#14: Trời xanh
Vì trời xanh vốn chẳng có mắt
Nên em đành vụt tắt hy vọng
Cùng anh đi đến nơi biển xanh
Cùng ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp đấy.
Bởi bên anh không còn là em
Cả hiện tại và tương lai đó
Đôi ta sẽ chẳng còn chung bước
Mà dành cho nhau lối đi riêng.
Em biết bản thân rất ngu ngốc
Khi buông tay anh như thế này
Nhưng em nào muốn níu tay anh
Bởi trái tim người không có em.
Vì trời xanh vốn không có mắt
Nên em không hy vọng điều gì
Chỉ mong những tháng ngày sau này
Sẽ chẳng còn phải đau buồn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro