chương 1
trước mắt là một màu trắng chói lòa, khắp nơi trong rừng cây đều được phủ kín bởi một lớp tuyết bạc. gió lạnh cắt da cắt thịt ập tới, lạnh đến mức làm đầu óc con người chậm chạp hơn hẳn.
theo bản năng, nàng siết chặt nắm tay. đôi mắt mơ hồ của vân vi sam dần lấy lại tiêu điểm. hít một hơi khí lạnh, nàng gắng sức chống tay ngồi dậy từ từ. ngũ giác vẫn còn hỗn loạn, nàng không hề nhận ra tiếng bước chân phía sau mình ngày càng gần. khi kịp phản ứng thì một kẻ lạ mặt đã chộp lấy, áp lưỡi dao sắc lạnh vào cổ, buộc nàng phải đứng lên và xoay người theo hắn.động tác mạnh mẽ và bất ngờ này làm dây thần kinh toàn thân cô như bị kéo căng, khắp cơ thể đau nhức như bị rã rời. bên tai vang lên giọng nói run rẩy, đầy tức giận của người đàn ông:"đừng lại gần! không thì ta giết nàng ta!"
chuyện gì... đang xảy ra vậy?
vân vi sam cau chặt mày, ánh mắt lơ đễnh nhìn về phía đội người cách đó năm mét.
người dẫn đầu đội cưỡi trên một con ngựa cao lớn, tóc được buộc gọn bởi chiếc mũ bạc, khoác áo choàng đen thêu họa tiết mây. đôi mắt lạnh lùng quét qua nàng, hắn mặt không biến sắc nhận lấy cung tên từ tay người bên cạnh, như thể chẳng nghe thấy lời đe dọa vừa rồi.
người đàn ông bắt giữ nàng lúc này vừa sợ vừa lo, lưỡi dao sắc lạnh đã dí sát vào cổ nàng. cảm giác sinh tồn muộn màng cuối cùng cũng trỗi dậy trong vân vi sam. nàng đột ngột bẻ tay hắn, thoát khỏi vòng khống chế. dao sắc để lại trên cổ một vết cắt nông, đồng thời nàng xoay người, nhấc chân đá văng con dao trên tay hắn.
đáng tiếc động tác vẫn còn hơi chậm. nàng đá trượt, không giữ được thăng bằng mà ngã nhào xuống đất. ngay lập tức, trên đầu vang lên tiếng xé gió sắc bén của mũi tên lao tới, tiếp đó là âm thanh nặng nề của cơ thể kẻ bắt cóc ngã xuống.
không sao rồi... vân vi sam thầm thở phào, vô thức nắm chặt một nắm tuyết trên đất. loạt động tác vừa rồi đã rút cạn sức lực ít ỏi còn sót lại trong nàng, cơn mệt mỏi mãnh liệt liên tiếp ập đến.khi ý thức càng lúc càng mờ nhạt, tiếng vó ngựa đen tiến lại gần. nàng khó khăn ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa chạm tới người đàn ông trên lưng ngựa thì mọi thứ lập tức trở nên mơ hồ, bóng tối ập đến.
cảnh lâm nhìn chủ nhân mình, nhận được ánh mắt ra hiệu liền cúi xuống kiểm tra hơi thở của cô gái trên đất.
"còn sống, chỉ là ngất đi thôi." hắn báo cáo.
thẩm độ nheo mắt, giọng nói phảng phất sự mỉa mai:"còn sống là được."
cảnh lâm nhận ra giọng điệu không ổn:"thuộc hạ ngu muội, ý của đại các lĩnh là, nàng ta có mưu đồ gì sao?"
thẩm độ liếc hắn một cái, vẻ mặt đầy vẻ hứng thú:
"tối qua tuyết lớn phong sơn. đường chúng ta đi qua không có thêm dấu chân nào, mà xung quanh cũng không có dấu hiệu có người đi qua. nhưng hôm nay rõ ràng không có tuyết rơi, vậy nàng ta đến từ đâu?"
cảnh lâm nghe vậy nhìn về phía xa, các con đường nhỏ trong núi đều bị tuyết bao phủ, trắng tinh không tì vết, không hề có dấu vết bị giẫm đạp.
"đúng là như vậy!" hắn kinh ngạc, bắt đầu suy đoán: "chẳng lẽ nàng ta ở trên cây cả đêm?!"
thẩm độ không trả lời, ánh mắt rơi xuống thân hình cô gái đang nằm trên mặt đất.
trong thành tương an hiếm có nữ tử nào mặc trang phục như vậy. áo đen, lót đỏ, thêu chỉ vàng, đường may tinh xảo, chất liệu không tầm thường. nhưng còn trẻ như vậy mà mặc một thân tối màu, nào giống con gái nhà gia giáo? huống chi, một tiểu thư nhà quyền quý cũng chẳng có gan và kỹ năng phản kích kẻ địch như thế...
những điều đó hắn vốn không để tâm. vấn đề là, liệu tất cả những điều này có trùng hợp quá không?
kẻ ám sát xuất hiện bất ngờ, vừa vặn bắt giữ cô gái trong núi. sau đó, cô gái một mình thoát thân, nhưng lại ngất ngay trước mặt hắn.
... có kẻ đang muốn tính kế hắn sao?
nghĩ đến những chuyện khó chịu trước đây, thẩm độ thu lại ánh mắt, nhắm chặt mắt, sau đó quay đầu ngựa ra lệnh:"đưa người đi."
nhiều năm qua, thẩm độ đã gặp không ít lần bị thăm dò, thêm một lần cũng không đáng kể.
vân vi sam không hề hay biết mình đã bị gán nhãn "nhân vật khả nghi". khi tỉnh lại, nàng bị dẫn tới trước mặt thẩm độ.
ánh sáng trong phòng có chút quá rực rỡ. đã quen với môi trường ẩm thấp, u tối ở vô phong và cung môn, nàng cảm thấy không mấy thoải mái. thực ra, nàng vẫn chưa hiểu tình hình hiện tại ra sao, chỉ biết rằng người đàn ông ngồi sau chiếc bàn kia là người nàng từng chạm mặt một lần.
dù thế nào, nàng rõ ràng đã bất tỉnh trong tuyết, có thể sống sót đến giờ chắc chắn không thể không liên quan đến hắn.
nghĩ vậy, nàng khẽ cúi người thi lễ:
"đa tạ công tử cứu mạng."
người đàn ông ngồi trên ghế nhướng mày, dường như không hài lòng với cách xưng hô của cô:"công tử?"
từ lúc nàng bước vào, thẩm độ đã âm thầm quan sát. nếu không phải đang diễn kịch, thì điều nổi bật nhất chính là: phản ứng có chút chậm chạp, và quan trọng hơn cả là - nàng dường như hoàn toàn không biết hắn là ai.
vân vi sam trầm ngâm giây lát, sau đó cúi đầu sâu hơn một chút:"... đại nhân?"
thẩm độ cúi đầu cười, nhưng ngay khi ngẩng lên, ánh mắt đã trở nên lạnh lùng hơn:
"ngươi là tiểu thư nhà nào?"
vân vi sam ngập ngừng một lúc, rồi đáp khẽ:
"gia cảnh sa sút, không đáng nhắc đến."
"ta tên là vân vi sam," nàng nói tiếp, "vân trong vân đoá, sam trong y sam."
"ngươi lên núi khi nào, vì sao lên núi?" thẩm độ nhìn thẳng vào nàng, thấy nàng trầm tư, sau đó dần hiện lên vẻ bối rối, cuối cùng lắc đầu:"ta không biết," nàng cụp mắt, vẻ mặt đầy vẻ vô tội, "ta không nhớ đoạn ký ức đó."
cảnh lâm đứng một bên không chịu nổi nữa, lớn tiếng nói:
"nói ai tin? mất trí nhớ đúng là chuyện hoang đường!"
vân vi sam không tranh cãi nhiều, chỉ chỉnh lại cảm xúc, đối mặt với ánh mắt của thẩm độ:
"dám hỏi công tử là ai, vì sao lại hỏi ta những điều này?"
thẩm độ không ngờ nàng lại vòng ngược về hỏi hắn, nhất thời không rõ người phụ nữ này là ngốc thật hay giả vờ, nhưng bất kể thế nào, hắn cũng đã mất hết kiên nhẫn.
không báo trước, hắn cầm lấy con dao trên bàn phóng thẳng qua, sượt qua má nàng, cắm sâu vào tấm gỗ phía sau.
"là sách đọc ít, hay ngươi được bảo vệ quá tốt? bản các lĩnh còn tưởng danh hiệu bạch vô thường của đại nội vệ phủ ta đã truyền khắp tương an rồi."
lời nói của hắn mang đầy vẻ chế giễu, thái độ rõ ràng là không thân thiện.
ánh mắt vân vi sam khẽ rung lên, trong đầu nhanh chóng rơi vào cơn bão suy nghĩ. chức danh đại nội vệ phủ các lĩnh nàng đúng là không biết, còn tương an có lẽ là địa danh, nhưng nàng cũng chưa từng nghe qua.
rốt cuộc chuyện này là sao...
với những nghi vấn chồng chất trong lòng, nàng không còn hơi sức để để tâm đến hành động uy hiếp vừa rồi. thử dò hỏi:
"đại các lĩnh có biết cung môn, gia tộc cung thị không?"
thẩm độ càng nhíu chặt mày, cảm thấy nàng đang nói năng linh tinh, lập tức ra lệnh giam nàng vào địa lao.
sau khi thuộc hạ điều tra, đúng như dự đoán, không tra ra được bất kỳ thông tin nào về vân vi sam. điều này không khiến hắn bất ngờ. nếu mọi chuyện đúng như hắn nghĩ, thì người phụ nữ tên vân vi sam này tiếp cận hắn chắc chắn là có mục đích.
không, có lẽ ngay cả cái tên mà nàng ta nói ra cũng là giả.
cảnh lâm hỏi hắn định giam người này trong bao lâu, hắn chỉ đáp:"không vội."
"kẻ đáng nghi còn chưa lộ đuôi, nàng ta không vội, ngươi vội gì." thẩm độ một tay chống đầu nhắm mắt dưỡng thần.
vân vi sam không thể là người bình thường.
lúc hắn phóng dao ra, vốn chỉ muốn dọa nàng, nhưng rõ ràng điểm tập trung của nàng ta hoàn toàn không ở đó. thậm chí nàng ta chỉ rung động sau khi hắn tiết lộ thân phận của mình.
ngoài ra, không để lộ chút vẻ sợ hãi nào.
diễn xuất hay thật, hay nằng ta là như vậy đi chăng nữa, thẩm độ cảm thấy bản thân rất hào phóng, sẵn sàng dùng thời gian để kiểm chứng mọi khả năng. nếu hắn oan uổng nàng, nàng ta tự nhiên sẽ phản kháng. nếu hắn không oan, để đạt được mục đích nào đó, nàng ta chắc chắn sẽ nghĩ cách thoát khỏi địa lao.
nàng ta có thân phận khả nghi, càng thuận tiện để giam giữ.
nghĩ đến gương mặt mộc mạc không son phấn, dáng vẻ ôn hòa vô hại, dù khoác áo đen nhưng vẫn không thể che giấu khí chất thanh tao như tuyết, quả thực hiếm thấy.
đáng tiếc, hắn mở mắt ra, chỉ nghĩ nàng không được thông minh lắm.
còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro