『 THƯƠNG THANH 』CÔ NHI
DỊCH : Vân Ngọc.
NGUỒN : https://xinjinjumin025897146526.lofter.com/post/7baf6f7f_2bd741ae2?incantation=rzfOReLGjdVc
COUPLE : Thương Hạo × Thanh Y.
NOTE : Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi linh tinh, lỡ một ngày mấy bà lên wattpad thấy Vân Ngọc bị sờ gáy, bay acc thì ... ờm, chắc do bị báo cáo đó ☺
【 Phụ mẫu ơi, con chào đời rồi !
Truyện bắt đầu từ mối tình của Thương Hạo và Thanh Y.
Hai người nhặt được một đứa trẻ trong tuyết, nhưng không ngờ rằng đó lại là Chân Long duy nhất. 】
Toàn văn gần một ngàn chữ.
დდდ
Buổi chiều mùa đông tĩnh lặng đến lạ thường.
Gió tuyết rít gào, hòa cùng tiếng hú dài của cơn gió lạnh, ngoài ra không còn âm thanh nào khác.
Con ngựa uể oải, hai chân sau cào cào trên mặt đất, run rẩy vì gió rét.
Một tay Thương Hạo chống cây rìu bổ củi, tay còn lại nắm chặt tay Thanh Y.
Đôi tay rộng lớn của hắn gần như bao trọn lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng.
Đường lên núi bị tuyết phủ kín, mờ mịt và trơn trượt, gần như không thể di chuyển được.
Những cơn gió mạnh cuốn theo tuyết, đập thẳng vào cổ áo lạnh buốt.
_ Cầm chặt tay ta.
Thỉnh thoảng Thương Hạo quay đầu lại nhìn Thanh Y, như để chắc chắn rằng nàng vẫn ổn.
Sắc tuyết nhuộm lên gò má nàng một màu đỏ nhạt, những bông tuyết tựa như đang nhảy múa trên mái tóc nàng.
Thương Hạo nhìn đến ngẩn ngơ.
Suốt dọc đường Thanh Y chẳng thấy lạnh chút nào, nàng cứ nhảy chân sáo, để ý từng ngọn cỏ nhành cây hai bên đường.
Nàng sẽ dừng lại nhặt vài viên đá chơi, cúi xuống hái vài quả dại nếm thử, miệng còn ngân nga một giai điệu chẳng rõ tên.
Thấy nàng tinh nghịch như vậy, Thương Hạo chỉ mỉm cười cưng chiều, đôi mắt hắn ánh lên vẻ dịu dàng.
Tuyết rơi li ti lả tả, nhẹ nhàng như bước chân hai người.
Hai bóng người, một bước sâu một bước cạn, chẳng biết đã đi bao lâu.
Họ phải lên núi trước khi trời tối.
Tuyết phủ trắng núi, sáng như ánh đèn chiếu rọi bầu trời phương nam.
Phong cảnh trên đỉnh núi đẹp không bút nào tả xiết.
Sự yên tĩnh và tuyệt mỹ ấy bỗng chốc bị phá vỡ bởi tiếng khóc của một đứa trẻ.
Tiếng khóc vang vọng giữa núi rừng, từng hồi, từng hồi như xé toạc không gian.
_ Nàng có nghe thấy gì không ... ?
Hai người nhìn nhau, ánh mắt giao nhau tự nhiên, đôi tai càng trở nên nhạy cảm hơn.
Thương Hạo kéo Thanh Y ra sau lưng mình, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Cuối cùng, họ phát hiện ra trong một bụi cỏ.
Hắn dắt Thanh Y tiến lại gần, thấy đó là một đứa trẻ sơ sinh được quấn trong tã lót.
Đôi tay nhỏ xíu chạm mở chạm khép, gương mặt mũm mĩm bị gió lạnh làm đỏ bừng.
Sinh mệnh yếu ớt ấy ngay lập tức khiến lòng Thanh Y mềm nhũn.
Nàng cau mày, xót xa bước lên muốn bế đứa trẻ.
Thương Hạo lại đưa tay giữ lấy cổ tay nàng, hai bàn tay khựng lại giữa không trung.
Nước mắt đã chực trào trong mắt Thanh Y, nàng quay đầu nhìn hắn, nói :
_ Trời lạnh thế này, nó mà ở đây thì sẽ bị đông chết mất, đêm đến lũ sói trên núi sẽ tha nó đi ... nó còn bé quá ... chúng ta cứu nó đi.
Thương Hạo cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Hắn không phải là kẻ máu lạnh, trái tim đang đập thổn thức và dòng máu nóng chảy trong người nhắc nhở hắn rằng mình vẫn là con người.
Hắn né tránh ánh mắt của Thanh Y :
_ Tất cả là thiên ý. Đứa trẻ này, để trời thu nhận đi.
Hắn quyết tâm cứng rắn, muốn kéo Thanh Y đi.
Chẳng biết từ lúc nào mà Thanh Y đã rưng rưng nước mắt, nàng nhất định muốn đưa đứa trẻ ấy về.
Đôi lông mày sắc như kiếm của Thương Hạo bất giác nhíu chặt hơn.
_ Nó bẩn lắm.
Trẻ rơi từ trên trời xuống không thể nhặt được.
Chỉ sợ không may mắn.
Thanh Y giật tay ra khỏi bàn tay ấm áp của Thương Hạo :
_ Cùng lắm là ta đưa nó về, sau này một mình ta chăm sóc.
Sự cố chấp của nàng khiến vẻ lạnh lùng trên mặt Thương Hạo không thể giấu giếm thêm nữa.
Hắn không nói được gì, đành bước sang bên cạnh tiếp tục bổ củi.
Thanh Y cúi xuống bế đứa trẻ lên, nàng ôm chặt nó vào lòng, như muốn dùng toàn bộ hơi ấm của mình truyền qua cơ thể nhỏ bé ấy.
Đứa trẻ lập tức ngừng khóc, nước mắt còn vương nơi khóe mi nhưng đã nhoẻn miệng cười.
Đôi mắt nó lấp lánh, Thanh Y không nhịn được mà đặt một nụ hôn lên cái má đỏ au của nó.
Khi ấy, nàng mới chú ý đến vài chữ viết trên tấm tã lót của đứa trẻ.
Nàng chăm chú nhìn kỹ, lẩm bẩm đọc :
_ Vũ - Thập - Quang.
_ Chàng nhìn đi, đứa trẻ này có tên đấy.
Thương Hạo chẳng buồn quay lại, hắn cúi đầu bổ củi, thản nhiên buông lời :
_ Ta không thích trẻ con.
Hắn dùng dây buộc bó củi lại, đặt lên vai, rồi đưa tay còn lại nắm lấy tay Thanh Y.
_ Trời tối rồi, chúng ta mau về nhà thôi.
Đã đăng : 12/03/2025.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro