Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

HÃY CÙNG GẶP LẠI VÀ YÊU NHAU 『 2 』

DỊCH : Vân Ngọc.

NGUỒN :
https://niansiqiao48114.lofter.com/post/3174bd3d_2bd5a54b1?incantation=rzmfMdcYMHJQ

COUPLE : Vũ Thập Quang × Vụ Vọng Ngôn.

NOTE : Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi linh tinh, lỡ một ngày mấy bà lên wattpad thấy Vân Ngọc bị sờ gáy, bay acc thì ... ờm, chắc do bị báo cáo đó ☺

【 Muốn trở thành tác giả đầu tiên viết truyện dài kì về Vụ Vọng Thập Quang.

" Tuy ta không rõ lai lịch và mục đích của ngươi, nhưng cũng xem như đã cùng ngươi trải qua một đoạn sinh tử. "

Bàn tay phải của hắn vòng qua gò má nàng, ngón tay khẽ chạm vào viên vân châu trên vành tai trái. 】

Toàn văn gần hai ngàn chữ.

დდდ

Gió ngày càng lớn, cuốn xoáy như rồng bay phượng múa, ẩn mình dưới lớp cát sa mạc, phủ lên một bức màn màu vàng nhạt.

Những hạt cát như mưa rào quật vào người, nhưng khi gần kề lại bỗng khựng lại, không gian lặng thinh không một tiếng động.

Vũ Thập Quang không nói lời nào, bước lên một bước chắn bên cạnh nàng.

Tay trái đặt sau lưng, tay phải rút thanh hoành đao giấu dưới lớp nệm ra.

Trên thân đao hiện lên những *văn vân mờ ảo, trong ánh mắt hắn lóe lên một tia chờ mong khó nhận ra.

* Văn vân : hoa văn hình mây.

Phía sau hắn, nàng đã bỏ lại bình nước và chiếc áo choàng dày từ lúc nào, chậm rãi đứng lên.

Đôi tay thon dài giấu trong tay áo rộng, ánh mắt trầm ngâm không chớp, chăm chú nhìn làn cát bụi và đá cuộn xoáy tĩnh xung quanh, rồi lại đăm chiêu nhìn về phía làn khí đen cuồn cuộn từ những mỏm đá ở phía trước chầm chậm bò đến.

Chỉ trong một hơi thở, từ dưới chân hai người, từng tia tà khí đỏ như máu bốc lên, xoay tròn và ngưng tụ không ngừng.

Mặt đất bắt đầu rung chuyển.

Bầu không khí vừa yên tĩnh đến mức tưởng như không có sự sống đột nhiên bị phá vỡ bởi những tiếng gió rít ù ù và tiếng đá lăn lộc cộc.

Lấy cây khô bên cạnh làm trung tâm, những sợi huyết tơ bám chặt vào những tảng đá lớn dưới lòng đất.

Những tảng đá ấy bất ngờ phá đất chui lên, mang theo hình dáng quái dị không ngừng di chuyển.

Bụi cát đang lơ lửng trong không trung cũng bị điều khiển, hóa thành cơn lốc dữ dội không phương hướng, trong chớp mắt đã lao về phía tử huyệt của hai người.

Vũ Thập Quang lập tức ném hoành đao ra, chân phải tung một cú đá vào tảng đá lớn đang lao đến gần.

Sau đó hắn xoay người đáp xuống đất, chuôi đao quay trở lại lòng bàn tay mình, xoay tròn một cách thuần thục.

Những tảng đá lớn bắt đầu thay đổi vị trí, trong cảnh mưa bụi gió cuốn, đá bị phá vỡ, mũi tên nhọn bắn ra từ bên trong, thậm chí còn có những chiếc gai độc và luồng nước, lửa cuồn cuộn phun trào.

Nàng tung người đáp xuống vùng đất cằn cỗi của sa mạc, mười ngón tay kết tụ khí xoáy từ trong tay áo, quăng ra những lưỡi băng sắc bén, dứt khoát cắt đứt những sợi huyết tơ tựa như mạng nhện.

Đưa mắt nhìn pho tượng đá bị phá vỡ, nàng thoáng trầm tư rồi cất cao giọng nói :

_ Là trận pháp Nhị Thập Bát Tú.

Qua lớp trận pháp biến hóa khó lường, hai người nhìn nhau khẽ gật đầu.

Mười ngón tay nàng giao nhau kết thành một đồ hình, còn Vũ Thập Quang lập tức mượn lực mà phóng lên, tay trái cầm chặt chuôi đao, phản thân đâm mạnh hoành đao vào pho tượng Tỉnh Mộc Ngạn trong chòm Chu Tước Thất Tú.

Trận pháp rung chuyển, huyết tơ phía Nam tan rã, để lộ một vệt ánh sáng từ phương trời xa xôi.

Ngay khoảnh khắc ấy, cát bụi lại mịt mù bốc lên, phủ kín bầu trời.

Vũ Thập Quang định thần, đôi mắt chăm chú dõi theo dấu tích đồ hình lưu lại từ đầu ngón tay nàng.

Tinh túc ngũ hành tương sinh, mang theo điềm lành và hung họa đối nghịch.

Phá hung túc để lành khắc hung, trận pháp có thể hóa giải.

Nàng cất tiếng, giọng nói vang vọng giữa cơn gió loạn :

_ Vũ Thập Quang, Tây hướng Bạch Hổ, Quỹ Mộc Lang, Tất Nguyệt Ô.

_ Bắc hướng Huyền Vũ, Đẩu Mộc Giải, Nguyệt Yến.

_ Đông hướng Thanh Long, Giác Mộc Giao, Tâm Nguyệt Hồ.

Hắn bước theo đồ hình nàng vẽ dưới chân, dựa theo lời nàng mà hành động, mượn sức pho tượng để đẩy Kim phá Mộc, Mộc khắc Thổ, Thổ chế Thủy, Thủy dập Hỏa, Hỏa nung chảy Kim, không để lại chút tàn dư.

Trước tượng đá cuối cùng, Vũ Thập Quang dồn lực rút hoành đao, mạnh mẽ bổ xuống ba thước.

Tượng đá đổ ầm ầm, lăn xuống trước làn váy nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt hắn lấp lánh sự đắc ý xen lẫn chút dáng vẻ non nớt của một thiếu niên :

_ Đầu người dâng lên đây.

Huyết sắc và tà khí tan biến, ánh bình minh hé rạng ở phương Đông.

Những hạt cát nhỏ vụn theo cơn gió dịu nhẹ mà rơi xuống quanh họ.

Khoảnh khắc hiểm nguy đi qua luôn khiến con người ta vô thức buông lỏng.

Nàng bỗng khựng lại, một lát sau mới cúi xuống nhặt lên một nắm cát vàng, không hiểu sao lại mở miệng nói :

_ Tên ta là ... sương mù bao phủ mọi thứ, là Vụ.

Ánh mắt Vũ Thập Quang chợt dịu dàng, hắn khẽ gọi :

_ Vụ ... Vụ Vọng Ngôn, đúng không ?

Hắn cúi người, nhặt mạng che mặt nàng làm rơi.

Nhưng ngay khi chạm vào, lưng bàn tay bỗng bị mặt đất hư vô vô hình đâm nhói, lạnh buốt như nước tạt vào người.

Cảm giác vui sướng vì vừa thoát khỏi đại nạn chợt tiêu tan trong nháy mắt.

_ Là yêu quái Ngột Ảo huyễn cảnh.

Lông mày Vụ Vọng Ngôn chau lại, nàng bước nhanh về phía hắn, nắm lấy cổ tay, vén ống tay áo lên.

Trong dòng mạch máu xanh của hắn, sợi tà khí đỏ rực như con rắn đang ngọ nguậy.

Thì ra yêu quái cố tình dụ họ phá trận pháp Nhị Thập Bát Tú, chỉ để nhốt họ vào một chiếc lồng kín không lối thoát.

Nàng thấy lòng mình lạnh toát, khó khăn thốt lên :

_ ... Là ta, quá mức tự phụ ...

_ Là yêu quái, quá mức hiểm ác.

Lần đầu tiên kể từ khi quen biết, hắn ngắt lời nàng với giọng điềm tĩnh nhưng đầy chắc chắn.

_ Trong hiểm nguy tứ phía, dù thế nào chúng ta cũng phải phá trận - Hắn mỉm cười, cố ý nói nhẹ nhàng - Chỉ là nơi này không có thành trấn nào gần, lại rơi vào lúc đêm khuya lạnh lẽo, không biết bao giờ mới thoát ra được.

Vụ Vọng Ngôn mím môi, đưa mắt nhìn về bầu trời đầy mây mù quái dị :

_ Chẳng qua chỉ là thuật che mắt mà thôi. Không giấu được ta, cũng không giấu được ngươi.

_ Nếu là thuật che mắt, thì chẳng cần quá lo lắng - Vũ Thập Quang nhặt mạng che mặt, khẽ nghiêng người về phía nàng, giọng trầm thấp, dịu dàng nói - Tuy ta không rõ lai lịch và mục đích của ngươi, nhưng cũng xem như đã cùng ngươi trải qua một đoạn sinh tử.

Bàn tay phải của hắn vòng qua gò má nàng, ngón tay khẽ chạm vào viên vân châu trên vành tai trái.

Khoảng cách giữa mũi hắn và nàng chỉ còn một tấc.

Hàng mi nàng khẽ run, tựa hồ cánh bướm chực bay.

_ Ngươi nên cười nhiều hơn.

Như một đứa trẻ đang chơi trò gia đình, Vũ Thập Quang khẽ vuốt những sợi tóc mềm mại, lấm tấm cát bụi rơi xuống trước ngực nàng.

Vụ Vọng Ngôn khẽ cười, rồi nắm lấy cổ tay hắn :

_ Vậy, ngươi có muốn thử pháp thuật của ta không ? Ta sẽ đưa chúng ta đến một huyễn cảnh khác.

_ Có thể phá được trận pháp này không ?

_ Ngột Ảo huyễn cảnh một khi đã bám vào huyết mạch thì sẽ ký sinh tại đó - Nàng lắc đầu, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo - Huyễn cảnh vốn không thể phá. Cách duy nhất của ta là lập một pháp trận khác, đưa linh hồn chúng ta rời khỏi thân xác.

_ Một giấc mộng ư ?

_ Không phải mộng, mà là ký ức của ngươi - Nàng ngước nhìn bầu trời mịt mù không ánh sáng, giọng nói xa xăm mà bình thản - Nhưng nếu ngươi đắm chìm trong những nỗi đau hoặc niềm vui của quá khứ mà không chịu tỉnh lại, ta cũng sẽ cùng với thân xác của ngươi chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, chôn vùi nơi hoang nguyên này.

Vụ Vọng Ngôn thu đôi tay lại, các ngón đan chéo, ngón vô danh khẽ chạm nhau, lòng bàn tay phát sáng một trận pháp màu lam băng giá.

Nàng lẩm bẩm chú ngữ, ký văn và đồ hình xoay tròn quanh đầu ngón tay.

Nàng nhẹ giọng hỏi :

_ Ta có thể tin ngươi được không ?

Vũ Thập Quang lặng lẽ nhìn nàng.

Trong đôi mắt ấy, hắn thấy được một sức sống hiếm hoi nơi hoang mạc cằn cỗi, một sức mạnh không lời, nhưng lại trở thành điểm tựa vững chắc, khiến hắn yên lòng.

_ Ta tin ngươi - Hắn nghe thấy chính mình, từng chữ từng chữ trả lời - Ngươi cũng phải tin ta. Dù sinh hay tử, chúng ta sẽ cùng rời khỏi nơi này.

Pháp trận bắt đầu chuyển động, kết thành phù ấn phá tan hư ảo.

Ánh sáng lóe lên, mây tan sương tản.

Trong tĩnh lặng, thân thể hắn không ngừng rơi xuống, rơi mãi, cuối cùng chìm sâu vào hàn tuyền dưới lòng đất, để dòng nước lạnh lẽo len lỏi thấm tận xương tủy.

Trước khi đánh mất ý thức, trong đầu Vũ Thập Quang chỉ còn lưu lại bóng lưng của nàng khi thúc động pháp trận, kiên quyết và không chút do dự.

Người đã cứu hắn trong hoang mạc, cùng đồng hành băng qua ngàn dặm gió cát.

Nhưng chỉ mới đây thôi, hắn mới biết được tên nàng.

Vụ Vọng Ngôn, hãy hứa rằng chúng ta sẽ tái ngộ.

Đã đăng : 12/03/2025.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro