TỰA CỬA NGẮM THU 『 2 』
DỊCH : Vân Ngọc.
NGUỒN :
https://xinjinjumin025897146526.lofter.com/post/7baf6f7f_2bd8d86d8?incantation=rzcDIvwCdtwo
COUPLE : Vũ Thập Quang × Vụ Vọng Ngôn.
NOTE : Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi linh tinh, lỡ một ngày mấy bà lên wattpad thấy Vân Ngọc bị sờ gáy, bay acc thì ... ờm, chắc do bị báo cáo đó ☺
დდდ
Đêm dài tĩnh mịch, khách điếm gần núi yên ắng đến rợn người.
Tiếng hồ ly tru tréo hay tiếng cuốc gọi hồn cũng không nghe thấy được.
Chỉ có hơi thở của hai người trong gian phòng chật hẹp là ngày càng rõ ràng hơn.
Vũ Thập Quang nằm trên chiếu cỏ, nghiêng người, cánh tay cong lên làm gối, cơ thể hắn hơi co lại, ngón tay vẽ vời trên mặt đất.
Vụ Vọng Ngôn trở mình, vải lụa trên người nàng ma sát với chăn mỏng, phát ra những tiếng sột soạt khẽ khàng.
Vũ Thập Quang đưa lưng về phía nàng :
_ Vẫn chưa ngủ à ?
Giọng hắn như thể đang chờ đợi điều gì, mà hắn đoán nàng cũng vậy.
_ Ngươi chắc không phải là vì một trăm cân củ cải mà đến đây chứ ?
Vũ Thập Quang hỏi.
Vụ Vọng Ngôn giả vờ như buồn ngủ lắm, nàng hừ hai tiếng rồi ngáp dài.
Vũ Thập Quang cảm thấy Vụ Vọng Ngôn là kiểu người thật nhàm chán.
Cơn buồn ngủ ập đến, khiến giọng hắn trở nên khàn khàn :
_ Ngày mai chúng ta đi điều tra vụ án … ngươi có ý kiến gì không ?
Vụ Vọng Ngôn uể oải thốt ra mấy chữ :
_ Ai muốn điều tra với ngươi chứ.
Vũ Thập Quang á khẩu, chỉ hơi ngẩn ra.
_ Nghe cứ như ta muốn đi điều tra cùng ngươi lắm vậy.
Hắn lẩm bẩm, nhưng không dám nói lớn.
Sợ chọc giận nữ tử " rắn rết " này, nàng vốn không phải là người dễ dây vào.
Nếu nàng không vui, có làm ra loại chuyện kinh thiên động địa gì, hắn cũng chẳng biết được.
_ Tên của nàng ấy … rốt cuộc là những chữ nào nhỉ ? Vụ - Vọng - Ngôn ?
Hắn ngẩn ngơ nhìn trần nhà, rồi bỗng dưng rơi vào dòng suy nghĩ miên man.
Hắn nghiêng người, liếc nhìn Vụ Vọng Ngôn đang nằm trên giường.
Hai tay nàng đặt ngay ngắn trước bụng, hơi thở nhè nhẹ, gương mặt khi ngủ trông yên tĩnh đến lạ thường.
" Đêm nay hẳn là một đêm bình yên, " Vũ Thập Quang thầm nghĩ, cơn buồn ngủ đang kéo đến.
Cánh tay trái tê dại, hắn trở mình, xoay người nằm đối diện với Vụ Vọng Ngôn, tiếp tục dùng tay phải kê đầu.
Mi mắt trên dưới giao nhau, cuối cùng cũng khép lại.
Hắn đã chìm vào giấc mộng say sưa.
Vụ Vọng Ngôn hơi hé mắt, liếc nhìn hắn.
Nàng nhanh nhẹn ngồi dậy, quan sát hắn thật kỹ.
Hơi thở của Vũ Thập Quang đều đều, cơ thể hoàn toàn thả lỏng.
Nàng khẽ gọi tên hắn, nhưng hắn không có chút phản ứng nào.
Khoác thêm áo ngoài, nàng nắm chặt chuôi kiếm, lao mình vào màn đêm.
Vài tiếng kêu của hồ ly xuất hiện giữa núi rừng, vang vọng ghê rợn trong màn đêm.
დდდ
Khi bình minh buông mình trên nền trời mộng mị, vầng dương ngái ngủ dần dần nhô lên, len lỏi những tia sáng mơ màng xuống mặt đất.
Tiếng chim ríu rít báo hiệu ngày mới, bóng nắng rọi qua bức tường, tạo nên những mảng sáng tối lấp lánh nhảy múa trong căn phòng, chiếu lên người Vũ Thập Quang, khiến toàn thân hắn nóng bừng.
Hắn mở mắt, định dụi đôi mắt còn ngái ngủ.
Nhưng ngay khi nhận ra Vụ Vọng Ngôn đã không còn trong phòng, hắn tức giận bật dậy, đập mạnh xuống chiếu rơm, quát to :
_ Vụ Vọng Ngôn, đồ nữ nhân xảo quyệt.
Chẳng kịp ăn vận chỉnh tề, hắn nắm lấy trường thương, lao mình ra khỏi khách điếm.
Đến ngôi làng thì trời đã trưa.
Cả ngôi làng không còn chút sức sống, không khí ám mùi khói từ những tờ giấy tiền vàng mã.
Những mảnh vải trắng tang lễ ngạo nghễ tung bay trước cửa từng nhà.
Số tân lang bị sát hại không phải là ít.
Phụ mẫu của những người gặp nạn quỳ dưới đất than khóc thê lương.
Trái tim Vũ Thập Quang thoáng thắt lại.
Hắn bước đến trước mỗi nhà, chắp tay cúi lạy thành kính, âm thầm cầu nguyện cho người đã khuất.
Một vị trưởng làng tuổi đã cao trông thấy hắn đi qua, liền gọi lại :
_ Công tử đến từ đâu vậy ?
Vũ Thập Quang cung kính chắp tay đáp lễ :
_ Tại hạ là Vũ Thập Quang, được triều đình thành Lạc An phái đến với chức trách bắt yêu. Chắc hẳn lão trượng chính là trưởng làng ?
Trưởng làng dùng đôi tay nhăn nheo tựa thân cây khô nắm lấy cánh tay hắn :
_ Công tử à, ngươi đến đúng lúc lắm, đúng là cứu mạng bọn ta rồi.
Vũ Thập Quang đỏ mặt, liên tục nói không dám nhận lời khen.
Hắn chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi :
_ Hôm nay trong làng có phải còn có một cô nương đến không ?
Trưởng làng gật đầu :
_ Nghe nói cũng do quan phủ phái tới, giờ đang ở nhà một dân làng nào đó.
დდდ
Lúc này, Vụ Vọng Ngôn đã khoác lên mình bộ hồng y trong phòng trang điểm, đứng trước gương đồng thoa son, dán giấy đỏ, đội phượng quan.
Nàng định giả làm tân nương.
Một gia đình có tân lang bị hại mời Vũ Thập Quang đến nhà xem phong thủy.
Hắn quan sát quanh căn nhà đơn sơ xong, liền hỏi theo lẽ thường :
_ Quý công tử hẳn là không tổ chức hôn lễ ở đây đúng không ?
Gia chủ nhìn hắn như thần, nói :
_ Trong làng có một đại sảnh, tất cả tân nhân đều cử hành hôn lễ ở đó.
Trong đầu Vũ Thập Quang bỗng nảy ra một ý tưởng :
_ Không biết có thể cho tại hạ mượn hỷ phục của quý công tử một chút được không ?
Đêm tối tựa mực nước tràn lan, loang lổ khắp nơi.
Vũ Thập Quang cũng đã thay hỷ phục, búi tóc đội mũ miện chỉnh tề.
Dưới sự dẫn đường của dân làng, hắn bước đến trước phòng tân hôn đầy u ám lạnh lẽo, như mang theo hơi thở của quỷ khí.
Vừa đóng cửa gỗ lại, một bóng đen thoáng lướt qua, khiến hắn lập tức cảnh giác.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh.
Khi hắn vừa thắp sáng ngọn nến, một bàn tay sắc bén như móc câu liền lao thẳng về phía mặt hắn, nhanh như chớp.
Theo phản xạ, hắn nắm chặt cổ tay đối phương, nhưng đối phương cũng nhanh chóng dùng động tác tương tự để phản kháng.
Hai người giằng co trong chốc lát, hắn mạnh mẽ đẩy đối phương lùi về sau.
Ngay lập tức nàng xoay người, tiếp tục tấn công hắn.
Hắn vội vàng dùng tay phải giữ lấy cổ tay trái của nàng, không ngờ tay phải nàng đã cong thành bộ móng vuốt trắng bệch, tiếp tục lao về phía hắn.
Hắn cúi người né đòn, dùng lòng bàn tay chặn thế đòn của nàng lại, hai cánh tay giao nhau.
Hắn mạnh mẽ đẩy nàng ra, cả hai tựa lưng vào nhau, hô hấp dồn dập.
Hai bộ hỷ phục đỏ rực hòa quyện trong bóng tối.
Bên ngoài, cây đào xào xạc rụng cánh hoa, những cánh hoa tựa hồ điệp vờn lả tả bay qua khung cửa, rơi vào trong phòng tân hôn.
Tiếng đầu trâm của nàng vang lên leng keng, tựa khúc nhạc nhỏ xuyên qua màn đêm.
Nhưng ánh sáng mờ nhạt không đủ để họ nhận rõ dung mạo của nhau.
Hắn lại kéo tay nàng, ép nàng xoay người.
Hai người giằng co đến bên khung cửa sổ.
Thời khắc đó, hắn nhanh chóng đè nàng xuống đất.
Nàng duỗi chân, gác lên bờ vai rộng của hắn.
Hắn ghì chặt lấy nàng, khoảng cách hai người gần như áp sát.
Nhờ ánh trăng xuyên qua tấm rèm đỏ, cuối cùng hắn cũng thấy rõ dung mạo nàng.
Lý trí của Vũ Thập Quang bị đánh tan, cơn phẫn nộ cuộn trào trong lòng.
_ Vụ Vọng Ngôn !!!
Hắn gào lên đầy tức giận, dùng đoản kiếm dí vào bụng nàng.
Động tác của hắn lại khiến nàng trở nên thật hưng phấn.
Nàng khẽ cúi đầu, định hôn lên môi hắn.
Vũ Thập Quang hoảng hốt né tránh.
Sau một thoáng cứng đờ, hắn lạnh mặt, chuyển đoản kiếm lên cổ nàng.
Vụ Vọng Ngôn bất ngờ bật cười, tiếng cười còn lạnh lẽo hơn cả bóng đêm.
Nàng đưa tay nắm lấy lưỡi kiếm, máu đỏ từ tay nàng chảy dọc theo chuôi kiếm, loang đầy lên tay hắn.
Hắn kinh ngạc, nghẹn lời.
Hắn nghĩ nàng điên rồi.
_ Đao kiếm vô tình, đừng làm đau tỷ tỷ chứ …
Nàng còn định liếm máu trên lưỡi kiếm.
Vũ Thập Quang kinh hoàng rút kiếm lại, nhưng ngay lập tức bị nàng tung một cú đá mạnh khiến hắn loạng choạng lùi lại vài bước.
Vũ Thập Quang bàng hoàng đứng nhìn nàng, trong khi đầu óc hắn dần trở nên tỉnh táo giữa trạng thái tê liệt.
_ Vụ Vọng Ngôn, ngươi chắc chắn là yêu quái !
Đã đăng : 12/03/2025.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro