỗi khi xuất hiện ở đâu đó ngoài đường. Cô là thứ điểm trang cho xã hội thượng lưu: xinh đẹp, quyến rũ và có sức mê hoặc kỳ bí nào đó. Cô cũng hoàn toàn vô dụng. Nếu ngoài đời cần một bữa tiệc trà, cô sẽ tỏa sáng như vị chủ nhà tuyệt vời trên bãi biển Eastern Seaboard. Còn với những thứ còn lại thì cô chỉ biết cách gọi người hầu làm giúp mình.

Caroline lái ông anh sang nhóm những người ăn mặc rất hợp mốt đang đứng gần quầy giải khát, nhưng bỗng có một người quen cũ chen ngang.

"Ngài Delacroix, tôi vô cùng lấy làm tiếc khi biết tin cha ngài qua đời," người đàn ông trung lưu nói. "Nicolas Delacroix thực sự là một trong những ngôi sao của chúng tôi."

"Rõ ràng là vậy," Gray nói. "Cảm ơn lòng tốt của ông."

Cha anh qua đời chỉ mới sáu tháng, nhưng nỗi đau cứ như còn nguyên. Lúc đó, Gray đang ở Ceylon3 khi biết tin cha anh mất. Ngay lập tức, anh đón chuyến tàu hơi nước nhanh nhất để về nhà nhưng vẫn chậm một ngày khi Nicolas trút hơi thở cuối cùng. Vào ngày đó, Gray mất đi một gia sư, một đối tác kinh doanh và người đàn ông vĩ đại nhất mà ông từng biết.

Ít người có thể hiểu được mối thâm tình này. Mẹ của Gray qua đời khi anh còn là đứa trẻ nên anh chỉ có mỗi cha mình kề cạnh. Hầu hết thời trẻ của Gray sinh sống ở nước ngoài, nhưng dù vậy, hai cha con anh vẫn cùng nhau tạo dựng đế chế gia vị toàn cầu và tái thiết điều kiện kinh tế gia đình sau khi bị cuộc nội chiến Mỹ làm cho trắng tay.

Ở cuối cuộc chiến, lúc ấy Gray mới chỉ là đứa trẻ nhưng ông nhớ rất rõ thế nào là bị bỏ đói, sợ sệt và nhà bị đốt. Cha anh chưa bao giờ quá tự hào về chuyện xắn tay áo lên lao vào những công việc chân tay, còn Gray luôn phụ giúp ngay bên cạnh ông. Phải mất nhiều năm nỗ lực miệt mài và khéo léo đầu tư, nhưng chỉ từ khi cha anh tái hôn, kinh tế gia đình mới một lần nữa sung túc lên được. Luke và Caroline chưa bao giờ khao khát thứ gì nên cha anh cũng vui vì điều đó, nhưng riêng Gray lại không chắc. Vẫn có đó sự vinh dự trong những ngày lao động cực nhọc. Trong khi Nicolas nghĩ mặt trăng, mặt trời và các vì tinh tú mãi xoay vần quanh đứa con gái đáng yêu của mình thì Gray không xem trọng cái tính lông bông phù phiếm của Caroline. Nhưng anh và cha hoàn toàn có suy nghĩ giống ý nhau về Luke, là người luôn gây thất vọng tràn trề cho họ.

Gray dẹp tan ý nghĩ mông lung ấy đi để trở về với thực tại. Anh đang cố phớt lờ cái đau âm ỉ trong lồng ngực. Anh cảm thấy cô đơn. Anh nhớ đến cha và không bao giờ cảm thấy Alexandria là quê hương cả. Ở đây, anh là người ngoài, và đàn đúm với đám người ở đây không hứng thú chút nào, nhưng anh cần phải làm vậy, vì em gái anh muốn thế.

Caroline dễ dàng hút lấy sự chú ý của một đô đốc hải quân xa nhà. Với mái tóc óng vàng và cá tính sôi nổi, cô sáng hơn cả viên kim cương. Cô đua chen vào xã hội thượng lưu mà không chút khó khăn nào kể từ khi mẹ kế của anh qua đời khi Caroline còn nhỏ. Như thể ngay từ khi sinh ra, Caroline đã có sẵn gen tỏa sáng rạng ngời bất kỳ lúc nào mình muốn.

"Chúng ta cùng đến gần vạch xuất phát xem chứ?" vị đô đốc hỏi. "Anh được biết anh trai em cũng có tham gia."

"Buộc phải vậy sao?" Caroline hỏi. "Em thích nói về bộ đồng phục trắng tinh của hải quân hơn. Em ước gì anh cho các sĩ quan của anh mặc chúng thường xuyên hơn cơ. Vì như vậy sẽ giúp các quý bà quý cô ở đây vui thích hơn."

Cuối cùng rồi Gray cũng đẩy Caroline đi được về phía khán đài có mái che. Cuộc đua xuất phát cách đó một dặm ngược phía hạ lưu sông. Một đội gồm hai vận động viên nam, sẽ chèo trên một chiếc thuyền thân hẹp thẳng đến vạch về đích là trước ngay khán đài có mái che này. Luke chèo cùng một người bạn từ Học viện Hải quân. Gray từng nghĩ Luke sẽ cảm thấy tủi thân khi duy trì tình bạn với Philip Ransom, là sinh viên tốt nghiệp đầu bảng, học chung lớp với Luke cách nay bảy năm. Ngược lại, Luke bị Học viện Hải quân đuổi cổ khi chưa tốt nghiệp nên không có được tấm bằng nào cả. Nhưng cả hai vẫn duy trì tình bạn và đều tham gia cuộc đua thuyền ở mỗi cuộc thi đua thuyền regatta hàng năm. Gray chỉ có thể hy vọng Luke "gần đèn thì sáng" khi chơi với Philip mà thôi.

Cả hai sử dụng chiếc thuyền đua danh giá của Nicolas Delacroix, gợi nhớ về một thời đua thuyền huy hoàng của cha anh tại Harvard. Sau chiến tranh, cha anh không đua thuyền nữa, nhưng ông ấy vẫn yêu thích chùi rửa và bảo trì chiếc thuyền cho những đứa con của mình để một ngày nào đó chúng sẽ dùng đến. Gray chưa bao giờ thấy điểm gì hay ho trong các môn thể thao mang tính giải trí, nhưng có vẻ nhưng môn đua thuyền là thứ duy nhất mà Luke giỏi.

"Họ đây rồi!" Caroline nói, nhón chân lên và chăm chú nhìn vào ống nhòm.

Luke và Philip hơn đối thủ gần nhất nửa thân thuyền. Cả hai người đều dùng cả cơ thể khi họ kéo mái chèo theo nhịp điệu đồng bộ, rất đều, còn con thuyền cứ băng băng lướt đi trên mặt nước, đám đông thì hò reo.

Gương mặt Luke rất tập trung khi cậu chèo qua vạch đích đầu tiên. Cả hai thả mái chèo xuống và bắt tay nhau mừng thắng lợi. Gray cũng phải mỉm cười hài lòng. Luke đã thất bại nhiều thứ khác, nhưng cậu đã phải cố gắng rất nhiều mới đạt được chiến thắng này.

"Chúng mình cùng đến mừng họ nào," Caroline giục, nắm lấy cánh tay Gray rất mạnh khiến anh đau điếng.

Họ đi băng qua khán đài có mái che và về phía bục trao giải, ở đó các thuyền đua cũng được kéo lên bờ và thông lệ trao giải hàng năm cũng diễn ra tại đây, không có gì khác biệt. Vận động viên thua cuộc cởi áo của mình để dâng cho vận động viên thắng cuộc. Luke và Philip cười vui vẻ khi họ nhận những chiếc áo đẫm mồ hôi và vắt tất cả chúng trên vai, tự hào mang những vật phẩm đầy mùi uế như vậy.

"Đừng đến gần em," Caroline nói móc, vẻ kinh tởm.

Luke dang rộng vòng tay, mỉm cười: "Em gái cưng nào, đến đây anh ôm một cái nào," cậu rống lên và đuổi bắt Caroline. Cô không có nhiều cơ hội trốn thoát khi cậu kéo cô vào vòng tay đầy mồ hôi. Cô thét lên vẻ ghê tởm nhưng sung sướng cho đến khi cô vặn vẹo thoát ra được.

Gray lại bắt tay theo cách rất đàn ông. "Chúc mừng, Luke. Và cả cậu nữa, Philip."

Cả hai gật đầu cảm ơn, nhưng tiếng la ó và pha trò rộn ràng kéo họ trở về ngay với cuộc vui, khi đội đua về chót cuối cùng cũng kéo được chiếc thuyền lên bờ sông. Luke tỏ vẻ rất tàn nhẫn khi nhào tới họ để đòi họ cởi áo ra trao cho cậu. Một trong những tay chèo lắc chai champagne xịt tung toé vào mọi người, sau đó chuyền chai rượu sang cho những tay chèo khác nốc trực tiếp.

"Lùi lại chút nào," Gray nói nhỏ với Caroline, nhưng các vận động viên vẫn rất hoạt náo.

Theo truyền thống, đội thắng cuộc sẽ được đưa đến phòng câu lạc bộ để tổ chức ăn mừng chính thức. Luke và Philip sẽ được những tay chèo cởi trần, thua cuộc nâng lên qua đầu. Những tay chèo ấy đã kiệt sức, nhưng vẫn phải vác Luke và Philip cao qua đầu họ, đi từ bờ sông đến phòng câu lạc bộ. Luke còn tàn nhẫn hơn khi dùng mấy cái áo đầy mồ hôi quật vào họ, bắt họ đi nhanh hơn. Một trong những tay chèo tức mình, vất Luke xuống đất, nhắm vào chiếc thuyền của cha cậu để lại.

Gray nhăn nhó, nhưng Luke cười cợt khi anh đứng lên. "Không hại gì đâu!" anh cam đoan với đám người, nhưng Gray chau mày khi nhìn thấy chiếc thuyền bị hỏng.

Vài tay chèo tỏ ra hối tiếc, nhưng Luke xua xoa. "Đừng lo, sửa được mà."

"Đó là chiếc thuyền ruột của cha đó," Gray nói, giọng trách móc. Liệu Luke có tôn trọng bất cứ thứ gì hay bất kỳ ai không? Cha của họ xem chiếc thuyền này như vật ghi nhớ về một thế giới mà họ đã bị mất đi trong chiến tranh, nhưng Luke đã được đưa đến phòng câu lạc bộ, bỏ lại chiếc thuyền bị sứt sẹo trên bờ sông.

Gray đi xuống xem thuyền bị hư hại thế nào. Liệu nó có bị vô nước không? Có thể một thợ thuyền giỏi sẽ sửa được, nhưng rất tốn tiền, và Gray định khấu trừ vào tiền trợ cấp của Luke.

Tiền không phải là thứ anh bận tâm, nhưng là nỗi đau khi thấy chiếc thuyền của cha mình bị đối xử tệ bạc như vậy. Mọi người đã kéo hết vào phòng câu lạc bộ, để anh một mình lại đó. Anh không muốn để chiếc thuyền hư lại trên bờ sông nên đã gọi vài người có mặt ở đó kéo chiếc thuyền vào nhà thuyền giúp. Gray theo dõi họ khiêng chiếc thuyền và buộc dây treo nó lên giá để thuyền.

Cha đừng lo. Con sẽ sửa nó.

Nhưng chính Luke mới là người mà cha muốn sửa đổi hơn, không phải chiếc thuyền.

Tối hôm đó, Luke bỏ bữa ăn tối gia đình, nên Gray nhắn với quản gia rằng khi nào cậu về, bảo cậu vào gặp anh. Đã đến lúc yêu cầu đứa em trai có trách nhiệm hơn với việc làm ăn của gia đình rồi. Đến sau chín giờ tối, ông Holder, người quản gia, mới gõ cửa phòng đọc.

"Cậu em trai đã về, thưa ngài."

Gray gật đầu. "Phiền ông bảo cậu ta vào đây nhé."

Anh chuẩn bị cho cuộc gặp mặt khó khăn này, nhưng Luke mỉm cười khi cậu bước vào, trên tay cầm một vốc dâu. Lọn tóc đen che một phần mắt và cậu tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Luke luôn dựa vào cái vẻ quyến rũ không biết sợ là gì trong cuộc đời cậu, nhưng Gray lại miễn nhiễm với cái vẻ ấy, nhất là khi Luke bắt đầu tung hứng mấy quả dâu.

"Em say à?" Gray hỏi.

"Không ạ, chỉ vui thôi," Luke nói khi cậu tung mình ngồi vào chiếc ghế đối diện chiếc bàn giấy, bắt chéo chân và lấy tay ôm lấy. "Anh nên thử một ít này."

"Tại sao anh nên vui theo em nhỉ?"

"Bởi vì thế kỷ này chỉ mới bắt đầu và chúng ta cũng vậy. Bởi vì hôm nay bầu trời trong văn vắt, cùng những người bạn thân và môn thể thao khỏe khoắn. Và quan trọng hơn hết là bởi vì em tìm được một mối có thể sửa được chiếc thuyền của cha. Em cho thuê con ngựa của em vài tuần để lấy tiền trả cho phí sửa chữa."

Thật ngạc nhiên, và cũng hợp lý nữa. "Anh không nghĩ em có thể sắp xếp nhanh như vậy đấy," Gray thừa nhận.

Luke nhún vai. "Em có thể làm mọi thứ, anh biết vậy mà."

"Có phải em bỏ lỡ bữa tối vì bận công việc với thợ sửa thuyền không?"

"Philip và em đi ra ngoài ăn mừng với những đội khác. Có một nhà ảo thuật trong thị trấn có thể xoay đầu ngược ra sau trước mặt đám đông. Em không biết gã ấy làm sao làm được như vậy. Chắc là dùng gương? Em rất ấn tượng. Nên em ở đó."

Gray không quan tâm đến thứ kiến thức đó. "Luke này, đã đến lúc em cần có vai trò tích cực hơn trong chuyện làm ăn của gia đình rồi."

"Lại nữa à."

"Đúng, lại lần nữa. Em đã quản lý nhà máy rất tốt kể từ khi cha qua đời, nhưng nay anh quay lại, anh sẽ đảm nhận việc quản lý nhà máy và nhà xưởng. Anh cần ai đó đi nước ngoài để làm việc với bên cung ứng cho chúng ta."

Luke trông thất kinh. "Để rồi em bị dính bệnh sốt rét và bệnh lị giống anh hả?"

"Nếu cần phải vậy. Anh muốn em đến Cuba. Anh đang mở rộng thị trường gia vị ra các nước vùng Caribe, và chúng ta cần nhiều hàng cung ứng hơn."

Luke ngồi thẳng lên. "Này anh, em không thể giống anh được, Gray à. Em không sinh ra để làm kinh doanh. Tất cả chúng ta đều biết chuyện gì xảy ra khi lần đầu tiên cha cố đưa em vào kinh doanh rồi."

"Nó đã vào dĩ vãng rồi. Em không thể để một trải nghiệm xấu như thế ám mãi cuộc đời được. Đã đến lúc cần làm cái gì đó công bằng đối với em rồi. Em kiếm được tiền nhiều hơn cả Otis, điều này không công bằng."

"Lại là Otis," Luke lầm bầm, mắt láo liên.

"Đúng, Otis," Gray chêm vào. "Cha và anh luôn luôn trông cậy vào Otis, và cậu ấy chưa bao giờ làm chúng ta thất vọng."

Otis vào nhà của họ khi là cậu bé mồ côi, mười hai tuổi, cha cậu ta ở New Orleans, là con của một phụ nữ trước đây làm nô lệ, nấu ăn cho các thầy dòng Dominic. Sau khi mẹ cậu ta mất, các thầy dòng vẫn giáo dục Otis rất chuẩn mực. Cậu ấy thông thạo tiếng Tây Ban Nha và Pháp, nên cha của Gray mướn ngay. Qua nhiều năm, Otis học thêm mã Morse để giao tiếp giữa Nicolas và Gray khi ông đi ra nước ngoài. Otis được trả mức lương xứng đáng và nhất mực trung thành với tập đoàn Gia vị Toàn cầu Delacroix. Với vai trò trợ lý cho họ, Otis nắm biết mọi thứ về kinh doanh và là một trong số ít người Gray thực sự tin tưởng.

"Em thừa hưởng một phần ba công ty, trong khi Otis lại chỉ được nhận lương hàng tháng," Gray nói. "Điều này không công bằng, nhưng đây là công ty của cha nên cha đã quyết định vậy. Nhưng nay anh tiếp quản, và em cần làm việc ít ra phải nỗ lực như Otis."

Đây là lần đầu tiên Luke cho thấy chút phấn khích. "Em biết điều này. Nhưng anh à, em đã có kế hoạch. Em vừa viết vài bài báo cho tờ Thế Kỷ Mới. Em nghĩ em có thể làm một nhà báo đấy."

Nhưng Luke chưa từng tốt nghiệp một trường đại học nào, và nhiều năm qua, cậu cứ nhún nhảy vào rồi lập tức ra ngay ở bất kỳ trường nào cậu vào học, vì mới chút cậu đã thấy chán. Luke rất thông minh, nếu như cậu ta có những đức tính khác thay vì có thái độ nguy hiểm, rủi ro và luôn hướng tự huỷ hoại mình.

"Hãy đến Cuba và chốt vài cái hợp đồng về mấy cánh đồng trồng gia vị đi đã. Anh biết em đã từng đến đó. Caroline cho anh biết em từng nhập khẩu cigar lúc anh không có ở đây."

Một nụ cười cạnh khóe nở trên gương mặt Luke. "Amoroso Rosa," cậu nói. "Cigar ngon nhất là phải của Cuba, và em đã có được món lời kha khá từ mấy lần buôn đó. Em cũng có ít người đang chờ hàng đấy."

"Tốt. Vậy thì trở lại Cuba và chốt luôn vài hợp đồng gia vị đi, trong khi em tiện tay làm luôn món cigar của em."

"Không hợp đồng gì cả." Luke lắc đầu. "Nhìn này, em không thể nói chuyện hợp đồng được, nhưng em đang cảm giác có gì đó lớn lắm. Một thứ gì đó quan trọng. Và em chẳng có tí khiếu kinh doanh gì cả; anh biết em lần gần đây nhất rồi còn gì."

Thảm họa xảy đến cách nay bốn năm, đó không phải lỗi của Luke, nhưng chuyện này mãi ám ảnh cậu. "Em cần gạt nó về quá khứ đi." Gray dịu giọng. "Đừng để chuyện đó cấu xé em mãi như thế. Người Nhật có câu nói cho những ai vấp ngã: nếu bạn ngã lần thứ bảy, hãy đứng dậy lần thứ tám. Đó là lý do tại sao anh muốn em đi."

Luke đứng dậy. "Quên nó đi Gray. Chúng ta đủ giàu rồi. Chúng ta không cần xuất gia vị hay tiêu hay bất kỳ thứ gì anh có trong tay sang Caribe nữa. Tại sao anh không đơn giản là sống cho hạnh phúc? Tại sao anh cứ phải tự thúc mình tới trước, rồi làm cạn đi những nguồn vui khác trong cuộc sống vậy?"

Cậu tức tốc quay lưng bỏ đi, đóng sầm cánh cửa, mạnh đến nỗi tấm bản đồ gia vị treo trên tường rơi xuống.

Gray thở dài, đứng dậy và đi tới chiếc bản đồ. Cả cơ thể của Luke còn thua cái ngón út của người phụ nữ ở Viện Smithsonian nếu nói về động lực bản thân. Tên cô ấy là gì nhỉ?

Annabelle Larkin.

Đúng là cái tên nghiêm túc dành cho một người phụ nữ mà toàn bộ tính cách của cô ta toát ra vẻ quyết tâm tột độ. Khi những lá thư mà anh gửi từ chối thẳng thừng lời đề nghị của cô thì cô tự mình xuất hiện trước anh để tiếp tục thuyết phục cho kỳ được. Cô thật bạo dạn, và anh ngưỡng mộ cô vì lẽ đó.

Dù vậy, anh vẫn không lay chuyển. Luke có quan điểm riêng. Họ đủ giàu rồi, nhưng khi nói đến chuyện kinh doanh, không phải bản chất của Gray là làm mọi thứ nhưng ông luôn hướng đến phía trước bằng hết khả năng của mình. Ông không bao giờ than thở. Không bao giờ mềm yếu. Anh hạ gục đối thủ cạnh tranh không thương tiếc ngay ở lần chạm trán đầu tiên, nhanh nhất, mạnh nhất và tốt nhất.

Anh treo bản đồ lại cái móc, mỉm cười khi nhìn vào những hình nhân đang thu hoạch đinh hương và nhục đậu khấu. Những ngày anh khám phá thế giới để tìm nhiều cánh đồng gia vị hơn đã qua đi. Bây giờ cha đã khuất, anh cần một ai đó ở Virginia để cáng đáng công việc kinh doanh.

Hơn nữa, anh mệt mỏi rồi. Anh muốn có một mái ấm riêng. Anh không thấy thoải mái khi ở Virginia so với ở châu Phi hay châu Á hay vùng Caribe, anh chỉ mới bước qua ngưỡng bốn chục và muốn yên phận.

Trí óc phân tích của anh bắt đầu vận hành. Anh chưa bao giờ cân nhắc mối quan hệ nam nữ một cách nghiêm túc bởi vì cuộc đời anh ở nước ngoài quá nhiều, nhưng nếu Virginia là ngôi nhà tạm của anh thì nó cần phải thay đổi và anh ngay lập tức nghĩ đến Annabelle. Anh bị cô hút hồn từ khoảnh khắc mà cô bước vào văn phòng anh với tấm bản đồ khôi hài, duyên dáng ấy. Nụ cười của cô tỏa sáng và làm tươi mới căn phòng. Trí tò mò của cô về cây vani cũng không thua gì sự quan tâm của anh về thế giới làm nông của cô tại Kansas. Cô thông minh, khôi hài và tò mò.

Và tuy anh đẩy cô ra xa bởi vì anh rất kiên định, nhất là những việc liên quan đến công việc. Đó đơn giản là cách mà anh đã sống trong suốt thời trai tráng của mình. Nhưng giống như bất kỳ gã doanh nhân giỏi nào, anh có thể điều chỉnh bánh lái để đạt được những gì mình muốn.

Đầu tiên, anh phải đền bù cho việc đối xử bạc bẽo của mình với yêu cầu của cô. Chuyện này dễ, vì anh biết chính xác thứ cô muốn: đó là thực nghiệm nhà kính của anh. Nhà kính chỉ mất hai giờ đi tàu, nhưng bản năng anh biết rằng cô đồng ý đến đó, và ý nghĩ này khiến anh mỉm cười.

Ông không trao chìa khóa cho cô để vào vương quốc ấy; không phi lý như thế. Nhưng anh có thể mở hé cánh cửa và xem chuyện gì sẽ xảy ra. Nói toạc ra là anh muốn xem mọi thứ sẽ đi đâu về đâu.

[1] Cuộc đua thuyền dành cho giới quý tộc diễn ra hàng năm tại Ý.[2] nữ công tước, tiếng Ý.[3] Sri Lanska ngày nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro