....Ngọc trai và ước nguyện....
Khi Lumiance về được tới nhà, tứ chi cậu rã rời, nhưng tâm trí lại trở nên cảnh giác. Căn hộ đơn giản, chẳng có mấy đồ nội thất màu mè. Phòng của cậu là một góc được che màn chứa đầy sách cũ, những cây bút màu cũ kĩ mà cậu nhặt được, cùng chỗ để những bức tranh fantasy art mà khó ai có thể hiểu được. Hôm nay là một ngày hiếm hoi cả bố lẫn mẹ cậu sẽ về nhà sớm, và Lumiance có chuyện phải nói cho họ.
"Cha, mẹ." Cậu luyện tập với hình ảnh phản chiếu của chính mình. Nó nhìn lại cậu từ bề mặt trầy xước của viên ngọc trai gắn trên chiếc chìa khóa bạc. "Con sẽ không gia nhập bất kỳ băng Underside hay trường học La-lumière nào. Con sẽ ở đây cùng bố mẹ và bạn bè. Con sẽ không bao giờ quay lưng lại với Parallèle."
Nhưng từ ngữ đầy tự tin khi đứng một mình trong căn nhà trống, chỉ có bốn bức tường và hình phản chiếu đáp lại. Chúng đáp lại bằng sự im lặng vô tận.
Cậu nghe tiếng chìa khóa leng keng ở cửa trước. Không bỏ lỡ giây nào, Lumiance nhét chiếc khóa thật sâu vào túi chiếc áo khoác bám bẩn đang mặc. Cậu không muốn họ lo lắng về việc con mình đi lang thang với một chìa khóa điều khiển thời gian đầy bất ổn.
Cửa mở ra, bố mẹ Lumiance trở về nhà lần đầu tiên trong tối đó. Họ trông lạ lùng với chính con trai mình, công việc khiến họ già đi nhiều so với tuần trước. Lối sống của họ thật dễ đoán. Đi về nhà, ăn một bữa tạm bợ bằng lương công nhật, giữ chỗ tiền còn lại để nộp thuế và hối lộ, rồi ngủ luôn trên ghế, cằm gục xuống ngực, đến khi Lumiance tháo ủng và giúp họ lên giường nằm.
Quầng thâm dưới mắt họ đủ dày để kéo cả cái đầu cúi xuống. Kẹp dưới cánh tay mẹ cậu là một gói giấy nhỏ ở cuối buộc túm lại bằng dây.
"Chào con, thiên tài bé nhỏ." Mẹ cậu dồn hết năng lượng bà có để những từ ngữ đó có vẻ vui tươi. Tuy vậy, biểu cảm trong thời khắc tươi sáng khi thấy con trai đang ngồi đợi mình bên bàn là thứ chẳng ai giả tạo cho được.
"Chào bố mẹ." Ba người không ngồi quanh bàn như một gia đình đã lâu rồi. Cậu thầm trách bản thân không nói điều gì đó hay ho hơn.
Cha cậu cười tự hào, ông vờ quắc mắt đe dọa khi lùa ngón tay qua mái tóc tổ quạ của con trai. Lumiance cố nhớ lại thời ông trông không già đến thế này, trước khi mái tóc thưa đi và nếp nhăn dày hơn trên trán.
"Bố nghĩ đã bảo con cắt tóc rồi mà," cha cậu nói. "Nó sẽ khiến con trông kỳ quặc giữa học viện La-lumière mất. Con chỉ được để thế trong Rừng Gai Hồng thôi. Họ sẽ nhận bất kỳ ai. Mà con thì không phải bất kỳ ai. Tình hình đăng ký thế nào rồi?"
Đến lúc rồi. Lumiance thấy những gì mình đã luyện tập trỗi dậy chờ được nói ra. Hy vọng trong mắt cha khiến cậu ngập ngừng.
Mẹ cậu lấp đầy khoảng trống đó trước khi Lumiance có thể.
"Bố mẹ có cái này cho con." Bà đặt gói giấy nâu lên bàn. Họ kéo ghế lại gần hơn để ngắm nhìn Lumiance đưa tay ra tháo nút buộc và để nó nằm trước mặt. Cậu xé bỏ lớp bọc. Chính giữa đó là một chiếc Papo-de-anjo thơm phức, vỏ bánh óng ánh lớp siro đường và chút chocolate. Bánh nhà Ochanohana. Bà là người làm bánh ngon số một ở Parallèle, và giá cả cũng không hề kém cạnh. Lumiance cùng bạn bè thường lấy trộm món điểm tâm của bà từ những kẻ giàu có bỏ ra hàng đống tiền mà chẳng hề do dự.
Lumiance ngẩng đầu lên xem phản ứng của bố mẹ. Đôi mắt họ như đang mỉm cười. "Thế này nhiều quá," cậu nói. "Chúng ta cần thịt và bữa ăn thực sự, không phải một món tráng miệng."
"Bố mẹ không bao giờ quên ngày đặt tên của con," cha cậu cười khẽ. "Xem ra con không nhớ rồi."
Lumiance hoàn toàn quên mất ngày này. Dù vậy, món quà vẫn quá xa xỉ. Đặc biệt là khi cậu chuẩn bị đập tan hy vọng của họ. Cảm giác tội lỗi dâng lên tận cổ. "Ông chủ nhà sẽ lấy đầu chúng ta nếu lại trễ hạn trả tiền thuê nữa."
"Cứ để bố mẹ lo việc đó. Con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn," mẹ cậu nói. "Thôi nào, mỗi năm con cũng phải có một cái bánh vào bữa tối chứ."
"Thế bố mẹ sẽ ăn gì?"
"Mẹ không đói," bà nói.
"Bố ăn khi làm rồi," cha cậu nói dối. "Thịt và ngô từ La-lumière. Ngon lắm."
Họ nhìn Lumiance cắn một miếng bánh nhỏ. Nó ngọt ngào và béo ngậy, những mảnh vụn siro dính đầy ngón tay cậu. Thật tuyệt, hương vị đó đọng lại nơi đầu lưỡi. Lumiance chia cái bánh thành ba phần, nhưng mẹ cậu lắc đầu. Bà cất giọng nhẹ nhàng ngâm nga giai điệu êm du của bài hát "Si t'étais là" (1) ngày đặt tên và cậu biết họ sẽ không tham dự vào. Đây là món quà bố mẹ tặng cho cậu.
Cha cậu cũng đã hát cùng nếu ông không ngủ gật trên ghế, cằm gục trước ngực. Lumiance liếc sang mẹ, đôi mắt bà khép lại trước khi giai đoạn bị cơn buồn ngủ nuốt chửng.
Lumiance thoáng nghĩ tới tương lai sống tại Rừng Gai Hồng, qua ngày đoạn tháng bằng đồng lương còi cọc vì lợi ích của thành phố khác, vì sự huy hoàng của người khác. Cậu không chịu nổi suy nghĩ đó. Cậu nhớ từng mẩu đối thoại của cha cậu, lọt vào đôi tai thơ trẻ, thì thầm những giấc mơ về sáng tác và gia nhập hội Lục Vương. Những ý tưởng họ hy vọng sẽ thay đổi thế giới và đóng góp vào tương lai khi con trai họ sinh ra. Lumiance biết họ coi cậu là nguồn hy vọng duy nhất. Nhưng cậu yêu mến cuộc sống ở Parallèle. Nếu làm như họ muốn, ai sẽ chăm sóc họ hay bạn bè cậu?
Cậu không thể làm tan vỡ giấc mơ của họ. Không phải đêm nay, trong ngày đặt tên. Có lẽ để mai đi.
Lumiance không ăn thêm miếng bánh nào. Thay vào đó, cậu lấy chiếc khóa nằm sâu trong túi áo cắm vào chiếc vòng cổ đang đeo. Căn nhà tan thành đám bụi cuộn trào đầy màu sắc. Nhịp sống thường ngày rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối. Khoảnh khắc đó vỡ vụn ra, bao quanh cậu trong một dòng xoáy đầy màu sắc.
Khi những mảnh tương lai tái hợp ở quá khứ, bố mẹ Lumiance sẽ về nhà lần thứ hai trong tối đó. Rồi sẽ có lần thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy và cứ thế mãi.
Mỗi lần quay lại, Lumiance chẳng thay đổi thứ gì, ánh sáng trong đôi mắt mẹ, nụ cười tự hào trên miệng cha. Nhưng Lumiance cố chống lại cơn buồn ngủ để giữ quãng thời gian đó kéo dài mãi, đến cuối cùng, cậu để giọng hát nhẹ nhàng của mẹ, và không khí ấm áp trong căn hộ nhỏ ru mình vào giấc mộng.
Đó là một đêm dài như cả tuần.
(1) Si t'étais là
#Vũ_Trụ_Song_Song
#Ngọc_Trai_Và_Ước_Nguyện
#Lumiance_Jaceson
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro