26
.
Sáng chủ nhật, không khí lạnh lẽo của ngày mưa tràn về con phố nhỏ, Joohyun mở cửa sổ, nhìn bầu trời xám xịt trước mắt mình.
Từng đám mây đen ùn ụt kéo về, gió thổi mạnh hơn, Joohyun đưa tay ôm lấy mình, thầm oán thán rằng nàng đã mất toi một ngày chủ nhật đẹp trời.
Tiếng mở cổng cót két của nhà đối diện khiến Joohyun phải nhíu mày mà cúi đầu xuống. Vừa vặn, nàng thấy cậu, tên nhóc con đã bị nàng bỏ bơ từ buổi chiều hôm qua cho đến giờ. Ngày chủ nhật của học sinh tiểu học thường rất rảnh rỗi, Kang Seulgi cũng sẽ như vậy, vào mỗi ngày chủ nhật như vậy cậu ta sẽ xách mông qua nhà nàng, rủ nàng đi chơi hay ngồi ở nhà xem phim thế này thế nọ. Joohyun vào những lúc như thế cũng không có ý kiến gì, nàng để tuỳ cho cậu ta chọn, với suy nghĩ rằng mình là lớn hơn không thèm chấp nhặt giành chơi với con nít, nàng nhường nhịn cậu một chút sẽ khiến cậu được vui.
Joohyun ở trên cao, quan sát Kang Seulgi một lúc. Cậu ta vẫn mặc quần áo ngủ, có lẽ là mới thức thôi. Nàng nhíu mày, lại nhìn kĩ một chút. Khoé môi của tên nhóc ấy vẫn còn vương một chút mày trắng của bọt kem đánh răng, thật sự là không ý tứ gì hết mà.
Cậu ta cứ đứng ở đó, lóng nga lóng ngóng, Joohyun càng lúc càng cảm thấy không hiểu rồi nha. Đứng ở trước cổng lâu như vậy, lóng nga lóng ngóng, ngó trước ngó sau, có phải định làm gì không?
Không phải là định sang nhà nàng xin lỗi đó chứ?
Joohyun nghĩ đến đây, vô thức mỉm cười. Ừ, nên vậy, dù gì cũng qua một đêm rồi, nếu cậu ta có xách mặt sang xin lỗi rồi nói chuyện tử tế, năn nỉ nàng thêm một chút, có lẽ Joohyun sẽ nể tình hôm nay là chủ nhật mà tha thứ cho cậu ta. Dù sao thì những gì nàng thấy vào hôm qua cũng không phải là Kang Seulgi chủ động. Ugh, cậu ta có gan mà dám chủ động thử xem, bít cửa, không chị em gì nữa hết!
Seulgi bước thêm một bước, Joohyun hi vọng cậu ta sẽ hướng về phía cổng nhà mình...
- "Seulgi ơi!!"
Có tiếng ai quen quen...
- "Chị Seungyeon, sao lâu vậy?"
Joohyun tròn mắt nhìn xuống dưới, cảm giác giống như đang tự vả vào chính mình.
Uh huh.
Seungyeon đứng trước cổng nhà Seulgi, hai đứa nhỏ gặp nhau, tay bắt mặt mừng, vui vẻ.
- "Chị đến đây một mình á?"
- "Đâu có, ba chị đưa chị đến chứ chị có biết đường đến đây đâu..."
- "Aigoo, Seungyeon ngốc quá đi."
- "Ngốc thua em thôi đồ má phính."
- "Xuỳ..."
Hai đứa nhỏ dắt nhau vào nhà, Seulgi không một lần nhìn lên ban công tầng hai của nhà đối diện.
- "Chị sẽ ở đây đến khi nào?"
- "Chắc là chiều hay tối gì đó... Có làm phiền nhà em không?"
- "Có gì đâu, vui mà, lát em gọi thêm Sooyoung với Moonbyul đến."
Joohyun nhìn cảnh cổng đóng lại, hai đứa nhỏ đã vào đến khoảng sân trước nhà.
- "Mà em hư quá, đánh răng rồi sao không rửa mặt thật sạch vậy chứ?"
Seungyeon đưa tay lau đi khoé môi còn vương chút bọt trắng của Seulgi. Cậu ta cười xoà, mở cửa ra, đợi cô bé vào, rồi đóng cửa lại.
.
.
Vậy là xong?
Chưa. =))))))))
.
.
Buổi chiều, sau khi Seulgi tiễn Seungyeon về liền xách mông qua nhà người thương để xin lỗi. Mặc dù bản thân cậu cũng không rõ mình đã làm gì khiến nàng giận, nhưng để Joohyun giận đến bỏ lơ cậu như vậy thì chắc chắn cậu đã sai. Được rồi, Seulgi sai thì Seulgi xin lỗi, mà nếu như cậu không có lỗi cậu cũng sẽ không ngần ngại để xin lỗi nàng. Seulgi hiểu tính của Joohyun khó khăn khó chiều, nhưng biết làm sao... lỡ yêu rồi, đương nhiên Seulgi không ngại khó.
Seulgi vẫn nhớ Joohyun thường lắng nghe cậu ở bên nàng lãi nhãi, không hẳn là về một chủ đề nào, chỉ cần cậu kể thì nàng nhất định sẽ chịu nghe. Hôm nay Seulgi cũng đã định sẵn mình sẽ kể chuyện của hôm qua cho nàng nghe, ah, rồi việc của hôm nay ba mẹ của Seungyeon bận nên gửi cô bé đến nhà của cậu chơi nữa. Seulgi sẽ nói rằng cậu cũng muốn qua rủ nàng chơi cùng lắm, nhưng cậu lo là nàng ngại, nếu nàng có trả lời là cũng muốn chơi với cậu, cậu sẽ hứa với nàng nhất định sẽ có lần sau.
- "Vậy sao? Mình cũng thích học mấy môn đó như Bogum ssi vậy."
Bước chân Seulgi đi đến cửa phòng đành khựng lại. Cậu nghe thấy, ở trong phòng của nàng, tiếng cười nói, rất vui.
- "Thật sao? Nếu Joohyun ssi thích thì mình sẽ chỉ cậu thật tận tình. Chỗ nào Joohyun không hiểu thì cứ hỏi mình, đừng có ngại."
Tiếng của thằng cha chân dài cũng vang lên trong căn phòng nhỏ, Seulgi cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng bây giờ mở cửa thì không phải là bất lịch sự quá sao?
- "Mà nè, Joohyun ssi..."
- "Mình vẫn nghe đây, Bogum ssi nói đi."
- "Mẫu người mà Joohyun ssi thích là một người như thế nào vậy?"
Bàn tay nhỏ của Seulgi cuộn tròn lại thành nắm đấm.
- "Cậu đang hỏi kiểu người trong mộng của mình sao?"
Seulgi cảm thấy mình có hơi bất lịch sự khi nghe lén thế này, nhưng... đây cũng là chuyện mà cậu muốn nghe
- "Ừ, có thể nói cho mình nghe không?"
- "Ừm..."
Tim Seulgi như được gắn động cơ của của tên lửa, đập nhanh liên hồi.
- "Mình thích một người cao hơn mình, có thể bảo vệ mình, cho mình cảm giác an toàn. Đẹp trai, ân cần, chu đáo... Ah, học giỏi nữa."
- "Haha, sao giống tả mình quá vậy. Mình cũng có thể bảo vệ cho Joohyun nè."
- "Vậy sao? Thật ra..."
Thật ra vẫn còn thêm vài câu ở phía sau, nhưng Seulgi lại không có can đảm để nghe tiếp. Cậu bỏ về khi câu nói của Joohyun vẫn còn lấp lửng trên môi.
- "Thật ra mình chỉ nói đùa thôi... Kiểu người mà mình thích không phải là như vậy."
- "Joohyun thích một người như thế nào? Cậu nói đi, mình có thể thay đổi để cậu thích."
- "Hả?"
- "Mình thích cậu, Bae Joohyun."
- "Mình đã có người trong lòng. Cậu đừng vì mình mà hao tốn thời gian."
Tối chủ nhật, trời đổ mưa to, Joohyun sợ sấm, chui rúc vào trong chăn, cố vùi mình vào giấc ngủ.
Ở nhà đối diện, đèn phòng của Seulgi vẫn còn sáng, cậu nhìn ra ngoài trời, nhìn thấy căn phòng ở trước mặt đã tối đèn từ lâu.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro