Phần 1
Hắn tên Diệp Vũ, năm nay 18 tuổi, vì chút nguyên nhân, lúc năm tuổi, ba mẹ đem hắn giao cho bà nội sống ở thôn quê nuôi.
Lúc nhỏ không hiểu chuyện, nên không hiểu vì sao ba mẹ không sống cùng mình. Nhưng khi lớn lên, dần dần cũng hiểu được vì sao hắn ở gần ngay cạnh họ, họ cũng mặc kệ. Khi hắn nhìn cơ thể của mình cùng bạn học đồng giới không giống nhau, hắn liền biết rằng, thì ra mình là một quái vật, một quái vật bất nam bất nữ.
Cha mẹ vốn một năm vài lần đến hỏi thăm, nhưng vì có một em trai mới, nên gần đây cũng chỉ thăm hỏi qua điện thoại, hắn hiểu, ba mẹ không thích hắn!
Vừa cùng bà nội trải qua sinh nhật tuổi 18, bà nói cho hắn biết, cha mẹ muốn đón hắn về thành phố sống. Hắn nói không muốn đi, nhưng bà nội hy vọng hắn đi, bởi bà biết, tuy miệng nói là không, nhưng trong lòng hắn rất muốn cùng cha mẹ sống cùng nhau, dù sao cũng đã nhiều năm không cùng cha mẹ gặp mặt .
Rốt cục cũng thu thập xong đồ đạc, Diệp Vũ ở cửa cùng bà nội chia tay:"Bà nội, bà phải chăm sóc tốt bản thân, khi rảnh cháu sẽ về thăm bà!"
"Ai! Cháu cũng chú ý thân thể nha, buổi tối cũng đừng đá chăn kẻo lại bị cảm."
"Bà nội!" Nghe bà nội nói thế, gương mặt thanh tú của Diệp Vũ đỏ ửng lên.
"Ha hả... Tốt lắm, xe cũng tới rồi. Đi sớm một chút!" Cánh tay đầy nếp nhăn của bà khẽ xoa đầu Diệp Vũ.
Nhìn chăm chăm bà nội, hốc mắt Diệp Vũ ửng đỏ, nước mắt rơi xuống, ôm lấy bà.
"Bà nội... Cháu đi đây!" Buông bà nội ra, Diệp Vũ không quay đầu mà bước đi, hắn không dám quay lại, sợ nhìn thấy thân ảnh gầy yếu của bà nội, hắn sẽ chạy đến bên bà.
"Tiểu Vũ... Tiểu Vũ! ! ! ! !"
Thấy có người kêu tên của mình, Diệp Vũ nghi ngờ quay đầu lại, thấy thân ảnh cao lớn chạy tới bên mình, lập tức cười lớn nói: "Lục Minh, sao lại về đây? Không cần đi học sao?"
"Phù phù... Tiểu... Tiểu Vũ, cậu thật sự quyết định đi ở cùng cha mẹ sao?"
Nhìn Lục Minh cong thân mình thở mạnh, Diệp Vũ cười nói: "Ha hả, cậu đi chậm một chút! Cậu không phải đã sớm biết tớ làm thủ tục nghỉ học rồi sao?"
"Cậu..."Lục Minh cau mày, nhìn Diệp Vũ muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy? Có chuyện nói với tớ sao?"
" Sau này cậu còn trở về hay không?"
"Đương nhiên rồi, nơi này cũng là nhà của tớ! Tớ sẽ thường xuyên về thăm cậu!"
"Thật sự!" Nghe Diệp Vũ nói, Lục Minh thật thà phúc hậu trên mặt liền nở nụ cười." Nhất định phải thường trở về đó!"
"Ừ." Diệp Vũ gật mạnh đầu!
Dưới ánh mắt Lục Minh, Diệp Vũ rốt cục cũng đi lên xe đò trong thôn!
Nhìn Diệp Vũ cách mình càng ngày càng xa, Lục Minh lẩm bẩm: "Chờ em trở về, tôi nhất định phải nói với em..."
Kỳ thật trong lòng Diệp Vũ cũng lo sợ, dù sao hắn rất lâu chưa cùng cha mẹ gặp mặt, bọn họ có thể sống chung với nhau vui vẻ hay không?
Cứ như vậy nửa phần sợ hãi nửa phần chờ mong, Diệp Vũ tiến đến bước ngoặt hoàn toàn mới!
Lần đầu tiên ngồi đường dài, Diệp Vũ rất hưng phấn, hắn chưa từng đi xa như vậy, xa nhất cũng chỉ đi qua thôn bên cạnh mà thôi, nên trên đường lòng đầy hiếu kỳ, ngồi trong xe qua cửa sổ nhìn trái nhìn phải, sờ lên sờ xuống! Mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn thiếu niên này!
Rốt cục cũng phát hiện hành động của mình làm rất nhiều tầm mắt nhìn đến, Diệp Vũ xấu hổ cúi đầu, trong lòng không ngừng mắng mình ngu ngốc!
Xe chạy nửa ngày rồi đến nơi. Xuống xe, Diệp Vũ đi ra nhà ga, đảo đôi mắt to đen như mực nhìn xung quanh. Nhà cao tầng tràn ngập làm cho Diệp Vũ kinh ngạc, bất quá lần này hắn thông minh hơn nên không biểu hiện ra ngoài, chính là ở trong lòng không ngừng khâm phục !
2
Ngồi trên xe buýt đang đi trên đường lớn,đi thêm một đoạn ngắn, Diệp Vũ cuối cùng cũng tới nơi. Nhìn biệt thự ba tầng trước mắt, trái tim vốn đã bình ổn của Diệp Vũ lại không yên! Hít một hơi thật sâu, Diệp Vũ ấn chuông cửa!
'Leng keng', một lúc sau cánh cửa mở ra. Một cô gái mặc tạp dề dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn."Xin hỏi cậu tìm ai?"
Diệp Vũ đỏ mặt nhẹ giọng nói: "Cái kia, em là..."
Còn chưa nói xong, cô gái liền đánh gãy: "A! ! Cậu đến vì thông báo tuyển người đúng không?" Vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ, một lát lại nói: "Bất quá chúng tôi cần là người hầu nữ chứ không phải nam sinh a? Hơn nữa..." Nhìn người con trai trước mặt cầm hành lý, nói thêm: "Lão gia đúng là không để ý tới người qua đây dừng chân, cậu lấy hành lý tới làm gì nha?"
Rõ ràng là cô nói từ nãy đến giờ! Diệp Vũ trong lòng không ngừng nói!
"Hiện tại đang thiếu người giúp việc, cậu giúp tôi một chút, có gì tôi sẽ bảo với lão gia xem có thể cho cậu ở trong này làm việc không! Vào đi!"
"Cái kia, em không phải..." Đến vì thôn báo tuyển người! Còn chưa nói xong, đã không thấy bóng dáng cô gái kia!
Ai, tóm lại đi vào trước rồi nói đi! Vào trong nhà, Diệp Vũ chỉ có thể dùng tử hoa lệ để hình dung nơi này, hắn chưa từng thấy qua phòng ở tốt như vậy, xem ra cha mẹ hắn rất có tiền đi!
"Hiện tại lão gia cùng phu nhân không có ở nhà, đem hành lý để một bên đi, cậu trước tiên đi lên lầu ba quét dọn phòng của đại thiếu gia, nghe nói hôm nay có một vị đại thiếu gia muốn tới bên này ở!"
Đại thiếu gia? Nói đến, là mình đi?
"À, tốt!" Quét dọn không thành vấn đề, ở nhà bà nội đều là tự mình thu dọn phòng!
"Ừm, tôi đi ra phía sân sau đây, có rất nhiều thứ để dọn!" Nói xong đã đi xa.
Cô này tính tình thực là nôn nóng đi, ha hả... Tốt lắm, vậy trước đi dọn phòng sau này của mình đi!
Lên lầu, Diệp Vũ nhìn trái nhìn phải, lầu ba chỉ có bốn phòng."Xem nào... Gian phòng thứ hai ở giữa, chính là phòng này rồi!"
Mở cửa, Diệp Vũ kinh ngạc nhìn trong phòng, thật khá a! Lấy tay sờ cái bàn, căn bản là không bẩn nha, Diệp Vũ không khỏi lẩm bẩm nói: "Sạch sẽ như vậy còn muốn quét dọn sao?" Nhìn cái giường đôi lớn, Diệp Vũ khẽ cười ra tiếng, "Giường thật lớn a, giống như thực mềm mại, cũng không thể không được ngồi một chút đi?" Hẳn là có thể! Dù sao giường này cũng là cho mình ngủ a! Nghĩ xong liền buông khăn lau trong tay,đi đến giường lớn mềm mại!
"Nha, thật mềm, thật thoải mái!" Nhẹ nhàng vuốt ga giường, Diệp Vũ chậm rãi nằm xuống, thoải mái nhắm hai mắt lại, nhưng không biết có người đã vào phòng, đang buồn cười nhìn hắn!
Diệp Vũ nằm đủ rồi nghĩ muốn quét dọn, nhưng khi mở to mắt, ngay phía trên nhìn thấy một người!
"A! ! !" Diệp Vũ hoảng sợ thét to một tiếng, người nọ cười khẽ nâng thân thể lui ra phía sau, Diệp Vũ vội vàng ngồi dậy!
Diệp Vũ nhìn người hai tay vòng qua ngực trước mặt mình không khỏi ngây ngẩn cả người, khuôn mặt thực anh tuấn, đeo mắt kính viền vàng, dịu dàng tại khóe miệng mang theo ý cười, nhưng ánh mắt cũng rất thâm thúy, làm cho người ta không dễ dàng đoán được cảm xúc của y!
Diệp Phong nhìn nam hài trước mặt đang nhìn mình chằm chằm không khỏi cười khẽ, dùng tiếng nói tràn ngập dịu dàng nói: "Anh đã đến rồi a?"
"A?" Diệp Vũ Lấy lại tinh thần, mình thế nhưng nhìn chằm chằm người ta, đỏ mặt cúi đầu."Cái kia, mình quen biết bạn sao?"
"Đúng vậy, em có xem qua ảnh chụp của anh." Cho nên, rốt cục cũng nhìn thấy anh! Nhìn Diệp Vũ, đôi mắt sau cặp kính vàng của Diệp Phong ánh lên ý cười!
Ảnh chụp? Ảnh chụp của mình như thế nào lại ở bên người này? Chắc chắn bà nội gửi cho ba mẹ mà! Nhưng người này nói xem qua ảnh chụp của mình? Y là...
"Xin hỏi bạn là?"
3
"Ha hả, thật ngượng, em chưa giới thiệu. Em là Diệp Phong, cũng chính là em trai của anh!"
"A?" Diệp Vũ bị dọa sợ, thì ra y là... Nhưng em trai trong tưởng tượng của hắn một chút đều không giống, hắn vẫn nghĩ em trai so với mình vừa nhỏ vừa đáng yêu, bởi vì trẻ con trong thôn hắn phần lớn là như thế, nhưng em trai của hắn, căn bản không giống mình vóc dáng nhỏ gầy, lớn lên còn thanh tú, một chút cũng không giống con trai!
Nhìn người nọ mở to hai mắt như không thể tin được nhìn mình, Diệp Phong cười nói: "Anh không tin em là em trai của anh?"
"Không, không phải thế! Anh chỉ là... Chưa quen mà thôi!"
"Ha hả, về sau sẽ quen, ba mẹ hôm nay đi họp nên tối mới về, em cho anh làm quen trong nhà một chút! Đi thôi!"
"A, được!" Anh trai... Đây chính em trai của mình? Mình thật sự có thể cùng bọn họ ở? Thoáng có chút... Hạnh phúc! Nhìn bóng dáng Diệp Phong, Diệp Vũ không khỏi cảm thán !
"Anh, phòng bên cạnh là phòng của em, có chuyện gì anh thì có thể tìm em!"
"Ừm!" Gật đầu!
Xuống lầu hai Diệp Phong chỉ vào phòng bên cạnh nói: "Gian phòng giữa là phòng ba mẹ. Bên cạnh là phòng đọc sách của ba, em biết anh thích đọc sách, anh có thể qua phòng em xem, em nghĩ sách của em có thể làm anh cảm thấy hứng thú!"
"Cám ơn, nhưng làm sao em biết anh thích đọc sách a?"
Diệp Phong chưa vội trả lời, cười nói: "Ha hả... Đi thôi!"
Diệp Vũ kỳ lạ nhìn bóng dáng Diệp Phong, y thế nhưng giống như thực hiểu mình đi? Lắc đầu ngăn mình loạn tưởng, vội vàng đuổi theo Diệp Phong đã xuống lầu!
Diệp Vũ vừa đi xuống lầu, thấy Diệp Phong đang cùng cô gái lúc trước cho mình vào nhà nói chuyện! Cô gái vừa chuyển mắt thì nhìn thấy Diệp Vũ, mở miệng hỏi: "Cậu chạy đi nơi nào vậy? Phòng quét dọn tốt rồi sao? Đại thiếu gia sắp đến đó nha!"
Nghe cô gái nói vậy Diệp Phong nghi hoặc hỏi: "Quét dọn?" Liền nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy Diệp Vũ, phòng đúng là bày ra mấy vật dụng quét dọn.
Không xong! Vừa rồi vào nhà xong, lại gặp được Diệp Phong."Thực xin lỗi, em quên !"
"Cậu thật là..."
"Tiểu Mây!" Diệp Phong đánh gãy lời Tiểu Mây, mỉm cười: "Anh ấy chính là anh trai em-Diệp Vũ!"
Tiểu Mây mở lớn miệng, "A? ! ! Hóa ra nói đến, là hắn." Chỉ vào Diệp Vũ, "Chính là đại thiếu gia?"
Diệp Phong gật đầu!
Tiểu Mây kịp phản ứng, vội vàng khom lưng xuống lớn tiếng nói: "Thực xin lỗi, đại thiếu gia! Tôi không cố ý, tôi không biết, không biết ngài chính là, đại thiếu gia a!"
Diệp Vũ vừa định nâng Tiểu Mây dậy, nhưng lại nghĩ đến đó là con gái, hai tay luống cuống không biết để đâu, chỉ có thể liên tục xua tay."Không có việc gì, không có việc gì, chị mau đứng lên, không cần xin lỗi em, kỳ thật em cũng không đúng, là em không nói rõ ràng!"
Nhìn bộ dáng Diệp Vũ không biết làm sao, Diệp Phong mở miệng nói: "Tiểu Mây, nơi này không còn chuyện của chị, mau đi đi!"
Tiểu Mây khẽ xoay người nói: "Cám ơn đại thiếu gia, tiểu thiếu gia! Tôi đi luôn đây !"
Diệp Vũ vội vàng nói: "A, không cần cảm ơn em. Chị đi đi!"
"Thì ra anh phải đi quét dọn phòng?" Hắn nghĩ anh sao đột nhiên ở trong phòng.
Diệp Vũ đỏ mặt cười: "Cái kia, vừa rồi cô gái kia không cho anh thời gian nói chuyện, cho nên..." Mới hiểu lầm !
"Ha hả, đi thôi, chúng ta đi sân sau nhìn xem..."
4, chương thứ tư
Cơm chiều vừa xong cũng là lúc ba mẹ về đến nhà, một nhà bốn người đều ở phòng khách.
Bởi đã rất lâu không gặp ba mẹ, Diệp Vũ thực khẩn trương, vẫn ngồi ngay ngắn trên sopha không dám nhúc nhích!
Diệp Thần-ba của Diệp Vũ, ngồi ngay chính giữa, nhìn đứa con lớn nhất này, mới nhớ trước đây bởi vì thân thể của con, hai vợ chồng họ quyết định đem con cho bà nội nuôi, qua mười mấy năm, trong lòng thực có chút áy náy!
"Tiểu Vũ, mấy năm nay có khỏe không? Bà nội con thế nào?"
Diệp Vũ đang cúi đầu bỗng nhiên nghe thấy tiếng hỏi của ba, hiển nhiên bị dọa, vội vàng ngẩng đầu đáp: "Dạ, bà nội rất khỏe, con cũng rất tốt!"
Diệp thần gật nhẹ đầu: "Ừ, vậy là tốt rồi "
Nhất thời không khí lại an tĩnh lại.
Dương lan-cũng là mẹ của Diệp Vũ, dù đã qua tuổi ba mươi, nhưng làn da trắng nõn tựa như hai mấy tuổi! Nhìn Diệp Thần, lại nhìn Diệp Vũ, cười nói: "Ha hả, mẹ trước kia đã muốn đón Tiểu Vũ về nhà ở, nhưng bà nội con vẫn muốn con ở lại bồi bà mấy ngày, lại nghĩ Tiểu Vũ hiện tại cũng lên trung học, nên bây giờ trở về đúng là vừa lúc!" Tuy rằng có chút đáng ghét thân thể đứa nhỏ này, nhưng dù sao cũng là con chính mình sinh, như thế nào vẫn mặc kệ được đâu!
Nghe mẹ nói, Diệp Vũ cũng biết, mẹ không thích hắn, nhưng những lời này... Đúng là an ủi hắn!
Ngồi ở bên cạnh Diệp Vũ-Diệp Phong, cau mày nhìn khuôn mặt ảm đạm của Diệp Vũ, lại nhìn thấy trên mặt mẹ hiện lên một tia chán ghét, con ngươi hạp dài hiện lên một tia thâm trầm!
"Tiểu lan, ăn cơm đi! Tiểu Vũ ngồi xe nửa ngày nhất định cũng mệt mỏi ! Ăn cơm tắm rửa một rồi hảo hảo nghỉ ngơi!" Diệp Thần hướng qua Dương Lan nói!
"A, tốt!"
Trong lúc ăn cơm chiều, trên bàn cơm im lặng dị thường, Diệp Phong ngồi đối diện nhìn Diệp Vũ, liền cười rồi gắp rau để vào trong bát hắn.
"Anh, ăn nhiều một chút!"
"Cám ơn." Trên mặt không tự giác nóng lên, Diệp Vũ cúi đầu nhẹ giọng trả lời!
"Ha hả." Nhìn Diệp Vũ không có gạt bỏ mình, Diệp Phong trong lòng rất vui!
Buông bát đũa, Diệp Thần hướng Diệp Vũ nói: "Tiểu Vũ, con bây giờ là lớp 11 đi? ! Vừa lúc cùng em con đi học cùng trường đi?"
Diệp Vũ cũng buông bát đũa, nhìn Diệp Thần gật đầu nói: "Dạ"
"Em về sau có thể cùng anh đi học rồi," Diệp Pgong cười nói.
Gật đầu, Diệp Thần nói: "Đúng vậy! Tiểu phong, con là hội trường hội học sinh, về sau chiếu cố anh con nhiều một chút!"
"Vâng, con sẽ!" Diệp Phong gật đầu!
"Tốt, ăn cơm đi!"
Một lát sau, Diệp Vũ buông bát đũa, nói: "Con ăn no rồi!"
Diệp Phong cũng đặt bát đũa trong tay xuống: "Con cũng vậy, con cùng với anh đi về phòng!"
"Tiểu Vũ đi tắm rửa rồi nghỉ nghơi đi!" Dương lan nói!
"Dạ, con biết rồi!"
"Em đã giúp anh pha nước ấm, anh đi tắm đi!" Giúp Diệp Vũ chuẩn bị nước xong, Diệp Phong trở lại phòng ngủ nói với Diệp Vũ đang sửa soạn lại hành lý.
Nghe vậy, Diệp Vũ đỏ mặt, sờ sờ tóc, "Cám ơn! Thực ngại, còn phiền toái em giúp anh chuẩn bị nước!"
Diệp Phong nhìn Diệp Vũ, nháy mắt nghịch ngợm, "Em rất thích giúp anh chuẩn bị nước tắm nha, tốt lắm, anh nghỉ ngơi đi, ngày mai em đưa anh đi xử lý thủ tục trên trường! Ngủ ngon!" Xoa đầu Diệp Vũ, Diệp Phong dịu dàng cười cười, xoay người đi ra ngoài!
Diệp Phong đứng ở ngoài cửa, lưng dán lên cửa phòng Diệp Vũ, trong lòng ngày càng chờ mong cuộc sống về sau!
Trên đầu tựa hồ còn lưu lại hơi ấm của bàn tay dày rộng kia, Diệp Vũ đỏ mặt, ngây ngô cười . Rõ ràng mình mới là anh, như thế nào ở trước mặt Diệp Phong lại giống như là em?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro