Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khi Mạc Huyền Vũ Trở Về ( Chuyển ngữ, chỉnh sửa văn phong)

Author: 寒笙

     " Khi Mạc Huyền Vũ trở về " và " Sinh hoạt sau khi kết hôn " vốn dĩ là fan fic ngắn của Au 寒笙, đây cũng sẽ là 2 chương tiền truyện cho đồng nhân của tui. Lấy ý tưởng, có liên quan nhưng tui không chỉnh sửa hay thêm vào bất kỳ tình tiết nào trong 2 fic này. Tui đơn giản tôn trọng tác giả, cũng cực kỳ thích lối hành văn và ý tưởng của ổng, vậy nên mới dựa vào đó để viết đồng nhân. Nội dung đồng nhân cũng là tui tự nghĩ ra, k trộm cắp chất xám của ai.

     Kỳ thực tui rất ngưỡng mộ mấy bạn Editor, mấy bạn giỏi kinh khủng. Kiếm truyện, dịch truyện, sửa lại câu từ, vừa k mất đi bản sắc của người bản địa nhưng vẫn khiến các độc giả cảm thấy ngôn từ quen thuộc dễ hiểu. Tui cũng chỉ dám chuyển ngữ, chỉnh sửa một chút cho dễ đọc chứ thật ra cũng là dựa theo 60% của bạn Mania rồi 😓😢.

     Chân thành cám ơn bạn Mania2703 đã cung cấp cho tui bản raw để tui chuyển ngữ và viết tiếp đồng nhân của mình trong tương lai. Bạn thông cảm, tui k dám gọi là edit vì trình độ của tui cũng k hơn học sinh tiểu học là bao 😅.

     Dịch xong 2 fic này sẽ lên luôn nội dung cho chương 1 trong tháng. Tự viết tự đọc, k quá chú trọng vào bối cảnh, ngôn ngữ, nguyên tác, chỉ tập trung vào các cp trong tác phẩm.
======================
 

   " Ta đây là, đang ở đâu?" Thanh âm cùng giọng nói bối rối của Mạc Huyền Vũ ngay tức khắc truyền vào tai của mọi người xung quanh. Lam Trạm lo lắng nhìn hắn: " Ngụy Anh, mỗi ngày".

     Mạc Huyền Vũ không khỏi tức giận hướng hắn mắng:
" Ngươi có bệnh à! Chủ với thợ cũng phải có nguyên tắc! Cút, kinh tởm chết ta".

     Mặt Lam Trạm trong nháy mắt đen lại, hắn kéo lấy tay Mạc Huyền Vũ lại bị người kia một tay vỗ bỏ, trực tiếp mở ra tay hắn. " Người làm gì? Biến thái a!"

     "Ngụy công tử, ngươi làm sao vậy?"
Lam Hi Thần mỉm cười hướng Mạc Huyền Vũ ân cần hỏi han, bọn họ vẫn không biết Mạc Huyền Vũ đã trở lại, cũng không biết Mạc Huyền Vũ hiện đang quản chính thân thể của hắn.Hắn chỉ cảm thấy nhức eo đau lưng, sau huyệt đau đớn không thôi, cảm giác như bị xé rách vậy. " Má nó!" Hắn không nhịn được chửi thề. Lam Trạm mặt tối sầm lại, các thế gia tông chủ đều ở, Thanh Đàm Hội lần này Giang Kim hai nhà chỉ phái đại diện đến chứ không trực tiếp tham dự. Lam Hi Thần vì lẽ đó cũng không tiện nói nhiều, chỉ hướng hắn cười cười. Sau lại thấy Nhiếp Hoài Tang thận trọng hướng hắn kêu nhỏ Ngụy Anh tên. Mạc Huyền Vũ có chút ngạc nhiên: " Di Lăng Lão Tổ? Hắn đâu rồi? Ta hiến xá cho hắn, là để hắn giúp ta trả thù. Ba người kia ở Mạc gia trang đã chết rồi sao?"

     Mọi người một tràng thốt lên, Lam Trạm đối với hắn hỏi:

     " Ngươi không phải Ngụy Anh?"

     " Ta đương nhiên không phải Di Lăng Lão Tổ, ta, Mạc Huyền Vũ, ban đầu hiến xá cho hắn cũng vì nghe bên ngoài hắn nổi danh hung ác, vì lẽ đó, ta mới hi sinh thân xác của mình cho hắn."

     " Không được nói Ngụy Anh." Lam trạm đen mặt.

     Mạc Huyền Vũ thầm nghĩ , ta hiến xá cũng là vì nguyên do này, ta ăn ngay nói thật đấy thì sao. Ngươi không cho ta nói, ta càng muốn nói.

     " Làm sao? Ta không thể nói sự thật à? Lúc trước hắn tu quỷ đạo, giết chóc vô số, tàn sát Bất Dạ Thiên, vong ân bội nghĩa, ly kinh bạn đạo, giết chết sư tỷ của mình, cả chồng nàng cũng không tha. Làm sao, ta nói không đúng sao? Ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy?"

     Thấy Lam Trạm trừng mắt nhìn hắn, Mạc Huyền Vũ theo bản năng lùi về phía sau, hắn bất giác quát to một tiếng:

     " Ai u, để cho ta đi! Ai da eo của ta.... mông của ta!..."

     Lam Hi Thần có chút xấu hổ, hắn mặc dù tu vi cao, nhưng kỳ thật cũng không chịu nổi việc ở trước mắt của mọi người như thế bị làm mất mặt, bất đắc dĩ nói:

     " Mạc công tử có muốn hay không để tộc y giúp ngươi chữa trị?"

     Mạc Huyền Vũ lắc lắc đầu nói: " Thật đáng xấu hổ, ngươi có còn mặt mũi nữa hay không? Chính ta còn không có đề cập đến chuyện này thì thôi đi, ngươi liền đã nói ra rồi".

     Lam Hi Thần nghe vậy xấu hổ mặt mày đỏ bừng, lại nghe Mạc Huyền Vũ lên tiếng: " Đây là người nào làm ra?"

     Mọi người đền hướng mắt về phía Lam Trạm. Mạc Huyền Vũ trực tiếp mở lời: " Sao lại là ngươi? Lúc nãy còn bỡn cợt ta, không ngờ ngươi lại là một tên cầm thú như vậy, ra tay với ta, ngươi có phải có bệnh hay không! Tinh lực dồi dào, không chỗ phát tác, lại còn mỗi ngày. Ngươi là Thái Địch a? Có bệnh!"

     Lam Trạm vốn dĩ là tảng băng chết trôi, hệ thống ngôn ngữ hắn căn bản không có, hiện tại nghe Mạc Huyền Vũ nói xong thì lời đến miệng cũng là hoàn toàn tan vỡ, im lặng không nói.

     Mạc Huyền Vũ oán hận xong xuôi liền muốn đi ra ngoài, thế nhưng lưng eo cùng sau huyệt đau đớn khiến hắn di chuyển có chút khổ sở, tư thế vô cũng khó coi hướng ra phía ngoài liền đi.

     " Chậm đã."

     Ngoài cửa bỗng nhiên lại có tiếng kêu vọng đến, Mạc Huyền Vũ bước chân ngưng lại, thấy Giang Trừng chân đạp Tam Độc, tay cầm Tử Điện từ trên không đáp xuống; tử y theo gió tung bay phiêu lãng, mày liễu mắt hạnh, thật đúng là mỹ nhân giáng thế. Dáng vẻ ấy, rơi vào trong mắt của Mạc Huyền Vũ, hắn mơ hồ nghĩ, hắn có chết cũng sẽ không bao giờ quên. Giang Trừng giơ tay huy động Tử Điện, đánh vào trên người Mạc Huyền Vũ; cảm thấy đau đớn, Mạc Huyền Vũ lúc này mới hoàn hồn, tay bưng vết thương không ngừng rên rỉ. Giang Trừng thở dài, nói:

     " Người này là Mạc Huyền Vũ, ngươi có thể đi rồi."

     Mặc dù mặt mày nghiêm nghị, nhưng trong con mắt của Mạc Huyền Vũ, đó là cao ngạo ( là ngạo kiều). Giờ khắc này, hắn chính là thực sự bộc lộ cái bản chất không biết xấu hổ của mình,

     " Nếu Giang tông chủ đã vô duyên vô cớ như vậy đánh ta, có phải cũng nên bồi thường cho ta hay không?"

     Giang Trừng lạnh lùng nói: " Ngươi dám hướng bản tông chủ đề ra yêu cầu?"

     Mạc Huyền Vũ nghe ra Giang Trừng có ý từ chối, liền chơi xấu khóc lóc om sòm, lăn qua lộn lại cái gì cũng dám làm. Giang Trừng đứng trước các tông chủ thế gia bất đắc dĩ đành phải đáp ứng. Mạc Huyền Vũ nghe vậy lập tức đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn bám trên người, lại vòng tay ôm lấy eo của Giang Trừng nói:

     " Giang tông chủ, gả cho ta, được không?"

     Giang Trừng ngay lập tức đen mặt, Lam Hoán mất mặt, Hoài Tang ăn qua ( tui cũng không hiểu câu này có nghĩa là gì a T_T). Mọi người chung quanh phải nói là sốc toàn tập, chỉ biết đứng nhìn Giang Trừng đuổi theo Mạc Huyền Vũ điên cuồng vung Tử Điện. Đợi Giang Trừng mệt đến không đánh nổi nữa, Mạc Huyền Vũ vẫn khăng khăng hướng hắn nói: " Giang tông chủ, ngươi không thể nói mà không giữ lời, ngươi đã đáp ứng ta rồi, ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là ngươi gả cho ta, nếu là thật sự không được, vậy thì ngươi cưới ta, đây là ta đã nhượng bộ lắm rồi." Giang Trừng đen mặt, dù tức giận vẫn là phải hậm hực đáp ứng.

     Một tháng sau, Giang Trừng cùng Mạc Huyền Vũ đại hôn, từ thị tỉnh tiểu dân đến Tiên môn bách gia đều không ngừng cười nhạo Lam gia cùng Lam Trạm. Trò cười việc này, Lam gia bị bọn họ nhạo báng cũng không thể làm gì được. Lam gia cũng từ đó trở thành trò cười của Tiên môn thế gia, ghi vào sử sách của mỗi giáo phái, cũng coi như là " Lưu danh bách thế".

+++++++++++++++++++++
Dịch tùm lum hết cả, sau đợt này có chết cũng không đi dịch truyện nữa 😢. Cơ mà tui cơ bản cũng đã bám sát bản gốc rồi, fic này tác giả cũng chỉ viết cho vui nên k quá đầu tư vào nội dung và ngôn từ, nhưng vẫn phải công nhận đây là một fic cực kỳ hay, khiến cho tui lần đầu tiên đọc liền nghĩ nhất định phải viết 1 cái đồng nhân về cp này. Mong mọi người ủng hộ 😚😚.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro