Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Về nhà

Hôn sự của Lục Vi Tầm mang tính thương mại, vốn dĩ hai bên chẳng có tình cảm, tất cả đều do gia đình ép buộc.

Đây là Từ Tấn nghe được từ miệng của những vị tiểu thư kia, còn có, Lục Vi Tầm mấy ngày trước bị mất vị giác, sau này rất có thể không bình phẩm rượu được nữa.

Từ Tấn biết rõ, đam mê đối với một người quan trọng đến cỡ nào, giống như ăn mì không thể thiếu nước, mùa đông không thể thiếu lò sưởi, mà con người thì không thể sống thiếu đam mê.

Mấy ngày trước, cậu không liên lạc được với Lục Vi Tầm, chắc có lẽ là vì chuyện này đã đem đến đả kích cho hắn, hắn muốn bình tĩnh một thời gian nên mới không cùng cậu trò chuyện.

Từ Tấn ở buổi dạ hội một lúc, không thấy Lục Vi Tầm xuất hiện nên ủ rũ muốn ra về, ngay lúc này lại nghe thấy âm thanh náo loạn, giọng nói còn rất quen thuộc.

Chen vào bên trong đám đông, Từ Tấn nhìn thấy Lục Vi Tầm đôi mắt đỏ ngầu, hai má ửng hồng có vẻ như đang say rượu, hắn lảo đảo đẩy cả bàn thức ăn xuống đất, miệng không ngừng mắng chửi.

"Lục Vi Thành, anh mau ra đây cho tôi!" Lục Vi Tầm loạn hét, mặc kệ bảo vệ tiến đến ngăn chặn, người đứng xem náo nhiệt vây quanh bàn tán.

"Đồ hèn nhà anh, nếu không phải anh cho tôi uống thuốc thì vị giác của tôi sẽ không bị mất! Anh mau ra đây!"

"Tôi nói cho anh biết, dù gia tộc chỉ còn lại một mình anh thì ông nội cũng sẽ không đem sản nghiệp giao cho anh đâu!"

Lục Vi Thành đứng ở một bên, vốn không muốn lộ mặt nhưng gã bị lời nói của Lục Vi Tầm chọc giận nên lập tức lao ra cùng hắn đánh nhau.

Mỗi người một cú đấm, chẳng mấy chốc đã xuất hiện vết bầm trên mặt, Lục Vi Tầm bởi vì trong người có rượu nên không chiếm được ưu thế bị anh trai đánh ngã lăn ra đất.

Từ Tấn hoảng hốt chạy tới chắn trước mặt Lục Vi Tầm "Dừng tay!"

Lục Vi Thành nhíu mày, muốn tiếp tục đánh lại thôi, người trước mặt gã không quen, đánh Lục Vi Tầm thì còn biện minh là người trong nhà, nhưng Từ Tấn là người ngoài, nếu đánh luôn cậu thì hơi phiền phức.

Từ Tấn thấy gã không có ý định đánh nữa mới cúi người đỡ lấy Lục Vi Tầm "Tầm ca..."

Lục Vi Tầm không đáp lời Từ Tấn, hắn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt hung ác nhìn anh trai mình, tay nâng lên lau đi vệt máu ngay khóe môi "Nói với ông nội, tôi không cần cái vị trí đó, xem như tôi bố thí cho anh."

Nói xong liền quay người khập khiểng rời đi, Từ Tấn chạy theo phía sau, như một cái đuôi nhỏ bám riết không tha.

Lục Vi Tầm không biết đi đâu, cả người say xỉn lắc lư, hết đụng phải người này đến đụng trúng người khác, tiếng la mắng ở bên tai cũng không thèm để ý.

Từ Tấn đơn giản đi theo phía sau, tuy lo lắng nhưng cậu chỉ có thể mặc kệ, đợi cho tâm tình của hắn tốt hơn một chút mới dễ nói chuyện.

Cuối cùng, Lục Vi Tầm đi đến một khu vắng vẻ, lâu lâu mới thấy một vài người đi ngang, hắn như xả hết cơn tức trong lòng, không ngừng dùng chân đá vào vách tường, miệng lẩm bẩm mấy câu mắng chửi.

Được một lúc mới dừng lại, hắn quay người dựa vào vách tường rồi từ từ trượt xuống, ngồi bệt ra đất.

"Tầm ca..." Từ Tấn chậm rãi bước đến, ngồi xổm đối diện với hắn, trong mắt đều là lo lắng.

"Em đi theo anh?" Lục Vi Tầm thở dốc hỏi, cũng không biết là muốn cậu ở lại hay muốn đuổi cậu đi.

"Em lo cho anh nên mới đi theo." Từ Tấn lấy ra khăn giấy, vươn tay lau đi vết máu còn dính trên mặt hắn.

Lục Vi Tầm không có đẩy cậu ra, mắt chăm chú nhìn cậu, giống như muốn xem kĩ người trước mặt có phải là đang giả vờ hay không.

Từ Tấn cùng Lục Vi Tầm ngồi trong chốc lát mới lên tiếng nói "Em đưa anh về nhé?"

Lục Vi Tầm nghiêng mặt "Không còn nhà để về."

"Về nhà em ở tạm."

Lục Vi Tầm bị Từ Tấn thuyết phục, hắn theo cậu về nhà, hắn đã say lắm rồi, lại còn bị đánh một trận nên lúc đứng lên có hơi chao đảo ngã về phía trước, Từ Tấn hoảng hốt đỡ lấy hắn.

"Anh không sao chứ, có cần đến bệnh viện không?"

Lục Vi Tầm lắc đầu "Không sao."

Cũng may mà khu chung cư của Từ Tấn ở gần đây, nếu không cậu có thể kiệt sức vì vác theo con người khổng lồ này.

Về đến nhà, Từ Tấn đặt Lục Vi Tầm nằm trên ghế sô pha, còn mình thì đi lấy khăn ấm lau người cho hắn, lúc cậu đi ra hắn đã ngủ say, mùi rượu tanh nồng quanh quẩn trong căn nhà nhỏ.

Lúc trước, cậu rất ghét mùi hương này, nếu không có gì quan trọng cậu chắc chắn sẽ không đến gần những người say rượu, bây giờ không giống, người này là Lục Vi Tầm, có đến gần hơn cậu cũng nguyện ý.

Lục Vi Tầm ngũ quan rất hoàn hảo, so với minh tinh nổi tiếng không khác là bao, ngay từ lần đầu gặp đã làm Từ Tấn nhớ mãi không quên, nếu như sau này không được gặp hắn nữa, không biết cậu sẽ như thế nào đây.

Nghe nói hôn sự của Lục Vi Tầm đã bị hủy, vậy cậu sẽ có cơ hội, đúng chứ?

Từ Tấn ngồi bệt dưới đất ngắm nhìn hắn tận một giờ hơn, đến khi cảm thấy thân mình nhức mỏi mới đứng dậy đi vào phòng tắm.

Phòng tắm không lớn, nhưng cũng không nhỏ, Từ Tấn có sở thích ngâm mình trong nước ấm nên lúc chọn nhà đã đặc biệt chọn nơi có phòng tắm rộng, có thể đủ đặt một cái bồn tắm.

Từ Tấn lê cái thân nhức mỏi ngồi vào bồn tắm, hơi ấm truyền đến khiến cậu không khỏi thoải mái kêu nhẹ một tiếng rồi bắt đầu tắm rửa.

Phía bên ngoài, Lục Vi Tầm ngủ một giấc không quá sâu, men say vẫn còn chưa rút, hắn mơ hồ cảm nhận được khung cảnh xa lạ, vỗ vỗ cái đầu đau nhức nhìn xung quanh căn phòng, lại nhớ đến Từ Tấn nói sẽ đưa hắn về nhà, có lẽ nơi này là nhà của cậu.

Lục Vi Tầm muốn vào nhà vệ sinh để tẩy một chút, bởi vì lúc hắn cùng anh trai đánh nhau đã vô tình để rượu dính lên quần áo, cảm giác có vết bẩn trên người thật sự rất khó chịu.

Lảo đảo tìm khắp nhà mới thấy được một căn phòng đang sáng đèn, cửa không có khóa, hắn không nghĩ sẽ có người nên rất tự nhiên mà bước vào, đôi mắt khép hờ không thể nhìn xung quanh, tay mò đến bồn rửa mặt, hắn mở nước rồi mãnh liệt tẩy rửa gương mặt đến đỏ bừng.

Nước lạnh làm hắn hơi thanh tỉnh, nhưng chỉ có một chút, không làm hắn nhận ra được tình huống bên trong có bao nhiêu ám muội.

Lục Vi Tầm nâng tầm mắt hướng đến màn che mỏng manh, hơi nước tỏa ra làm mờ mịt một khoảng không, hắn tò mò bước đến gần, vươn tay kéo màn ra.

Đằng sau chiếc màn kia là thân thể trắng nõn của Từ Tấn, từ trên xuống dưới đều ướt đẫm mị hoặc, đôi môi hồng hồng đóng khép như muốn nói gì đó, cặp mắt to tròn còn đang kinh ngạc nhìn hắn.

Không biết có phải do rượu hay không, Lục Vi Tầm cảm nhận được, hắn đã cứng.

Trước đây hắn từng đến quán bar để tìm phụ nữ giải tỏa dục vọng, sau khi có hôn ước với tiểu thư Ngô gia hắn cũng không còn đến đó nữa, một phần là vì cha mẹ cấm túc, hai là vì hắn phát hiện mình đã hết hứng thú với phụ nữ ngực to rồi.

Hắn không xác định mình thích đàn ông, nhưng hắn xác định mình có chút hứng thú với Từ Tấn.

Lục Vi Tầm tưởng mình đang nằm mơ, trong mơ, Từ Tấn đang dùng ánh mắt gợi tình nhìn hắn, lúc hắn chưa kịp phản ứng cậu đã từ bồn tắm đứng lên, sau đó ôm lấy cổ hắn bắt đầu loạn hôn trên gương mặt hắn.

Từ Tấn ở mỗi một chỗ đều hôn xuống, giống như nâng niu trân quý của đời mình, Lục Vi Tầm bị khơi dậy dục vọng, hắn nắm chặt eo cậu rồi hướng đến cái miệng nhỏ đang làm loạn trên mặt hắn.

Kĩ thuật hôn của Lục Vi Tầm rất tốt, chưa được bao lâu đã làm Từ Tấn nhũn người, cả thân thể bám dính lên người Lục Vi Tầm.

Sau khi dứt ra cái hôn nóng bỏng, đầu óc Lục Vi Tầm như muốn nổ tung, hắn vẫn nghĩ đây là mơ, nếu vậy vì sao không thử một lần, biết đâu hắn đối với Từ Tấn có tình cảm.

Lục Vi Tầm nghĩ thế liền nhanh chóng cởi quần áo của mình ném sang một bên, chân đặt vào bồn tắm chật hẹp, rồi đem cả người ngồi vào bên trong đè lên cơ thể xinh đẹp của Từ Tấn.

"Tầm ca..." Từ Tấn mềm ngọt gọi.

Lục Vi Tầm khẽ "Ừ" một tiếng rồi bắt đầu hôn ngấu nghiến đôi môi nhỏ của cậu, Từ Tấn rất phối hợp, tuy có chút ngây ngô khi bị hắn dẫn dắt nhưng lại khó hiểu làm hắn nổi lên tâm tư muốn bắt nạt.

Dương vật nhỏ nhỏ của Từ Tấn đang hưng phấn cọ cọ lên vùng bụng săn chắc của Lục Vi Tầm, hắn ôn nhu bắt lấy vuốt ve, ngón tay khẽ đỉnh lên mã mắt rồi niết mấy cái làm nó run rẩy trướng lên.

"A... Tầm ca, em khó chịu..." Từ Tấn vặn vẹo thân mình, đem dương vật cọ xát với tay Lục Vi Tầm để giải quyết dục vọng đốt người.

Lục Vi Tầm hiểu ý, tay hắn ở mã mắt loạn xoa, đến túi trứng cũng nắm trong tay mà điên cuồng lăn lộn, Từ Tấn trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.

Dương vật trong tay Lục Vi Tầm đột nhiên giật giật, sau đó bắn ra một dòng dâm dịch nóng hổi, Từ Tấn thỏa mãn hét lớn, cả người sau cao trào liền xụi lơ trong nước.

Cậu diễm lệ gọi "Tầm ca..."

Lục Vi Tầm nhìn cậu, trong mắt chứa đầy sự dịu dàng, không có một chút chán ghét, lúc này Từ Tấn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng hai chân quấn lấy eo hắn khiến cho hắn áp sát lên người cậu.

"Tầm ca... em muốn trở thành người của anh."

----------
Còn chưa có vào nhe mọi người, chương sau sẽ vào 😗
Còn vào cái gì thì mọi người tự hiểu 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro