Chương 8
Nói là nói như vậy, khi hắn ở thư phòng phê duyệt tông vụ đến tận tối, mới nhớ tới thân thể kia dù gì cũng là của Mạc Huyền Vũ, không có kim đan lại còn nhỏ người yếu đuối. Trong lòng liền sinh ra một cỗ khó chịu, một mặt vẫn còn tức giận muốn phạt thật nặng cái tên chuyên gây chuyện phá rối Ngụy Vô Tiện kia, mặt khác vẫn là không nỡ khiến hắn vì bị quỳ quá lâu mà ngất xỉu, đành phải nhanh chóng xử lí xong xuôi mọi việc liền nhấc chân đi đến Từ Đường.
Hắn đi rất khẽ, thậm chí còn không gây ra tiếng động, Ngụy Vô Tiện không có kim đan nên hầu như không phát giác được hắn đến.
"Ngươi xem ra ở đây cả ngày cũng rất nghiêm chỉnh đàng hoàng, ta còn tưởng ngươi nhất định là đang ở trước mặt của bọn họ mà kêu khổ gào khóc nữa cơ.."
Ngụy Vô Tiện giật mình nhìn lại, thấy Giang Trừng đứng dựa lưng vào thành cửa ôm tay hơi hất cằm, khuôn mặt ngữ khí lại mười phần cười cợt khinh thường.
" Giang Trừng.. ta..ta đều nghe ngươi nghiêm túc chịu phạt. Quả thật không có nhúc nhích dù chỉ một chút."
Giang Trừng không nói, chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, lại lướt qua một lượt bài vị của người nhà, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, băng lãnh thanh âm vang lên.
" Đứng dậy cho ta."
Ngụy Vô Tiện có chút ngạc nhiên hỏi lại hắn.
" Ngươi không phải nói muốn ta quỳ ba ngày ba đêm hay sao? Bất quá bây giờ còn chưa hết một ngày.."
" Ta kêu ngươi đứng dậy!!"
Giang Trừng gầm lên mà cắt đứt hắn, hai tay ở trong tay áo siết chặt, như cực kỳ ẩn nhẫn mà đưa mắt nhìn hắn, đã không còn ánh mắt coi thường chán ghét như mọi khi, thay vào đó là phẫn hận, tức giận đến cực điểm; Ngụy Vô Tiện thật sự là bị bộ dáng này của hắn dọa sợ, đành phải rụt rè nhỏ giọng gọi hắn.
" Giang Trừng.. ngươi làm sao vậy?"
" Ta lúc trước thật sự hồ đồ nên mới quên mất, ngươi là Ngụy Vô Tiện, không phải Mạc Huyền Vũ. Ta làm sao lại có thể để cho ngươi ngang nhiên thoải mái như vậy mà tiến Từ đường. Ha! Đúng thật là ngu ngốc a.."
Giang Trừng tiến đến hai bước, từ trên cao nhìn xuống hắn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
" Giang Trừng. Ngươi có ý gì?"
Trong lòng một cỗ khó hiểu ý vị bừng lên, khiến hắn vừa lo sợ lại vừa khó chịu, ngươi kia vẫn không đáp, chỉ một mực nhìn xem hắn.
" Ta hỏi ngươi ngươi nói câu này là có ý gì??"
Hắn quả thật không nhẫn nhịn được Giang Trừng cứ im lặng như vậy mà nhìn hắn; hồi lâu, Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, giọng điệu vẫn như cũ là mỉa mai châm chọc.
" Ngươi đây là thật quên hay cố tình quên? Còn cần ta phải nhắc lại a?"
" Giang Trừng, ngươi trước hết cùng ta nói rõ ràng..."
" Còn chưa rõ ràng nữa hay sao?...
Vậy được, ta đây liền nói luôn cho ngươi biết. Ngươi, Ngụy Vô Tiện, Ngụy công tử, lần cuối cùng ngươi tiến Từ đường, không phải là cùng với đạo lữ của ngươi cao cao tại thượng Hàm Quang Quân quỳ gối đối với cha mẹ của ta dập đầu hay sao? Càng là không phải ở trước mặt ta bênh vực bao che cho nhau hay sao?"
Ngụy Vô Tiện nhất thời sửng sốt không biết như thế nào mà phản bác.
Đúng a, hắn lại làm sao đã quên, Từ đường lần trước hắn cùng Lam Trạm hai người không biết lễ nghĩa, không nể mặt mũi mà cùng với Giang Trừng cãi vã đánh nhau; lại còn, lại còn,.. kim đan việc kia bị bại lộ cũng là tại nơi này...
" Làm sao? Cứng miệng rồi à? Sao không phân minh giải thích đi?"
Ngụy Vô Tiện vẫn là trước tiên dời đi ánh mắt của hắn, cúi đầu thấp giọng như năn nỉ cầu xin.
" Ngươi nói đúng, là ta sai, tất cả là lỗi của ta.. Nhưng chuyện đã qua lâu như vậy rồi, ngươi hà tất cứ phải để ở trong lòng. Bỏ xuống đi không được sao? Để bản thân ngươi thoải mái một chút."
Ấy vậy mà Giang Trừng nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, chậm rãi ngồi xuống nắm lấy cằm của hắn nhấc lên, để hắn cùng mình mặt đối mặt. Ánh mắt Giang Trừng lành lạnh, tràn ngập ghét bỏ kinh tởm, nhìn Ngụy Vô Tiện giống như nhìn một cái quỷ tu thấp hèn không hơn không kém.
" Bỏ xuống sao? Ta nói cho ngươi biết Ngụy Vô Tiện, cả đời của Giang Vãn Ngâm ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được những việc mà ngươi đã đối với Giang gia ta làm ra, càng sẽ ở trong lòng hận ngươi cho đến chết. Không thể tha thứ càng không muốn buông tha.
Ngươi đúng là thực ngây thơ mới nghĩ ta dễ dàng để cho ngươi an ổn mà ở lại Liên Hoa Ổ, chẳng qua là ta muốn ngươi đem Mạc Huyền Vũ trở lại mà thôi. Đợi hắn về rồi, ngươi chính là không còn giá trị, lại cùng với ta không có liên hệ. Ngươi sống ngươi chết, ngươi vui sướng ngươi khổ sở ta không quan tâm...."
Nhìn thấy Ngụy Vô Tiện ngỡ ngàng hai mắt mở lớn nhìn mình há miệng không nói nên lời, cảm giác thỏa mãn khoan khoái trong hắn dâng lên, miệng khẽ nhếch, mạnh tay đẩy đi mặt của Ngụy Vô Tiện, liền đứng lên phủi tay hai cái, lạnh nhạt mà cười với hắn.
"Cũng lâu như vậy, ngươi chắc hẳn đã tìm ra biện pháp rồi chứ gì.
Vậy nhanh thực hiện đi, ta chính là không thể chờ thêm một giây một phút nào nữa, càng là không muốn thấy ngươi lại xuất hiện ở trước mặt của ta."
Hồi lâu không thấy tên kia lên tiếng, hắn cũng không gượng ép, chỉ là mở miệng trào tiếp một câu.
" Ngươi đứng lên đi. Đừng có tiếp tục ở lại đây làm ô uế Từ đường của ta, lại khiến cha mẹ a tỷ bọn họ nhìn thấy ngươi lại khó chịu."
Giang Trừng nói xong liền muốn rời đi, chỉ là không ngờ mới đi được vài bước đã nghe thấy phía sau Ngụy Vô Tiện bật khóc bất mãn rống lên.
" Dựa vào cái gì?.. dựa vào cái gì chính ngươi kêu ta đến đây quỳ, bây giờ ngươi lại đổi ý? Còn nói ta làm ô uế Từ đường, chướng mắt Giang thúc thúc, Ngu phu nhân cùng sư tỷ?... Giang Vãn Ngâm! Con mẹ nó ngươi có biết nói lí lẽ hay không?....
Ngươi tại sao mở miệng không nói được với ta một câu tử tế?..."
Giang Trừng bước chân ngưng lại, quay đầu nhìn hắn, vẫn là dáng vẻ trào phúng châm chọc ấy, hắn nói.
" A~. Thật xin lỗi, ta vừa nãy bởi vì quá tức giận ngươi thất thố với Lam Hi Thần mà nhất thời hồ đồ để ngươi đi quỳ Từ đường, bất quá ta ngẫm lại mới nhớ tới ngươi là Ngụy Vô Tiện a...
Ta và Huyền Vũ cùng nhau gần một năm liền đã quên mất là ngươi cũng từng được hắn hiến xá. Ngươi cũng biết mà, tuổi già trí nhớ cũng giảm bớt, ngươi đại nhân đại lượng đừng chấp trách ta có được hay không?"
Lần này Ngụy Vô Tiện là thực muốn bỏ cuộc, hắn đây là vì cái gì a? Đến cả người thân duy nhất cũng ghét bỏ hắn, vậy mà lúc trước hắn vẫn còn mơ tưởng đến một ngày Giang Trừng có thể chấp nhận hắn, tha thứ cho hắn. Hắn bật cười, cười đến thê thảm, nước mắt vẫn không ngừng rơi, hắn như điên dại mà ở trước mắt Giang Trừng hết một trận lại một trận cười to. Phải a, cuộc đời này của hắn là một tràng chuyện cười, xưa nay tiêu sái phong lưu hào hiệp trượng nghĩa, hắn chưa từng nghĩ là mình làm sai, do đó hắn không hối hận, càng không tiếp thu được người khác ở trước mặt của hắn nói hắn làm sai. Nhưng kết quả đâu?
Lúc trước đến cả một mảnh xác miếng thịt cũng chẳng còn, bây giờ trở lại muốn yên ổn an bình mà sống lại tràn ngập biến cố ập đến. Người mà hắn hết lòng hết dạ yêu thương hận hắn, muốn hắn một lần nữa chết đi. Đúng là khôi hài, đúng là nực cười.
Giang Trừng khoái ý còn chưa bao lâu, nhìn thấy bộ dạng này của hắn liền có chút ghê sợ, cũng không muốn cùng với kẻ điên đôi co dài dòng, đành phải thả nhanh bước chân rời khỏi.
Đêm đó hắn trở lại phòng tiếp tục công việc, Giang Thiên đến tìm hắn báo cáo vài công việc được phân phó, cũng tranh thủ giúp hắn giải quyết sự vụ.
" Tông chủ thật để cho chủ mẫu như vậy quỳ cả đêm hay sao?"
Giang Trừng cây bút ngưng lại, khẽ nhíu mày, vẫn là không ngẩng đầu.
" Không như vậy hắn lại không biết tốt xấu, sau này tiếp tục gây chuyện cản trở công việc của ta."
Giang Thiên hơi ngạc nhiên, vẫn nhìn hắn.
" Thế nhưng là, chủ mẫu từ sau khi chính thức ở tại Giang gia vẫn luôn biết chừng mực, chưa bao giờ thực sự khiến cho tông chủ phải bận lòng khó xử.
Sự việc lần này quả thật ta cũng không ngờ đến, nhưng ắt hẳn là có nguyên nhân..."
" Không có nguyên nhân gì hết!."
Giang Trừng cắt đứt lời hắn.
" Hắn chính là quá ngông cuồng quá ỷ lại nên mới có gan ở trước mặt mọi người lời không biết giữ; vả lại đây là chuyện của ta và hắn, ta phạt hắn ngươi liền có ý kiến?"
" Ta không dám..." Giang Thiện vội vã giải thích.
" Ta chỉ cảm thấy hiếu kỳ, xưa nay dù chủ mẫu có làm càn hay yêu cầu quá đáng tông chủ cũng chưa bao giờ thật sự để cho chủ mẫu đi quỳ Từ đường, nay lại còn quỳ lâu như vậy; với cơ thể chủ mẫu hiện tại, lại còn không có kim đan, chỉ sợ là không chịu nổi ba ngày."
" Ta chẳng phải đã cho người đi đưa cơm cho hắn rồi hay sao. Hắn không chết đói là được, nam tử hán đại trượng phu, quỳ ba ngày ba đêm thì đã làm sao? Ngươi nếu như còn lên tiếng bênh vực cho hắn, vậy liền cùng hắn đồng thời quỳ đi!"
Nghe thấy tông chủ ngữ khí hung hãn, Giang Thiên cũng đành ngậm miệng ngoan ngoãn ở bên cạnh phụ trợ không dám nhiều lời. Thầm nghĩ lần này sự việc khiến cho tông chủ tức giận đến như vậy, e là chủ mẫu thật không thoát khỏi khổ nạn rồi.
Không lâu sau liền có người hầu hớt hải chạy đến gõ cửa liên tục gọi tông chủ.
" Tiến vào đi."
Người kia đi vào, vẫn cật lực ôm ngực thở gấp.
" Tông.. tông chủ... chủ mẫu... chủ mẫu hắn.."
" Hắn làm sao?"
Thấy người kia vẫn chưa thể nói, Giang Thiên đành phải nhẹ giọng trấn an.
" Ngươi đừng hoảng, bình tĩnh chậm rãi mà nói cho chúng ta nghe."
Nữ tử gật đầu, hít một hơi thật sâu lấy hơi liền đáp.
" Ta theo lời tông chủ đem cơm đến cho chủ mẫu, vừa đặt chân đến cửa đã nhìn thấy chủ mẫu che ngực nôn ra máu nằm nhoài ở trên đất, bây giờ vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh... tông chủ, thỉnh ngài đến xem qua chủ mẫu.."
Giang Thiên nhất thời không khỏi hiện lên vẻ lo lắng, nhìn qua Giang Trừng ý vị chờ đợi thăm dò.
" Tông chủ."
" Hắn lại đang giở trò thôi. Các ngươi để ý làm cái gì."
Thấy Giang Trừng một mực bình tĩnh ghi chép không có chút gì là quan tâm động lòng, Giang Thiên vừa khó hiểu lại vừa sinh khí, cảm thấy tông chủ hôm nay thật là quá mức bảo thủ. Hắn đứng dậy, ở trước mặt Giang Trừng chắp tay đối với hắn nói.
" Tông chủ. Phàm là chuyện sai trái chủ mẫu làm ra đương nhiên là phải chịu phạt, Giang Thiên không dám có ý khiển trách gì tông chủ. Nhưng nay chủ mẫu tình hình nguy cấp, mạng người quan trọng. Cầu ngài dời chuyện này sang một bên mà cấp y sư xem qua cho chủ mẫu, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chỉ sợ sau này ngài có hối hận cũng không kịp."
Giang Trừng tay run run mà ngẩng đầu nhìn Giang Thiên, thấy người kia vẫn hướng hắn thẳng lưng cúi đầu dáng dấp quyết tâm nhẫn nại. Hắn thở dài, buông xuống cây bút, chậm chạp đứng dậy, chắp hai tay sau lưng hướng phía cửa đi ra.
" Đi xem hắn một chút là được chứ gì, đừng có tỏ ra nghiêm trọng như vậy, các ngươi đi mời y sư, đưa đến phòng của bọn ta, ta đi đem hắn trở về".
" Vâng. Tông chủ."
Giang Trừng tuy dáng vẻ ngữ điệu thản nhiên trầm ổn, bước chân vẫn không giấu được vội vã, đến nơi nhìn thấy Ngụy Vô Tiện ở trên mặt đất hai mắt nhắm nghiền liền tức giận phẫn hận đều mười phần tiêu tan. Đem hắn ôm lấy vững vàng bước đi.
Ngụy Vô Tiện ý thức vẫn chưa hoàn toàn mất đi, hắn mơ màng cảm thấy thân hình nhẹ bẫng được ai đó trìu sáp mà ôm vào lòng, liền cố hết sức hé mắt nhìn lên. Hắn nhìn không rõ, thần trí mơ hồ khiến hắn cả người đều là mông lung rung động, nhưng liên hương quen thuộc xộc vào mũi làm hắn bất giác mỉm cười, hắn gọi.
" Giang Trừng"
Người kia nhìn xuống hắn, nhưng không đáp lời, chỉ hừ một tiếng ứng hắn. Lòng hắn liền lại đau, giọng nói khàn khàn hiện lên trong đó là chua xót, là khổ sở.
" Ngươi không muốn bận tâm đến ta dù chỉ một chút hay sao?."
Bước chân vẫn đều đều, Giang Trừng kì thật không muốn nói chuyện cũng không biết như thế nào mà trả lời câu hỏi của hắn, lại nghe thấy người kia thấp giọng nghẹn ngào, thanh âm mỗi lúc một nhỏ đi.
" Nếu là Mạc Huyền Vũ,... nếu là hắn...ngươi nhất định sẽ không như vậy lời nói độc ác,.. sẽ không như vậy dày vò thương tổn hắn như cách ngươi đối với ta..."
Nói xong câu này, Ngụy Vô Tiện cũng là thoát lực ngã đầu vào ngực hắn ngất đi. Giang Trừng thực hoảng, đưa hắn đặt đến trên giường lúc, liền chính mình cũng không chờ được trực tiếp đi tìm y sư kéo đến.
* Ta chính yêu thích đường trộn thủy tinh, lâu lâu có hứng lại vung chút đao vậy đó. Biết làm sao được, nhiều khi cũng cảm thấy mình có chút biến thái. 🤣🤣
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro